Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 820






Điểm này khiến Cổ Trần lâm vào trầm tư, hắn chưa từng nghĩ Thủy tộc bị đánh đến sợ hay không, lúc trước dù một lần hắn ra tay giết hơn năm trăm vạn sinh linh Thủy tộc.

Lại còn chém giết hai vị Hải Vương, thậm chí kinh động đến một vị Lão tổ Bạch sa của Thuỷ tộc, nhưng so với số Thủy tộc trong thâm hải, con số đó thực không bằng một hạt muối!- Tăng cường cảnh giới, không thể buông lỏng giây phút nào, Thủy tộc nhất định có động tác lớn hơn.

Khuôn mặt Cổ Trần nghiêm khắc cảnh cáo ba người Long Uyên, Cổ Đại Sơn, La Hải phía sau, nhất định phải cẩn thận đề phòng Thủy tộc tập kích.

Hắn suy đoán, Thủy tộc nhất định có động tác lớn hơn, chỉ là hiện tại đang ấp ủ, có lẽ đang tìm kiếm cơ hội.

- Đúng vậy, chúng thuộc hạ nghe chỉ thị của tộc trưởng!Ba người Long Uyên đồng loạt nhận chỉ thị.


Cổ Trần nhìn ra biển vô tận phía trước, suy nghĩ một chút, cuối cùng đưa ra quyết định.

- Các ngươi canh giữ tốt nơi này, ta muốn đi đến Huyền Vũ Thánh địa một chuyến.

Hắn nói xong câu này, không đợi đám người Long Uyên phản ứng lại, người đã biến mất không thấy bóng dáng đâu.

- Tộc trưởng muốn đi Huyền Vũ Thánh địa?Trong lòng Long Uyên chấn động, mặt hắn lộ vẻ kinh hãi, hiển nhiên không ngờ Cổ Trần lại muốn đi Huyền Vũ Thánh địa.

Hắn muốn đi Huyền Vũ Thánh địa làm gì?! Hải dương vô tận, sóng vỗ vào tường thành quá mãnh liệt, sóng lớn ngập trời.

Ầm ầm!Một cơn sóng lớn cuốn lên cao mấy chục thước, nặng nề vỗ xuống, truyền ra từng đợt tiếng ầm ầm.

Bỗng nhiên, trên bầu trời xẹt qua một đường lưu quang, nhìn kỹ lại là Cổ Trần.

Hắn một đường bay ra khỏi hải vực, ở trong không trung đang cố gắng tìm kiếm Huyền Vũ Thánh địa.

- Căn cứ vào phản hồi của Thánh Lệnh, hẳn là Huyền Vũ Thánh địa ở phiến hải vực này.

Cổ Trần dừng thân hình, đứng ở hư không, nhìn sóng biển cuồn cuộn phía dưới, mặt lộ ra trầm tư, cảm ứng được một loại khí tức nào đó.

Hắn căn cứ vào khí tức cảm ứng của Huyền Vũ Thánh Lệnh, Cổ Trần tìm kiếm Huyền Vũ Thánh địa, chắc hẳn nó nằm trong phạm vi của phiến hải vực này.


Nhưng tìm như thế nào cũng không thể tìm được Huyền Vũ Thánh địa, phảng phất không tồn tại.

- Là có trận pháp ẩn giấu, hay là thuộc về một phương bí cảnh không gian?Cổ Trần lâm vào trầm tư suy nghĩ, trong tay hắn đang nắm một quả thánh lệnh, phía trên lóe ra từng đường quang văn, thánh uy tràn ngập, đang giao tiếp điều gì đó.

Hắn xác định ở trong phiến hải vực này, nhưng luôn không có biện pháp tìm được lối vào Thánh địa, phảng phất có một vách ngăn không cách nào chạm tới.

- Không phải nói cầm thánh lệnh trong tay, là có thể tiến vào Thánh địa sao, chẳng lẽ lão già kia lừa gạt ta?Cổ Trần nhíu mày, hắn hồi tưởng lại lời vị Thánh Hiền lúc ấy nói ở Huyền Vũ Thánh địa kia, Huyền Cơ không phải đã từng nói cầm thánh lệnh là có thể tiến vào Huyền Vũ Thánh địa sao?Vì sao bây giờ hắn lại không tìm được lối vào, giống như đóng cửa, không tồn tại trong phiến thế giới này, như thế nào cũng không tìm được.

Kỳ thật Huyền Cơ nói thiếu một chút, có thánh lệnh quả thật có thể tiến vào Thánh địa, nhưng mấu chốt người luyện chế thánh lệnh kia cũng phải cảm nhận được thánh lệnh.

Mà lúc này, Huyền Cơ đang ở trong một không gian ngăn cách, bị phong tỏa vững chắc, căn bản không có biện pháp cảm ứng được, thậm chí không cách nào dẫn dắt Cổ Trần tiến vào Thánh địa.

Bởi vì lão đang phải đối mặt với một hồi nguy cơ.

- Huyền Cơ, thánh lộ của người ta đã hết rồi.

Trong một mảnh hư vô trong không gian, đang có hai thân người mông lung, sử dụng tuyệt thế sát trận vững vàng vây khốn một lão giả.

Hắn chính là Huyền Cơ, Huyền Vũ Thánh địa, là một tên Thánh Hiền cường giả.


Hiện tại, Huyền Cơ đang bị hai tên Thánh giả ngoại tộc cường đại vây khốn trong hư vô, không cách nào thoát khốn, Thánh địa tự nhiên không thể tiếp dẫn Cổ Trần tiến vào.

- Hắc Mao Điểu, Bạch Mao Điểu, không ngờ cả hai người các ngươi liên hợp lại một chỗ.

Huyền Cơ vẻ mặt bình tĩnh, nhìn hai Thánh giả ngoại tộc đang vây khốn hắn, đều là người đến từ Dực tộc.

Một người trong số họ, trên lưng sinh ra hai cặp cánh màu đen, tỏa ra hắc quang dày đặc.

Một người khác cả người thánh khiết, sau lưng là hai cặp cánh bạch bạch nhẹ nhàng kích động, đổ xuống ánh sáng tinh khiết.

Cả hai người này đều là hai vị Thánh giả đến từ Dực tộc, một vị Hắc Dực tộc, một vị Bạch Dực tộc.

Kỳ thật bọn họ đều là cùng một chủng tộc, chẳng qua màu lông cánh không giống nhau mà thôi.

- Hừ!.