Tà Ngự Thiên Kiều

Chương 30: Một chiêu đủ rồi





Diệp Sở khẽ nhích thân thể sang một bên, tránh được một cước, cười nói: "Chỉ một người thôi sao? Tất cả lên hết đi? Lên luôn đi? Sao không lên hết một lượt đi?"

"Wow... " Bên dưới đều xôn xao cả lên, ánh mắt rơi vào người Diệp Sở. "Hắn... Hắn... Hắn vừa nói gì? Để cho tất cả mọi người cùng lên sao?"

“Không phải chứ, anh em lên hết đi! Lung linh là lên luôn!”

Tất cả cảm giác mình muốn điên mất rồi, Diệp Sở không biết đứng trước mặt hắn là nhân vật nào sao? Chính là nhân vật xếp hạng thứ ba trong Nghiêu thành! Đã đạt tới Hóa ý cảnh cực kỳ kinh khủng! Ngày cả Liên Vương cũng từng muốn mời hắn làm thị vệ trưởng cung đình!

Ở trong Nghiêu thành, cái tên Đinh Khải Uy rất có sức uy hiếp. Cho dù là người của thế hệ trước cũng không dám tùy ý trêu chọc!

Giờ phút này Diệp Sở lại còn nói để cho bọn họ lên cùng một lúc, đây là đang miệt thị Đinh Khải Uy hay là hắn quả thật có thực lực này?

Mọi người không tin Diệp Sở mạnh như vậy, Diệp Sở bất quá chỉ biến mất ba năm mà thôi! Cho dù phế vật cũng không thể trong ba năm biến thành thiên tài, cũng không thể trở thành yêu nghiệt như vậy được!

Đinh Khải Uy giận quá hóa cười, cảm thấy mình đang bị khinh nhục, giận dữ hét: "Thu thập một mình ngươi vậy là đủ rồi!"

Diệp Sở cười cười, cũng không nói chuyện, ánh mắt nhìn vào một hướng: "Mập mạp! Trốn ở chỗ nào, tưởng là ta không nhìn thấy sao? Thế nào, ngươi muốn đứng cùng phe với Đinh Khải Uy sao? Cũng được, vậy thì hai người các ngươi cùng tiến lên!"

Bàng Thiệu nghe Diệp Sở nói mà sợ hết hồn, không ngờ chính mình núp phía sau người khác cũng có thể bị Diệp Sở phát hiện, thấy ánh mắt Diệp Sở bén nhọn, tim Bàng Thiệu như muốn nhảy ra ngoài, vội vàng lắc đầu ngượng ngùng cười nói: "Không cần! Không cần! Ta chỉ là đến xem một chút!"

Bàng Thiệu không nhịn được lui về phía sau hai bước: “Đùa kiểu éo gì vậy?” Nhìn bộ dáng Diệp Sở hiện tại hiển nhiên là đang muốn phát rồ! Tính tình thằng Diệp Sở này chuyên bao che bằng hữu. Nhìn Lương Thiện bị đánh thảm như vậy, Diệp Sở không nổi dóa mới là lạ! Lúc này ai dám chống lại Diệp Sở, người đó chính là tự tìm tai vạ! Người nầy sắp phát điên tới nơi rồi, ai có thể ngăn lại được? Nếu chính mình nổi điên thì cùng lắm chỉ vung kiếm chém người! Còn thằng này thì sao? Hắn tận mắt chứng kiến Diệp Sở nổi điên, thiếu chút nữa đốt rụi cả hoàng thành!

Đinh Khải Uy thấy Bàng Thiệu yếu thế, trong lòng không khỏi nghi ngờ, cau mày nghĩ thầm thân phận Bàng Thiệu không đơn giản, tại sao lại có vẻ sợ hãi Diệp Sở như vậy?

"Thu thập ngươi chỉ cần một mình ta, không cần Bàng Thiệu công tử ra tay! " Đinh Khải Uy muốn lấy lòng Bàng Thiệu nên nói, "Bàng Thiệu công tử, đợi giải quyết xong người nầy, ta liền giúp ngươi cùng đi xử đẹp cái tên kia!"

Bàng Thiệu thấy Đinh Khải Uy nói như thế, bị sợ hết hồn, nhảy dựng lên mắng to: "Ngươi đang nói cái cứt chó gì đó? Ta và ngươi quen biết lắm sao? Đừng có lôi ta với ngươi về một phe!"

Bàng Thiệu bị đánh không hề cam lòng, hắn chỉ có thể tìm Đinh Khải Uy, nghĩ thầm liên thủ cùng hắn có lẽ có thể lấy lại danh dự! Nhưng đến nơi lại thấy Đinh Khải Uy đắc tội Diệp Sở! Bàng Thiệu rất rõ ràng chính bản thân mình cần làm gì! Nếu như để cho Diệp Sở nghĩ là mình cùng một phe với Đinh Khải Uy, hắn chắc chắn liền thu thập cả hai, vậy thì thật sự muốn khóc cũng không có chỗ khóc!

Bàng Thiệu khiển trách lại làm cho một nhóm người trợn mắt há mồm, bọn họ không cách nào tin Bàng Thiệu có thể nói vậy. Bàng Thiệu lúc trước vẫn cùng Đinh Khải Uy vừa nói vừa cười, làm sao nói trở mặt liền trở mặt?

Đinh Khải Uy tức giận đến nỗi sắc mặt đỏ bừng, hắn chưa bao giờ bị mắng chửi như thế! Mà hắn lại không thể đắc tội Bàng Thiệu, lửa giận chỉ có thể chuyển dời lên người Diệp Sở, liền hung ác quét ngang một cước nữa, so với lúc nãy còn nhanh hơn mấy phần!

Diệp Sở không chút để ý tránh ra, nhìn Bàng Thiệu nói: "Không sao! Ta có thể đáp ứng để cho hai người các ngươi liên thủ!"

Đối với mập mạp chết bầm này Diệp Sở hết sức bất mãn, lần trước ở trước mặt Bạch Huyên đã giả bộ bất tỉnh, lúc này lại còn dám ở bên cạnh xem cuộc vui. Hắn thật sự cho là mình không có biện pháp chơi hắn sao?

"Ha ha! Không cần! Không cần! " Bàng Thiệu lắc đầu liên tục: "Chúng ta quan hệ như thế nào? Làm sao có thể giúp đỡ ngoại nhân khi dễ ngươi được! Các ngươi cứ từ từ đánh, ta đứng nhìn là được!"

Diệp Sở cười khẩy, nhìn thoáng qua Bàng Thiệu, lúc này mới chuyển ánh mắt lên người Đinh Khải Uy.

Thấy Diệp Sở rốt cục không nhìn nữa, Bàng Thiệu thở phào nhẹ nhõm, nhưng đôi mắt ti hí lập tức giảo hoạt chuyển động, hạ giọng nói mấy người bên cạnh: "Các ngươi đồng loạt ra tay trợ giúp Đinh Khải Uy xuất thủ, đập chết Diệp Sở cho ta!"

"Ủa? " Mấy gã bên cạnh nghi hoặc nhìn Bàng Thiệu, nghĩ thầm có Đinh Khải Uy thu thập Diệp Sở còn chưa đủ sao?

Thấy mấy người bất vi sở động, Bàng Thiệu nhắc nhở: "Không muốn Đinh Khải Uy bị đánh đến thua thảm thì mau để cho người của võ quán các ngươi đồng loạt ra tay!"

Mấy người này liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy như đang nghe được một chuyện cười, bọn họ tự nhiên không tin Diệp Sở có thực lực như vậy: "Có Đinh Khải Uy đại nhân là đủ thu thập Diệp Sở rồi, đại nhân cứ đợi xem kịch vui đi!"

"Cái đệch!" Nghe mấy người này nói với vẻ tràn đầy tự tin, Bàng Thiệu không nhịn được mắng một tiếng: "Được! Uổng công bổn công tử tính toán mà các ngươi không nghe, đến lúc đó đừng hối hận!"

Mấy người đối với lời Bàng Thiệu nhắc nhở thì vô cùng xem thường, đưa ánh mắt chuyển dời đến trong sân!

Giờ phút này Đinh Khải Uy dùng một cước không ngừng quét đến, một cước so với một cước còn cuồng bạo hơn gấp bội, nhưng Diệp Sở mỗi một lần đều có thể tránh ra!

"Tránh được một lần, liệu ngươi tránh được cả đời không?" Đinh Khải Uy hừ một tiếng, nhìn Diệp Sở nói, "Cho ngươi biết một chút về thực lực Hóa ý cảnh tam trọng chân chính!"

Nghe được Đinh Khải Uy nói mình có lực lượng Hóa ý cảnh tam trọng, người trong Định Võ quán không nhịn được chậc lưỡi khen dồi! Cảnh giới như vậy đủ để quét ngang Nghiêu thành đi!

Đinh Khải Uy không ngừng tung cước, mỗi một lần quét ra đều có một luồng kình khí. Nó hội tụ ở chung một chỗ hóa thành hình cong, chậm rãi ngưng tụ thành hình dạng một cây đao. Từ trong kình khí lộ ra ý cảnh, cỗ ý cảnh này vừa tạo ra, mọi người liền cảm giác được áp lực lớn lao, cảm giác tâm tình mình như bị dẫn dắt, không nhịn được muốn cuồng bạo phát tác, ánh mắt của mọi người cũng bị loại ý cảnh sắc bén này hấp dẫn.

Đây chính là Hóa ý cảnh, dùng cảnh giới bản thân ảnh hưởng đến tâm tình người khác, ưu thế của bản thân lập tức tăng mạnh!

Trước chưa nói Chân khí cảnh cùng Hóa ý cảnh đã có lực lượng chênh lệch, chỉ cần nói trong khi so chiêu tâm tình xao động là có thể bị lộ ra sơ hở, liên tục tạo ra áp lực để cho đối phương lâm vào thế bị động.

Cho nên ở Nghiêu thành, cũng chỉ có hơn một trăm cao thủ Hóa Ý cảnh mà thôi! Đây là lực lượng trung kiên của Nghiêu thành.

Kình khí hóa thành loan đao hình trăng tròn, trong đó có đao ý sắc bén. Ý cảnh vừa ra, bốn phía bị đè nén, áp lực lớn lao bao trùm Diệp Sở.

"Cho ngươi biết một chút về đao ý của bổn công tử!" Đang khi nói chuyện, kình khí hóa thành loan đao liên tiếp chém về hướng Diệp Sở, khí thế không thể ngăn cản.

Mà đang lúc mọi người tim đập chân run, lại thấy Diệp Sở cười cười, lắc đầu nói: "Đúng là vẫn còn quá yếu! Còn tưởng rằng ngươi có thế để cho ta tốn một chút tâm tư, nhưng không nghĩ tới lại đơn gỉan như vậy! Đánh bại ngươi, một chiêu là đủ!"

Lời nói còn chưa hết, Diệp Sở mạnh mẽ giẫm chân, một cây thiết côn đột nhiên bật lên, Diệp Sở dùng một cước đá tới, thiết côn giống như mũi tên nhọn va chạm vào đao ý của Đinh Khải Uy. Đao ý trong nháy mắt bị đánh tan, thiết côn vẫn chưa dừng lại, liền đánh vào chân của hắn!

"A..." Hét thảm một tiếng, chân Đinh Khải Uy trực tiếp bị thiết côn đập gẫy, huyết nhục ồ ạt chảy xuống!

Nhìn Đinh Khải Uy ngã trên mặt đất, cả Định Võ quán bỗng trở thành một khoảng tĩnh mịch. Mọi người như bị cự thạch va phải, ngây ngốc đứng tại chỗ như mất đi tri giác!

Võ quán, ngoài tiếng kêu thảm thiết của Đinh Khải Uy vang lên, không còn bất cứ âm thanh nào khác!