Ta Nhất Định Phải Làm Hắc Nguyệt Quang Của Tên Hôn Quân Này

Chương 23




200 tích phân tới tay, Vi Oanh có quyền hạn mở ra cửa hàng tích phân, có thể đổi một số thẻ bài trong đó.

Tích phân trong tay nàng vừa lúc có thể đổi một thẻ tím, hoặc là bốn tấm thẻ xanh. Có rất nhiều loại thẻ tím, phần lớn là loại thẻ tăng thêm độ hảo cảm như [Nhất kiến chung tình], Vi Oanh lại đem lực chú ý đặt lên mấy thẻ tím thuộc số ít.

Cũng chính là loại thẻ sửa chữa mà nàng từng dùng một lần.

Sửa chữa một chữ trong nhiệm vụ, không thể trốn nhiệm vụ, nhìn tưởng vô dụng, nhưng dùng ở trên lưỡi đao lại có thể hiệu quả rất lớn. Tựa như vừa rồi vậy, hoá hủ* vi kỳ!

(*biến hủ bại thành thần kỳ)

Cung Đấu Cơ xen mồm: "Ngươi đây là chơi xấu!"

Vi Oanh cười cười: "Cái này gọi là lợi dụng quy tắc một cách hợp lý."

Lần này hoàn thành nhiệm vụ, ngoài đạt được mười điểm thể chất cùng độ dung hợp ra, còn có một lần rút thẻ. Nàng kiềm chế bàn tay xui xẻo muốn rục rịch của mình, tiếp tục đi tìm máy hút Âu khí thân ái.


Nửa đêm, gió tây se lạnh, Vi Oanh đẩy cửa cung ra: "Nữ quỷ......Vân cô nương?"

Vân Thiều đang phê duyệt tấu chương, ngẩng đầu: "......."

Trước kia chỉ khi Vân Thiều tưởng niệm cố nhân mới đến, nhưng gần đây số lần tới nơi này lại rất thường xuyên, vì để không chậm trễ chính sự, nàng đã bắt đầu mang tấu chương lại đây.

Nàng cũng không biết vì sao không nên chờ ở chỗ này, nhưng thân thể lại thành thực hơn lý trí.

Vi Oanh lần mò đi tới, giang rộng hai tay, lao tới đưa một cái ôm nhiệt tình, nhân tiện hít một hơi thật dài: "A ~"

Vân Thiều: "Sao lại đi ra nữa?"

Vi Oanh híp mắt cười: "Tại nhớ ngươi đó."

Thân thể Vân Thiều cứng đờ, không động đậy, ngoan ngoãn để mặc người kia hút. Nhưng Vi Oanh càng ngày càng quá phận, không chỉ ngửi nàng, còn bám lấy người nàng, một tay sờ tóc nàng, như thể đang dùng tay vuốt ve một con mèo đang giương nanh múa vuốt.


"Ngươi đang làm gì hả?"

Vi Oanh cười: "Ngoan, ta vuốt lông cho ngươi."

Huyệt Thái Dương của Vân Thiều nhảy lên hai cái, lạnh mặt, cảm thấy mình hơn nửa đêm chờ ở đây thật sự là một sai lầm, nhưng nàng vẫn không đẩy Vi Oanh ra.

Vi Oanh hít sâu một hơi, lại hít tiếp một hơi, ở trên người Vân cô nương ngửi được mùi hương hoa quế nhàn nhạt --

Là hương quế ở Ngự Hoa Viên, chẳng lẽ khi đó nàng ấy có mặt ở cung yến?

Vi Oanh không tiếp tục nghĩ nhiều, sau khi hít vài hơi, vội vàng kêu Cung Đấu Cơ mở hộp bí mật, trong lòng còn phối nhạc nền: "_a -- tử khí đông lai! Oa -- kim sắc truyền thuyết!"

Nhưng kết quả không có tử khí đông lai, cũng không có kim sắc truyền thuyết.

Từ trong rương tiết ra ánh sáng xanh mượt, lúc này rút trúng hai tấm thẻ xanh.

Vi Oanh mất mát một lát, nhưng ngẫm lại trước kia mình chỉ có thể rút được thẻ xám, nhất thời lại vui vẻ, lẩm bẩm: "Xanh lục, xanh lục cũng rất tốt!"


Vân Thiều nhìn chằm chằm gương mặt cười cười ngây ngô kia, ánh mắt như điện, hoài nghi nàng đang ám chỉ cái gì.

"Màu xanh lục không tốt chút nào."

Vi Oanh phản bác: "Xanh lục thì có gì không tốt, màu xanh lục tốt mà."

Vân Thiều siết chặt nắm đấm, lạnh lùng hừ một tiếng, thầm nghĩ, đây là lý do ngươi cho ta đội nón xanh?

Vi Oanh vui tươi hớn hở nhận hai thẻ xanh vừa rút được, còn chưa kịp nhìn rõ là thẻ gì đã bị Vân Thiều lại kéo vào phòng. Trong phòng thắp đèn, nhưng dựa vào thị lực 0.001 hiện tại của nàng, chỉ có thể nhìn loáng thoáng trong phòng hình như có vài món đồ gì đó đen tuyền.

Nhìn hình dạng, đại khái là cái bàn?

Vân Thiều khép cửa lại, ngăn cách gió đêm lạnh lẽo, quay đầu nhìn hai gò má tái nhợt của thiếu nữ, trong lòng phiếm một tia thương tiếc: Ốm yếu thế kia mà lại không biết tự chăm sóc bản thân cho tốt, rốt cuộc đã sống thế nào chứ.
Nhưng khi nàng thấy Vi Oanh thuần thục lần mò đến đầu giường, dùng chăn bọc chính mình thành cái bánh trưng, lại nghĩ: Cái người có bản lĩnh được voi đòi tiên như thế này, cũng chẳng trách có thể lăn lộn sống tốt ở chốn thâm cung.

Vi Oanh thấy không rõ, đành phải chớp mắt với một cái bóng đen ở chỗ không xa: "Vân cô nương? Vân cô nương?"

Nàng đã cố gắng tỏ ra đáng yêu vậy rồi, sao người kia cũng không thèm để ý nàng một chút chứ! Quá lãnh khốc mà!

Thanh âm của Vân cô nương từ đầu khác truyền đến: "Ta ở đây."

Vi Oanh xoay qua, trong mắt lại đập vào một khối bóng đen.

Lúc này Vân Thiều tin tưởng nàng thật sự bị mù ban đêm, ánh mắt dừng ở chỗ Vi Oanh nhìn ban đầu, nhắc chở: "Đấy là bình phong."

Vi Oanh: "A ha hi hi."

Xấu hổ quá!

Vân Thiều nhìn kích thước của bình phong, lại nhìn nhìn chính mình, sâu kín hỏi: "Ta ở trong mắt ngươi, chẳng lẽ.....béo thế à?"
Vi Oanh uốn éo đầu, lại wink một cái với nàng, ý đồ làm lơ qua chuyện.

Vân Thiều trầm lặc.

Im lặng một lúc lâu sau, nàng mới nhẹ giọng nói: "Vừa rồi ngươi nháy mắt với cái bàn."

Vi Oanh xấu hổ cười hai tiếng, chà xát chà xát ngón tay, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ửng đỏ, cũng bắt đầu cảm thấy ngượng ngùng. Thế giới của đứa nửa mù bi thương như vậy đó. Nàng thử vươn tay, sau đó, nhéo tay áo Vân Thiều.

Thân thể Vân Thiều cứng ngắc, ngay cả hô hấp cũng bị rối loạn mấy nhịp.

Tay nhỏ bé của thiếu nữ nhẵn nhụi trắng như tuyết, mềm mại không xương, nhẹ nhàng móc lấy tay áo bào của mình, khiến trái tim nàng cũng bắt đầu run lên.

Vi Oanh hai mắt cong cong, giảo hoạt cười rộ lên, ôn nhu nói: "Vân tỷ tỷ ~ là do ta nhìn không thấy mà."

Vân Thiều đè lại lồng ngực.

Lại bắt đầu - thình thịch, thình thịch, tim đập không ngừng.
Vi Oanh xem nàng không nói lời nào, hơi hơi dùng sức, kéo Vân Thiều đến bên cạnh mình ngồi xuống, chia một phần chăn cho nàng. Hai người cùng giường cùng chăn, thì thầm to nhỏ.

Kỳ thật tư tưởng của Vi Oanh rất đơn thuần, chính là muốn ở chung với máy hút Âu khí lâu một chút, hít thêm mấy ngụm Âu khí. Vân cô nương như khúc gỗ, không trách nàng, cũng không có nói chuyện, vì thế nàng bắt đầu thăm dò.

"Đêm nay ngươi có đi tiệc tối không? Đúng rồi, ngươi là nữ quỷ, chắc đi không được, thật sự rất đáng tiếc ." Vi Oanh giả vờ giả vịt thở dài hai tiếng, còn nói:"Thục Phi nhảy một điệu 'Chiết eo vũ' cũng thật đẹp! Bỏ qua rất đáng tiếc, thì ra thật sự có người có thể nhảy múa nhảy đến mức như thần tiên."

Vân Thiều hừ lạnh một tiếng:"Bình thường không có gì lạ."
Mắt Vi Oanh cong lên, còn nói:"Tiếng ca của Gia Đáp Ứng cũng rất hay, dư âm còn văng vẳng bên tai ba ngày không dứt, tiếng suối chảy trong rừng hay tiếng của hồng trần cũng bất quánhư thế! Ngươi ở đây có nghe thấy tiếng ca của nàng ấy không? Có phải rất êm tai hay không?"

Vân Thiều mặt không chút thay đổi: "Bình thường không có gì lạ."

Vi Oanh tiếp tục khen: "Vậy ngươi có xem Thiên Tuyết cùng Hiền phi tỷ tỷ cùng......"

Vân Thiều đánh gãy nàng:"Hiền phi tỷ tỷ?"

Vi Oanh:"Đúng vậy, sao thế?"

Vân Thiều bừng mở mắt, mím đôi môi tái nhợt, thầm nghĩ, nguyên lai tiếng "tỷ tỷ" của nàng ấy, có thể dùng để gọi bất kỳ ai. Cũng khó trách, gọi đến mức được nhiều phi tử thích như vậy.

Đột nhiên lạnh lẽo làm cho Vi Oanh khó hiểu nhăn lại mày.

Nàng trong óc linh quang chợt lóe, cười nói:"Ngươi và các nàng khác nhau."
Vân Thiều:"Khác thế nào?"

Vi Oanh vỗ vỗ nàng, điềm nhiên như không nói:"Ngươi đã quên, các nàng đều là người, mỗi ngươi là quỷ!"

Vân Thiều:......

Lại bị tức giận đến đau não .

Nàng hít sâu hai hơi, kiệt lực nhịn xuống không nói "Tru di cửu tộc", âm thanh lạnh lùng nói:"Đi ra ngoài."

Vi Oanh bi thương thở dài, đành phải lại bị đuổi ra ngoài. Đi tới cửa, nàng đột nhiên nắm tay áo Vân Thiều, cúi đầu cười hai tiếng, nhẹ giọng nói:"Ngươi và các nàng còn có một chỗ không giống."

Vân Thiều đã bị nàng làm tổn thương nặng nề:"Ta không muốn nghe."

Vi Oanh:"Ngươi là tỷ tỷ tốt ~"

Vân Thiều lại cứng ngắc.

Khóe miệng Vi Oanh nhếch lên, vui vẻ vẫy tay với nàng, nhanh như chớp đi rồi, chờ Vân Thiều lấy lại tinh thần, con đường vắng lặng, không còn thân ảnh thiếu nữ nữa.

Vân Thiều tựa vào tường, kinh ngạc sờ sờ má mình.
Nóng quá.

...... Nàng ấy gọi mình là tỷ tỷ tốt, nghĩ như vậy, mặt nàng càng nóng.

----

Vi Oanh thật không ngờ, cung yến ngày ấy còn khai quật thêm một nghề tay trái nữa cho nàng.

Ngày hôm sau buổi cung yến, Hồng Châu lặng lẽ chạy tới, gấp gáp nhỏ giọng hỏi nàng mấy câu.

Vi Oanh thức đêm khuya quá nên giờ mơ mơ màng màng, không nghe được nàng nói cái gì, có lệ ừ ừ a a vài câu, đến khi ngẩng đầu, phát hiện ánh mắt các tiểu cung nữ nhìn nàng bắt đầu không bình thường.

Ánh mắt kia, sợ hãi xen lẫn sùng bái, trong sự sùng bái lại hoà với kính sợ, dù sao muốn bao nhiêu phức tạp thì có bấy nhiêu phức tạp, muốn bao nhiêu cuồng nhiệt liền có bấy nhiêu cuồng nhiệt.

Hồng Châu "thịch" một tiếng quỳ gối trước mặt nàng:"Bán tiên phù hộ cho ta!"

Vi Oanh:......?

À hiểu rồi, hình như vô tình mở ra một chi nhánh nghề nghiệp mới.
Kỳ thật các cung nữ tìm nàng nhờ giúp đỡ đều là việc rất đơn giản, thí dụ như trâm cài trang sức lỡ đánh mất, muốn nàng hỗ trợ tìm gì đó, lại hoặc là hỏi một chút khí vận gần đây, phạm thái tuế thì cần hóa giải thế nào. Sau lại phát hiện Oanh Quý nhân ôn nhu dễ thân tính tình lại tốt, người tìm đến nàng càng ngày càng nhiều, phạm vi nghiệp vụ cũng từ xứng cốt* toán mệnh đến bố cục phong thuỷ.

(*dùng xương cốt để bói vận mệnh)

Cung Đấu Cơ vốn nghĩ chuyện này sẽ chạm vào khu điểm mù kiến thức của kí chủ, không nghĩ tới nghiệp vụ bà cốt của nàng ở trong cung ngược lại tiến hành như cá gặp nước. Hiện tại người trong cung khi lén nhắc tới vị Oanh quý nhân ở Ngọc Lộ Điện cũng sẽ không gọi là quý nhân, mà trực tiếp kêu là thần tiên sống.
"Thần tiên sống" dựa vào cái nghề này thành công mua chuộc một đám thái giám cung nữ, tích phân trong túi lên vèo vèo.

Mỗi cung nữ thái giám tính đầu người thì cũng không nhiều tích phân, nhưng tổng cộng lại cũng coi như một bút tài sản lớn.

Vi Oanh nằm ở ghế nằm, trước mặt là hàng dài người xếp hàng. Nàng nâng mắt, đối diện là cung nữ trong phòng Gia đáp ứng.

"Tuyết Đoàn mà Gia đáp ứng nuôi chạy mất?"

Tiểu cung nữ liều mạng gật đầu.

Vi Oanh:"Đi phía tây tìm."

Tiểu cung nữ sắc mặt vui vẻ:"Cám ơn Oanh quý nhân!"

Vi Oanh xua tay, cắn miếng bánh trung thu mà Tiêu Thiên Tuyết đút: "Tiếp theo."

Kế tiếp là nữ quan đã gặp qua vài lần ở Trữ Tú Phường.

Vi Oanh cao thấp liếc mắt một cái:"Ma ma làm rơi mất cây trâm?"

Nữ quan cũng gật đầu, kinh ngạc nhìn nàng:"Sao ngài biết?"

Vi Oanh cười cười,"Đến rừng hoa quế ở Ngự Cảnh Hiên tìm xem, nhớ kỹ nhìn trên ngọn cây."
Nữ quan cũng vô cùng cao hứng nói tạ đi rồi.

Vi Oanh:"Kế tiếp."

...... Như vậy hết một ngày, nàng vừa lòng xem tích phân trong tài khoản, chuẩn bị hôm nay tới đây thôi.

Đột nhiên trong đám người truyền đến xôn xao, một tiểu thái giám chen vào, nức nở hai tiếng, quỳ gối trước mặt nàng:"Oanh quý nhân cứu ta!"

Vi Oanh:"Hôm nay ta không tính nữa, ngày mai đi."

Tiểu thái giám nước mắt a một chút liền tràn ra:"Quý nhân! Mạng người quan trọng, hu hu cứu ta!"

Vi Oanh dừng lại cước bộ, cũng không phải người nào mệnh quan trọng, mà đơn thuần là do nhận ra thanh âm của tiểu thái giám này.

Tiểu thái giám bị nàng mang về phòng, chà xát nước mắt: "Ta gọi là Tiểu Lục Tử, là thái giám trực đêm trong cung."

Vi Oanh xua tay: "Liên tục gặp quỷ ba, bốn lần có phải không?"

Ánh mắt Tiểu Lục Tử vụt sáng: "Ngài thật sự là thần tiên!"
Vi Oanh chột dạ sờ sờ khóe miệng, nàng không phải thần tiên, chẳng qua do nàng chính là cái con "quỷ" kia mà thôi.

Sắc mặt Tiểu Lục Tử trắng bệch: "Ta cảm thấy, nữ quỷ kia ám ta!"

Vi Oanh:......

Tiểu Lục Tử :"Ta không muốn chết, hu hu, Oanh quý nhân cứu ta!"

Vi Oanh nhìn khí sắc hắn không tốt, thoạt nhìn quả thật bị doạ sợ tới mức không nhẹ, có điểm chột dạ.

Tiểu Lục Tử thấy Vi Oanh nãy giờ không nói gì, nước mắt oa một chút lại ứa ra :"Oanh quý nhân, chẳng lẽ ta không còn đường cứu."

Tiêu Thiên Tuyết cũng khẩn trương hỏi: "Oanh Oanh, nhìn dáng vẻ của hắn, không phải thật sự bị quỷ ám chứ hả?"

Tiểu Lục Tử vội vàng gật đầu:"Đúng vậy, nàng vẫn quấn quít lấy ta, hu hu, hai đêm nay ta vẫn nghe được tiếng nhị hồ, ngủ được một nửa tỉnh lại, còn nhìn thấy nàng ta ở ngay bên cạnh, liền như vậy...... Tóc che mặt, lẳng lặng nhìn ta."
Hắn nhìn chằm chằm phía trước, mặt trắng bệch, hạ giọng:"Mỗi ngày buổi tối, đều ở đầu giường nhìn ta."

Tiêu Thiên Tuyết bị hắn nói cũng sợ hãi, nép sát vào người Vi Oanh.

Vi Oanh:"Nàng ta nhìn ngươi làm cái gì? Nhìn ngươi bộ dạng hài hước quá hả?"

Tiểu Lục Tử che miệng lại: "Hu hu, trước khi vào cung, ai cũng nói ta là một đoá hoa của thôn đó!"

Tiêu Thiên Tuyết: ??? Xưng hô "một đoá hoa" này có phải có gì đó không đúng không?

Vi Oanh lại nhìn nhìn hắn, đột nhiên vỗ tay một cái, khiến Tiểu Lục Tử sợ tới mức giật mình.

"Thiên Tuyết ngươi lại đây xem hắn." Vi Oanh chỉ vào đôi mắt thâm quầng của hắn: "Âm khí nhập thể, đã biểu hiện ra ngoài ."

Tiêu Thiên Tuyết gật đầu:"Đúng vậy, một đôi mắt thâm quầng."

Tiểu Lục Tử lại sợ tới mức giật mình, nước mắt lăn dài :"Oanh quý nhân cứu ta!"
Vi Oanh:"May mắn hôm nay ngươi tới tìm ta, nếu để qua vài ngày, chậc, chỉ sợ sẽ không còn được gặp lại thái dương." Nàng đi đến cái bàn: "Ta kê cho ngươi một phương thuốc, nhớ rõ dựa theo cái này đi bốc thuốc, mỗi ngày trước khi đi ngủ nửa canh giờ thì uống, đúng giờ Tuất đi ngủ, nhớ lấy, nhất định phải phơi nắng đủ hai canh giờ, như vậy trên người ngươi đầy đủ dương khí, nữ quỷ cũng không dám tới gần ngươi nữa."

Tiểu Lục Tử tiếp nhận phương thuốc, ngàn ân vạn tạ chạy đi bốc thuốc .

Vi Oanh bận ruốt ngày, cũng hơi mệt, ngồi phịch ở trên giường vẫn không nhúc nhích.

Tiêu Thiên Tuyết:"Oanh Oanh, Hiền phi nương nương làm điểm tâm mới, ta đi lấy giúp ngươi!"

Chỉ còn nàng một người, nàng gọi hệ thống, nhìn tài khoản lại gia tăng thêm không ít tích phân, lộ ra vẻ tươi cười thỏa mãn.
Cung Đấu Cơ hồ nghi nói:"Kí chủ, ngươi......"

Vi Oanh:"Ta......?"

"Ngươi thật là bán tiên sao?"

Vi Oanh đầy miệng nước trà thiếu chút nữa phun ra:"Ngươi là một thành quả của khoa học kỹ thuật, sao lại mê tín thế."

Cung Đấu Cơ:"Vậy sao ngươi biết tiểu cung nữ kia để lạc mất con mèo? Còn biết mèo ở phía tây?"

Vi Oanh đỡ trán:"Gia đáp ứng là người của Thục phi, bình thường không qua lại với ta, cũng không có gì đặc biệt yêu thích, chỉ coi Tuyết Đoàn như bảo vật. Tiểu cung nữ kia chính là người phụ trách chăm sóc Tuyết Đoàn, hơn nữa, bên phía Ngự Trù Phòng đang làm cá hun khói."

"Về phần nữ quan của Trữ Tú Phường, vậy càng đơn giản. Chúng ta trước kia đã gặp qua rất nhiều lần, mỗi lần gặp mặt, trên đầu nàng luôn cài một chiếc trâm hình lá phong bằng gỗ mun, hôm nay tới gặp ta, những chỗ khác đều không đổi, chỉ có trên đầu trống trơn."
Cung Đấu Cơ:"Kia, vậy ngươi làm cách nào biết nó ở rừng hoa quế?"

Vi Oanh:"Haiz, tính cách giống cô cô, khẳng định đã tìm khắp những nơi có thể tìm nhiều lần, nơi duy nhất không ngờ, đại khái là trên đường trở về đi qua rừng hoa quế, trâm gài tóc bị vướng vào nhánh cây. Không phải trước đó chúng ta cũng từng gặp tú nữ có trâm gài tóc cũng bị vướng như thế sao?"

Cung Đấu Cơ tựa hồ đã hiểu, lại hỏi: "Nhưng mà phương thuốc kia của Tiểu Lục Tử chắc hẳn ngươi nói bừa chứ gì, nữ quỷ kia rõ ràng là ngươi!"

Vi Oanh cười ra tiếng, từ ái nói: "Tiểu kê ngốc, ta kê cho hắn không phải loại dược bổ sung dương khí, mà là dược an thần hỗ trợ ngủ, buổi tối uống một chén như vậy, cam đoan hắn có thể vừa nằm là ngủ thẳng đến hôm sau. Muốn hắn phơi nắng hai canh giờ, cũng là làm cho hắn đổi sang công việc ban ngày, đỡ phải lần sau lại bị ta dọa."
Cung Đấu Cơ: "Nhưng ngươi rõ ràng có thể nói thẳng với hắn mà."

Vi Oanh cười nhạt:"Nếu nói thật, hắn ngược lại cũng không tin."

Sự nghiệp bà cốt phát triển với khí thế ngất trời, rất nhanh, Vi Oanh liền nhận được một lời mời không tưởng được.

Quý phi thỉnh nàng đi Bảo Vân Cung nói chuyện.

Tiêu Thiên Tuyết: "A a a Oanh Oanh! Quý phi mời ngươi đi Bảo Vân Cung!"

Nàng giữ chặt Vi Oanh tay áo:"Ta có thể đi theo sao? Ta ngoan lắm."

Cung nữ Bảo Vân Cung đến truyền lời lộ vẻ khó xử: "Quý phi nương nương nói, chỉ thỉnh một mình Oanh quý nhân đến."

Tiêu Thiên Tuyết nháy mắt mấy cái:"Ta đây hiện tại liền đổi tên, kêu 'Một Mình' được không?"

Thỉnh Oanh quý nhân, 'Một Mình' đến.

Hoàn mỹ.

Cung nữ phì một tiếng bật cười: "Quý nhân cũng đừng làm khó nô tài chúng ta mà."

Tiêu Thiên Tuyết đành phải lưu luyến giữ chặt tay Vi Oanh, đưa nàng đến bên cỗ kiệu:"Oanh Oanh, giúp ta hỏi một chút xem eo của Quý phi còn đau không, thuốc dán dùng hết chưa, nếu dùng hết thì ta còn có."
Vi Oanh cười: "Được được được." Lúc tới gần , nàng hạ giọng: "Chờ ta làm tốt quan hệ với Quý phi, sẽ lại dẫn ngươi tới đó."

Ánh mắt Tiêu Thiên Tuyết tỏa sáng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, liều mạng gật đầu, đem hy vọng đều ký thác ở trên người Vi Oanh.

"Oanh Oanh cố lên! Trông cậy cả vào ngươi đó!"

Vi Oanh buông rèm kiệu, ngồi ở cỗ kiệu lắc la lắc lư, đi vào Bảo Vân Cung.

Nàng trong lòng tò mò, Quý phi kêu nàng qua làm gì? Chẳng lẽ Quý phi cũng đánh mất cái gì muốn nàng tìm được sao.

Một tiểu nhân vật hy sinh vô hình như nàng, hẳn không có chỗ nào hấp dẫn sự chú ý của Quý phi.

Lúc đi vào Bảo Vân Cung, Quý phi ngồi ở băng ghế bằng gỗ lê, dù ăn mặc bình thường cũng không che được diễm sắc của nàng.

Nàng chống cằm, hơi nghiêng đầu, hàng mi dài khuất dưới tóc, mặt mày anh khí lại tươi đẹp.
Vi Oanh đi vào toà cung điện phá lệ huy hoàng hoa lệ này, quy củ hành lễ.

Quý Phi vuốt ve chén trà, đánh giá thiếu nữ, một lát, mới hoà hoãn thanh âm nói:"Ngồi xuống uống chén trà đi."

Quý Phi là một người sảng khoái, không đợi Vi Oanh uống một ngụm trà, trực tiếp tiến vào chủ đề: "Nghe nói ngươi biết đoán mệnh, có thể khởi tử hồi sinh, còn có thể thông quỷ thần?"

Vi Oanh:???

Nàng buông chén trà, nghiêm mặt nói:"Nương nương, ta là một người."

Quý phi:"Ta không mù, có thể nhìn ra ngươi là một người."

Vi Oanh trầm mặc một lát, nói:"Ta là một con, người."

Quý phi:......

Ở đây chơi dấu chấm câu với nàng hả.

Vi Oanh cười cười: "Chẳng qua nương nương có chuyện gì có thể hỏi ta, nói không chừng ta vừa khéo biết đâu." Nàng thoáng nhìn đôi hài Quý phi dính bụi: "Là chuyện bãi săn bên kia sao?"
Quý phi vuốt ve chén trà nhẵn nhụi, hồi lâu, mới chậm rãi nói:"Ta có một con ngựa, nuôi ở bãi săn phía sau, mỗi ngày ta đều cưỡi nó chạy một vòng ở bãi săn, hôm nay đến khi tới nhìn thì phát hiện nó giãy dây cương tự mình chạy mất. Ngươi......"

Nàng nâng mâu nhìn về phía Vi Oanh, muốn nói lại thôi.

Vi Oanh cười cười: "Nương nương đừng nóng vội, ta có thể đi bãi săn nhìn xem không?"

Quý phi đưa nàng tới bãi săn.

Nơi này là một vùng thảo nguyên nhỏ không quá rộng, bên ngoài trồng một vòng rừng cây vây quanh. Đã tới cuối mùa thu, cỏ xanh biến thành khô vàng, lộ ra bùn đất đen xì. Cuối bãi săn là một cái chuồng, dây cương buộc lên lan can, trong đó một cái chuồng đã trống không .

Còn có mấy thớt ngựa cao lớn uy mãnh đang vùi đầu ăn cỏ khô, thấy Quý phi đến, chúng vô cùng thân thiết "hí" hai tiếng.
Quý phi:"Ta hỏi người trong cung, đều nói không hề gặp Liệt Phong, nó là con ngựa mà phụ thân đã đưa cho ta khi ta đến tuổi cập kê, cho nên...... Thỉnh giúp ta tìm được nó."

Một Quý phi không ai bì nổi như vậy đều dùng từ "Thỉnh", có thể thấy được Liệt Phong có địa vị không nhẹ trong lòng nàng.

Vi Oanh nhìn nhìn manh mối dưới đất, cười rộ lên: "Nương nương đi theo ta."

Ánh mắt Quý phi sáng lên, vui vẻ nói: "Ngươi có biết Liệt Phong đi nơi nào không?"

Vi Oanh gật đầu:"Chúng ta trở về ngồi cỗ kiệu......"

Quý phi một phen giữ chặt tay nàng: "Ngồi kiệu làm gì, không phải có có sẵn sao." Dứt lời cởi bỏ dây cương một con ngựa, lưu loát xoay người lên ngựa, lập tức vươn tay:"Đi lên đi."

Vi Oanh: "A?"

Quý phi ngồi trên lưng ngựa, quay lưng về ánh mặt trời, sợi tóc bay lên bị nhuộm thành sắc hoàng kim, thần thái bay lên. Nàng đưa tay:"Đến, ta kéo ngươi lên!"
Vi Oanh đần độn bị nàng kéo lên ngựa, ngồi ở sau lưng Quý phi, còn có điểm ngốc.

"Cẩn thận một chút." Quý phi hai chân một kẹp, liệt mã chạy như bay mà ra, Vi Oanh sợ tới mức vội vàng ôm chặt thắt lưng của nàng.

Gió lạnh giống dao nhỏ cứa qua mặt, Vi Oanh cố gắng rúc phía sau Quý phi, nhưng vẫn bị gió thổi đến nỗi bắt đầu ho khan, trong mắt đều tràn đầy nước mắt. Nàng sợ bị ngã xuống ngựa, đành phải càng dùng sức ôm lấy người phía trước.

Quý phi:"Ta cưỡi chậm một chút, ngươi đừng ôm chặt như vậy!"

Vi Oanh một bên khụ một bên giãy dụa:"Ta không!"

Quý phi:"Ngươi buông tay ra, sẽ không ngã xuống."

Vi Oanh:"Ta không!"

Hai người một ngựa xẹt qua hoàng cung, vó ngựa lộc cộc, gõ lên đường cung, các tiểu thái giám tiểu cung nữ vội vàng trốn sang bên đường, có người nhận ra hai người các nàng, kinh hãi hô:"Là Quý phi cùng Oanh quý nhân!"
Những người này Vi Oanh dựa vào kỹ năng thần côn, ở trong lòng các tiểu cung nữ tạo nên một hình tượng cao lớn quang huy.

Tại trong mắt nhóm nô tài ngày thường luôn bị khinh thường, có người ôn nhu kiên nhẫn đối đãi bọn họ, giúp bọn họ giải quyết vấn đề, thật sự là phi tử tốt thần tiên tốt!

Hiện tại các nàng nhìn thấy Vi Oanh "nước mắt mênh mông", "tội nghiệp" ngồi sau vị Quý phi bình thường luôn kiêu ngạo ương ngạnh, trong lòng lập tức trào ra một vạn kiểu suy đoán.

"Sao Oanh quý nhân lại cưỡi ngựa cùng Quý phi?"

"Nhìn vẻ mặt của Oanh quý nhân thì khẳng định không phải tự nguyện ."

"Không phải Quý phi tóm Oanh quý nhân, muốn xử phạt nàng ấy đấy chứ."

......

Các cung nữ địa vị không cao, lại đều rất giảng nghĩa khí, quyết định không thể làm cho Oanh quý nhân gặp chuyện không may, một đám người tụ cùng một chỗ lo lắng nghĩ biện pháp, cuối cùng quyết định đi cầu một người duy nhất có thể trị được Quý phi ở trong toàn bộ hoàng cung.
Cung nữ thái giám nhìn hèn mọn, nhưng khi liên hợp cùng một chỗ lại có thể phát huy tác dụng không ngờ. Cho nên chỉ sau một chén trà nhỏ, Hoàng đế đang ở ngự thư phòng xử lý chính vụ đã thu được tin hậu cung bất hòa, Quý phi muốn xử trí Oanh quý nhân.

Quý phi ở trong cung vài năm, nhìn ngang ngược, trên thực tế cũng không phạt người nào bao giờ. Nhưng người trong cung vẫn rất sợ nàng như trước, không vì cái gì, chỉ là vị Quý phi này từ nhỏ đi theo phụ huynh chinh chiến, nghe nói còn gϊếŧ qua không ít người, nhiễm một thân sát khí huyết khí.

Cho dù đặt ở thâm cung dùng huân hương huân vài năm, cũng huân không tiêu tan được cỗ khí tức khác biệt với nữ nhi tầm thường trên người nàng. Cái kén trên cặp tay ngọc kia còn đó, luôn làm cho người ta nhớ tới năm đó thiếu nữ kia đã từng phóng ngựa biên cương như thế nào, một đao chém tới thủ cấp man di.
Thời điểm Vi Oanh bị Quý phi nâng xuống ngựa, lơ đãng cũng chạm vào cái kén trong lòng bàn tay nàng, có chút tò mò lại không sợ chết nhéo nhéo.

Sắc mặt Quý phi đương trường liền thay đổi: "Lá gan của ngươi còn rất lớn."

Vi Oanh kiên trì, nói: "Cũng được."

Vừa rồi lúc mới cưỡi ngựa còn có điểm không thích ứng sợ ngã xuống, sau lại không bao lâu thành thói quen, lực thích ứng thập phần tốt.

Nơi các nàng đến địa là Ngự Mã Tư, cũng là nơi cai quản ngựa của toàn bộ hoàng cung. Lúc thái giám dẫn các nàng đi tới, liền nhìn thấy Liệt Phong rúc bên cạnh Tiểu Lê Hoa bên người, vui vẻ vây quanh nó hiến ân cần.

Vi Oanh: Hảo một đầu mã lệ tô*!

(*Marry Sue)

Bọn thái giám làm hại Quý phi sốt ruột một chuyến, cũng thực sợ hãi, nói con ngựa này đột nhiên xuất hiện ở đây, tiểu thái giám giữ ngựa tưởng là con ngựa nào của Ngự Mã Tư trốn ra, liền bắt nó nhốt vào một lần nữa, đã quên kiểm kê.
Về phần Liệt Phong vì cái gì chạy đến......

Thái giám nhìn nhìn, kinh nghiệm phong phú nói: "Động dục ."

Sự tình viên mãn chấm dứt, ánh mắt Quý phi xem nàng đều trở nên thưởng thức rất nhiều, Vi Oanh cười cùng nàng cùng nhau rời đi, đi tới cửa Ngự Mã Tư, vẻ tươi cười trên mặt biến mất không thấy --

Hoàng đế đến đây.

Vi Oanh cảnh giác nhìn hoàng đế, không hiểu vì cái gì hắn lại xuất hiện ở trong này.

Quý phi đồng dạng cảnh giác nhìn hoàng đế, không dấu vết bước tới một bước, che trước người Liệt Phong, cao giọng nói:"Bệ hạ, ngươi muốn làm gì Liệt Phong!? Ta tuyệt không sẽ đồng ý!"

Sắc mặt Hoàng đế không vui, trầm mặc một lúc lâu, mới trầm giọng nói:"Ngươi cảm thấy ta muốn làm cái gì?"

Hết chương 23