Tà Phượng Nghịch Thiên

Quyển 1 - Chương 29: Chạy trốn




Người tới là một nam nhân có dáng người trung bình, trên lưng khiêng một cây đao lớn, hàng năm bên ngoài khiến cho da dẻ hắn ngăm đen khỏe mạnh, vào cửa hắn lập tức đánh giá Hạ Như Phong, ngốc ngốc cười với nàng, lộ ra hàm răng trắng bóng.

”Ngươi chính là người mua hóa linh đan sao?” Giọng nói của Hạ Như Phong thản nhiên, hai tròng mắt chăm chú quan sát nam nhân trước mặt.

Nam nhân xoa xoa đầu, có chút ngượng ngùng gật đầu: “Đúng vậy, Hạ đại tiểu thư, bởi vì ta đến đại linh sư cao nhất vẫn không thể đột phá, cho nên mới muốn ngoại vật trợ giúp, nghe nói đấu giá hội lại bán đấu giá hóa linh đan nên mới đi thử vận may.”

”Ừ, vậy ngươi hẳn là biết Hạ gia có ân oán với Vân gia chứ?” Hạ Như Phong từ trên ghế đứng lên, tay để ở sau lưng, từ đầu tới cuối biểu tình trên mặt nàng đều là thản nhiên. “Gọi ngươi tới, là muốn ngươi bảo vệ Hạ gia một năm, đương nhiên, sau khi xong việc, ta có phần tạ ơn khác.”

Nam nhân im lặng, tuy rằng hắn chất phác nhưng không có nghĩa là ngốc, trận chiến kia hắn cũng xem rồi, sao không biết Vân gia hận Hạ gia tận xương. Để đột phá, đáng giá dùng tính mạng trả giá sao?

”Ngươi cũng có thể không đồng ý, nhưng một năm sau, ta trả công chính là Phá tương đan tứ phẩm, có thể ở giúp linh tướng đột phá một cấp.” Hạ Như Phong xoay người, đối mặt với nam nhân, khóe miệng nhẹ cong lên. “Tìm phú quý trong hiểm nguy, ta cũng không bảo ngươi đi diệt Vân gia, chỉ là muốn ngươi bảo vệ Hạ gia một năm.”

Nam nhân nhăn mày, nàng nói rất có lý, tìm phú quý trong nguy hiểm, giống như bọn hắn mạo hiểm, từ đầu tới giờ đều đối mặt với tử thần, đâu có nơi nguy hiểm nào mà bọn hắn chưa đi qua, vì sao hiện tại đã biết lại còn sợ phiền phức? Không, La Cách hắn không phải loại người sợ phiền phức như thế, nếu như thành công, chờ đợi hắn chính là phú quý giàu sang.

Mà đại trưởng lão, lúc Hạ Như Phong nói ra Phá tương đan đã ngây dại, không tự chủ được liếm liếm môi dưới, có lẽ khi chính mình đến linh tướng, đại tiểu thư cũng sẽ giúp mình chứ?

Hiện tại xưng hô của đại trưởng lão đối với Hạ Như Phong không khỏi thay đổi, từ Như Phong nha đầu biến thành đại tiểu thư, ông không hề cảm thấy không ổn chút nào.

”Được, ta đồng ý.” La Cách cắn răng một cái, đồng ý, sau đó lại bỏ thêm một câu: “Nhưng ta chỉ bảo vệ hạ gia một năm.”

Hạ Như Phong gật đầu, thời gian một năm sao? Như vậy là đủ rồi, đó... cũng là lúc nàng rời đi...

--- ------ ------ ------ ------ -----

Không khí lúc này có vẻ có chút quái dị, Hỏa Kình Thiên ngồi ở ghế trên, trong tay bưng một ly trà, thờ ơ uống một ngụm nhỏ, tầm mắt liếc nhìn gia chủ Vân gia Vân Lâm sắc mặt âm u phía dưới. Vân Lâm không mở miệng, hắn cũng không nói.

”Hỏa gia chủ!!!” Vân Lâm không quen với không khí trầm mặc như thế, cuối cùng hắn phải đứng lên, ôm quyền, nói: “Lần đó chiến đấu, mặc dù Gia chủ không đến xem nhưng chắc đã nghe qua! Nữ nhân Hạ gia đó, không thể lưu, nếu để ả ta trưởng thành, hai nhà Hỏa Vân đều sẽ gặp nguy. Vì Hỏa gia, gia chủ không nên để ả tiếp tục sống.”

Nghe vậy, Hỏa Kình Thiên cười lạnh một tiếng, vì Hỏa gia? Chẳng lẽ Vân Lâm không biết nội tâm hắn vô cùng để ý những thứ nhỏ nhặt sao? Muốn dụ dỗ gia chủ hắn? Nhưng, hắn có thể dễ dàng tha thứ việc Hạ gia tiếp tục tồn tại ở Hỏa Vân thành, lại không thể cho phép Hạ Như Phong tiếp tục tồn tại.

”Ha ha, Vân gia chủ nói có lý, hai gia tộc chúng ta là bạn, chỉ cần Vân gia chủ có việc cần hỗ trợ, ta nhất định giúp.” Trong mắt Hỏa Kình Thiên hiện lên một chút tia sáng, mỉm cười nhìn về phía Vân Lâm, người không biết còn nghĩ quan hệ giữa hai người vô cùng thân thiết.

”Nếu như ta không đoán sai, tiểu tạp chủng kia có một bộ linh kỹ trợ giúp thân pháp, hẳn là lần trước mua ở Đào Bảo các. Ta có cảm giác linh kỹ mà ả sử dụng, dưới đại linh sư không có khả năng ngăn ả lại, cho nên ta hy vọng gia chủ tự mình dẫn người trợ giúp ta, giết cẩu tạp chủng kia, linh kỹ của ả sẽ thuộc về chúng ta.”

Nghĩ đến Hạ Như Phong có được linh kỹ, mắt trong Vân Lâm xẹt qua tham lam, linh kỹ kia ít nhất cũng là ngân giai trung cấp! Nếu mình có được, mình và Linh tướng, ít nhất cũng có thể đại chiến một trận, đến lúc đó, Hỏa Vân thành này còn có ai dám không phục gã?

Về phần Hỏa gia chủ... Hừ, đợi sau khi tiêu diệt Hạ gia, đó cũng chính là ngày Hỏa gia diệt vong.

”Được, khi nào ra tay, Vân gia chủ đến cho ta biết một tiếng.” Nghe được linh kỹ trợ giúp thân pháp, trong mắt Hỏa Kình Thiên lóe ra một chút ánh sáng. Hai con cáo già này, đều âm thầm suy tính từ những điều nhỏ nhất, ai cũng muốn có được linh kỹ, đồng thời, Hỏa Vân thành chỉ cần một cái thế gia là đủ rồi.

”Cứ quyết định như vậy, ta sai người chú ý Hạ gia trước, chỉ cần cẩu tạp chủng kia bước ra một bước, ta sẽ cho người đến báo cho gia chủ.” Vân Lâm nhẹ nhàng thở ra, lại ôm quyền nói: “Gia chủ yên tâm ngồi chờ tin tức là được, hiện tại ta xin cáo từ.”

Ra khỏi cửa Hỏa gia, Vân Lâm không khỏi nở nụ cười vì đã thực hiện được âm mưu.

Bên cạnh một gã sai vặt không hiểu hỏi: “Gia chủ, năng lực của Vân gia hoàn toàn có thể đánh chết tiểu tạp chủng kia, vì sao...”

”Hừ, ngươi biết cái gì!” Vân Lâm hừ lạnh một tiếng, khinh thường liếc gã sai vặt bên cạnh. “Biết vì sao nhiều năm như vậy ta không ra tay với Hạ gia không? Còn không phải do Hỏa gia ở phía sau như hổ rình mồi sao? Một cái cẩu tạp chủng đương nhiên không cần người khác tương trợ, ta làm vậy chỉ vì kéo Hỏa gia xuống nước, về sau lúc đối phó Hạ gia, Hỏa gia nhất định phải ra mặt trợ giúp, như vậy không cần lo lắng sẽ có người đánh lén sau lưng.”

”Dạ, da, quả nhiên là gia chủ thông minh, tiểu nhân bội phục.” Gã sai vặt chân chó nịnh nọt, một bộ dạng ta là ngu ngốc.

Trong bóng đêm, người dân Hỏa Vân thành đều tiến vào mộng đẹp, sân ngoài của Hạ gia, thiếu nữ quay đầu nhìn nhà của mình một lần nữa, cuối cùng kiên quyết rời đi, nhưng là nội tâm có chút không nỡ. Mới hơn hai tháng thôi, từ khi nào nàng đã thực sự coi nơi này là nhà của mình?

”Tỷ cứ như vậy mà đi sao?”

Sau lưng bỗng nhiên vang lên giọng nói làm cho bước chân của nàng dừng lại, kinh ngạc quay đầu, chỉ thấy dưới ánh trăng, thiếu niên chậm rãi đi tới, ánh trăng rơi xuống người hắn tạo thành một thân ánh sáng, bờ môi của hắn nhẹ mím, trong mắt có tình cảm khác thường.

”Ừm.” Hạ Như Phong quay đi, nhìn xa xa, nói: “Giờ là lúc tỷ đi xa rèn luyện, đôi khi trải qua nguy hiểm mới có thể làm cho chính mình trưởng thành nhanh hơn, nếu luôn luôn ở lại nơi này, nói không chừng, ngay cả Hạ gia tỷ cũng không thể bảo vệ.”

”Đệ biết.” Hạ Thiên hơi cười, trong mắt là không muốn nhưng lại bị che giáu rất tốt, nhìn dung nhan thiếu nữ chưa hết trẻ con, cậu há mồm, nói ra những điều chưa từng nói: “Quên đi, Phong Phong, nếu tỷ quyết tâm rời đi đệ cũng sẽ không ngăn cản, nhưng phải thường xuyên trở về thăm ông ngoại, không được giống phụ thân và huynh trưởng, vừa đi sẽ không có tin tức... Còn có, tỷ vĩnh viễn là người thân của đệ, nơi này, là nhà của tỷ.”

”Tỷ hứa, hiện tại tỷ nên rời đi, bằng không ông ngoại phát hiện, tỷ sẽ không thể đi được. Thiên đệ đệ, bảo trọng.”

Nếu không phải như thế, nàng cũng sẽ không lựa chọn buổi tối vụng trộm rời đi, Hạ Lâm Lạc mà biết, nàng nhất định không thể đi được.

Ngắm nhìn Hạ Thiên lần cuối, Hạ Như Phong cắn môi, xoay người rời đi. Kiếp trước nàng là cô nhi, sau đó mặc dù được cha nuôi thu dưỡng, nhưng chỉ có đến dị thế, nàng mới cảm nhận được tình thân ấm áp. Nếu có thể, nàng cũng không muốn rời đi, nhưng là lại không thể không đi, chỉ có trở nên mạnh mẽ, nàng mới có thể bảo vệ người nhân bằng hữu.

Mà muốn rời khỏi Hỏa Vân thành đi tới thành trấn tiếp theo, phải vượt qua dãy núi phủ đầy trúc tía trước mắt.

Núi trúc tía và núi lửa một trái một phải vây quanh Hỏa Vân thành, đồng thời cũng là con đường duy nhất nối Hỏa Vân thành với những nơi khác. Nếu nói núi lửa là con sói hung hiểm, như vậy núi trúc tía chính là con cừu dịu ngoan. Linh thú mạnh nhất núi trúc tía cũng chỉ tới cấp hai, bình thường một đội chỉ cần có đại linh sư là có thể an toàn đi qua.

Chỉ là, khi Hạ Như Phong vừa vừa tới núi trúc tía, nàng cảm nhận được phía sau có mấy hơi thở cường đại đuổi theo. Khóe miệng nàng hiện lên cười lạnh, chờ không kịp rồi sao?

Mấy thân hạ xuống trước mặt nàng, dẫn đầu là Vân Lâm và Hỏa Kình Thiên. Thấy vậy, Hạ Như Phong nhíu mày, nàng không nghĩ tới Hỏa gia cũng nhúng tay vào việc này.

Hai tròng mắt Vân Lâm tràn ngập cừu hận, gắt gao tập trung vào Hạ Như Phong, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cẩu tạp chủng Hạ gia, không ngờ ngươi còn dám rời khỏi Hạ gia, ngoan ngoãn giao linh kỹ thân pháp ra, ta sẽ mở lòng từ bi cho ngươi chết một cách nguyên vẹn.”

Hạ Như Phong cười lạnh một tiếng, không để ý tới hắn, tầm mắt nhìn về phía Hỏa Kình Thiên, hỏi: “Hỏa gia chủ cũng muốn nhúng tay sao?”

Mấy đại linh sư, thật đúng là quá coi trọng nàng, những kẻ có mặt hôm nay, nàng nhớ kỹ.

”Ha ha, Hạ nha đầu, ngươi ngàn không nên vạn không nên ưu tú như vậy, ta không thể cho ngươi tiếp tục trưởng thành...” Hỏa Kình Thiên tươi cười, hai tròng mắt lóe ra tinh quang. Theo hắn, Hạ Như Phong chính là bảo vật, giết nàng, chính mình có thể lấy được linh kỹ thân pháp.

”Ha ha, “ bỗng nhiên, Hạ Như Phong ngửa mặt lên trời cười dài, trong gió đêm, tóc dài tùy ý tung bay, nhưng biểu tình của nàng không có một tia khủng hoảng, chỉ có bình tĩnh lạnh nhạt, giống như nắm giữ tất cả trong tay, mà nàng như thế khiến cho đám người Hỏa Vân hai nhà có chút bất an.

”Mấy đại linh sư hợp lại, quả thật ta không phải là đối thủ...” Hạ Như Phong thản nhiên cười, tiếp tục nói: “Nhưng mà, ta muốn trốn, không ai có thể bắt được, hai lão già Hỏa Vân các ngươi trăm ngàn lần đừng chết quá nhanh, nhất định phải đợi cho ta trở về lấy đầu các ngươi.”

Nói xong, Hạ Như Phong không nhìn sắc mặt mấy người xanh mét đối diện, xoay người dùng hết sức chạy trốn về phía núi trúc tía.