Tà Phượng Nghịch Thiên

Quyển 3 - Chương 22: Giao dịch hội bắt đầu




Edit: Giáp Thị Thiên Thanh.

"Bắc Ảnh Băng, phát sinh chuyện gì sao?"

Tiếng nói nhàn nhạt từ phía sau truyền tới, nam tử trẻ tuổi theo tầm mắt của Bắc Ảnh Băng mà từ từ xoay người, sau khi nhìn thấy gương mặt tuyệt sắc của thiếu nữ kia thì trong mắt lóe ra kinh diễm không chút nào che dấu.

Thiếu nữ trước mặt, hồng y như lửa, tay cầm một trường côn đỏ rực, một đầu tóc đen lay động theo gió, dung mạo tuyệt thế, làn da như ngọc, dưới mũi là một đôi môi mỏng, con ngươi đen trầm tĩnh lộ ra lạnh nhạt, vẻ mặt không chứa bất kỳ cảm xúc gì.

Có thể là cảm giác thiếu nữ này có chút quen mặt, nam tử trẻ tuổi nhíu mày suy nghĩ chốc lát rồi mới kinh ngạc trừng lớn hai mắt: "Là ngươi?"

Hạ Như Phong nhướng mày, nhàn nhạt liếc nhìn nam tử trẻ tuổi một cái, nàng biết rõ, mình không có gặp qua nam tử trẻ tuổi này, vậy vì sao, hắn lại biết nàng?

"Cái này, một đoạn thời gian trước, ta đúng lúc đi qua Đông vực và có xem qua tỷ thí ở viện Linh Sư, biểu hiện kinh diễm của ngươi, ta tự nhiên cũng thấy được." Nam tử trẻ tuổi ngại ngùng xoa đầu, gương mặt thanh tú không khỏi nổi lên một chút ửng đỏ.

"A…" Toàn thân Hạ Như Phong nhàn nhạt đáp lại, thuận tiện thu hời ánh mắt của mình, tầm mắt nhìn về phía Bắc Ảnh Băng: "Chúng ta có phải nên xuất phát hay không? Khoảng cách tổ chức giao dịch hội ở Nam vực cũng nên bắt đầu."

"Oa, ngươi chính là Hạ Như Phong vị đệ nhất danh (người đứng đầu) trong trận đại tái (trận thi đấu lớn) của viện Linh Sư?" Thiếu nữ thu lại ánh mắt của mình từ trên người của Bắc Ảnh Băng, hai mắt tỏa sáng, hiển nhiên so với Bắc Ảnh Băng thì Hạ Như Phong càng hấp dẫn chú ý của nàng hơn.

Vị này, chính là người đứng thứ nhất trong trận đại tái của viện Linh Sư, lại ở trên sân tỷ thí đánh chết Tạ Đình, chọc giận Tạ Tranh trưởng lão mà còn có thể bình yên vô sự.

Làm thế nào không thể không sùng bái nàng?

"Cái kia, chúng ta cũng tính đi giao dịch hội ở Nam vực, hai nhà chúng ta có thể đi cùng nhau được không?" Quan Vũ Hân chớp hai mắt, vẻ mặt chờ mong nhìn Hạ Như Phong.

Nàng còn muốn nhân cơ hội này mà nhờ nữ tử này xin chỉ bảo một phen, nếu như có thể có được tu luyện tâm đắc, vậy đây chính là điều tốt nhất rồi.

"Các ngươi muốn đi theo thì đi theo đi!" Hạ Như Phong sờ mũi, lạnh nhạt nhìn lướt qua rồi thu hồi ánh mắt lại.

Gương mặt Quan Vũ Hân giơ lên một chút tươi cười, kêu một tiếng với người trong gia tộc của mình và đi theo phía sau của Hạ Như Phong, có lẽ linh thú trong Linh Thú sơn mạch đều bị bộ tộc Bạch Hổ cảnh cáo nên một đường đi qua này, không còn có nửa điểm quấy rầy.

Mà mọi người thông qua hành trình dài nửa tháng thì rốt cục cũng đến Nam Châu ở Nam vực.

Trong bốn vực ở Đông Linh đại lục, thiên tài địa bảo ở Nam vực là nhiều nhất, vì vậy mỗi mười năm, Nam Châu ở Nam vực đều sẽ tổ chức một cuộc giao dịch hội, ý nghĩa của giao dịch hội chính là làm cho người ta có thể dùng bảo vật chính mình không cần đi đổi lấy vật phẩm cần thiết khẩn cấp.

Cho nên giao dịch hội ở Nam vực, hấp dẫn các đại thế lực hoặc cường giả trong bốn vực.

Khoảng cách tới giao dịch hội chỉ còn có mấy ngày nên Nam Châu người đã kín hết chỗ, mà bởi vì nguyên do Tiểu Bạch mất tích, cho nên khi nhóm người Hạ Như Phong đi tới thì tất cả khách điếm đều đã không còn phòng trống.

"Như Phong cô nương, Bắc Ảnh nhị thiếu gia, nếu mà các ngươi không ngại thì có thể đi đến nhà mẹ đẻ của mẫu thân ta ở một thời gian."

Nhìn tình hình trước mắt, đôi mắt Quan Tuấn Nhiên sáng lên, vội vàng lên tiếng mời.

Quan Vũ Hân cũng chờ mong nhìn hai người, khi ánh mắt đảo qua Bắc Ảnh Băng thì hai má không khỏi lại ửng đỏ lên.

Nhưng mà từ đầu tới cuối, Bắc Ảnh Băng cũng không liếc nhìn qua nàng.

Hạ Như Phong và Bắc Ảnh Băng yên lặng liếc nhìn nhau một cái, đều gật đầu đáp ứng đề nghị của Quan Tuấn Nhiên, xem ra, đây cũng chỉ còn một phương pháp như vậy.

Hai người thật sự không nghĩ tới là, nhà mẹ đẻ của mẫu thân huynh muội Quan gia, lại là gia tộc Nam Cung thanh danh hiển hách (nổi tiếng) ở nam vực.

Gia tộc Nam Cung, nếu dựa theo thế lực thì còn mạnh hơn mấy phần so với Bắc Ảnh gia, dù sao Bắc vực và Nam vực là không có cách nào so sánh được, thế lực tổng thể ở Nam vực tốt hơn nhiều so với Bắc vực.

"Ha ha, Tuấn Nhiên, Vũ Hân, các ngươi rốt cục đến đây, ngoại công đã chờ các ngươi lâu lắm rồi."

Sau khi mọi người đi vào cửa, một vị lão giả dưới sự vây quanh của mọi người bước đến, trên gương mặt gì nua đầy tươi cười, hài lòng quan sát ngoại tôn và ngoại tôn nữ của mình: "Đúng rồi, mấy vị này..."

Chớp mắt, trong mắt lão giả xẹt qua kinh ngạc, tầm mắt nhìn về phía huynh muội Quan gia.

"Ngoại công, ta ngươi giới thiệu với một chút." Quan Vũ Hân kéo lấy cánh tay lão giả, mỉm cười ngây thơ và ngọt ngào: "Vị này là Bắc Ảnh Băng Nhị công tử của Bắc Ảnh gia ở Bắc vực, cũng là người đứng thứ hai trên bảng thiên tài của Bắc vực, mà nàng, chính là quán quân của trận đại tái lần này ở viện Linh Sư Như Phong cô nương, tiểu công tử bên cạnh Như Phong cô nương là đệ đệ của nàng."

"Hả?" Lão giả kinh ngạc mở to hai mắt, vẻ mặt không dám tin, "Vẫn nghe nói quán quân của trận đại tái này ở viện Linh Sư là một vị cô nương trẻ tuổi, nhưng không ngờ lại trẻ tuổi như vậy."

Trẻ tuổi như vậy mà đã đánh bại rất nhiều thiên tài và trở thành quán quân, tiền đồ sẽ là vô hạn. Viện Linh Sư chắc chắn sẽ bồi dưỡng thật tốt cho nàng, xem ra cần phải tạo một mối quan hệ thật tốt với nàng.

"Ha ha, hoan nghênh mấy vị đến Nam Cung gia ta làm khách." Nghĩ đến đây, lão giả tươi cười ngày càng sáng lạn, vuốt chòm râu và thân thiện nói: "Ta sẽ cho người giúp các ngươi sắp xếp chỗ ở thật tốt, mời chư vị cứ yên tâm ở lại đây."

Dứt lời, thì nhìn người phía sau phân phó vài câu, người nọ liền dẫn Hạ Như Phong đi vào trong sân.

Mấy ngày ở gia tộc Nam Cung, cửa phòng của Hạ Như Phong luôn đóng chặt, những dao động linh lực mơ hồ tràn ra từ bên trong thì cũng biết nàng đang tu luyện, không khỏi khiến cho mọi người bội phục từ trái tim.

Với thiên phú của nàng thì đã đứng đầu danh sách, nhưng vẫn cứ cố gắng như vậy.

Xem ra trên đời này cũng không có gì là thiên tài trời sinh, nàng đã phải trả giá rất nhiều gian khổ thì mới có được thành tự như thế.

Mà sau tiến vào Nam Châu, ngay cả huynh muội Quan gia đang đi dạo bên ngoài cũng cảm thấy xấu hổ, khi chính mình đang chơi đùa, thì thiên tài giỏi hơn nhiều so với bọn họ lại đang chăm chỉ tu luyện, cho nên bọn họ thu hồi tâm tư vui chơi và cũng bắt đầu tiến vào trong tu luyện.

Vì thế, Hạ Như Phong ở Nam Cung gia, một lần nữa tạo ra một trận điên cuồng tu luyện.

Ngay trong tu luyện khẩn trương như vậy, ngày giao dịch hội rốt cục đã đến trong sự chờ đợi của mọi người, các giao dịch hội trước đó đều cử hành ở quảng trường, rất xa đã có thể nhìn thấy rất nhiều quầy hàng trên quảng trường, đám đông phía sau chen chúc kéo tới làm tắc nghẽn quảng trường lại.

Trong giao dịch hội, ngươi chỉ cần nhìn trúng thứ gì thì có thể lấy vật phẩm của bản thân ra và tiến hành trao đổi với chủ quầy, nếu như chủ quầy nhận bảo vật của ngươi rồi thì bạn có thể đã đạt được thành công của việc trao đổi.

Ở trong này, cự tuyệt ép buộc trao đổi, hơn nữa ai có thể biết được chủ quầy có gương mặt xấu xí kia sẽ không phải là cường giả ẩn cư (ở ẩn)? Vì vậy ngược lại có rất ít người dám dám áp buộc trao đổi vật phẩm. Hơn nữa, trong giao dịch hội sẽ thường xuất hiện bảo vật quý hiếm, cho nên giao dịch hội trước đó đều sẽ hấp dẫn các thế lực cường đại.

"Như Phong cô nương, không biết ngươi muốn trao đổi cái dạng đồ vật gì?" Quan Tuấn Nhiên mỉm cười, ngại ngùng ngắm nhìn Hạ Như Phong và nhẹ giọng dò hỏi.

"Dược liệu." Hạ Như Phong vuốt nhẹ cằm, nhàn nhạt lên tiếng.

Ngay lúc này, một giọng nói đột nhiên truyền đến từ sau lưng: "Tránh ra, Lâm gia chúng ta đến đây, tất cả còn không tránh ra."

Lâm gia? Mọi người đều không nhịn dược mà quay đầu lại, bọn hắn thật muốn nhìn một chút, là loại người nào dám kiêu ngạo như thế, dám gây sự ngay trên giao dịch hội này.

Phải biết rằng, đến giao dịch hội, có rất nhiều người đều là ở trong các thế lực cường đại, Lâm gia này, bọn họ còn chưa bao giờ nghe nói qua, chẳng qua sau khi người bên cạnh giải thích thân phận của Lâm gia, thì những người đó đều tản ra hai bên và lộ ra một con đường.

"Lâm gia?" Hạ Như Phong nhướng mày, không biết vì sao, dường như có một cảm giác quen thuộc đối với Lâm gia này.

Đúng rồi, Lâm gia này không phải là cái gia tộc từng gặp qua ở Minh Nguyệt thành sao?

Nam tử áo bào trắng kia lúc ức hiếp mọi người trong chiến đội Nghịch Thiên, thì xưng mình là người Lâm gia.

Hắn còn nói, tỷ tỷ mình là thái tử phi của Linh đại đế quốc, mà đây cũng là vốn liếng để Lâm gia kiêu ngạo sao?

"Như Phong cô nương, chúng ta vẫn nên tránh ra đi!" Quan Tuấn Nhiên trong lòng không thoải mái, chau mày, nhưng cuối cùng vẫn là bất đắc dĩ thở dài.

Thế lực Nam Cung gia cường đại, nhưng mà, còn chưa thể so sánh với địa vị của Linh đại đế quốc.

Thái tử phi luôn được thái tử sủng ái, tự nhiên Lâm gia cũng là nước lên thì thuyền lên, bởi vậy, ngay cả Nam Cung gia cũng không trêu chọc nổi Lâm gia.

Tuy Hạ Như Phong là người của viện Linh Sư, nhưng nước xa không cứu được lửa gần, không cần thiết phải vì nóng giận nhất thời mà có thể đánh mất tính mạng.

Nhưng mà Quan Tuấn Nhiên cũng không biết tính tình của Hạ Như Phong, nàng cho tới bây giờ không phải là một người nén giận, có được thực lực, vì sao lại còn phải nén giận?

Đúng là Linh đại đế quốc là rất cường đại, nhưng mà, nàng đã không muốn chết thì không có ai có thể giết nàng.

Ngay cả bộ tộc Bạch Hổ nàng cũng dám đắc tội thì Linh đại đế quốc, nàng cũng không có sợ hãi như vậy.

Mà với cái loại tính cách lạnh lùng của Bắc Ảnh Băng, cũng sẽ không để ý tới kêu gào ở sau lưng, về phần Tiểu Bạch tự nhiên cũng không cần phải nói, vì thế, trên toàn bộ quảng trường cũng chỉ có ba người Hạ Như Phong, Bắc Ảnh Băng và Tiểu Bạch là không có nhường đường.

Bóng dáng của ba người bọn họ đứng ở giữa trung tâm quảng trường rõ ràng như thế, không tự giác đã thu hút ánh mắt của mọi người.

"Như Phong cô nương, Bắc Ảnh nhị thiếu gia..." Vẻ mặt Quan Tuấn Nhiên lo lắng, lúc này dù muốn nói cái gì cũng đều không kịp, bởi vì đoàn người Lâm gia đã đến trước mặt ba người.

Đi ở vị trí đầu tiên chính là một vị mi thanh mục tú (ý nói: Mặt mày đẹp đẽ, sáng sủa, thông minh), nhưng gương mặt của nam tử trẻ tuổi lại hàm chứa đầy kiêu căng.

Nam tử trẻ tuổi kia mặc một thân hoa bào (y phục hoa lệ), hai tay để ở sau lưng, bước chân phù phiếm, dù cho thực lực tương đối cao nhưng có thể dễ dàng nhìn ra căn cơ của hắn không ổn định, giống như hắn, chính là thiên tài được bồi dưỡng ra do liên tiếp sử dụng đan dược.

"Là ai cho các ngươi gan chó, dám can đảm chắn đường Lâm gia ta?" Nam tử trẻ tuổi cao ngạo nâng cằm, ánh mắt đảo qua Bắc Ảnh Băng và Tiểu Bạch, cuối cùng dừng ở trên người của Hạ Như Phong, trong mắt hiện lên một chút kinh diễm, dùng sức nuốt nước miếng, trên gương mặt lạnh lùng cao ngạo lại nhu hòa xuống, xoa xoa hai tay, vẻ mặt ranh mãnh nói: "Không nghĩ tới trên giao dịch hội lần này lại gặp được một tiểu mỹ nhân, người tới, trói mỹ nhân này về cho ta."

Gương mặt Hạ Như Phong lập tức trầm lại, trong mắt xẹt qua một chút hàn ý, nàng từ trước đến nay tuân theo nguyên tắc người không phạm ta ta không phạm người, nhưng nếu có người đến tìm phiền toái, như vậy thật xin lỗi, Hạ Như Phong nàng cũng không phải là quả hồng mềm, mặc cho ai đều có thể nhào nặn.

"Lâm thiếu, ngươi không thể thương tổn như Phong cô nương." Quan Tuấn Nhiên dưới sự lo lắng nên rốt cuộc cũng quản không được nhiều, vội vàng bước ra và chắn trước người Hạ Như Phong.

Nam tử trẻ tuổi khinh thường liếc nhìn Quan Tuấn Nhiên, khóe miệng giơ lên một chút nhạo báng: "A, ta tưởng là ai, thì ra là ngoại tôn của Nam Cung gia, nợ nần lúc nhỏ ta còn chưa tính sổ với ngươi thì ngươi đã rời khỏi, chẳng qua ta cho tới bây giờ cũng chưa quên đoạn cừu hận kia, chờ sau khi ta bắt tiểu mỹ nhân này về rồi sẽ trở lại tính sổ với ngươi!"