Tà Quân Lăng Tiện Tỳ (Ngược Tỳ)

Chương 9: Ước định đầu tiên




Một tên thị vệ tiến đến, đem Thủy Nhan đã hoàn toàn lụi xơ lên vai,mái tóc nàng buông rũ giữa không trung, từng giọt nước vẫn không ngừng chảy xuống từ mái tóc bị tẩm ướt.

Gió lạnh thấu xương, quét tới hai má nàng, không thể giảm đi nhiệt độ nóng rực đang vây khốn toàn thân nàng, cũng không khiến cho nàng theo đó mà thôi chua xót tấm thân này để cười nhạo cõi lòng lạnh như băng.

Thị vệ khiêng Thủy Nhan, động tác gấp gáp mà bình ổn đitới.

Thủy Nhan không biết đi được bao lâu rồi, cùng không biết đã đi qua được mấy đoạn hành lang rồi, chỉ biết là thị vệ đưa nàng đến một căn phòng rồi phóng nàng lên 1 chiếc giường gấm lụa.

Trong phòng không có bất kỳ người nào, chỉ có ánh nến đang nhảy nhót, trong phòng phiêu tán mùi hương mai vàng,Thủy Nhan thấy cơ thể ngày một khô nóng, yết hầu chỉ cảm thấy ngày một khô khốc, nàng bây giờ, chẳng khác gì một kĩ nữ chờ đợi ân khách đến?

Cửa phòng bị người khai mở, đôi dày da hươu bước lên thềm bằng đá không gây ra bất cứ thanh âm nào.

Diêm Phổ Hạo đứng trước cửa, nhãn quang bình tĩnh không chút nhúc nhích nhìn thân ảnh đang bị chăn đệm bao vây, trên mặt y vốn dĩ luôn hiên ra nét vui vẻ, cái nét vui vẻ này khiến người ta đoán không ra, ngẫm mãi cũng không hiểu, tại sao mà vui vẻ?.

Diêm Phổ Hạo chậm rãi tiến lên,nhìn qua hai gò má đỏ ửng bất thường của Thủy Nhan, trong mắt của hắn hiện lên một tia cười nhạo.

Thủy Nhan hô hấp bắt đầu dồn dập, không hiểu là vị dược hay chính tại ánh mắt của hắn lúc này nhìn nàng.

Thủy Nhan có chút muốn mở miệng, muốn cười, cười chính sự ngu muội của bản thân, muốn cười cái ti tiên của bản thân lúc này, nguyên lai vị ân khách mà nàng muốn nịnh nọt này, giờ khác này đang đứng đó cứ như vậy cười nhạo nàng?!

Diêm Phổ Hạo ngồi đến bên giường, nhìn qua vẻ mặt quật cường của Thủy Nhan,nét mặt lười biếng của hắn có thêm nét nghiền ngẫm.

- Ta nghĩ ngươi đối với Vương gia mà nói là toàn tâm trung thành, nhưng cứ như vậy mà bị ném đến trên giường của ta, vẫn là không cam lòng a.”

Diêm Phổ Hạo vừa nói vừa vén lên một lọn tóc xanh, đặt ở chóp mũi nhẹ nhàng hít hà một chút.

Thủy Nhan cắn môi dưới của mình, trong mắt nộ khí, một chút cũng không có che dấu, nhưng chút lý trí còn sót lại nhắc nhở nàng, vương gia…….. muốn nàng nịnh nọt hắn.

“Thập nhất Vương gia đã cho ta một bảo vật như vậy, ta đây biết phải từ chối như thế nào cho đặng( được).” Nói xong, đôi tay tiến tới khoảng hở của chiếc chăn,một cái nhấc tay từ khe hở kia, ý định giải phóng cái chăn đó.

Thủy Nhan hô hấp càng thêm dồn dập, nàng sợ hãi muốn thét lên, nội tâm bị giày xèo, tất cả đều là nỗi sỉ nhục.

“Có phải hiện tại rất hối hận sao? hối hận tại sao lúc trước lại đói với vị chủ tù kia trung tấm như vậy? Hận hắn coi ngươi chẳng ra cái gì không đặt ngươi vào trong mắt?”

Diêm Phổ Hạo cười nhạt, thanh âm mang dụ hoặc trầm thấp.

Lí trý của Thủy Nhan dần dần theo thời gian từng chút một bị ăn mòn, nhưng đối mặt vấn đề như vậy, nàng rất nhanh lắc đầu, vốn là thân tỳ tiện, làm sao giám hận? lấy gì để hận?

Diêm Phổ Hạo thấy hơi hơi kinh ngạc, vốn cho là nàng ít ra nàng sẽ nói vài lời biện hộ, không ngờ tới ràng nàng là lắc đầu nhận mệnh.

Dùng sức kéo một phát, tấm chăn mỏng bị bàn tay của Diêm Phổ Hạo kéo ra rơi trên mặt đạt, da thịt tuyến trắng non mềm lõa lỗ phơi bày ra không khí,Thủy Nhan nhắm chặt mắt, không muốn trông thấy cái cảnh đáng thẹn này, càng không muốn suy nghĩ một chút nữa chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Nét nghiền ngẫm vui vẻ trên khóe môi Diêm Phổ Hạo ngày càng rõ, hắn nhìn bộ ngực cao tròn đang phập phồng của Thủy Nhan, tay của hắn chậm chạp mà ôn nhu vuốt lên từng tấc da thịt vì mị lực mà trở nên ửng đỏ.

Đại chưởng của Diêm Phổ Hạo, theo từng đường cong trên da thịt Thủy Nhan, chậm chạp loạn động, hắn tinh tế cảm nhận được sự run rẩy của Thủy Nhan, một sự run rẩy hưng phấn nhờ mị dược, bởi nhục nhã mà run rẩy sợ hãi.

Tay Diêm Phổ Hạo, vuốt ve cánh tay Thủy Nhan, khi hắn chính xác nhìn thấy thủ cung sa trên tay nàng, trên mặt hắn xuất hiện kinh ngạc.

“Một vưu vât (ưu tú) xinh đẹp như vậy, ta cho rằng Thập nhất Vương gia sớm đã…. Nguyên lai vẫn là một thân hoàn bích (*còn trinh), xem ra Vương gia khổ tâm, Diêm mỗ thật đúng là cung kính không bàng tuân lệnh vậy.” Diêm Phổ Hạo đột nhiên cúi người, môi hôn lên dấu thủy cung sa trên tay Thủy Nhan.

Thủy Nhan trong miệng, tràn ra tiêng rên rỉ.

Nhưng đúng lúc cho rằng Diêm Phổ Hạo tiếp tục tiến xuống phía dưới, hắn đột nhiên tách khỏi thân thể Thủy Nhan, dùng tay,hắn vuốt qua hai má Thủy Nhan, lại khiến cho ánh mắt của nàng nhìn thẳng vào hắn, nhưng Thủy Nhan bởi vì tác dụng của mị dược mà trong ánh mắt mê hoặc, có hận ý, một loại gần như tuyệt vọng hận ý

“Ngươi không phải mới rồi còn nói không hận sao?Tại sao lại hận rồi?.”

Diêm Phổ Hạo hai tay vòng quanh ở ngực của mình, làm bộ không biết giải quyết thế nào, mở miệng.

“Ta hận ta không phải là thân nam nhi…. Nếu như ta là (là nam nhi ấy), ta có thể vì Vương gia lấy được giang sơn.” Thủy Nhan khàn khàn mở miệng.

“Ha ha.” Diêm Phổ Hạo cười ra tiếng,không thể không thừa nhận sự ngu ngốc của cô gái này, không thể không thừa nhận lòng trung thành của nàng.

Diêm Phổ Hạo cúi người, lấy chăn mỏng vốn bị kéo một bên, che đi da thịt lõa lỗ của Thủy Nhan.

“Nếu như ngươi có bản lãnh,có thể sống sót qua sự dày vò của mị dược, chỉ cần qua được đêm nay, ngươi sẽ không có việc gì…. Nếu như nhịn không nổi, ngươi có thể cầu ta, cam tâm tình nguyện cầu ta muốn ngươi, mà không phải là hận ý hay ….. là không cam tâm.” Diêm Phổ Hạo nâng người, cách xa Thủy Nhan, đến ngồi trên chiếc ghế bên giường.

Đứng ở trên cao, hắn dùng tay chống đỡ trán của mình,như được thưởng thức một khúc hí nhạc, lại như thưởng thức vẻ mặt kinh diễm, quật cường cùng hận ý đan xen.

Thủy Nhan cắn môi dưới, đột nhiên hoảng hốt mở miệng“Nếu như ta sống qua được rồi, có phải cũng coi như đàn có thể khiến ngươi vui vẻ rồi, ngươi có phải hay không có thể đáp ứng giúp vương gia của ta.”

Diêm Phổ Hạo sửng sốt một chút, khóe miệng đột nhiên hiện lên vòng cung, tà tà cười “Cái kia muốn xem bản lãnh của ngươi rồi…”

Thủy Nhan không biết giải quyết thế nào nhẹ gật đầu…Bổn sự, có lẽ nàng có a.

Diêm Phổ Hạo nhìn Thủy Nhan gương mặt đã sớm đỏ rực,vì khó chịu mà cắn phá môi dưới, chảy ra tơ máu, cặp môi đỏ mọng, khóe miệng của hắn giật ra một vòng cười tà.

“Cho dù ngươi sống có sống sót nổi, mạng của ngươi cũng sẽ không biết còn có thể xuất hiện cùng vị Vương gia ấy….”