Ta Vốn Phúc Hậu

Chương 25: Thương tâm




Trời vừa hừng sáng, Bao Cốc liền rời giường đến sân viện tĩnh tọa tu luyện.

Hôm qua tiến giai khiến Bao Cốc đối với tu tiên có lĩnh ngộ hoàn toàn mới.

Nàng ý thức được trước đó vẫn không thể tiến giai không phải bởi vì hấp thu linh khí chưa đủ, cũng không liên quan nhiều đến ngũ linh căn, chí ít đối với những giai đoạn trước Luyện Khí kỳ ngũ linh căn đối với tu luyện ảnh hưởng không lớn. Nàng chỉ lo hấp thu linh khí mà quên đi cảm ứng lĩnh ngộ tinh thần tu luyện, dẫn đến bản thân chậm chạp không thể tiến giai.

Tầng thứ nhất Luyện Khí Kỳ là "thôi động" , là chỉ thông qua hô hấp thổ nạp đem linh khí dẫn vào đan điền, linh khí đọng lại trong đan điền một lượng nhất định liền đến "thôi động". Luyện Khí tầng thứ hai là "Ngưng thần nhập khiếu" Cũng chính là mở ra thần khiếu, là bước đầu tiên tu luyện thần hồn. Nếu thần khiếu mở, liền không thể ngưng thần, không thể nhập khiếu. Nếu nói "thôi động là đi vào bước đầu tiên hấp thu thiên địa linh khí, tu chính là thân, như vậy, "Ngưng thần nhập khiếu " Chính là tu luyện thần hồn. Sau khi mở ra thần khiếu mới có thể cảm ứng được sự tồn tại của thiên địa linh khí, chỉ có tiến nhập "cảm ứng kỳ" cảm ứng được thiên địa linh khí mới có thể tiếp tục tu luyện, trong quá trình này có thể nắm bắt được những gì trước đó không nhìn thấy, chạm không được, cảm ứng không đến.

Tu tiên, không chỉ có tu luyện khí lực, còn phải tu luyện thần hồn, cả hai hỗ trợ lẫn nhau, thiếu một thứ cũng không được.

Cảm ứng thiên địa linh khí không có bất luận kỹ xảo gì đáng nói, chỉ có thể tĩnh tâm ngưng thần cảm ứng di động của thiên địa linh khí xung quanh.

Bao Cốc nhắm mắt lại tĩnh tọa bất động ngồi trên ghế ngọc trong sân viện, có lá cây rơi xuống đầu nàng cũng không phản ứng. Bao Cốc mỗi ngày ngoại trừ ăn uống vệ sinh đi ngủ đều là ngưng thần tĩnh tọa cảm ngộ thiên địa linh khí.

Quá trình này vô cùng khô khan, cũng may Bao Cốc có thể chịu được, tuy rằng liên tục ngồi vài ngài cũng không có cảm giác được thiên địa linh khí, nàng cũng không nóng nảy. Nàng từ tu luyện đến bắt đầu tiến nhập tầng thứ nhất mất nửa tháng, đi vào tầng thứ hai lại mất mấy tháng nữa, nàng đã chuẩn bị tâm lý mất một năm thời gian mới tiến nhập tầng thứ ba Luyện Khí Kỳ.

Quá trình này cũng không khó qua, lúc nàng ngưng thần tĩnh tọa tập trung tinh thần cảm ứng thiên địa linh khí tuy rằng không cảm ứng được có linh khí tồn tại nhưng vẫn luôn cảm thấy thời gian qua đặc biệt nhanh. Bình thường cảm thấy bản thân chỉ ngồi một lát, lúc mở mắt ra thì phát hiện bản thân đã ngồi vài canh giờ.

Thời gian này mỗi khi lấy ra linh dược chuẩn bị ăn cùng thịt sói, thì con hầu tử kim mao đều sẽ đúng lúc xuất hiện, ngậm ngón tay trông mong nhìn nàng. Bao Cốc cho rằng có thể là bởi vì cuối mùa thu trái cây ngọn núi không còn nữa, nên tiểu hầu tử tìm không được thức ăn, mới có thể đến Linh Vân Phong. Bởi vì chỗ nàng có thức ăn, nó liền xem Linh Vân Phong là nhà, luôn ở xung quanh, đến lúc nàng ăn linh dược nó liền chạy đến.

Nàng đã không còn Chu Minh quả cho tiểu hầu tử,nữa, trong khoảng thời gian này vội vàng tu luyện hơn nữa sợ lạc đường, không quay về tiểu viện hái Chu Minh quả. Nàng thử cho tiểu hầu tử ăn thịt sói, nhưng tiểu hầu tử đối với thịt nàng để ở bên cạnh cũng không nhìn một cái, cứ chăm chú nhìn linh dược trên tay nàng. Nàng đem linh dược cắt ra một ít để bên cạnh, tiểu hầu tử sẽ nhanh chóng tiến lên dùng tay cầm linh dược nhét vào trong miệng, giống như bị đói tám năm không ăn gì.

Bao Cốc cũng làm người đói qua, thấy tiểu hầu tử dáng vẻ như vậy cũng không đành lòng, dù cho bản thân đã không còn lại bao nhiêu linh dược, nhưng sẽ chia ra một ít cho tiểu hầu tử.

Vài ngày trôi qua, tiểu hầu tử đối với Bao Cốc không hề sợ hãi, càng đến càng gần.

Hôm nay lúc Bao Cốc ăn linh dược, nó còn nhảy lên trên bàn ngọc trước mặt Bao Cốc trông mong nhìn Bao Cốc, gần đến Bao Cốc nâng tay là có thể chạm vào nó.

Bao Cốc chia một đoạn linh dược đưa đến trước mặt nó, nó không chút khách khí vươn tay chộp lấy nhét vào trong miệng, cũng không cần nhai liền nuốt vào bụng, sau đó tiếp tục dùng đôi mắt nhỏ đáng thương nhìn nàng, tựa hồ muốn nói ăn chưa no.

Ánh mắt tiểu hầu tử thực sự quá đáng thương, trong mắt chăm chú nhìn linh dược đến gần như sắp rơi vào trên linh dược, Bao Cốc không đành lòng, cắn răng một cái, nhịn đau đưa nửa cây linh dược đã đưa đến bên miệng cho tiểu hầu tử.

Tiểu hầu tử một ngụm nuốt vào nửa cây linh dược Bao Cốc cho nó, sau đó nhảy lên tường viện phơi nắng cái bụng căng tròn.

Bao Cốc thấy cái bụng tròn của hầu tử, nghĩ đến bụng trẻ con đều là tròn như vậy, rất hoài nghi đây có phải là một tên nhóc tiểu hầu tử không. Nàng không để ý tới tiểu hầu tử nữa, nhắm mắt lại tiếp tục tĩnh tọa tu luyện.

Nàng nhập định không bao lâu bỗng nhiên trong lòng khẽ động, sau đó liền "thấy" Xung quanh có một chút ánh sáng chuyển động. Nàng cũng không mở mắt, bốn phía vẫn là một mảnh hắc ám, nhưng trong bóng tối đã có một chút quang điểm chớp động, sau đó một chùm sáng xuất hiện, càng ngày càng nhiều quang điểm xuất hiện xung quanh, giống như huỳnh hỏa giữa mùa hè. Chỉ là những quang điểm này so với huỳnh hỏa nhỏ hơn rất nhiều, tựa như hạt bụi, nhưng phát sinh đủ mọi màu sắc vô cùng xinh đẹp.

Đây là linh khí? Nàng cảm ứng được linh khí?

Nàng thử vận chuyển theo tu luyện công pháp hấp thu thiên địa linh khí di động, phát hiện theo bản thân vận chuyển công pháp, quang điểm đủ mọi màu sắc di động bên người liền trong cơ thể hô hấp cùng lỗ chân lông tiến nhập trong cơ thể.

Bao Cốc vui mừng mở mắt ra, phát hiện bản thân dĩ nhiên có một loại cảm giác thần thanh khí sảng, tựa hồ nhìn thứ gì cũng rõ ràng rất nhiều. Chỉ là không biết đây có phải là ảo giác của nàng hay không. Nàng lại nhắm mắt lại, lần nữa cảm giác được linh khí xung quanh nhẹ nhàng chuyển động, tuy rằng nàng có thể cảm giác được phạm vi cực nhỏ, chỉ trong chu vi một thước nhưng cũng đủ khiến nàng vui vẻ rồi.

Ngày kế tiếp, Bao Cốc vẫn như cũ mỗi ngày tu luyện, linh dược trong túi trữ vật của nàng đã bị nàng cùng tiểu hầu tử ăn sạch.

Tiểu hầu tử trông chừng nàng hai ngày đều không có linh dược, đến ngày thứ ba liền không thấy tiểu hầu tử, Bao Cốc tìm quanh Linh Vân Phong một lần cũng không thấy tiểu hầu tử. Nàng cầm bản đồ tìm được đường trở lại tiểu viện trước kia của mình, thình lình phát hiện dược điền của mình cũng giống như của Linh Vân Phong rơi vào tình trạng bị nhổ sạch. Kẻ trộm kia cả hạt linh dược nàng gieo xuống không bao lâu cũng đào lên, quả trên hai cây Chu Minh ngay cả một quả cũng không lưu lại cho nàng, thậm chí ngay cả một dấu chân cũng không có.

Bao Cốc thở dốc chạy vội tới chỗ Đại Bạch Xà sư thúc cách tiểu viện của nàng không xa, đứng trước thủy đàm lớn tiếng gọi: "Sư thúc, sư thúc, tiểu viện của ta gặp kẻ trộm!" Trong thủy đàm không ai đáp lại. Bao Cốc ném một tảng đá xuống phía dưới, trong đàm vẫn không đáp lại. Nàng thay đổi một tảng đá lớn hơn nện xuống đàm, vẫn không có phản ứng. Bao Cốc nhìn thấy tiểu sư thúc không để ý đến nàng, lại chạy về tiểu viện cẩn thận tìm kiếm đầu mối, vẫn là không có thu hoạch, cuối cùng phải nghẹn khuất mà trở lại Linh Vân Phong.

Kẻ trộm này không biết đạo lý, cũng quá độc ác rồi!

Không có linh dược, linh quả, Bao Cốc chỉ có thể dựa vào hấp thu linh khí phiêu tán trong thiên địa tu luyện.

Tu luyện xong nàng cũng đã đến trong rừng hoang xung quanh đi dạo, muốn nhìn một chút có linh dược hoang dại hay dã quả gì không, nhưng hoàn toàn không có.

Trong nháy liền đến ngày truyền công Trường Lão truyền thụ. Bao Cốc muốn đi truyền công điện thụ giảng, nhưng chờ nàng mở ra bản đồ tra đường đi, liền quyết định buông tha. Cho dù xuất phát ngay bây giờ, dựa vào hai chân đi đến buổi tối ngày mai cũng không đến được Truyền Công Điện. Đi bộ muốn ra Linh Vân Phong chí ít cần sáu bảy ngày, đó là chưa tính, nếu trên đường gặp phải dã thú, yêu thú các thứ.

Bao Cốc chỉ có thể thành thật dựa theo nhập môn công pháp sư tỷ cho nàng để tu luyện, thời gian nhàn hạ thì luyện đấu chiến kỹ.

Lại qua năm ngày, kim mao cuộn mình biến mất bảy ngày bỗng nhiên xuất hiện. Nó lui trong góc sân, cuộn mình thành một đoàn nho nhỏ, không ngừng mút ngón tay. Không biết là bởi vì cuộn mình hay là đói nên gầy đi, cái đầu so với mấy ngày hôm trước tựa hồ nhỏ đi rất nhiều, nguyên bản lông mau xù lên cũng bẩn đến bết dính một chỗ. Nàng đi qua, đến gần mới phát hiện trên lưng nó mất một mảng lông rất to, da trên lưng đều bị đốt bỏng, còn có một đạo vết thương thật dài rỉ máu màu kim sắc.

Đây là bị thương! Ai a, thiếu đạo đức như vậy, tiểu hầu tử nhỏ như vậy, khả ái như vậy cũng đả thương, còn xuống tay nặng như vậy, vừa đốt vừa chém.

Nàng từ túi trữ vật lấy ra dược chữa thương Ngọc Mật cho nàng đi hướng kim mao tiểu hầu tử, nàng nhìn thấy tiểu hầu tử cảnh giác ngẩng đầu nhìn nàng, liền nâng ngón tay chỉ dược bình trong tay, nói: "Trị thương cho ngươi." Nàng nhìn tiểu hầu tử nghiêng đầu chăm chú nhìn dược bình trong tay nàng cũng không muốn chạy trốn, chậm rãi đến gần, đích bên cạnh tiểu hầu tử, đem thuốc bột trong bình rắc lên lưng tiểu hầu tử.

Tiểu hầu tử mở to đôi mắt nhìn Bao Cốc, đại khái là cảm giác được hiệu quả của thuốc trị thương trên lưng, vươn tay hướng Bao Cốc, chờ sau khi Bao Cốc rắc thuốc lên tay nó, nó liền đứng đậy, để lộ ra cái bụng đầy vết rách cùng dịch thể kim sắc.

Bao Cốc rất cẩn thận mang nó về phòng, rất cẩn thận thay tiểu hầu tử rửa sạch vết thương sau đó mới bôi thuốc, còn dùng cố bản hồi nguyên đan Ngọc Mật cho nàng trị thương kinh mạch cho nó ăn một viên, lại dùng da hổ sạch sẽ làm cho nó một chỗ ngủ đặt trong phòng mình.

Bao Cốc vốn tưởng rằng đây là yêu thú bình thường có chút linh tính, hoặc là một loại tiểu hầu tử bản thân chưa từng gặp qua mà thôi, thẳng đến vừa rồi nhìn thấy máu của nó là kim sắc, nàng mới ý thức được đây có thể là con linh thú trong truyền thuyết, cho dù không phải linh thú thì chí ít cũng là con dị thú.

Một con vật nhỏ như vậy, ngoại trừ nhảy rất nhanh, Bao Cốc cũng không thấy nó có bản lĩnh thần thông gì, lẽ nào bản lĩnh của nó chính là tốc độ, nhảy lên vừa cao vừa xa, lại thông linh? Trên ngọc giản nói thú tộc có máu kim sắc đều rất mạnh, có thần tính. Tiểu kim hầu này tuy rằng máu chỉ có màu kim sắc nhạt, nhưng coi như là linh thú có chút thần tính đi? Bao Cốc cảm thấy bản thân quả nhiên có đại cơ duyên, đại phúc duyên, không ra khỏi cửa cũng có thể nhặt được linh thú !

Tiểu hầu tử dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của Bao Cốc điều dưỡng hai ngày thì có thể từ trong ổ nhảy đến trước mặt Bao Cốc hướng nàng muốn đan dược, ăn xong một viên lại một viên, ôm tay cầm đan dược của nàng không chịu buông ra, ba bình đầy đan được của nàng không được ba ngày đã bị tiểu hầu tử mặt dày ăn hết toàn bộ.

phần lớn dược chữa thương điều hết, thương thế của tiểu hầu tử khôi phục cực nhanh, miệng vết thương gần như đã khép lại. Sau khi hồi phục tiểu hầu tử cư nhiên túm lấy mảnh da hổ kéo đến ngoại viện, nó nằm trên da hổ thoải mái mà phơi nắng.

Linh thú, sách! Bao Cốc đối với linh tính có mười phần tính cách tiểu linh hầu này vô cùng thích thú.

Bỗng nhiên, tiểu hầu tử giống như cảm giác được nguy hiểm gì đó, thoáng chốc nhảy lên, túm da hổ cũng không quay đầu lại mà nhảy vào phòng Bao Cốc. Bao Cốc đuổi đến trong viện thì không biết tiểu hầu tử đi đâu rồi, nàng tìm kiếm một vòng gian nhà cũng không thấy, đừng nói tiểu hầu tử, ngay cả mảnh da hổ của nó cũng không nhìn thấy. Nàng chỉ đành lòng đầy nghi hoặc bước ra sân muốn nhìn một chút là cái gì khiến tiểu hầu tử bỏ chạy kết quả mới vừa bước ra sân liền thấy trên bầu trời cách đó không xa có mấy chục người chân đạp phi kiếm hướng sân viện chỗ này bay xuống, nàng thấy được sư tỷ của nàng trong đám người.

Bọn họ ngay cả đầu cũng không quay lại mà bay ngang đầu nàng, thẳng đến dược điền phía sau núi. Qua một lúc, Bao Cốc thấy rất nhiều đồng môn chân đạp phi kiếm chuyển động trên không trung, sư tỷ nàng lại đạp phi kiếm rơi xuống trước mặt nàng, sắc mặt thật không tốt.

Bao Cốc hô lên :" Sư tỷ, ngươi trở về a! Đột phá Kim Đan Kỳ rồi sao?"

Ngọc Mật sắc mặt trầm nặng, răng cắn ken két. Nàng hỏi Bao Cốc: "Lần trước ngươi nói với ta dược điền gặp nạn không phải ngươi nói đùa ?"

Bao Cốc hỏi: "Sư tỷ, ngươi thấy ta đùa giỡn lúc nào? Lẽ nào chỗ các ngươi cũng gặp kẻ trộm sao? Các sư tỷ sư huynh bay tới bay lui là đang tìm kẻ trộm?"

Ngọc Mật tức giận đến nghiến răng, quát :" Ta nghe các trưởng lão nói tổ sư gia đã từng đem một con hầu tử phong ấn tại chủ phong Linh Vân Phong, bọn họ hoài nghi con hầu tử kia vẫn chưa chết, lần trước ngươi xông vào di chỉ trên chủ phong mở lầm cấm chế đồng thời giải trừ phong ấn thả hầu tử ra."

Bao Cốc trợn mắt, hỏi :" Hầu tử hình dạng thế nào a?"

" Lớn bằng bàn tay, cả người mao nhung kim sắc, tròn vo, giống như quả cầu, tốc độ của nó nhanh như thiểm điện, ngay cả nguyên anh trưởng lão đều đuổi không kịp!"

Bao Cốc "ách" một tiếng, cố sức nuốt nước bọt, hỏi: "Hầu tử này cùng kẻ trộm dược điền có liên quan gì?"

Ngọc Mật hỏi: "Ngươi biết hầu tử đó tên gọi là gì không?"

Bao Cốc lắc đầu.

" Đa Bảo Linh Hầu, còn được gọi là Đoạt Bảo Linh Hầu, là linh thú! Linh dược, linh quả, tiên thảo kỳ dược không buông tha thứ gì, chỗ bị nó ghé thăm ngay cả nửa lá linh dược , nửa cái rễ cũng đừng hòng sót lại! Chỗ nó đi qua, trong phạm vi một trăm dặm đừng nghĩ sẽ tìm được nữa cây linh dược linh quả! Đừng xem nó chỉ có lớn bằng bàn tay, thật ra khẩu vị vô cùng lớn, nó có thể trong một đêm ăn sạch dược điền phía sau núi chúng ta." Ngọc Mật tức giận đến cả người run lên, hận không thể đem hầu tử kia lột da rút gân.

Bao Cốc yếu ớt thăm dò :" Sư tỷ, nếu nó là linh hầu, làm việc quá đáng như vậy, nhưng vẫn không bị diệt trừ, nhất định cũng có điểm hữu dụng chứ?"

Ngọc Mật hầm hừ nói: "Có, tìm kiếm linh dược linh quả trong thiên địa, nó nhận đệ nhị sẽ không ai dám nhận đệ nhất."

Bao Cốc cười nói: "Sư tỷ đừng tức giận a, chúng ta có thể thu phục nó để nó giúp chúng ta tìm linh dược linh quả!"

Ngọc Mật liếc mắt nhìn Bao Cốc, hừ nói :" Ngươi nằm mơ! Lúc nó tìm được liền toàn bộ nhét vào trong bụng nó, còn có thể đến phiên ngươi và ta?"

Bao Cốc "ách" một tiếng, đông cứng tại chỗ, nàng chớp chớp đôi mắt, cũng không biết nên nói cái gì cho tốt, trong lòng có một chút nghẹn khuất một chút nghẹn nín, chỉ có một chút một chút thôi, không nhiều lắm. Nàng tự an ủi :"Không sao cả, không sao cả!" Thật sự là áp chế không được tâm trạng, nhịn không được trong lòng xả ra :" Quá đáng giận a, bắt kẻ trộm gần một tháng, không nghĩ tới kẻ trộm này cư nhiên ngay dưới mí mắt, ta còn đem linh dược ăn đến bên miệng mình cho nó, đem linh đan sư tỷ cho ta toàn bộ đút cho nó! Đầy viện linh dược của ta cùng nhiều Chu Minh quả như vậy a! Phía sau núi Linh Vân Phong nhiều linh dược như vậy a, nếu như linh dược này không bị hầu tử kia ăn hết, vậy đều là của ta oa......" Bao Cốc càng nghĩ càng nghẹn khuất, nước mắt lã chã rơi xuống. Nàng hảo thương tâm a.