Ta Vốn Phúc Hậu

Chương 36: Quái da




Bao Cốc kêu lên: "Đừng đạp, có con sói đang trừng ta."

Đa Bảo Linh Hầu đứng trên lưng Bao Cốc, hướng mẫu lang nghiến răng, chi chi kêu to hai tiếng, mẫu lang lại lui về phía sau hai bước.

Bao Cốc bị Ngọc Mật đạp mạnh vào trong động, mẫu lang trong nháy mắt hướng Bao Cốc bổ tới.

Ngọc Mật ngồi xổm xuống tiến vào trong động, một quyền nện lên đầu mẫu lang, trực tiếp đem mẫu lang đánh ngất. Nàng xoay người che lại bụi cây trước cửa động, lại từ trên người mẫu lang rút ra vài sợi lông sói ném ở bên ngoài, lúc này mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, trốn trong sơn động nhỏ hẹp cao bảy tám xích, rộng hai ba thước cao không quá thắt lưng. Nàng vốn định bố một ẩn khí pháp trận, nhưng vừa nghĩ, như vậy ngược lại khiến người sinh nghi. Dù sao thì nàng cùng Bao Cốc trên người có vòng ngọc ẩn thân, chỉ cần các nàng không ra ngoài thì người khác sẽ không biết được tung tích các nàng. Có vài con sói vừa lúc có thể che lấp cho các nàng. Nàng lấy ra một khối ngọc bài, đem liễm khí pháp môn khắc vào ngọc bài đưa cho Bao Cốc để Bao Cốc lập tức học cách thế nào thu liễm khí tức, Quan trong nhất là là lập tức khống chế được tiếng tim đập.

Bao Cốc thầm than một tiếng: "Tu tiên giới so với thế gian còn khó sống hơn! Cao thủ Kim Đan Sơ Kỳ a, cư nhiên còn phải chui hang sói!" Nàng nhược nhược nhìn Ngọc Mật, đặt ngọc bài lên trán luyện tập liễm khí công pháp. Công pháp này gọi là quy tức pháp, chính là đem hô hấp cố tình thu liễm đến trạng thái thấp nhất giống như rùa nghỉ ngơi ngủ đông. Công pháp này coi như một loại nhập môn công pháp, học cũng không khó. Bao Cốc chiếu theo công pháp rất nhanh liền khống chế được hô hấp cùng nhịp tim của bản thân.

Ngọc Mật khoanh chân ngồi ở cửa động, nàng suy nghĩ, lại cùng Bao Cốc điều chính vị trí. Vạn nhất bị phát hiện còn có thể để Bao Cốc chạy ra ngoài trước đánh lạc hướng đối phương. Bao Cốc Luyện Khí tầng thứ ba, tu vi yếu đến không khác gì cao thủ võ lâm của thế gian, cho dù bị phát hiện cũng sẽ không gây chú ý, rất có khả năng giống như buông tha một con kiến mà buông tha nàng. Nếu có người muốn hạ độc thủ Bao Cốc, Ngọc Mật sẽ ở phía sau xuất thủ tập sát. Người tu tiên Nguyên Anh Cảnh khinh thường giết Bao Cốc như vậy tiểu tu sĩ yếu ớt , về phần người tu tiên dưới Nguyên Anh Cảnh, cho dù là Kim Đan Hậu Kỳ người tu tiên nhưng tập kích ở cự ly gần như vậy Ngọc Mật cũng nắm chắc có thể một kích đoạt mệnh.

Ba con sói con ghé vào trên người mẫu lang kêu lên, trái lại đánh thức mẫu lang.

Bao Cốc tu vi yếu kém, động tĩnh gì cũng không phát giác, nàng đơn giản nhắm mắt tĩnh tọa vận công dưỡng thần.

Ngọc Mật nghe được động tĩnh bên ngoài, tựa hồ có người ở hơn mười dặm tiến hành kịch liệt tranh đấu, hơn nữa động tĩnh tranh đấu không chỉ có một chỗ . Tiếng đánh nhau gián đoạn không ngừng, lúc xa lúc gần. Nàng không dám phóng xuất thần niệm đi thăm dò, chỉ dùng lỗ tai dán chặt sơn thể nghe động tĩnh xung quanh.

Nàng ở trong sơn động tránh né nửa ngày, tiếng đánh nhau bên ngoài không những không dừng, trái lại càng lúc càng gần, động tĩnh cực đại, đánh đến sơn thể đều rung chuyển, sấm sét vang rền.

Tranh đấu vẫn duy trì liên tục đến sau nửa đêm mới dần dần lắng xuống.

Không đợi Ngọc Mật thở ra , cách sơn động không quá hai dặm bỗng nhiên nhấc lên một trận sóng xung động kịch liệt, bạo tạc kịch liệt đến sơn thể đều rung chuyển, hòn đá nhỏ vụn rơi xuống !

Ngọc Mật bị động tĩnh này làm sợ đến trong nháy mắt ngây ngẩng - động tĩnh này, giống như Nguyên Anh bạo tạc! Tuyệt đối là Nguyên Anh bạo tạc! Đây là cùng đồng quy vu tận! Nguyên Anh bạo tạc uy lực kinh người, kết quả cũng thảm liệt nhất, thần hồn đều tan, thi cốt không còn.

Bao Cốc bị động tĩnh này làm sợ đến lập tức ngẩng đầu nhìn sơn động, e sợ sơn động sẽ sụp xuống chôn sống các nàng.

Qua đại khái nửa khắc, Ngọc Mật nghe được có tiếng bước chân trầm nặng cách không quá mười trượng vang lên ở ngoại vi bạo tạc, tựa hồ có người bò lên. Nàng biết kẻ có thể sống sót trong bạo tạc lớn như vậy hơn nữa còn đi đến bên này tất nhiên cũng là một cường giả Nguyên Anh Cảnh rất có khả năng chính là người này làm cho người tu tiên Nguyên Anh Cảnh vừa rồi tự bạo ( tự nổ) đồng quy vu tận. Cho dù là Nguyên Anh cường bị trọng thương cũng không phải nàng có thể đối phó. Ngọc Mật sợ kinh động người đó, thậm chí ngay cả thần thức cũng không dám phóng xuất, đồng thời ý bảo Bao Cốc không nên phát ra bất luận động tĩnh gì.

Qua đại khái một chén trà nhỏ, Ngọc Mật nghe được có tiếng bước chân nặng nề thất tha thất thểu hướng chỗ hai người các nàng, hơn nữa càng lúc càng gần, đúng là nhắm thẳng sơn động hai người các nàng ẩn thân mà đến.

Ngọc Mật âm thầm cười khổ: "Ta biết động sói này là một chỗ ẩn thân tốt nhưng ngươi Nguyên Anh Cảnh cường giả bị trọng thương , sẽ không cũng muốn đến cùng chúng ta chen chúc đi?" Nàng còn chưa nghĩ xong, liền cảm giác được Nguyên Anh Cảnh cường giả bản thân bị trọng thương đã đi đến ngoài sơn động, ngồi xổm đưa tay đẩy ra bụi cây che sơn động.

Bao Cốc nghe được động tĩnh sợ đến ngừng thở, một cử động cũng không dám mà ngay cả nhịp tim của bản thân cũng khống chế ngừng lại.

Ngọc Mật cẩn thận đề phòng, lén lút đưa tay sờ túi trữ vật.

đôi mắt đen kịt của Đa Bảo Linh Hầu vòng vo chuyển, do dự một chút vẫn là rất không cốt khí mà độn vào núi trốn mất.

Nguyên Anh Cảnh cường giả quần áo rách nát, toàn thân huyết nhục mơ hồ ,một bên gương mặt không còn chút thịt lộ ra bạch cốt, một bên thịt bong tróc dính trên mặt, một bên mắt chỉ còn lại hốc mắt trống rỗng, da thịt toàn thân bong tróc, xương cốt cùng huyết quản không biết đứt gãy bao nhiêu, trông giống như một con quái vật. Hắn đẩy ra bụi cây bò vào trong sơn động, đầu mới vừa chui vào thì thình lình phát hiện bên trong không chỉ có một lớn ba nhỏ bốn con sói, còn có hai người sống ở bên trong. Hắn phản ứng không gọi là tốt, trong nháy mắt thấy đã có ngươi bên trong liền thối lui ra bên ngoài.

Bao Cốc biết có người tiến đến nhưng không biết đến là một như vậy, nàng sợ đến A - một tiếng thét chói tai.

Ngọc Mật trong nháy mắt Nguyên Anh Cảnh cường giả thò đầu vào thăm dò, từ trong túi trữ vật sớm lấy ra nắm trong tay lôi phù, hỏa phù oanh ra phía trước, đồng nhất Ly Hỏa kiếm của nàng cũng bạo nhiên xuất ra! Gần như ngay lúc Nguyên Anh Cảnh cường giả mới vừa thấy các nàng, lui lại trong nháy mắt kiếm cùng phù trong tay nàng đã rơi xuống đầu của hắn, chuôi Ly Hỏa kiếm từ đầu của hắn đâm vào, xuyên qua thân thể, từ phía sau đi ra.

Đây là cơ hội duy nhất của Ngọc Mật! Nếu trong một kích này, xem như là cường giả Nguyên Anh Cảnh trọng thương, nếu giao đấu nàng cũng không được mấy phần thắng.

Tất cả phát sinh dưới ánh lửa điện!

Ly Hỏa kiếm đâm vào Nguyên Anh Cảnh cường giả đồng thời Ngọc Mật kích nổ đạo phù tung ra trên đầu hắn.

Hỏa quang cùng lôi điện trong nháy mắt bao phủ cửa động, Nguyên Anh Cảnh cường giả bay ngược ra ngoài, rơi ở chỗ ngoài sơn động một trượng, đầu sớm bị nổ mất. Chỉ có một thanh Ly Hỏa kiếm từ cổ xuyên qua lưng đi ra, hắn quỳ rạp trên mặt đất cũng không nhúc nhích, một đứa trẻ kim sắc từ trong thân thể hắn bay ra, kinh khủng kêu to "Không" Quay đầu lại bỏ chạy.

Nếu không có hộ thân ngọc của Phong Sư Bá trên người Bao Cốc cùng pháp bảo hộ thân trên người Ngọc Mật đồng thời có hỏa phù, lôi phù kích hoạt chủ động phòng ngự đem hỏa quang lôi điện chắn trước sơn động, thì hai người các nàng đều khó thoát một kiếp.

Ngọc Mật căn bản không kịp nghĩ đến hậu quả, nàng nhìn thấy Nguyên Anh ( ở cảnh giới này nguyên thần đã biến thành một đứa bé) của Nguyên Anh Cảnh cường giả bỏ chạy liền thầm kêu một tiếng không ổn, bỗng nhiên thấy Nguyên Anh trong suốt liền biết Nguyên Anh của hắn cũng bị thương nặng, tâm trạng vui vẻ, lao ra sơn động chân đạp phi kiếm đuổi theo Nguyên Anh kia.

Nguyên Anh kia chạy thục mạng! Mất đi thân thể Nguyên Anh yếu đuối không chịu nổi! Tuy rằng đối phương chỉ là một Kim Đan Sơ Kỳ tiểu tu sĩ nhưng người này quanh thân đều là pháp bảo, không phải người hắn dùng Nguyên Anh yếu đuối thì có thể chống đỡ. Đồng thời Nguyên Anh yếu đuối, ly thể nếu vượt lên một nén hương thời gian sẽ tiêu tán. Hắn quay đầu lại bỏ chạy, bỗng nhiên nghĩ nến cứ chạy như vậy cũng có nguy hiểm! Hắn vừa rồi thấy trong sơn động còn có một tiểu thiếu nữ, nhìn tuổi tác của nàng không lớn, tu vi cũng không cao được bao nhiêu. Hắn trong hiểm chi hiểm địa thoát khỏi một kích của Ngọc Mật, quay đầu lại chạy đến chỗ của Bao Cốc trên núi.

Bao Cốc được lôi phù cùng hỏa phù làm chói mắt nên nhắm mắt lại, nàng mới vừa hòa hoãn thì thấy một đứa trẻ bằng nắm tay lao đến, hơn nữa còn hướng trán của bản thân.

Ngọc Mật thấy thế kinh hãi, quát lên : "Bao Cốc tránh mau, hắn muốn đoạt xác?"

Bao Cốc buồn bực: "Cái gì gọi là đoạt xác?" Ngọc Mật muốn nàng tránh nàng cũng biết tình huống không ổn, không dám không tránh, lập tức nghiêng đầu lăng sang một bên, lại không thể tránh thoát, đứa trẻ bằng nắm tay cư nhiên bám vào trán nàng tựa hồ đang muốn chui vào trong đầu nàng, bỗng nhiên khối hộ thân ngọc của Phong Sư Bá nàng treo trên cổ phát ra kim quang chói mắt bắn trúng Nguyên Anh kia. Một tiếng kêu la thê lương tuyệt vọng vang lên, trong đạo kim quang hóa thành khói nhẹ biến mất.

Ngọc Mật dẫn theo Ly Hỏa kiếm đứng trước cửa động, "Hô" thở phào nhẹ nhõm! Hù chết nàng rồi! Nàng bỗng nhiên nhớ đến cái gì, xoay người chạy vội tới trước thi thể Nguyên Anh cường giả, đem thi thể thu vào trong vòng ngọc trữ vật, hô lên với Bao Cốc: "Ra ngoài , chúng ta lập tức đi!"

Bao Cốc nghe vậy lập tức bò ra ngoài sơn động.

Bốn con sói trong sơn động sợ đến n vào một góc run rẩy.

Đa Bảo Linh Hầu cũng từ sơn thể chui ra, lại quay cái mông hướng về sơn động bò lên trên vai Bao Cốc.

Bao Cốc mới vừa bò ra khỏi động đã bị Ngọc Mật túm lên phi kiếm.

Ngọc Mật khống chế phi kiếm bằng tốc độ nhanh nhất liều mạng mà chạy. Nàng chỉ hận bản thân không thạo trận pháp như Phong Sư Bá khắc không ra truyện tống trận đài có thể lập tức thoát được rất xa.

Nàng một mạch bay xa trăm dặm cũng không gặp phải một người tu tiên còn sống. Ven đường tùy ý có thể thấy được vết tích tranh đấu cùng người tu tiên tử trạng thê thảm, những người tu tiên chết đi này phần lớn là Kim Đan Cảnh, Nguyên Anh Cảnh cũng không ít, tử trạng đều cực thảm gần như không một thi thể vẹn toàn. Ngọc Mật không có thời gian nhìn kỹ, thậm chí biết trong túi trữ vật trên người người chết sẽ có không ít thứ tốt cũng không dám dừng lại cướp đoạt.

Ngọc Mật một đường phi hành cực nhanh, dù cho không nhìn thấy vết tích tranh đấu nữa nhưng cũng không dám đình lại, tiếp tục bay ba trăm dặm về phía trước, mới mang theo Bao Cốc rơi xuống một sơn cốc không người. Nàng phóng xuất thần niệm nhìn quét một vòng, nhìn thấy chỉ có dã thú tầm thường lui tới, lúc này mới thả lỏng trốn vào một vách núi bí ẩn dừng chân, sau đó lại lấy ra linh thạch bày pháp trận ẩn nấp.

Bao Cốc một ngày không ăn gì, sớm đói đến hai mắt đều hoa. Nàng biết có Ngọc Mật ở đây, bản thân không cần lo lắng an nguy, sau khi rơi xuống đất liền từ túi trữ vật lấy ra thịt sói lấp đầy cái bụng. Nàng mới vừa ăn hai miếng liền nhìn thấy Ngọc Mật từ vòng ngọc trữ vật ném ra một cụ thi thể thối rửa, thịt sói nhai trong miệng thế nào cũng nuốt không trôi, nàng nghẹn nửa ngày nuốt không xuống, cuối cùng đi đến một góc phun ra, bất mãn kêu lên: "Sư tỷ, ngươi có thể chờ ta ăn xong rồi mới đem thi thể ném ra hay không?" Nàng vô cùng khinh bỉ Ngọc Mật, đã giết người khác cư nhiên còn muốn mang thi thể đi.

Ngọc Mật ngay cả đầu cũng chưa từng nâng một chút, sờ tìm trên thi thể.

Theo lý thuyết, người tu tiên Nguyên Anh Cảnh đều rất có xuất thân. Nguyên Anh Cảnh cường giả này cùng người chém giết đấu đến như vậy, phỏng chừng công kích phòng ngự các loại pháp bảo, linh đan bảo dược cũng không còn nữa.

Ngọc Mật ở trong sơn động nghe thấy tranh đấu lâu như vậy rất hoài nghi thứ dẫn đến Nguyên Anh Cảnh tranh đoạt có khả năng rơi vào người tự bạo trước mặt này.

Ở tu tiên giới, ngoại trừ đoạt bảo ngươi chết ta sống, cho dù là giết thê đoạt yêu cũng không chém giết thảm liệt như vậy, có nhiều thời gian , tu luyện đề thăng thực lực không sợ báo không được thù. Đoạt bảo thì không hẳn, đặc biệt là trọng bảo, bỏ qua sẽ không thấy nữa. Nếu vì đoạt bảo, hai người gặp nhau nếu một cường một nhược, người yếu cho dù đem bảo vật chắp tay dâng lên cũng rất có khả năng bị giết người diệt khẩu, nếu là thực lực tương đương, ai chịu tỏ ra yếu kém dâng lên bảo vật chứ? Tất nhiên là liều mạng ngươi chết ta sống, xem ai cuối cùng sống sót thì người đó đoạt được!

Nếu như ai có bảo vật trong người, tại nơi tụ tập nhiều Nguyên Anh Cảnh như vậy tất nhiên sẽ bị nhìn chằm chằm, ngay cả trốn cũng rất khó trốn thoát, cần phải giết đến người cuối cùng. Một hồi chiến đấu ở khu vực cuối cùng chính là vị Nguyên Anh Cảnh này, nếu có bảo vật tất nhiên sẽ ở trong tay người này.

Ngọc Mật tìm nhiều lần trên thi thể Nguyên Anh Cảnh này cũng chỉ tìm được một nhẫn trữ vật.

Trong nhẫn ngoại trừ mấy bộ quần áo cũng chỉ có một ít trung phẩm cùng hạ phẩm linh thạch, một ít tài liệu luyện khí, đan lô tạp vật cùng một khối da động vật nhìn không ra là da gì. Da này vô cùng mềm mại, không chút nào linh khí, lờ mờ nhìn không ra linh tính, nó chỉ lớn bằng bàn tay, phân không ra mặt trong mặt ngoài, sạch sẽ đến ngay cả họa đồ cũng không có, rất hiển nhiên cũng không phải tàng bảo đồ gì. Ngọc Mật xem không hiểu, chỉ đành đem da này đưa đến trước mặt Đa Bảo Linh Hầu, nói: "Hầu tử Xấu xa, ngươi nhìn xem đây là da gì?"

Đa Bảo Linh Hầu ngồi trên vai Bao Cốc trợn tròn đôi mắt vươn dài cái cổ nhìn tấm da, cái miệng nhỏ nhắn chu tròn.

Bao Cốc hỏi: "Sẽ không là da người đi?"

Ngọc Mật nói: "Thoạt nhìn giống da người, nhưng cũng không phải da người!"

Đa Bảo Linh Hầu liên tục gật đầu vài cái tựa hồ đang tán thành Ngọc Mật. Bắp chân nó khẽ đạp, chạm đến tấm da trên tay Ngọc Mật, trong nháy mắt biến mất không thấy.

Bao Cốc mắt mở trừng trừng nhìn Đa Bảo Linh Hầu hư không tiêu thất, đôi mắt đều trợn tròn, nàng lập tức cúi người hướng bàn tay Ngọc Mật cùng trên mặt đất đi tìm, gọi :" Tiểu hầu tử."

Ngọc Mật kinh hãi, lập tức lật qua lật lại kiểm tra tấm da, nhưng cái gì cũng không có phát hiện. Nàng lại đem thần niệm rót vào trong da, như cũ cái gì cũng không phát hiện. Nếu thực sự là cái gì cũng không có, hầu tử xấu xa chạm vào tấm da thế nào sẽ hư không biến mất? Coi như là truyền tống pháp trận các loại gì đó cũng nên có năng lượng chuyển động đi? Nói da này là trữ vật pháp khí, vậy pháp khí này có thể chứa vật còn sống, chính là hảo bảo bối, nhưng da này nhìn thế nào cũng không giống pháp khí trữ vật a!

Ngọc Mật ngạc nhiên không hiểu chăm chú nhìn tấm da trong tay, trăm suy ngàn nghĩ cũng không hiểu.

Đang lúc kinh ngạc, Đa Bảo Linh Hầu lại quỷ dị xuất hiện trên tấm da. Sau đó nó ôm tấm da chạm vào cánh tay Bao Cốc, xốc lên ống tay áo của Bao Cốc trực tiếp đem da dán tại cánh tay Bao Cốc, còn phát sinh chi một tiếng đắc ý kêu to.