Tà Vương Đế Phi: Nghịch Thiên Thuần Thú Sư

Chương 329: Tơ vàng sợi ngọc hóa huyết cổ độc (2)




Editor: ChieuNinh

"Tơ vàng sợi ngọc hóa huyết cổ độc, bút tích thật lớn! Ha ha..." Cười lạnh hai tiếng, lòng bàn tay Dạ Thất Thất trồi lên một cái bọt khí trong suốt, trong bọt khí là một cổ trùng có kích cỡ như ngón tay thật giống như con rết, toàn thân màu đỏ sẫm, lộ ra vẻ quỷ dị!

Tơ vàng sợi ngọc hóa huyết cổ độc, là vật chí âm chí độc, Dạ Thất Thất cũng chỉ nghe qua kỳ danh, mà không thấy vật thật.

Nếu không phải mới vừa rồi nàng mượn Hách thị thổi sáo ngọc dẫn động cổ trùng trong cơ thể, mượn chi uy Nghịch Thiên Đỉnh khống chế tơ vàng sợi ngọc hóa huyết cổ độc, nhân cơ hội bức ra khỏi cơ thể, chỉ sợ giờ phút này nàng khó thoát khỏi địch thủ.

Chết, chưa bao giờ là việc khó!

Nếu như trúng tơ vàng sợi ngọc hóa huyết cổ độc, thì sống không bằng chết!

Tơ vàng sợi ngọc hóa huyết cổ độc đến từ lãnh thổ hoang dã cực bắc Ngũ Hành đại lục, được xưng hoang vực vô biên.

Hoang vực vô biên mênh mông vô cùng, xa so với Ngũ Hành đại lục càng thêm rộng lớn vô ngần, nguy cơ trùng trùng, không người nào dám tự tiện xông vào. Nếu không phải mỗi ngàn năm, hoang vực vô biên liền sẽ phái ra một người hành tẩu ở Ngũ Hành đại lục, trên thế tục há lại có người biết được hoang vực vô biên cường đại?

Tơ vàng sợi ngọc hóa huyết cổ độc chính là tám ngàn năm trước kia một thế hệ tông đồ hoang vực vô biên truyền lưu ra, ngay lúc đó Ngũ Hành đại lục suýt nữa bởi vậy Mà sa vào chỗ vạn kiếp bất phục.

Dạ Thất Thất cũng không ngờ tới, tơ vàng sợi ngọc hóa huyết cổ độc sớm đã tuyệt chủng nhiều năm lại sẽ xuất hiện lần nữa, mà chính mình lại là tên xui xẻo thật đáng buồn kia. Đồng thời nàng cũng vô cùng may mắn, tơ vàng sợi ngọc hóa huyết cổ độc trước mắt nàng so sánh với tám ngàn năm trước, chưa kịp phát huy một phần vạn tác dụng, nếu không giờ phút này nàng đã hóa thành một vũng máu, hài cốt không còn!

"Không thể nào, tại sao ngươi không bị gì?" Nhìn Dạ Thất Thất trước mắt ngoại trừ sắc mặt tái nhợt ra, không chút khác thường nào, đáy lòng Hách thị bắt đầu luống cuống.

Như thế nào thì bà ta cũng không nghĩ tới, người trúng tơ vàng sợi ngọc hóa huyết cổ độc lại sẽ phản ứng như thế!

Không phải là nàng nên thống khổ không chịu nổi, mất đi năng lực phản kháng, mặc người chém giết sao?

Vì sao tình huống trước mắt khác biệt lớn với suy nghĩ của bà ta như thế?

Chẳng lẽ tơ vàng sợi ngọc hóa huyết cổ độc này là giả hay sao?

Không thể nào, trước khi lâm chung sư phụ giao vật này cho mình, liền có dặn dò, vật này là bảo vật sư môn truyền thừa gần vạn năm, không thể đơn giản sử dụng, lời trăn trối của sư phụ lúc lâm chung, tuyệt đối sẽ không lừa gạt mình.

Vậy rốt cuộc là có vấn đề ở chỗ nào?

Hách thị suy nghĩ nát óc cũng nghĩ không ra nguyên nhân, bà ta nằm mơ cũng không nghĩ ra, trong cơ thể Dạ Thất Thất có thần khí Nghịch Thiên Đỉnh nghịch thiên tương trợ, cho dù là tơ vàng sợi ngọc hóa huyết cổ độc thì vẫn thật sự không thể làm gì được nàng.

"Tơ vàng sợi ngọc hóa huyết cổ độc, nghe nói, nguồn gốc vật này là ở hoang vực vô biên bên ngoài Ngũ Hành đại lục, cũng là vùng ma tộc bị trục xuất.  Hiện tại, Ma tộc lại xuất hiện, tơ vàng sợi ngọc hóa huyết cổ độc cũng tiện đà ra mắt, không biết giữa hai người có liên quan gì hay không đây? Nếu là trùng hợp, vậy cũng không tránh khỏi quá mức trùng hợp đi, ngươi nói xem? Hách phu nhân."

Tơ vàng sợi ngọc hóa huyết cổ độc xuất hiện, thật giống như một cái chìa khóa, tất cả nghi hoặc trong lòng Dạ Thất Thất trong nháy mắt giải quyết dễ dàng!

Ma tộc lại xuất hiện, Thủy gia cấu kết, thần khí bị đoạt, đại hận tàn sát hàng loạt dân trong thành... Đều có bóng dáng Thủy gia trộn lẫn trong đó.

Nghĩ đến đây, đáy mắt Dạ Thất Thất thoáng lóe qua hàn quang lạnh như băng!

Giỏi cho ngươi Thủy thị bộ tộc, quả nhiên là lòng muông dạ thú, lại mưu toan cấu kết Ma tộc làm cho Ngũ Hành đại lục sinh linh đồ thán, mục đích chỉ là bởi vì ham muốn riêng mình!

Mất trí như thế, con đường lòng muông dạ thú, quả thực thiên lý khó dung!

Thời kỳ lúc Ma tộc hung hăng ngang ngược dù nàng chưa đích thân trải qua, nhưng cũng từ các loại trong điển tịch mà biết được thảm trạng dân chúng thiên hạ lúc ấy, quả thực địa ngục trần gian. Ma tộc coi dân chúng con người như là thức ăn, xem như gia cầm mà nuôi dưỡng, uống máu người, ăn thịt người, máu tanh tàn bạo tới cực điểm!