Tà Vương Tuyệt Sủng Chính Phi Độc Địa

Quyển 1 - Chương 17: Bầy sư tử




Giữa khu rừng, vài thân ảnh di chuyển, sát khí tràn ngập. Bốn thân ảnh nhanh như gió, tựa như u linh (âm hồn) nhẹ nhàng di chuyển, bao vây đám người Hách Liên Hiên cùng Khương Duy, hai đạo thân ảnh còn lại thì hướng về phía Hoa Kinh Vũ cùng Nhan Băng mà công kích.

Một phương ẩn khuất trong dãy núi rừng rậm Đen, từng đợt kình khí màu xanh bay lên, trong đó luồng khí màu xanh biếc đan xen với nhau, tạo thành một lá chắn, bao bọc lấy đám người ở giữa, thân hình giống như sói lao nhanh ra, hướng thẳng về phía nam tử tuấn mỹ đang dẫn đầu. Ba thân ảnh khác cũng tựa như giao long xuất thủy* đánh về phía đám người bên ngoài, chớp mắt một cái, đám người liền giao thủ với nhau, dây dưa một chỗ.

* giao long xuất thủy: rồng nổi trên mặt nước

Nội lực Hách Liên Hiên tuy chỉ ở cấp năm, nhưng giao đấu với Trương Khải nội lực cấp sáu cũng không hề khó khăn. Mặc dù nội lực có kém một chút, nhưng thực lực của Hách Liên Hiên rất cường đại, ra tay đều là sát chiêu.

Võ công của hắn đều là tuyệt thế bí kíp, vừa ra tay liền là sát khí dời núi lấp biển, Trương Khải dùng một chiêu chống đỡ, bùm bùm, hai người đồng thời lui về phía sau: “Võ công của Hách Liên hoàng tử thật là lợi hại.”

Tuy rằng nội lực của hắn không cao, nhưng hai người giao thủ đều giống như không tốn sức chút nào. Xem ra bọn hắn phải cẩn thận, không được khinh thường, về phần ba người khác cùng chống lại đám người Khương Duy cùng Tư Đồ Tiểu Chiêu còn có Hoa Thanh Phong, trái lại thực nhẹ nhàng.

Vân Ương Ương cùng Tô Noãn thấy những người khác đều đã động thủ, cũng không nhượng bộ, hai người như hổ như sói, kẻ trước người sau lao thẳng về phía Hoa Kinh Vũ và Nhan Băng.

Vân Ương Ương nhanh như sói hoang, miệng liên tục thét lên: “Hoa Kinh Vũ, ngươi dám cả gan động thủ với ta, hôm nay chính là ngày chết của ngươi.”

Nhan Băng thấy tình huống này, không khỏi khẩn trương kêu: “Tiểu Thư, người cẩn thận một chút.”

Đám người chớp mắt giao thủ.

Tô Noãn thấy Vân Ương Ương bị Nhan Băng ngăn cản, liền tự mình lách người đánh về hướng Hoa Kinh Vũ. Sắc mặt Hoa Kinh Vũ khó coi, vận kình khí màu hồng ở lòng bàn tay, nàng nâng lên một chưởng mạnh mẽ đánh về hướng Tô Noãn.

Trái lại Tô Noãn lại không nghĩ tới Hoa Kinh Vũ sẽ trực tiếp xuất thủ, cũng không lui lại, võ công của nàng lợi hại hơn Hoa Kinh Vũ rất nhiều, nàng sao phải sợ nàng ta? Phanh một tiếng, thân thể liền lùi về phía sau, Hoa Kinh Vũ bị một kình khí cường đại đánh trúng, thân mình trực tiếp lui về sau, đồng thời trong miệng dâng lên một vị ngọt.

Tô Noãn thấy Hoa Kinh Vũ bị một chưởng của nàng chấn bị thương, không khỏi mừng rỡ, nghiêng mình lại đánh tiếp, lúc này, thế nhưng vận dụng công pháp bí quyết: “Thiên La Thủ.”

Nghênh đón đó là một bàn tay khổng lồ từ không trung đánh tới, bất quá bàn tay đó chỉ đến một nửa, nàng bỗng nhiên cảm giác được sự bất thường, sắc mặt đột ngột thay đổi, chỉ cảm thấy hơi thở có chút đảo lộn, trong lồng ngực hết sức khó chịu, đau đớn giống như bị kim châm, một bàn tay đến giữa không trung đột ngột thu trở về, sau đó đưa tay lên ôm ngực.

Rất nhanh, nàng liền biết đã xảy ra chuyện gì, sắc mặt khó coi trừng mắt nhìn Hoa Kinh Vũ: “Ngươi là tiện nhân, cư nhiên dùng độc.”

Nàng vừa mới dứt lời, thân mình Hoa Kinh Vũ bỗng nhiên di chuyển, rất nhanh liền lao về phía Vân Ương Ương đang đứng ở một bên, một chưởng hướng phía vai Vân Ương Ương mà đánh tới.

Trên tay Hoa Kinh Vũ có độc, chỉ cần trúng một chưởng này, toàn thân Vân Ương Ương liền vô lực, sắc mặt Tô Noãn khó coi vội hét lớn: “Ương Ương, cẩn thận trên tay của nàng có độc.”

Vân Ương Ương đang cùng Nhan Băng bất phân thắng bại, vừa nghe tiếng gió vù vù bên tai, liền biết có người xuất kích, vốn định nâng tay đón một chưởng này, đột nhiên nghe Tô Noãn kêu lên, liền thu tay, xoay mình lui về phía sau, lúc này Nhan Băng nhanh như chớp đá tới một cước, đem Vân Ương Ương đá bay, bay thẳng đến cây to, đập mạnh rồi bị bắn ngược trở về.

Vân Ương Ương bị Nhan Băng đá trúng ngực, đau đớn khó nhịn. Sắt mặt nháy mắt liền vô cùng trắng bệch, con ngươi như mắt hổ sói, bắn ra tia độc ác: “Hoa Kinh Vũ, ngươi lại dám can đảm sử dụng độc.”

Hoa Kinh Vũ lạnh nhạt mở miệng: “Không dụng độc, chẳng lẽ chờ chết sao?”

Vân Ương Ương xoay người, cười phá lên: “Hoa Kinh Vũ, ngươi tưởng là ngươi sử dụng độc, liền có thể muốn làm gì thì làm sao? Hôm nay ngươi nhất định phải chết.”

Nàng giống như một con thú nhỏ bị chọc giận. Thét dài một tiếng lên tới tận trời, trong rừng có tiếng động rì rào phát ra, trong nháy mắt liền có mấy đạo thân ảnh bay đến. Sắc mặt đám người Hoa Kinh Vũ cùng Nhan Băng còn có Hắc Liên Hiên vô cùng khó coi.

Không nghĩ đến Vân Ương Ương thậm chí còn chuẩn bị hậu chiêu, còn có nhiều người như vậy ẩn nấp ở bốn phía, hôm nay sợ rằng bọn họ khó có thể đấu lại được, Hách Liên Hiên biến sắc, lập tức hạ mệnh lệnh: “Hoa Kinh Vũ, Nhan Băng, đi nhanh lên, nơi này đã có bọn ta.”

Hắn vừa dứt lời, giơ một tay lên, kình khí mạnh mẽ điên cuồng phóng ra, đem Trương Khải đánh lui.

Hách Liên Hiên thừa cơ hạ lệnh với người bên cạnh: “Tiểu Chiêu, ngươi và Hoa Thanh Phong đi ngăn cản Vân Ương Ương, giúp Hoa Kinh Vũ rời khỏi đây.”

Mục tiêu của Vân Ương Ương là Hoa Kinh Vũ, chỉ cần Hoa Kinh Vũ rời đi, bọn họ sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng. Hiện tại nguy hiểm nhất chính là Hoa Kinh Vũ.

“Được.” Tư Đồ Tiểu Chiêu và Hoa Thanh Phong tuân lệnh, lắc mình nhảy ra, nhanh chóng ngăn cản Vân Ương Ương.

Hai người Hoa Kinh Vũ cùng Nhan Băng biết rõ, các nàng lưu lại, đều không tốt cho tất cả mọi người, mình đi rồi, những người này sẽ không giết đám người Hách Liên Hiên, lập tức không nói lời nào, xoay mình liền chạy.

Bốn đạo thân ảnh nhanh chóng nhảy ra, nháy mắt đến bên cạnh Vân Ương Ương và Tô Noãn.

Vân Ương Ương vừa nhìn thấy người xuất hiện, nhanh chóng kêu lên: “Dung Băng, Liễu Thần, lập tức đi đối phó hai người kia, Hàn Mai, Nhược Tình, các ngươi đuổi theo hai nữ nhân kia.”

“Đã rõ.” Bốn người mới xuất hiện đồng thanh, mỗi người đều đi làm nhiệm vụ của mình. Hai người Dung Băng cùng Liễu Thần lắc mình chắn trước người Vân Ương Ương, giao thủ cùng Tư Đồ Tiểu Chiêu và Hoa Thanh Phong.

Hoa Thanh Phong thân là kiếm khách, trực tiếp cùng cao thủ có nội lực cao thâm giao thủ căn bản là không có ưu thế, cho nên nhanh chóng bị Liễu Thần ra tay đánh trọng thương. Còn lại, Dung Băng trực tiếp khiêu chiến với Tư Đồ Tiểu Chiêu, nội lực của Dung Băng cao hơn so với Tiểu Chiêu, cho nên Tiểu Chiêu căn bản không phải là đối thủ của người này, hai người vừa mới giao thủ, rất nhanh Tiểu Chiêu liền bị đả bại.

Vân Ương Ương liếc nhìn Tô Noãn, mệnh lệnh: “Ngươi ở nơi này nghỉ ngơi.”

Ả nói xong liền phân phó Dung Băng cùng Liễu Thần: “Nhanh xử lý hai người này rồi đuổi theo.”

Ả là vì đảm bảo không có sơ hở nào mà thu thập Hoa Kinh Vũ, Vân Ương Ương nói xong, liền xoay người đuổi theo. Sắc mặt đám người Hách Liên Hiên cùng Khương Duy ở phía sau không khỏi lo lắng, khuôn mặt của Tư Đồ Tiểu Chiêu cũng hiện lên vẻ sầu lo.

Bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới, Vân Ương Ương lại có thể tìm được nhiều cao thủ đến vậy, cho nên tình thế của bọn họ hiện tại rất bất lợi.

Bùm bùm hai tiếng, Tư Đồ Tiểu Chiêu cùng Hoa Thanh Phong lại bị đánh bay ra ngòai, hai người đều bị thương không nhẹ, chật vật đứng dậy.

Dung Băng cùng Liễu Thần đều không để ý đến hai người bọn họ nữa, lắc mình liền đi, hướng về phía đám người Vân Ương Ương vừa rời khỏi lúc nãy, Hách Liên Hiên và Khương Duy mắt thấy hai người Hoa Kinh Vũ cùng Nhan Băng gặp nguy hiểm.

Hai người đồng thời quyết tâm, thi triển toàn lực giao đấu với đám người Trương Khải.

Nhất là Hách Liên Hiên, tuy rằng nội lực không bằng Trương Khải, nhưng mỗi chiêu xuất ra đều khiến cho Trương Khải chật vật chống đỡ.

Bùm bùm bùm mấy tiếng, Hách Liên Hiên liên tiếp xuất ra mấy chưởng như sấm chớp, từng chiêu đều muốn dồn Trương Khải vào tử lộ, ra tay tàn nhẫn, không để cho người ta kịp phản ứng.

Xuất ra mấy chiêu, sắc mặt Trương Khải cực kì khó coi, đồng thời trên người bị thương nặng ở nhiều chỗ. Không nghĩ mình thế nhưng lại không đối phó được với Hách Liên Hiên, chuyện này truyền đi thì thật đáng chê cười. Tư Đồ Tiểu Chiêu cùng với Hoa Thanh Phong chật vật đứng dậy, liếc nhìn hai người Hách Liên Hiên cùng Khương Duy, nhanh chóng mở miệng: “Bọn ta đi giúp Vũ Nhi, hai người các ngươi nhanh giải quyết bọn họ.”

Khóe miệng Khương Duy không khỏi co quắp, cái gì mà nhanh một chút giải quyết bọn người kia, thực lực của người ta cao hơn so với bọn hắn a~, bất quá cũng không nói gì, xuống tay càng ngoan độc hơn.

Hai người Tư Đồ Tiểu Chiêu cùng Hoa Thanh Phong tức tốc đuổi theo, đoàn người nhanh chóng rời khỏi Hắc Sâm Lâm.

Hai người Hoa Kinh Vũ cùng Nhan Băng một đường hướng về phía trung tâm rừng rậm Đen mà đi, nghe được đằng sau có tiếng bước chân đuổi theo, hai người không dám trì hoãn một khắc. Trong lòng hai người đều hiểu rõ, hôm nay nếu rơi vào tay đám người Vân Ương Ương, nhẹ nhất cũng sẽ thành tàn phế, nếu là nặng, chỉ sợ là cái mạng nhỏ cũng không còn.

Cho nên hai người không dám dừng lại, một đường hướng phía trước mà chạy.

Chạy một hồi liền tới trung tâm của rừng rậm Đen, tuy rằng phía trước trong bản đồ vây săn chính là vùng cấm địa, nhưng đằng sau đám người kia như sói như hổ đuổi theo, các nàng không có biện pháp, chỉ có thể hướng vào trong mà chạy, quan trọng nhất là các nàng không có đạn tín hiệu.

Hai người chỉ lo chạy trối chết, hoàn toàn quên mất dã thú trong rừng, cho đến khi từng trận tiếng gầm gừ vang lên, hai người mới dừng bước, cả núi rừng đều chấn động, tựa hồ mặt đất cũng rung lên, cây cối đong đưa, hai người Hoa Kinh Vũ và Nhan Băng không quay người lại, tay chân liền run rẩy, quanh thân mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hai người hai mặt nhìn nhau, cẩn thận quay đầu lại, chỉ thấy ở sâu trong rừng rậm, ở phía sau các nàng, các đó không xa, dĩ nhiên là bốn năm cái đầu sư tử to lớn đang ngoe nguẩy, thỉnh thoảng lộ ra mấy cái ranh nanh trắng bóc, nước dãi theo khóe miệng chảy xuống.