Ta Xác Thực Đều Từng Ném Khăn Tay Cho Bọn Họ

Chương 104: Nam Nữ Chính (2)




Chiết Tịch Lam cảm thấy điều đau khổ nhất không gì hơn được là một ngày không có hai mươi tư canh giờ. Gần đây nàng rất mê ngủ, nàng muốn dùng mười hai canh giờ để ngủ.

... Khi nói ra ý nghĩ này, Thịnh Trường Dực lại hơi căng thẳng.

Hắn rất nghi ngờ có phải là nàng đã mang thai rồi hay không. Thái y bị đưa tới, nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của hắn, vội vàng bắt mạch, sau đó mờ mịt lắc đầu: "Không có chuyện gì mà."

Thịnh Trường Dực: "Cũng không mang thai?"

Thái y nơm nớp lo sợ: "Không có ạ."

Sau đó lại thấy Thái tử Điện hạ cười lên. Thái y vốn tưởng là hắn sẽ thất vọng, ai ngờ hắn lại cười, nhất thời không kịp phản ứng, ngay lúc đang ngây người đã bị thái giám tiễn ra ngoài.

Thế là chuyến này tới không hiểu ra sao cả, đi cũng chẳng hiểu ra sao. Chỉ có Thịnh Trường Dực thở phào nhẹ nhõm: may mà không có thai.

Nếu không thì khoảng thời gian này hai người kịch liệt chuyện phòng the, đứa nhỏ vẫn không có việc gì chứ?

Trong nháy mắt Chiết Tịch Lam đã nhìn ra ý nghĩ của hắn! Hừ! Còn không phải hắn thường xuyên xằng bậy, nếu không thì sao có thể có lo lắng thế này. Nàng khoát khoát tay: "Chàng cẩn thận hơn đi! Ngộ nhỡ thật sự có rồi, chàng hối hận không kịp đâu."

Sắc mặt Thịnh Trường Dực tối sầm lại: "Nhanh phủi phui ba tiếng."

Chiết Tịch Lam "Phì phì phì."

Nhưng kể từ ngày này, quả thật hắn đã thành thật rất nhiều. Có lúc Chiết Tịch Lam từ trong chăn sờ tới, còn sẽ bị đè tay lại: "Thành thật một chút, hôm nay chưa xem mạch."

www.wattpad.com/user/thilathila

Nàng lại ha ha cười, rời khỏi đùi, lần mò tới eo hắn. Cái tay còn lại của hắn phải đè lại, thế là ở trong chăn hai người đã uốn éo thành bánh quai chèo.

Nàng rầu rĩ cười: "Chàng ngốc quá. Chẳng lẽ chàng không biết có thai cũng là sau một hai tháng mới có thể xem được hay sao? Ngay cả đã xem mạch bình an rồi thì cũng vô dụng thôi. Có một số trước hai tháng không nhìn ra được đâu."

Thật đúng là Thịnh Trường Dực không ngờ tới! Hắn cực kỳ do dự: "Theo lý mà nói, lại không có... đi vào, ta còn uống thuốc nữa, có lẽ không có chuyện gì đâu."

Nhưng nàng ngủ nhiều đã làm hắn sợ.

Hắn nói: "Ta ở trong quân thường nghe người ta nói, thai phụ thích ngủ."

Chiết Tịch Lam ngáp lên: "Nhưng người thích ngủ không nhất định là thai phụ."

Nàng chỉ đơn giản là mệt thôi. Có thể là do thời tiết.

Mùa xuân mệt mỏi* mà.

*[Đến mùa xuân, khi trời bắt đầu ấm áp, các mạch máu nhỏ dưới da sẽ giãn ra, lượng máu đi vào các mạch máu ở da tăng lên, khiến não và các cơ quan khác được cung cấp máu ít hơn, cơ thể dễ bị mệt mỏi. Sự biến đổi này rất rõ rệt ở thời điểm đông chuyển sang xuân. (Heno.vn)]

Nhưng nàng hù doạ nói: "Ai có thể chịu được việc lăn lộn không biết ngày đêm như vậy của chàng chứ."

Thịnh Trường Dực nghi ngờ liếc nhìn nàng. Rồi ngày hôm sau khi thái y xem mạch bình an* thì kéo người qua một bên thì thầm hỏi một lượt về quan hệ giữa chuyện phòng the và giấc ngủ.

*[Mạch bình an: Theo《 Kiến thức về đời sống nơi cung đình cuối nhà Thanh 》, khi Hoàng đế và hậu phi không bị bệnh cũng cần thái y xem mạch, gọi là xem "mạch bình an." Sau khi xem mạch bình an xong, cho dù Hoàng đế và hậu phi không bị bệnh thì cũng phải kê đơn thuốc điều dưỡng.

Nói đơn giản thì Trung y cho rằng mỗi người đều thể chất không giống nhau, thời xưa quan to hiển quý coi trọng việc dưỡng sinh, thường xuyên mời đại phu xem mạch bình an, căn cứ thể chất mỗi người mà kê thuốc bổ, thực phẩm bổ dưỡng để tăng cường sức khỏe. Cho nên thật ra xem mạch bình an mạch là một biểu hiện cụ thể về việc người xưa chú trọng về việc dưỡng sinh.]

Thái y không biết chuyện hai người trên giường bao lâu, càng không biết hắn hàng đêm sênh ca... Những chuyện này, người của Đông cung từ trên xuống dưới giữ kín như bưng, nào dám nói ra bên ngoài một chữ.

Thịnh Trường Dực là người quản binh, rời doanh trại thì lấy Đông cung làm doanh trại mà quản, nói chung là tin tức nơi này không lộ ra được.

Thế là người ở bên ngoài cũng không biết chuyện ở bên trong, lúc trước thái y bắt mạch, cho dù có chẩn ra được chút gì đó cũng không dám nhiều lời.

www.wattpad.com/user/thilathila

Hắn đã hỏi như thế, liên hệ cả hai mặt cùng nhau, thái y cũng đã có thể dựa vào đó chẩn đoán đại khái.

Ông ấy nói câu sóng yên biển lặng: "Đúng vậy, chuyện phòng the không thể quá nhiều, phải dưỡng thân thể."

Lúc trước Thịnh Trường Dực chưa từng nghĩ tới vấn đề này! Chủ yếu là tuy rằng hắn muốn nhiều nhưng ở phương diện này Chiết Tịch Lam và hắn cũng rất hòa hợp.

Hai người đều rất hòa hợp, vậy thì cứ tinh thần sảng khoái thôi, ai biết sẽ như vậy.

Tuy hắn biết được không thể ham quá nhưng nàng không sao, còn dung túng hắn nên hắn hơi càn rỡ.

Thịnh Trường Dực nghiêm mặt đi về. Buổi tối Chiết Tịch Lam trèo lên giường của hắn bị hắn dùng tay khóa lại không thể nhúc nhích, tò mò trừng hắn: "Đã bao lâu rồi! Vẫn không được nữa."

Thịnh Trường Dực: "Lúc trước chúng ta đều không chú ý, cũng đều xem nhẹ... Còn có khả năng là ta không muốn chú ý, nhưng hiện giờ không được, bây giờ cũng đã biết rồi thì tất nhiên là sẽ chú ý."

Chiết Tịch Lam: "..."

Nàng tức giận ở trong chăn thở ra: "Hứ."

Thịnh Trường Dực: "Tức giận rồi?"

Chiết Tịch Lam: "Không tức giận."

Nàng cứ tới ép! Nàng cũng có sách mà.

Nàng nói: "Thì hôm nay ta thử chút mới lạ, ngày mai sẽ đứng đắn sinh hoạt."

Nàng dỗ dành: "Hôm nay ta đã xem mạch bình an, cũng không sao."

Thịnh Trường Dực: "Không phải nàng nói mạch bình an vô dụng sao?"

Chiết Tịch Lam: "Hữu dụng hữu dụng... Cho nên chàng có thử không?"

Thịnh Trường Dực nở nụ cười.

Hắn cười lên cũng vô cùng ôn hòa, nhưng bởi vì đ/ộng tình mà trông cực kỳ phong tình.

Chiết Tịch Lam chớp chớp mắt, cảm thấy loại người này không thành hôn ăn một chút cũng được. Sau khi thành hôn phải được ăn thường xuyên.

Ngày hôm sau lại dậy rất muộn, Tiểu Hoa cuộn bên giường cắn chăn.

www.wattpad.com/user/thilathila

Mặt trời đã chiếu đến mông rồi.

Chiết Tịch Lam bò dậy, lắc lư lảo đảo. Nàng vẫn muốn ngủ. Xuân Huỳnh vô cùng lo lắng: "Thái tử Điện hạ đã ra ngoài từ rất sớm, sai người về nói buổi trưa ăn ở bên ngoài, sẽ không về."

"Nếu người không thoải mái thì đi ngủ một hồi đi ạ."

Chiết Tịch Lam lại ngáp một cái: "Không được, nên dậy thôi, không ngủ được nữa rồi."

Vả lại, cũng phải xem sổ sách.

Gần đây nàng cực kỳ lười, đã rất lâu không xem sổ sách rồi. Việc đối chiếu sổ sách trong cung từng tháng đã sắp đến, nàng còn phải xem hết sổ sách.

Xuân Huỳnh thì lại bắt đầu lo lắng: "Ba năm qua người quản chuyện trong cung, tất cả lớn nhỏ đều phải để người quyết định. Sức khỏe nào chịu được. Gần đây người thoải mái được chút, nô tì còn vui mừng đây, sao mới thoải mái được mấy ngày lại bắt đầu bận rộn rồi chứ."

Bản thân Chiết Tịch Lam chưa hề phát giác. Nàng tò mò hỏi: "Lúc trước các ngươi thấy ta rất bận sao?"

Đúng lúc Xuân Phi bưng đồ ăn tiến đến, nghe vậy thì gật đầu: "Đúng vậy ạ, vô cùng bận rộn."

Theo lý thuyết, một mình nắm quyền hành trong cung chính là chuyện vui, bận thì cũng hơi bậ nhưng trong tay có quyền thì là có thế, chẳng ai nói ra được chỗ xấu. Nhưng hiện giờ cái hoàng cung này lại không giống hoàng cung lúc trước.

Hoàng Thượng chỉ có một mình Hoàng Hậu, Thái tử thì chỉ một mình Thái tử phi, tính toán đâu ra đấy thì chỉ có bốn chủ tử cần hầu hạ, cũng không ai đến chia quyền... quyền này cũng hơi vô bổ.

Tất cả thứ tốt đều là của ngươi, ngươi nắm quyền hay không đều như nhau, vậy người bận rộn cứ như biến thành cái người làm việc kia, người không làm việc ngược lại có ăn có uống, tất nhiên trong lòng người làm việc sẽ không thoải mái.

Tuy Xuân Huỳnh Xuân Phi cảm thấy cầm quyền tốt, nhưng vẫn sẽ thấy thương cho Thái tử phi nhà mình mỗi ngày cực kỳ mệt mỏi. Nhưng Chiết Tịch Lam lại hoàn toàn không cảm thấy như vậy.

Mỗi ngày nàng đều đang quản tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trong hoàng cung này, sự việc của mỗi ngày đều không giống nhau, nàng có thể học được thật nhiều.

Nàng cảm thấy mỗi ngày mình đều thật vui sướng, nàng thích loại cảm giác này. Loại cảm giác bởi vì biết bản thân có thể ứng phó tất cả biến động mà trong lòng thấy yên ổn.

Nàng xem sổ sách xong lại ngồi tắm nắng chiều trong viện, Thịnh Trường Dực trở về nhìn thấy nàng nằm trên người Tiểu Hoa thì cười: "Hôm nay lại buồn ngủ?"

Chiết Tịch Lam vẫy hắn tới: "Không có, đang suy nghĩ."

Thịnh Trường Dực: "Nghĩ cái gì?"

Chiết Tịch Lam "Đang nghĩ cực kỳ lâu lúc trước, sao ta có thể nghĩ là muốn làm cho mình được yên ổn thì phải gả cho một nam nhân."

Nàng nhíu mày lại: "Bây giờ ta hoàn toàn không nghĩ như vậy. Nhưng mà hình như lại không thể phản bác lại bản thân mình lúc trước được."

Cho nên nàng đang nghĩ vì sao.

Thịnh Trường Dực ngồi xuống đất, dịch Tiểu Hoa đi, bản thân dựa vào cây lớn ôm nàng.

Hắn nhẹ nhàng vỗ lưng nàng: "Vậy để ta nói cho nàng biết nhé?"

Chiết Tịch Lam đang định ngồi nghiêm chỉnh. Thịnh Trường Dực đè nàng lại: "Tối qua nàng mệt rồi, cứ để ta ôm nàng đi."

Chiết Tịch Lam đỏ mặt hiếm thấy: "Ta không mệt."

Sau đó tìm cái vị trí thoải mái mà nằm: "Chàng nói đi, ta nghe."

Thật ra nàng lại muốn nghe xem cách nhìn của hắn.

Hắn luôn suy nghĩ độc đáo hơn nàng.

Nhưng tâm tư của Thịnh Trường Dực lại bắt đầu trở nên trầm trọng, hắn nói: "Nàng không thể phản bác chính mình lúc trước, là bởi vì cho dù bây giờ nàng quay về lúc trước thì nàng cũng không có cách nào bởi vì có kinh nghiệm và kiến thức của nàng mà thay đổi được vận mệnh của mình."

Vẻ mặt của Chiết Tịch Lam xoẹt một cái đã không còn dễ nhìn nữa.

- ---------- Hết chương 102 ----------