Ta Xuyên Dị Giới Làm Gay

Chương 205: Muôn vàn tuế nguyệt






"Lam gia. Lam tộc có phải không? Không ngờ mới vài vạn năm trôi qua Lam tộc lại thất thế vậy, đời sau không có lấy một con cháu lôi hệ."

Lâm Khinh nghe vậy thì nuốt nước bọt, sau đó không dám nói dối nữa. Khe khẽ nói: "Thưa tiền bối, thật ra đạo lữ của con là người Lam gia."

"Đạo lữ." Giọng nói hơi khựng lại, sau đó thở dài. "Ta hiểu rồi. Thôi ngươi đi lầm vào đây cũng là duyên số. Ngươi cầm vật này rồi đi đi." Giọng nói vừa dứt lời trước mặt Lâm Khinh đã xuất hiện một viên Sát yêu đan.

Lâm Khinh hơi thất vọng. Thì ra phiến không gian này chỉ để dành cho con cháu Lam gia nhận truyền thừa. Như vậy Lam gia gia chủ lừa y vào đây làm gì chứ? Không lẽ muốn y gặp chuyện trong này?

Lâm Khinh nghĩ vậy nhưng vẫn mỉm cười lễ độ, y cầm lấy viên Sát yêu đan rồi cảm ơn.

"Cảm ơn tiền bối."

Y vừa dứt lời đã thấy bản thân bị truyền tống ra ngoài, áp lực dần dần tan hết, sát khí từ bốn phương tám hướng lại bắt đầu tụ lại.

"Không sao. Mấy lão bất tử này tính tình khó chiều lắm, ngươi không phải buồn. Không có truyền thừa thì thôi. Có ta bảo kê ngươi còn sợ à?"

Phương Chu lúc nãy dùng hết công lực để ẩn đi khí tức, bây giờ ra ngoài rồi mới bắt đầu chém gió. Lâm Khinh nghe vậy bật cười.

"Đúng vậy. Có Sát yêu đan và năng lượng quý báu kia con đã thấy đủ rồi. Làm người thì không nên tham lam quá."

Lâm Khinh cố gắng liên lạc với tiểu Bạch và tiểu Thất nhưng mà không được, y thở dài, định rời khỏi đây, bỗng có tiếng cười nói ngay đằng trước. Vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy một toán đệ tử Lam gia, kể cả tên nhìn khá giống Lam Túc cũng đứng đó.

"Kia là tiểu tử gia chủ bảo chúng ta 'chiếu cố' có đúng không?"

"Đúng vậy. Y đứng trước cây sinh mệnh làm gì? Vọng tưởng nhận được truyền thừa à?" Một người cười khinh nói.

"Haha, chắc y không biết truyền thừa chỉ có người Lam gia mới được nhận thôi nhỉ?"

Lâm Khinh lạnh lùng nhìn bọn họ, không ngờ lại bị gọi.

"Này."

"Này."

Lâm Khinh bỏ qua một tia chán ghét trong mắt, xoay người định rời khỏi, bỗng một tia sét xoẹt ngang người, y ngửa người ra tránh thoát, vung tay lên.

"Á." Một tên đệ tử bị Hắc phi đằng đâm vào tay.

"Tên kia, chúng ta có nhã ý gọi ngươi lại, ngươi điếc hay sao mà không nghe thấy."

Lâm Khinh quay đầu lại, trong mắt chỉ còn lạnh lùng. Nếu không phải đây là người thân của Lam Túc, y đã ra tay từ lâu rồi.

"Các ngươi gọi ai? Ta không phải tên là 'này'."

Tên kia định phản bác thì bị tên nam nhân cao lớn chặn lại, tên này nhìn qua có ba phần giống Lam Túc, chỉ là nụ cười nửa miệng khiến Lâm Khinh chán ghét vô cùng.

Hắn lững thững tiến lại gần Lâm Khinh rồi cúi đầu xuống quan sát.

Vì Lâm Khinh chưa đến mười tám tuổi đã kết đan, gương mặt vĩnh viễn dừng lại ở tuổi mười bảy. Tuổi mười bảy tuy đã trưởng thành nhưng trong mắt các tu sĩ đã sống qua muôn vàn tuế nguyệt thì còn non lắm. Ngay cả Lam Thanh Hải gã cũng đã sáu mươi tuổi rồi.

"Ngươi là gì của Lam ca?"

Lâm Khinh đối mặt với gã mà không hề sợ sệt, tu vi Nguyên anh hậu kỳ của gã y không để vào mắt.

"Ngươi hỏi ai vậy? Cha mẹ ngươi không dạy ngươi nói chuyện phải có đầu có đuôi à?"

Lam Thanh Hải nhíu mày lại, tức đến bật cười.

Nhóc con này cũng tài lanh lắm. Gã thật ra có phỏng đoán đây liệu có phải là đệ tử mà Lam ca mới nhận không? Chỉ là đệ tử mà kiêu ngạo vậy sao?

"Được, vậy ta giới thiệu trước. Ta tên là Lam Thanh Hải. Là đường đệ của Lam ca. Cho hỏi quý danh của các hạ là gì?"

Lâm Khinh lạnh nhạt đáp. "Lâm Khinh. Bằng hữu của Lam Túc."

Là bằng hữu chứ không phải đệ tử. Lam Thanh Hải giễu cợt:

"Ngươi muốn nhận được truyền thừa hay sao? Chỉ tiếc cây sinh mệnh chỉ nhận diện người Lam gia mà thôi. Thật là tiếc."

"Không cần." Lâm Khinh đáp. "Ta sẽ rời khỏi đây ngay bây giờ."

"Đứng lại!"

Lam Thanh Hải làm sao có thể để Lâm Khinh đi dễ dàng vậy. Hắn kéo vai y lại rồi cười lạnh:

"Ngươi để lại vài khoả Sát yêu đan đã rồi hẵng đi."

Lâm Khinh híp mắt. Càng ngày càng quá đáng rồi nha. đám người này tưởng y là quả hồng mềm muốn nắn thì nắn hay sao?

"Chỉ bằng ngươi mà cũng muốn Sát yêu đan của ta? Ngươi chắc không?"

Đám đệ tử Lam gia nhao lên. "Còn có chúng ta nữa."

Lâm Khinh nhìn đám người, có tên Lam Thanh Hải trước mặt tu vi Nguyên anh hậu kỳ, một người Nguyên anh sơ kỳ, đám còn lại toàn tu vi Kim đan.

Lam Thanh Hải thăm dò, cảm nhận linh lực của Lâm Khinh là Kim đan đại viên mãn. Tuy cao nhưng mà so với gã cách biệt một cảnh giới thì chẳng là gì. Hắn quay đầu lại ra lệnh.

"Các ngươi ra nhận truyền thừa trước đi. Để y cho ta giải quyết."

"Thanh Hải sư huynh, có ổn không?"

"Đi đi."

Đám người dường như lấy Lam Thanh Hải làm người đứng đầu. Nghe lời gã lần lượt ra áp tay vào cây sinh mệnh. Lâm Khinh ngạc nhiên là bọn họ không bị truyền tống đi như mình lúc nãy mà chỉ có một quầng sáng từ trong thân cây phóng ra bao bọc lấy bọn họ như một cái kén.

Lam Thanh Hải khoanh tay lại thẳng thắn nói: "Nhìn gì, ngươi có ước cũng chẳng được. Cây sinh mệnh chỉ nhận người cổ tộc. Nào nhanh lên nào, đưa vài khoả Sát yêu đan đây ta sẽ cho ngươi đi."

Lâm Khinh nhìn quanh không có ai liền trở mặt. "Chỉ bằng ngươi?" Y vừa dứt lời, Hắc phi đằng từ lòng bàn tay nhanh chóng bò ra từng mảng từng mảng một, chi chít dây đằng nhanh chóng phóng tới phía Lam Thanh Hải.

Lam Thanh Hải kinh hãi, không ngờ Lâm Khinh dám động thủ, gã niệm pháp quyết rồi liên tiếp phóng ra từng tia lôi điện đốt cháy Hắc phi đằng nhưng vẫn bị vài sợi quấn lên cổ tay.

Lâm Khinh lợi dụng cơ hội phóng ra huyền âm quỷ trảo liên tiếp bổ vào người gã.

"Ngươi..." Lam Thanh Hải trở tay không kịp, bị đánh cho tối tăm mặt mũi. Lâm Khinh còn chưa giở thủ đoạn ra thì đã trói gô được hắn vào rồi.

Tu vi Lâm Khinh chuẩn bị kết anh, hơn nữa song tu linh lực và ma lực. Cơ thể sớm vượt qua người thường. Lúc y mới kim đan trung kỳ đã dám chiến với bọn Phí Khanh và Vân Lãng rồi. Một Nguyên anh hậu kỳ y xử lý quá dễ dàng.

"Đồ khốn nạn, ngươi chơi trò đánh lén!"

"Đánh lén thì sao?" Lâm Khinh cười mỉa mai. "Chậc. Trình còn non lại thích đi bắt nạt người khác, không ai dạy ngươi đi ra ngoài phải biết kiềm chế tính tính hay sao?"

Lam Thanh Hải giãy giụa mà không thể thoát ra khỏi Hắc phi đằng, hắn tuyệt vọng hét: "Thả ta ra, ta là đường đệ của Lam Túc, ngươi mà làm ta bị thương Lam ca sẽ không tha cho ngươi."

"Thật không?" Lâm Khinh như nghe được chuyện cười, khoé miệng cong lên, tay càng thêm ra sức.

"Ngươi ngây thơ quá nhỉ? Lam Túc có đến đây cũng không cứu nổi ngươi đâu, ngoan ngoãn giao nộp túi trữ vật ra đây, không thì cứ nằm đây mà chơi đi nhé. Sát khí quanh đây cũng khá nhiều, ngươi còn sống ra đến ngoài hay không ta cũng không cam đoan."

Lam Thanh Hải còn tính cãi nhưng Hắc phi đằng càng thêm siết chặt, gai trên đó cắm vào người làm gã đau đớn kêu lên oai oái.

Nhìn gương mặt khá giống Lam Túc kêu lên thế này Lâm Khinh lại thấy hơi buồn cười. Y quát. "Nhanh lên đừng lề mề. Ta không có nhiều thời gian chơi với ngươi đâu."

Lam Thanh Hải nhìn gương mặt non nớt kia, trong lòng bỗng thấy ấm ức. Lừa người. Đây rõ ràng là lừa người mà.

Gã cay cú trong lòng nhưng vẫn đầu hàng.

"Ngươi thả ta ra đã."

Lâm Khinh ngẫm nghĩ rồi đồng ý, ý niệm vừa động. Hắc phi đằng liền không tiếng động rút lui, ngoan ngoãn làm một hình xăm trên tay y.

Lam Thanh Hải đứng dậy, hậm hực rút nhẫn ra ném cho Lâm Khinh. "Trong đó không có cấm chế, ngươi cút đi ta còn nhận truyền thừa."

Lâm Khinh cảm thấy hai người chẳng có thù hằn gì, lục lọi trong nhẫn lấy mấy ngàn linh thạch thượng phẩm, đang định ném trả nhẫn gã bỗng nhìn thấy một cái ấn ở trong đó.

Lâm Khinh quờ tay vào lấy nó ra, quả nhiên nhìn thấy dấu ấn Lâm gia trên đó, đồng tử mắt co lại, y sẵng giọng.

"Ngươi lấy thứ này ở đâu?"

Lam Thanh Hải nhìn cái Ấn vô dụng này, nhíu mi như nhớ lại.

"Ở trong này. Ta vừa lấy được lúc nãy thôi, ở ngay đằng kia, trong người một con Sát yêu thú." Hắn chỉ về phía vách đá bên kia.

Trái tim Lâm Khinh đập thình thịch trong lồng ngực, y vất lại nhẫn cho gã rồi nói. "Trả ngươi. Ta lấy mấy thứ này. Sau này gặp ta hãy nhớ giáo huấn ngày hôm nay."

Nói xong Lâm Khinh không đợi hắn đáp lại đã nhanh chóng phóng về phía vách đá, nhưng đúng lúc này Bích động chao đảo, y lại bị kéo vào một kết giới vô hình.

Mở mắt ra lần nữa. Y phát hiện mình lại đứng trong không gian đầy áp lực lúc nãy. Giọng nói uy nghiêm vang lên bên tai.

"Ngươi là người Lâm gia?"