Tạc Thiên

Chương 26




Hai người kia, có một, tôi nhận ra được…

Vinh Dữ Đình. Vô luận hắn cười tao nhã thế nào đi chăng nữa, tôi cũng không thể quên cái nhe răng cười hắn từng lộ ra.

Bộ dáng dữ tợn mất lý trí ấy, như là bị đao khắc sâu vào trong đầu.

Khắc cả ở trên người. Tôi chầm chậm nhấc tay, sờ sờ vết thương trên trán.

“Ở cạnh Vinh Dữ Đình, là đại tiểu thư của danh môn Malaysia Hạ gia —— Hạ Thư Mẫn.”

Một câu của Trần Hữu Phát, vén lên tất cả màn che tầng tầng vây phủ.

Một tay bày ra kế hoạch trốn chạy chính là Hạ Thư Mẫn, vậy thì, Vinh Dữ Đình thân mật cùng cô ta như thế bố trí gì đó vào túi du lịch của tôi, có gì phải khó hiểu?

Chỉ là, không biết Hạ đại tiểu thư có biết gì hay không, Hạ Thư Đình có biết gì hay không?

Nhưng bọn cậu ta có vô tội hay không, đối với tôi là vô nghĩa.

Thời đại của kẻ không biết là không có tội, sớm đã chẳng còn.

Tôi mỉm cười với tấm ảnh chụp.

Thì ra ngày đó dù chưa bung ra bẫy rập, cũng có bàn tay lòm đỏ chờ sẵn.

Lưới trời tuy thưa, nhưng chẳng lẽ lại nhầm lẫn vào người như tôi mà thít? Dù có vòng vo bao nhiêu bận, vẫn tránh không được mà trở lại chốn cũ, tránh không được một nhát đâm từ sau lưng của ai kia.

“Mặt sau của văn kiện, còn có một phần báo cáo.”

Tôi khoát tay, “Anh Trần, cám ơn anh. Mặt sau văn kiện cứ để đó tôi sẽ xem sau. Chi bằng chúng ta trước hết thảo luận những vấn đề khác đã. Ví dụ như là: thù lao.”

Cũng chẳng muốn nghe Trần Hữu Phát thuật lại chi tiết quá trình điều tra cho tôi biết. Một là bởi vì không có tâm tư, hai… bất kỳ chuyện gì của Vinh gia, đều chỉ có thể khiến tôi nhớ lại dĩ vãng không chịu nổi.

Ngoại trừ Dữ Tương.

Trần Hữu Phát tất nhiên không cự tuyệt đề nghị này. Hắn khôn ngoan mà ngậm miệng.

Trả thù lao cũng chả có gì để đàm đạo, cứ thế vung bút lên, viết xoạt xoạt lên tờ chi phiếu, dễ dàng đuổi được một kẻ ngoài cuộc thiếu chút nữa đã vén lên miệng vết thương của tôi máu chảy đầm đìa.

Một mình ở văn phòng, khép lại văn kiện trước mặt. Che đi bức ảnh Dữ Đình và Hạ Thư Mẫn.

Đáy lòng không thể thốt lên là không may mắn.

Ông trời vẫn còn tội nghiệp tôi, chưa có giáng sấm sét xuống, trắng trợn phơi cho tôi hay Dữ Tương có thể có bao nhiêu tuyệt tình.

Tình cảm tôi dành cho Dữ Tương, dù là nhẹ bẫng tựa mạng nhện, nhưng lại không ngừng lắc lư trong cơn gió, để rồi, làm người ta rơi nước mắt chẳng chút ngăn trở.

Ma xui quỷ khiến, đầu ngón tay bấm những phím số của điện thoại Dữ Tương.

Cách xa ngàn dặm, chỉ cần nghe giọng anh một chút thôi, tôi sẽ dập máy ngay tức khắc.

Càng lúc, tôi muốn được nghe âm vực trầm thấp của giọng nói anh, mềm mại, như thể trong ngữ điệu ấy có sự thôi miên tiềm tàng.

Rốt cuộc cũng nghe thấy ‘Cạch’, có người đã nhấc máy.

Trong lòng tôi vần vò cân nhắc phải dập máy ngay đi. Dạ dày thế là co rút thành một khối.

“Xin chào, đây là văn phòng chủ tịch Vinh thị.”

Đang lúc do dự, đã thấy tiếng người truyền đến từ đầu dây bên kia.

Khiết Nhi…

Cảm giác thất vọng thật mạnh áp bách tới, có điều ít nhất cũng đình chỉ được mớ suy nghĩ hỗn độn của tôi.

Tôi quyết định thật nhanh, cúp điện thoại cái ‘Cạch’.

Thở dài.

Cần gì phải vậy?

Trên bàn làm việc của tôi, dù chỉ một góc nho nhỏ ảnh chụp Dữ Tương, cũng làm gì có.

Ngồi trên ngai vàng chủ tịch Hoàng thị cao cao tại thượng, bỗng nhiên phát giác chính mình rất thê lương.

Sinh Sinh, mày lại miên man suy nghĩ điều gì?

Tôi ngó xập tài liệu trước mặt, bên cạnh còn một chồng văn kiện đang chờ tôi phê chuẩn.

Thời gian quý giá, sao lại để lãng nhách không đâu ngồi thở dài.

Quơ lấy bút, lại bắt đầu chiến đấu hăng hái làm việc.

Dữ Tương sở dĩ có thể vĩnh viễn bình thản, không lo được lo mất, chắc cũng bởi công việc nặng nề, khiến anh ấy không có dư thừa để mà ưu sầu nhỉ.

Tối về nhà, trên bàn cơm ba động đậy mi mắt, hỏi tôi kết quả như nào.

Tôi khẽ khàng lắc.

Ba tựa hồ hài lòng nở nụ cười, cũng chẳng hỏi gì thêm.

Hoặc là trong lòng ba cũng nghĩ, chỉ cần không phải Dữ Tương hại tôi, những cái khác đều chẳng đáng để ông chú mục.

Tôi muốn hỏi, lại bỗng nhiên im bặt miệng. Nhớ tới ngày đó Phật Tổ niêm hoa vi tiếu[1], mọi điều cũng đâu cần nói ra đâu.

Tình hình Hoàng thị bắt đầu tiến bộ.

Mỗi khi tôi xem báo cáo thành tích Hồng Băng đưa lên, lòng không khỏi thấy hãnh diện. Trong cuộc đời chưa từng làm đến nơi đến chốn, phí sức tốn máu đến thế.

Nhưng mà để giữ vững mức độ tăng trưởng, cũng là cả một nan đề.

Không thể không bội phục Dữ Tương, Vinh thị của anh, quả thật là truyền kỳ trong giới thương mại.

Chu Hằng cũng gọi điện về, báo cáo phương án tiến triển hợp tác Nhật Bản với tôi.

“Cậu Hoàng, hợp đồng đã được chính thức ký kết. Tuy giá cả của chúng ta so với đối thủ có hơi cao, nhưng mà Hoàng thị nền tảng thâm hậu, ở trên trường quốc tế có uy tín vững vàng, cho nên bên Nhật Bản họ vẫn chọn chúng ta.”

Câu trước là báo cáo thành tích, câu sau là báo công.

Tôi không lấy làm lạ lẫm, làm việc phải để ông chủ biết, mới có thể trở thành nhân viên giỏi.

“Đúng là tin tốt.” Tôi rất vui lòng mà thưởng, đặc biệt là với Chu Hằng, “Lần này thành công, chẳng những là bởi nền tảng Hoàng thị, mà nhiều hơn là dựa vào nhân viên Hoàng thị. Không có trung gian điều chỉnh và bối cảnh quan hệ của anh, không thể nào nhanh chóng có khúc khải hoàn ca đến thế.”

Thanh âm của Chu Hằng trong điện thoại rất hứng khởi, “Đó là nghĩa vụ của tôi.”

“Thời bây giờ có thể thực hiện tốt chức trách của mình, cũng không nhiều lắm đâu.” Tôi thủng thẳng bảo.

“Cậu Hoàng, cám ơn cậu.”

Tôi có thể nghe ra Chu Hằng là thật tâm cảm kích, ít nhất, có một phần, là thật.

Một ông chủ tốt, cũng không phải dễ tìm, huống hồ ngày xưa cũng đã từng tiếp xúc ông chủ như thế.

Về phương diện khác, chỉ sợ cũng còn nhiều ý tứ nan giải.

Thời khắc thế giới biến đổi, không khí giới xã hội thượng lưu tụ mặt tựa hồ không bao giờ đổi. Sau khi Hoàng thị đạt được báo cáo thành tích, Hồng Băng thay tôi lọc thiệp mời tiệc rượu, mỗi một ngày lại một nhiều thêm.

Mời nhiều quá, tôi cũng đành phải xuất ra tính toán, lựa chọn tham dự thương vụ có thể trợ giúp mình.

Này khác hẳn với ngày đó tham gia tiệc rượu chỉ vì sở thích cá nhân.

Ngoại giao, đã thành một phần công việc. Khi trọng trách của ba chuyển dời lên vai mình rồi, mới chợt cảm thấy được trầm trọng biết bao.

Thế mới biết, trước kia mình cứ chơi bời lấy được một, hai tin tức thương trường, tạo quan hệ, thật ra cùng lắm cũng chỉ là công lao nhỏ nhoi mà thôi, chẳng có gì quan trọng.

Buổi sáng, Hồng Băng mang tinh thần rạng rỡ bước vào văn phòng.

“Chủ tịch, mùa thu sắp đến rồi, có thể lên kế hoạch nghỉ ngơi được không?”

Tôi ngồi ở ghế, vừa cười vừa nhìn Hồng Băng, “Nghỉ ngơi? Thời gian bầu bạn còn không có nữa là, trừ phi em chịu xử lý tất cả công việc cho anh, thì anh còn yên tâm một chút mà đi chơi được.”

“Không phải em không muốn, mà là em không có khả năng toàn quyền xử lý đâu.”

“Thế đề cập đến nghỉ ngơi làm gì, khơi mào hứng thú của anh xong, lại kêu vô phương giải quyết?”

Hồng Băng cười hì hì, “Muốn nghỉ ngơi là em. Em bảo bên quản lý nhân sự muốn nghỉ đông, nhưng mà anh ta nói phải được chủ tịch gật đầu mới thuận.”

“Ồ? Em định nghỉ bao lâu?”

“Ba mươi ngày.”

.

Tôi lấy làm hâm mộ, “Anh cũng phải hỏi xem, chủ tịch có nổi bao nhiêu dịp nghỉ mới được.”



“Hỏi đúng một câu thôi, chủ tịch phê chuẩn hay không phê chuẩn?” Theo tôi đã lâu, cô nàng hỏi thẳng.

“Em đi thì chỗ này của anh đại loạn đấy. Nghỉ đông rồi, tiền lương biết trả sao? Bắt em làm tăng ca.” Tôi nói thật, Hồng Băng mà đi, tài liệu công việc, vô luận ai nhận cũng không thích hợp.

Huống chi vừa đi là đi cả lèo một tháng.

Hồng Băng lắc đầu, bỗng dưng cúi mặt, dẫn theo vài phần ngượng ngùng, “Nghỉ có lương.”

Tôi hiểu ra, cười khẽ, “Chẳng lẽ là trộm đi hưởng tuần trăng mật?”

“Không giấu gì anh, quả thật là thế.”

Tôi sửng sốt. Thuận miệng đoán thôi, thế mà trúng mới sợ.

“Chúc mừng chúc mừng, may mà anh hỏi, bằng không chẳng phải thiếu rượu mừng hay sao?”

Hồng Băng ngọt ngào cười, “Đâu dám kinh động chủ tịch, đi trăng mật xong, một tháng sau sẽ trở lại dốc lòng đóng góp sức lao động mà.”

Haiz~ Con gái thời hiện đại, thật là phóng khoáng.

“Nếu đã vậy thì anh cũng không thể làm người xấu không thành toàn mỹ sự cho em được rồi.”

“Cám ơn chủ tịch, tình hình công việc em sẽ bàn giao thỏa đáng. Thư ký tạm thời mà Bộ nhân sự sắp xếp sẽ đến nhanh thôi.” Việc tư vừa nói xong, lại là bộ dáng nghiêm cẩn ưu tiên công việc, “Đây là giấy tờ đang chờ phê chỉ thị.”

Một xập văn kiện được đặt trên bàn tôi.

“Còn đây, thiệp mời mới nhận được. Có hai tấm là tối nay, một thiệp là tiệc rượu của tập đoàn xây dựng Anh quốc Calle, hai là yến hội tư nhân do chủ tịch ngân hàng Guide tổ chức.” Hồng Băng lanh lợi hỏi, “Tham gia tiệc rượu của Calle ạ?” Miệng hỏi, bút đã bắt đầu hí hoáy chép ghi.

Hợp tác lâu, ăn ý là tốt rồi. Nhưng quá mức ăn ý, không nhất định là chuyện tốt.

Lúc này đây, Hồng Băng không đoán trúng tâm tư của tôi.

“Không, tham gia yến hội của Guide.”

“Chủ tịch?” Hồng Băng có chút kinh ngạc mà buông bút, “Calle là đối tượng hợp tác quan trọng của Hoàng thị.”

“Anh biết. Hoàng thị cũng có hợp tác với Guide.”

“Chủ tịch…” Hồng Băng rũ mắt, tỉ mỉ chọn từ để nói, “Ngân hàng Guide gần đây xuất hiện tin đồn bất lợi, có thể…” Đúng là cô nhóc, chỉ cần đề cập đến thương trường, liền lo lắng bị dính vào hiện thực đến đáng sợ.

Quả thật, tin đồn bất lợi của ngân hàng Guide đã không thể gọi là bí mật được nữa. Nhiều cơn gió lốc nho nhỏ về tài chính mỗi ngày đều có phát sinh, nhưng tới khi tai nạn đến gần, mỗi người bao giờ cũng lo lắng trước hết là liệu gió lốc có thể liên lụy đến mình hay không.

Ai lại muốn vô duyên vô cớ tới gần trung tâm gió lốc cơ chứ?

Tôi gật gật đầu, bình thản cười, “Yến hội của Guide, sắp xếp giúp anh đi.”

Hồng Băng biết điều không nói thêm câu gì, tự sửa lại nội dung lịch trình.

Vừa ra đến cửa, tôi gọi giật, “Hồng Băng, lập gia đình quả là vô cùng hạnh phúc, nhưng mà, em đã nghĩ kỹ chưa?”

“Có gì để lo lắng?”

Tôi ngẩn ra, không hiểu tại sao mình lại hỏi cái vấn đề mất lòng này, bèn che giấu nói, “Ví dụ như là, khảo nghiệm tình yêu của anh ta với em, xem anh ta có bao nhiêu thực lòng?”

“Tình yêu, càng thử thì càng phiền toái, chẳng những những người đứng xem không rõ, cục diện lại hồ đồ.” Hồng Băng thoải mái nhún vai, “Em chỉ có một nguyên tắc thôi, nắm được thì sẽ không thả, ít nhất là cũng không để vuột mất cơ hội.”

“Nhưng nếu bắt sai thì sao? Chẳng phải càng thêm hối hận?”

Một câu hỏi quả thật không tường nổi hàm nghĩa ở bên trong, nhất là với tuần trăng mặt sắp tới của Hồng Băng thì càng không nên nói.

May là cô nàng này hào phóng, chẳng để ý gì, ngược lại còn cười cười ra vẻ bí ẩn, thấp giọng thì thầm, “Em dạy anh một cách nhé…”

Giống hệt một cao nhân trong chốn võ lâm đang truyền thụ bí tịch.

Tôi cũng không kiêng dè mà hết sức chăm chú.

“Nhắm mắt lại, nhẩm tên của người trong lòng anh ba lần, ấm lạnh tự biết.” Dứt lời bèn giương ra nụ cười trộm, “Ông chủ, thế đã tha em được chưa?”

Dù sao cũng chỉ có hai người bọn tôi. Tôi dùng văn kiện đập nhẹ vào đầu cô, “Đi làm việc đi. Chồng em mới là quyến luyến nhất của em đấy.”

Nhắm mắt lại, ấm lạnh tự biết.

Tôi nhắm mắt lại, thở dài thật dài.

Dữ Tương Dữ Tương Dữ Tương, yên lặng nhẩm đâu chỉ ba lần.

Lạnh, hay ấm?

. / .

Chú thích:

1. Niêm hoa vi tiếu

Có nghĩa: cầm hoa mỉm cười, là một giai thoại thiền, ghi lại sự kiện Đức Phật Thích Ca Mâu Ni đưa cành hoa lên khai thị, tôn giả Ca Diếp phá nhan mỉm cười.

Niêm hoa vi tiếu – nói đầy đủ là: “Thế tôn niêm hoa, Ca Diếp vi tiếu.” Nghĩa là: Đức Phật Thích Ca cầm cái hoa đưa lên, ông Ma Ha Ca Diếp mỉm cười.

Đây là một câu chuyện rất quan trọng của Phật giáo, được xem là đầu mối của Phật giáo Thiền Tông.



 Theo sách Liên Đăng Hội Yếu, Thích Ca Mâu Ni Phật chương:

“Trong cuộc hội ở núi Linh Sơn, Đức Thế Tôn giơ cành hoa ra hiệu cho đại chúng. Mọi người đều im lặng không hiểu ý gì, chỉ có một mình ông Ma Ha Ca Diếp rạng rỡ mỉm cười. Đức Thế Tôn nói:

– Ta có Chánh pháp Nhãn tạng, Niết Bàn Diệu Tâm, Thực tướng Vô tướng, Vi diệu Pháp môn, bất lập văn tự, giáo ngoại biệt truyền, trao phó cho Ma Ha Ca Diếp.

Xưa nay Thiền Tông đều coi câu nói ấy của Đức Thế Tôn là quan trọng nhứt của Tông môn. Tông nầy lấy Tâm truyền Tâm làm chỗ dựa để khai ngộ.”

Nhưng việc nầy chép ở kinh nào? Do ai truyền thuật? Các Kinh Luận đã thu vào trong Đại Tạng đều không thấy ghi chép việc nầy. Các bậc Tông sư đời nhà Tùy, Đường, cũng không có nói đến.

Đến đời Tống, Vương An Thạch mới nói tới việc nầy.



 Theo sách Tông môn Tạp lục:

“Vương An Thạch, tức Vương Kinh Công, hỏi Tuệ Tuyền Thiền sư:

– Thiền Tông nói Đức Phật Thích Ca giơ cành hoa lên là có xuất xứ ở kinh điển nào?

Tuệ Tuyền đáp:

– Tạng Kinh cũng không thấy chép việc nầy.

Vương An Thạch nói:

– Tôi vào trong Hàn Uyển, ngẫu nhiên thấy có bộ Đại Phạm Thiên Vương Vấn Phật Quyết Nghi Kinh, gồm 3 quyển, nhân đó mà đọc, thấy sách ghi chép rất tường tận việc Phạm Vương đến núi Linh Sơn, dâng Phật một cành hoa Ba-la vàng, rồi xả thân làm sàng tọa, thỉnh Phật vì chúng sanh thuyết pháp.Đức Thế Tôn đăng tọa, giơ cành hoa lên cho đại chúng xem. Nhân thiên trăm vạn không ai hiểu ý gì, chỉ có một vị đầu đà nước da vàng ánh rạng rỡ mỉm cười. Đức Thế Tôn bèn nói:

– Ta có Chánh pháp Nhãn tạng, Niết Bàn Diệu tâm, Thực tướng Vô tướng, trao lại cho Ma Ha Ca Diếp.

Kinh nầy nói nhiều đến việc các đế vương tôn sùng thỉnh vấn Phật, cho nên giữ làm Bí Tàng, người thế tục không được biết đến.” (Theo Từ Điển Phật Học Hán Việt)



Ý NGHĨA:

Ca Diếp thấy Phật đưa cái bông lên mà không nói, Ca Diếp cũng không nói, nhưng nét mặt hớn hở mỉm cười, là ông đã rõ thấu Chánh pháp của Phật, nó ẩn tàng sâu kín vi diệu bên trong, tuy có tướng mà không có tướng. Cái bông là biểu hiệu của Tâm, sự im lặng là biểu hiệu của Pháp. Tâm với Pháp tuy có mà không, tuy không mà có.

Ca Diếp đã biết đem Nhãn với Tâm phối hiệp mà tương ứng nhau. Thần quang từ Mắt phát dụng, mà Thần quang chính là Linh quang của Tự Tánh, nó vốn ở nơi bổn Tâm. Đem Thần quang phối hiệp với bổn Tâm thì Tâm được quang minh tự tại. Còn nếu đem Thần quang vọng ra ngoài, nhiễm lấy trần cảnh thì Tâm bị vọng động hôn mê. Ca Diếp đã dùng Mắt xem Tâm, thâu Thần nơi con Mắt, khiến nó trở về Tâm khiếu, gọi là phép Hồi Quang Phản Chiếu, hay là Phản Bổn Hoàn Nguyên. Ấy là bí quyết về Tâm không, vô chấp vậy.

Phật đưa cái bông lên là ý Ngài đưa cái Tâm duy nhứt lên cho tăng chúng thấy. Thế mà tăng chúng chỉ thấy bông chớ không thấy Tâm. Chỉ có Ca Diếp là thấy được Tâm, quán triệt được chỗ vi diệu của Chánh pháp của Phật, không bị cái tướng của cái bông che mắt, nên mới đạt được Tâm ấn bí truyền của Phật. Vì vậy mà Đức Phật Thích Ca mới giao ngôi Nhứt Tổ Phật giáo cho Ma Ha Ca Diếp.

Câu chuyện Niêm Hoa Vi Tiếu nầy được xem là hột giống Thiền mà Đức Phật Thích Ca đã gieo vào Phật giáo lúc Phật còn sanh tiền.

Nhưng hột giống ấy không nẩy nở được ở đất nước Ấn Độ, phải chờ đợi đến đời Tổ Sư thứ 28 là Bồ Đề Đạt Ma, Ngài mới đem hột giống Thiền ấy gieo vào đất Trung Hoa thì nó mới nẩy nở và phát triển rực rỡ vào thời Lục Tổ Huệ Năng, và được truyền lại cho đến ngày nay.



Đức Phật đã mở bày nhiều pháp hội, diễn thuyết vô lượng pháp môn, khiến cho trời người đều được lợi lạc. Dù vậy, giải thoát Niết bàn là trạng thái tự chứng tự nội, tự thực hành thể nghiệm hay tự chứng cảnh giới và hằng sống với cảnh giới ấy bằng nhận thức trực tiếp về chân lý mà không thể chia sẻ cho người khác bằng lí luận. Trạng thái giác ngộ vượt ra ngoài nhận thức phân biệt của con người. Điều đó làm sao diễn tả bằng lời?

Sự thật thì trong giáo lí giác ngộ giải thoát của Đức Thế Tôn cũng có một sự hiểu biết có thể với tới được bằng cách tư duy, học hỏi giáo lý, diễn đạt bằng ngôn ngữ; nhưng cũng có một sự hiểu biết vượt trên lý luận, tư duy và không thể diễn đạt bằng ngôn ngữ.

Thế nhưng, nếu không diễn đạt bằng ngôn ngữ, không nói gì cả, thì làm sao để hiểu được? Phải mượn hình ảnh để ví dụ, để diễn đạt những điều không thể diễn đạt bằng lời. ‘Niêm hoa’ là cách khai mở kho tàng tuệ giác vượt lên trên lý luận, tư duy, phân biệt bằng lời đó. Mọi tư duy phân biệt một khi đã bị cắt đứt thì tuệ giác vắng lặng uyên nguyên bình đẳng trong tâm thức của mỗi chúng sinh vốn vượt ngoài giới hạn của mọi hình thức tư duy khái niệm sẽ được khai mở.

Do đó, khi Đức Phật đưa cành hoa lên (niêm hoa) và ngài Ca Diếp mỉm cười (vi tiếu) là biểu thị cho pháp môn lấy tâm truyền tâm, một pháp môn siêu ngôn ngữ, siêu văn tự. Trong pháp môn này chỉ có sự giao cảm, sự rung động giữa hai tâm thức Thầy và Trò, và hai tâm thức này đã đồng nhất. Đó là cái tâm vi diệu Niết bàn.

ờ, ai mà quá không thể chịu nổi đọc cái chú thích này thì đọc cái đoạn cuối thôi là cũng đủ hiểu hiểu r` đấy =) cứ coi Sinh Sinh và ba em ấy là 1 trường hợp tương tự như Phật Tổ và Ca Diếp đi =;