Tại Hạ Không Phải Là Nữ

Chương 487: Ta đi chịu chết, ngươi không chỉ giáo chút gì Sao?




Chuyển ngữ: hongtuananh

Edit: Bồng Bồng

Có mấy người xuất hiện ở đêm trước khi xuất chinh, nói sau khi chiến tranh kết thúc ta sẽ về nhà kết hôn.

Ngô Minh mặc xác thế tử, cũng là khiến hắn cảm thấy vô cùng lúng túng.

Bi Thu ông lão ở phía sau thế tử muốn cười.

Từ xưa tới nay còn chưa từng có ai được thế tử quan tâm tới như vậy. Loại thời khắc mấu chốt trước khi lâm trận này, được thế tử dặn dò riêng, thậm chí tha thiết biểu đạt muốn ở biên cảnh hiểm địa chờ bằng được, đây là quan tâm cỡ nào?

Cũng từ xưa tới nay chưa từng có ai lại từ chối hảo ý của thế tử như vậy. Dĩ vãng chỉ cần hơi quan tâm đến đám thuộc hạ, tự nhiên giành được vô vàn cống hiến đáp lại. Dù sao thiên lý mã luôn sẵn có nhưng Bá Nhạc* lại thường không có sẵn, có thể được chủ nhân coi trọng như thế, thực sự sẽ làm người cảm ân đái đức. (*Bá Nhạc một người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa – ý cả câu là những người xuất sắc không phải là hiếm, nhưng rất ít quân chủ có thể khám phá nhìn nhận ra)

Nhưng Ngô Minh tựa là một cái liếc mắt ném đi qua như thế, tạp cho thế tử đều sắp không thở nổi. Bi Thu ông lão nhìn thú vị.

Ngẫm lại xem, toản thạch vương lão ngũ* nhất nước Tề chính là ai? Đương nhiên tựa là Thế tử a! Coi như là toàn bộ Trung Nguyên, như vậy ưu tú điều kiện tiểu tử chỉ sợ bấm tay cũng năng lực đếm ra. (*từ ngữ trên mạng, nó thường nhắc đến những người đàn ông kiệt xuất, còn độc thân, không chỉ giàu có mà còn đẹp trai, phong độ, tài giỏi, đạt chuẩn về mọi mặt)

Cái nữ tử khác, quả thực hận không thể híp mắt bay loạn, tỷ như Ngụy nữ tướng.

Ách, đúng rồi, Ngụy nữ tướng đâu? Bi Thu ông lão nhìn khắp nơi.

Vừa nãy Ngụy Linh nghe xong thế tử giải thích chuyện liên quan tới việc đi sứ nước Tấn rất có khả năng là trúng rồi kế liên hoàn, không khỏi sợ hết hồn.

Không nghĩ tới sứ đoàn nước Tề dĩ nhiên nằm ở tình cảnh nguy hiểm như thế, liền ngay cả nước Tấn cũng có thể đã trở thành kẻ địch che mặt.

Hiện tại nàng chính đang phạm căng thẳng. Nửa tháng trước vừa thăng cấp huyền vũ nữ tướng cấp hai, lại trong khoảng thời gian nửa tháng này thăng tới cấp ba, vì lẽ đó hoàn toàn là cái người mới. Đừng nói không có kinh nghiệm thực chiến, liền ngay cả chiến đấu diễn tập đều không có trải qua mấy lần.

Thủ hạ ba trăm huyền vũ binh sĩ, nàng là huyền vũ nữ tướng cấp tương ứng chỉ có thể thống suất một trăm người trong số đó. Hơn nữa thời gian nàng dành tiếp xúc với thủ hạ vẫn còn chưa đủ một tháng, thậm chí có khá nhiều gia hỏa không thành thật lắm.

Nàng vẫn luôn được nuông chiều từ bé, cũng sẽ không cùng hạ nhân tiếp xúc. Đặc biệt nàng kỳ thực đánh tâm niệm trong lòng xem thường những hán tử thô kệch này. Thậm chí trong ngày thường liền đối với bọn họ không quá khách khí. Thường xuyên kiếm chuyện chỉ trích.

Nghĩ lĩnh cái đám người chỉ có tứ chi phát triển, lông ngực phát đạt, chòm râu dày rậm này ra chiến trường, Ngụy Linh liền không nói ra được khó chịu. Đặc biệt sau khi gặp qua thế tử, Ngụy Linh liền cảm thấy nhìn thế tử vừa mắt. Nếu như bọn họ cũng giống như thế tử đẹp trai lỗi lạc như vậy, nàng cũng là vui vẻ tiếp thu.

Lúc này, Ngụy Linh cũng chú ý tới thế tử đang cùng Ngô Minh đối thoại, vội vã bước nhanh lại đây: “Thế tử. Phía ta bên này có bố trí chiến trận cần phân tích rõ.”

“A, Ngụy nữ tướng…” Thế tử vội vã lại muốn trả lời.

Bi Thu lão giả cuối cùng cũng cười, chỉ là không có phát ra âm thanh.

Cái này sẽ không phải là tái hiện tình huống năm đó chứ? Nhớ tới ba mươi năm trước, Tề vương cũng là yêu thích Nguyên Liệu Điện chủ bây giờ, nhưng là nhân gia cũng là không phản ứng hắn. Tề vương lại hoàn toàn không biết cách lấy lòng nữ hài nhi, Nguyên Liệu Điện chủ thật giống như là yêu thích Bạch trưởng lão.

Sau đó, nhân duyên của Tề vương đến rồi, gặp được nữ hiệp Lăng Ba Tiên Tử năm đó danh tiếng đang dần lên cao, cũng chính là Tề phi. Kết quả Tề phi nhìn Tề vương rất là hợp nhãn. Hầu như là lấy phương thức truy thậm chí là dính chặt lấy mà thành phi tử Tề vương.

Ừ, tuổi trẻ thật tốt a. Bi Thu ông lão vuốt râu mỉm cười, cân nhắc mà nhìn thế tử thỉnh thoảng ánh mắt trộm dò xét Tiêu Nhược Dao, rồi lại không thể không phớt lờ quẫn trạng của Ngụy nữ tướng.

Bi Thu ông lão đang cảm thấy ác thú vị, Ngô Minh nhưng lại chủ động tới tìm hắn.

“Thu Thiên lão đầu a.” Ngô Minh tùy tiện chắp tay nói.

“Bi Thu, Bi Thu! Lão phu biệt hiệu là Bi Thu lão giả.” Bi Thu ông lão toát mồ hôi nhắc nhở.

“A, bi thương trời thu ông lão a.” Ngô Minh tiếp tục xưng hô không đứng đắn: “Ta liền muốn đi Vũ doanh chịu chết rồi…”

“Ngươi nói cái này là có ý gì?” Bi Thu ông lão rất không biết nói gì. Vừa nãy còn chê lời thế tử nói không may mắn, làm sao vào lúc này lại tự mình nói lời còn lợi hại hơn,

“Ta liền muốn đi Vũ doanh chịu chết rồi, vì lẽ đó ngươi có cái bảo bối gì muốn đưa ta sao?” Ngô Minh cười khà khà.

“…” Đến phiên Bi Thu ông lão lườm một cái.

“Ngươi nhưng là Nguyệt giai cao thủ a. Coi như không có bảo bối gì. Ít nhất có cái phòng ngự quyền pháp, chưởng pháp gì dạy cho ta được chứ?” Ngô Minh chỉ còn kém lắc đuôi cáo.

“Ta bằng cái gì phải dạy ngươi?”

“Ngươi ngẫm lại xem Lộc lão, Hạc lão nước Vũ đáng thương biết bao a!” Ngô Minh một mặt thỏ tử hồ bi* ai nhiên dáng dấp: “Ta cho bọn họ lên một khóa phi thường có ý nghĩa giáo dục. Nói cho bọn họ biết phải vứt bỏ chủ nhân làm sao, thậm chí là dùng cả tính mạng cũng không gánh nổi thế nào. Ngươi bên này liền không có gì bày tỏ sao?” (*thỏ chết hồ ly cũng buồn)

Bi Thu ông lão hoàn toàn không biết nói gì.

Hắn tuy rằng nội tâm không nhiều, nhưng lõi đời vẫn là trải qua không ít, lập tức nghe ra ý tứ trong lời Ngô Minh nói.

Ta đem chủ nhân ngươi cứu. Ngẫm lại xem, đổi lại ngươi thành tình trạng như Lộc lão, Hạc lão vậy, sẽ khó chịu cỡ nào?

Bi Thu ông lão suy đoán tình huống hai vị nguyệt giai cao thủ Vũ quốc bên kia. Không phải không thừa nhận bọn họ thật sự xui xẻo, lại gặp phải nha đầu quái thai như vậy. Một cái tiểu cô nương, dĩ nhiên mạnh mẽ từ trong doanh trại Vũ, rồi tới trước thô thành, trước sau bắt cóc Sở nữ tướng cùng Tuyên vương tử hai vị nhân vật trọng yếu.

Đổi lại gặp phải tình huống thế tử bị bắt, chính mình chỉ sợ hối hận muốn đập đầu vào tường đi?

Lại nghĩ thế tử ở trong thô thành bị Tuyên vương tử đánh lén. Bả vai trúng cửu chuyển độc châm rồi, còn vẫn đúng là nhờ có vị cô nương này trước tiên hút nọc độc, sau lại thôi cung thay máu.

“Đúng rồi, Tiêu cô nương, ngươi vì thế tử thôi cung thay máu, chính mình khả năng cũng bị trúng độc?” Bi Thu ông lão vội vã quan tâm hỏi: “Tuy rằng ngươi mặt ngoài không có trạng thái độc chứng, nhưng thiết nghĩ chớ xem thường hoặc đè nén không hiện ra. Làm lỡ cứu trị, độc ngấm vào tận xương tủy mạch, nhưng là cực kì không ổn.”

“Còn muốn tàm tạm. Nếu như có cái võ kỹ gì tốt để ta học một chút, khẳng định độc khí sẽ tiêu tan.” Ngô Minh đột nhiên lệch đầu đi, hừ một tiếng nói: “Ngươi đây là muốn bẻ lái đi?”

“Không có không có, lão phu đối với cô nương vì chuyện thế tử giải độc cảm giác sâu sắc ân đức, vì biểu đạt lòng cảm ơn… Cô nương nhưng từng nghe nói qua Bi Thu Như Phong chưởng pháp?”

“Bi Thu Như Phong Chưởng?” Ngô Minh giống như nghiêm túc suy nghĩ một chút: “Chưa từng nghe nói.”

“…” Bi Thu lão giả có loại ý nghĩ muốn thổ huyết.

“Ngươi nha đầu này, là muốn tức chết lão Thu a?” Thanh âm của Tàn Đông lão giả đột nhiên truyền đến.

Thanh âm hơi phiêu loãng. Không phải do người nói chuyện nói không ra hơi, mà là do khoảng cách xa lấy huyền khí lực lượng khống chế đưa tới, tạo một loại hiệu quả khiến thanh âm nhưng không bị khuếch tán ra.

Ngô Minh nhìn phía tường thành cách đó không xa.

Tàn Đông ông lão ở tại lỗ châu mai nơi tường thành, thân hình đứng bên cạnh. Một bên vừa giám sát động tĩnh bên ngoài thành, một bên vừa hướng về Ngô Minh vẫy vẫy tay.

Bi Thu ông lão cùng Ngô Minh đấu võ mồm, mà Tàn Đông ông lão nhưng nghe vào trong tai. Hắn cũng là trong lòng hơi động, muốn truyền thụ cho Ngô Minh võ kỹ.

Nữ hiệp trẻ tuổi có can đảm đơn độc xông vào trận doanh nước Vũ, tựa là giúp nàng một tay thì lại làm sao? Huống hồ nha đầu này không chỉ có công lao trác việt, phần gan dạ sáng suốt này càng là để cho người kính nể.