Tài Năng Tuyệt Sắc

Quyển 1 - Chương 6: Nghi ngờ, dò xét




Màn đêm buông xuống, phủ công tước lại sáng rực rỡ. Không chỉ riêng phủ công tước, mà những nhà có tiền trong đế đô đều sáng một vùng. Ban đêm tối om, không có ánh đèn là những ngôi nhà bình dân.

Trong phòng, Khắc Lôi Nhã nằm ở trên giường, duỗi ngón tay ra chơi đùa với đốm lửa tròn. Trong lòng nàng lại nhớ đến lời dặn dò của Hi Nhĩ Cổ Đốn dặn nàng ở thư phòng. Phải che giấu cái thiên phú hơn người này, không phải lúc cấp bách, tuyệt đối không biểu diễn thiên phú của nàng trước mặt người khác. Đặc biệt là trước mặt người của thần điện Quang Minh, tuyệt đối không thể cho họ biết. Đi học viện tiến hành khảo nghiệm nhớ phải giữ lại chút ít tài năng. Khi Khắc Lôi Nhã nói chỉ cần ở nhà, không cần đi đến học viện, Tạp Mễ Nhĩ dạy nàng là được rồi nhưng Hi Nhĩ Cổ Đốn lại cự tuyệt. Rõ ràng, hắn cũng cho rằng Tạp Mễ Nhĩ cũng không đủ tư cách làm lão sư của Khắc Lôi Nhã.

“Có thể làm lão sư của cháu, cũng chỉ có người kia. Nhưng mà, cháu muốn tìm được người kia, nhất định phải đến học viện. Về sau làm đệ tử của hắn, cũng không cần kiêng kị người của thần điện Quang Minh.” – Hi Nhĩ Cổ Đốn nói những lời mạc danh kỳ diệu (không hiểu ra sao cả) xong thì không nói gì nữa. Càng không rõ người kia là ai. Nhưng có một điểm rất hiển nhiên, nếu như Khắc Lôi Nhã làm đệ tử của người đó, người của thần điện Quang Minh muốn tranh người, căn bản là không thể.

Quả nhiên, vương quyền cùng thần quyền vĩnh viễn đều sẽ có xung đột. Khắc Lôi Nhã dập tắt quả cầu lửa trong tay. Nhớ lại câu chú ngữ hoả thuẫn mà Tạp Mễ Nhĩ đã dạy nàng lúc tối. Đương nhiên đây tuyệt đối không phải là ma pháp hệ hỏa được lưu truyền rộng rãi. Đây là ma pháp của riêng Tạp Mễ Nhĩ, là tài sản trân quý của hắn. Nhưng hắn lại vô tư dạy lại cho Khắc Lôi Nhã. Lợi dụng nguyên tố hỏa xung quanh thân thể tạo thành lá chắn chống đỡ công kích. Chỉ là hiện giờ, Khắc Lôi Nhã không có cách nào khiến cho nguyên tố hoả tạo thành lá chắn. Không thể gấp, Khắc Lôi Nhã nhớ kĩ lời nói của Tạp Mễ Nhĩ. Sau mấy lần thử nghiệm, Khắc Lôi Nhã tạm thời bỏ qua. Ma Pháp Sư cùng người bình thường rất khác nhau, người bình thường nếu không ngủ được trong một thời gian dài, nhất định sẽ vô cùng mệt mỏi. Mà Ma pháp sư thì có thể thông qua suy tưởng của mình mà phục hồi ma lực và thể lực. Khắc Lôi Nhã ngồi xếp bằng, bắt đầu tiến hành suy tưởng. Nàng không ngừng hút lấy nguyên tố ma pháp vào cơ thể mình, chứa đựng lại nguyên tố ma pháp đó. Ba giờ sau, Khắc Lôi Nhã mở mắt, liền cảm thấy tinh thần sảng khoái. So với ngủ một giấc trong ba giờ thì thoải mái, tốt hơn nhiều.

Ba ngày sau, Khắc Lôi Nhã thông qua khảo hạch của học viện Húc Nhật, liền có thể tiến vào học viện Húc Nhật để học tập. Mà kỵ sĩ của nàng là Tẫn Diêm cũng phải đi theo để bảo hộ nàng. Nhưng Tẫn Diêm là đại kiếm sĩ, không thể lấy thân phận đệ tử mới để vào học viện. Chỉ có thể âm thầm bảo vệ.

Khi nhìn thấy dòng chữ Học Viện Húc Nhật phía trên cửa chính, thật là khí thế. Khi trời tối đi, dòng chữ này sẽ sáng lên, dĩ nhiên là do có người đã thi triển ma pháp ở trên nó.

"Tiểu thư, ta sẽ ở trong bóng tối bảo vệ người."- Sau khi Khắc Lôi Nhã tiến vào cửa trường, Tẫn Diêm nói một câu rồi biến mất.

Khắc Lôi Nhã lĩnh một thẻ bài chứng minh thân phận đi theo một lão sư đến phòng học hệ Hoả. Khi vào phòng học, nàng cảm thấy moị người đều nhìn nàng với ánh mắt quái dị, còn có một loại ánh mắt tìm tòi, nghiên cứu. Khắc Lôi Nhã ngẩng đầu nhìn lại thì thấy được người quen. Là nhị hoàng hoàng tử điện hạ - Á Đức Lý Nam Hi. Hắn cũng học ở hệ Hoả sao?

“Hôm nay chúng ta có học viên mới – Khắc Lôi Nhã. Như vậy, hôm nay chúng ta sẽ ôn tập một chút kiến thức cơ bản nhất.” – Người giảng bài là lão sư Ngải Mễ Lệ, là một nữ nhân trung niên ôn hoà, là người hướng dẫn của hệ Hoả. Khắc Lôi Nhã vừa gia nhập hệ Hoả, lão sứ nghĩ rằng Khắc Lôi Nhã chưa có học kiến thức nền nàng, liền muốn ôn tại để nàng hiểu.

“Khắc Lôi Nhã, em có thể tự tìm vị trí cho mình.” – Ngải Mễ Lệ đương nhiên biết được thân phận của người trước mắt liền khách khí nói.

"Tạ ơn lão sư." – Khắc Lôi Nhã nhàn nhạt gật đầu nói tạ ơn sau hướng về phía chỗ trống phía sau phòng học đi tới.

Cảm thấy có những ánh mắt quái dị đang nhìn nàng, Khắc Lôi Nhã không để ý đến mà trực tiếp ngồi xuống nghe Ngải Mễ Lệ giảng bài. Kiến thức cơ bản được giảng không khác gì trên sách. Nam Hi ngồi bên cạnh thỉnh thoảng đưa tới ánh mắt dò xét.

Sau tiết học này, từ trên xuống dưới học viện Húc Nhật ai cũng biết. Đại tiểu thư háo sắc, ngu ngốc của Hi Nhĩ gia lại thông qua khảo hạch tiến vào học viện học tập! Hơn nữa nàng còn học cùng với Nhị hoàng tử điện hạ, người mà nàng vài ngày trước đã đuổi theo không buông.

Rất nhiều người cho rằng Khắc Lôi Nhã vào được học viện là bằng quyền thế, càng cảm thán vị tiểu thư háo sắc này vì theo đuổi nam nhân liền không có gì không làm được. Dĩ nhiên, danh tiếng của Khắc Lôi Nhã lại rớt xuống.

Ở phòng học hệ Lôi

"Cái gì? Nàng tới học viện?" – Lạp Tây Á đã bắt đầu nổi điên. Người bên cạnh nói cho nàng biết tin tức này có chút sợ hãi. Khuôn mặt Lạp Tây Á luôn thanh thuần, xinh đẹp vào lúc này lại trở nên vặn vẹo. Trong lòng nàng cực kỳ phẫn nộ. Cái ngu xuẩn kia! Lại muốn làm mất thể diện của học viện! Tại sao gia gia lại cho nàng đến học viện? Chẳng lẽ còn không ngại thanh danh Hi Nhĩ gia bị nàng làm hư chưa đủ sao? Hừ! Khắc Lôi Nhã, cái người này háo sắc, ngu xuẩn, ta sẽ khiến cho ngươi phải ngoan ngoãn mà cút ra khỏi học viện! Trong lòng Lạp Tây Á thầm quyết tâm, bàn tay nàng lúc này cũng đã siết chặt trong tay áo.

“Lạp Tây Á, ngươi muốn làm gì?’- Một thiếu nữ bên cạnh có chút lo lắng hỏi

“Nàng ta dù sao cũng là tỷ tỷ của ngươi, ngươi không nên…’ “Câm mồm “– Hy Lệ Á tức giận gầm lên.

“Ta không có tỷ tỷ như vậy!” – Sỉ nhục, thiên tài như nàng lại có một tỷ tỷ như vậy, thật là một sự sỉ nhục lớn.

Mọi người chung quanh nhìn bộ dạng nổi giận của Lạp Tây Á, ai cũng ngậm miệng không dám nói thêm cái gì. Phải biết, nàng chẳng những là cháu gái của công tước đại nhân mà còn là đệ tử mà viện trưởng hài lòng nhất. Ai mà dám đắc tội nàng.

Trong học viện húc Nhật có khu dạy học, khu sinh hoạt, khu nghỉ ngơi. Nước An Mạt Cách Lan chỉ có một học viện Đấu khí ma pháp, dĩ nhiên là vô cùng lớn. Quý tộc hay bình dân, chỉ cần có thiên phú cũng được học ở đây, có thể nội trú hoặc ngoại trú.

Sau khi tan lớp, Khắc Lôi Nhã đi ra phòng học, lúc này nàng mới chân chính cảm thấy thân thể này rốt cuộc không được hoan nghênh cỡ nào. Các nữ sinh ai cũng lấy ánh mắt chán ghét nhìn nàng, tránh như tránh xà. Mà mấy nam nhân nghĩ mình có tư sắc một chút vừa nhìn thấy nàng liền trốn đi. Thật làm cho người ta dở khóc dở cười, Khắc Lôi Nhã không còn gì để nói (cạn lời).

Buổi trưa, ở phòng ăn, Khắc Lôi Nhã ngồi bên trong góc, an tĩnh đang ăn cơm. Thuận tiện nghĩ lại những lời mà Hi Nhĩ Cổ Đốn nói với nàng. Muốn gặp phải người kia, chỉ có tiến vào học viện này? Là Lão sư trong học viện sao? Nhưng chắc chắn không phải là viện trưởng, nếu như là viện trưởng, Hi Nhĩ Cổ Đốn sớm nói rồi. Ý hắn là người kia so với viện trưởng còn có phân lượng hơn, rốt cuộc là ai nhỉ?

Phòng ăn náo nhiệt chỉ có Khắc Lôi Nhã là ngồi một mình, khiến cho mọi người chăm chú nhìn chằm chằm.

Chợt cánh cửa ầm ĩ vang lên, Khắc Lôi Nhã ngẩng đầu lên nhìn liền thấy Lạp Tây Á giống như một con khổng tước kiêu ngạo, cùng một đám thiếu nam thiếu nữ đi vào. Thiên tài Lạp Tây Á đi đến nơi nào liền thành tiêu điểm trong mắt mọi người.

Lạp Tây Á nhìn về hướng của Khắc Lôi Nhã thấy Khắc Lôi Nhã hờ hững cúi đầu ăn cơm tiếp. Đáy mắt Lạp Tây Á đã hiện lên một tia sát khí, cũng không nhìn nàng nữa mà quay sang một bên.

Thật là một đứa trẻ bị chiều hư. Trong lòng Khắc Lôi Nhã than thở. Nhưng mà bây giờ nàng không phải là đối thủ của nàng ta. Lệ khí trong mắt nàng ta căn bản không thuộc về một đứa trẻ mười hai tuổi nên có. Hoàn cảnh sống tốt và sự thổi phồng của những người xung quanh đã khiến cho nàng ta quên đi sự đúng mực. Nếu nàng ta thật sự ra tay với nàng, chính nàng thật đúng là không cách nào ngăn cản.

Không biết khi Lạp Tây Á công kích nàng, nàng nên làm như thế nào? Khắc Lôi Nhã khẽ nhíu mày.

Trong một góc hẻo lánh.

“Tẫn Diêm ngươi đến đây thật tốt a”- Một người có mái tóc nâu, mỉm cười đứng dựa vào cây trêu ghẹo Tẫn Diêm.

"Được rồi, nhị hoàng tử điện hạ, cầu xin ngươi cũng không cần hả hê như vậy." - Tẫn Diêm nhẹ nhàng thở ra một hơi.

“Ha ha, ta nhịn không được” – Người nói chuyện chính là nhị hoàng tử điện hạ Á Đức Lý Nam Hi

“Chỉ là không ngờ, công tước đại nhân lại cho nàng đến học viện. Nàng có thể trở thành một ma pháp sư sao?”- Trong giọng nói của hắn mơ hồ mang theo sự khinh thường.

"Cái này khó nói." - Tẫn Diêm khẽ cau mày, chợt nghiêm mặt nói

"Ngươi biết không? Nàng đúng là thông qua khảo hạch, cũng không phải do công tước đại nhân dùng tiền để đưa nàng vào”

"Cái gì?" - Lúc này đến phiên Á Đức Lý Nam Hi giật mình. Cái đại tiểu thư ngu ngốc đó là tự mình thông qua khảo hạch?

"Chớ không tin, đây là thật." - gương mặt Tẫn Diêm nghiêm túc

"Ta bỗng nhiên phát hiện ta có chút không hiểu nàng."

“Thật có chút kỳ quái. Cử chỉ hành động của nàng bây giờ so với trước kia nhìn giống như hai người.”- Nam Á Đức Ly cau mày trầm tư.

“Lúc đầu, ta cho là nàng lạt mềm buộc chặt, nhưng giờ nhìn lại cũng không phải như vậy.” - Tẫn Diêm như có điều suy nghĩ nói qua.

"Vậy ngươi tính sao?”- Á Đức Lý Nam Hi hỏi

“Trước tiên, quan sát một chút”- Trên gương mặt anh tuấn của Tẫn Diêm chợt lộ ra ý cười sâu xa.

“Có người có lẽ sẽ không kiềm chế được mà ra tay.” Á Đức Lý Nam Hi nghi ngờ, đột nhiên chợt hiểu:

“Ngươi nói Lạp Tây Á.”

"Không sai." – Tẫn Diêm gật đầu, khóe miệng lộ ra tia cười lạnh

“Ta đây phải xem cái chủ tử háo sắc, ngu ngốc kia rối cuộc có chuyện gì xảy ra. “Ta nghĩ rất nhanh sẽ có người giúp chúng ta thăm dò ra”

"Chức trách của ngươi không phải phải bảo vệ an toàn của nàng sao?"- Á Đức Lý Nam Hi khóe miệng nâng lên một nụ cười lạnh.

"Để cho nàng chịu chút đau khổ cũng tốt. Phụ trách an toàn nha, ta tự nhiên sẽ không để cho nàng có chuyện nguy hiểm đến sinh mạng. Chỉ là hai tỷ muội nhốn nháo mâu 

thuẫn mà thôi, không phải sao?" - Tẫn Diêm buông tay chẳng hề để ý mà nói, đáy mắt lại có một tia xem kịch vui hài hước

Á Đức Lý Nam Hi cười gật đầu, nhưng là không biết vì sao trong lòng hắn lại có một cảm giác kì quái, mơ hồ như là lo lắng.

Thật có thể dò xét chuyện gì đã xảy ra sao?