Tài Năng Tuyệt Sắc

Quyển 1 - Chương 96: Tuyệt đại mỹ nhân muôn vàn tao nhã




“Đoạt danh tiếng? Làm thế nào để đoạt danh tiếng?” Lý Nguyệt Văn mê hoặc mà nhìn Khắc Lôi Nhã.

“Biểu tỷ, lần quyên góp này tỷ phải xuất hiện, hơn nữa phải dẫn người xuất hiện! Chúng ta sẽ quyên tặng bảo vật tuyệt thế.” Khắc Lôi Nhã nói thật.

“Dẫn người theo? Chúng ta lấy đâu ra bảo vật tuyệt thế?” Lý Nguyệt Văn nghi hoặc nhìn Khắc Lôi Nhã, không biết trong hồ lô của nàng có cái gì.

Khóe miệng Khắc Lôi Nhã hiện lên đường cong quỷ dị. Nàng quay đầu lại nhìn Đông Phong Hầu đang ăn ngấu nghiến, nói: “Các ngươi cảm thấy Đông Phong Hầu có xinh đẹp không?”

Ánh mắt của tất cả mọi người hướng về phía Đông Phong Hầu. Giờ phút này Đông Phong Hầu không có một chút hình tượng nào thưởng thức mỹ thực. Đông Phong Hầu yêu nghiệt thì yêu nghiệt nhưng với hình tượng như thế này thì có dính dáng gì tới xinh đẹp đâu? Khóe miệng hắn dính đầy thức ăn thừa, trên các ngón tay đầy dầu mỡ! Đông Phong Hầu đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, ngẩng đầu thì thấy ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về hắn.

“Cái gì?” Đông Phong Hầu mơ hồ không rõ mà trả lời. Mặc dù hắn chậm lụt nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt của Khắc Lôi Nhã có gì đó không đúng. 

“Không được, hắn quá trì độn. Răng không đẹp. Dù có giả dạng làm mỹ nhân cũng không thể ứng phó được.” Tạp Mễ Nhĩ nhìn thấu ý đồ của Khắc Lôi Nhã đầu tiên, lên tiếng ngăn cản.

À?! Mọi người lập tức hiểu được Khắc Lôi Nhã muốn làm gì. Nếu Đông Phong Hầu mặc trang phục nữ tử quả thật khuynh quốc khuynh thành! Danh tiếng vang dội tuyệt không quá đáng. Nếu xuất hiện tại đại hội quyên góp tuyệt đối sẽ hút toàn bộ ánh mắt của mọi người. Nhưng Đông Phong Hầu chỉ biết ăn này có thể làm được gì? Hắn vừa mở miệng thì tất cả đều bị phá hủy.

“Cũng đúng.” Khắc Lôi Nhã sờ cằm, có chút khó xử gật đầu. Thiếu chút nữa thì nàng quên mất thiếu niên tuyệt mỹ yêu nghiệt này ngu như heo, hoàn toàn không thể xuất hiện trong trường hợp lớn như vậy!

Ánh mắt của Khắc Lôi Nhã lại chuyển sang Hạ Thiên và Kiều Sở Tâm. Không được. Hai tiểu nha đầu này đều có vẻ ngoài thanh tú, không có chút dính dáng nào tới xinh đẹp yêu mị. Ngõa Nhĩ Đa? Lãnh Lăng Vân? Tẫn Diêm? Khắc Lôi Nhã tự động từ bỏ ý nghĩ này. Bắt những người này giả làm nữ tử chẳng khác nào bắt họ đi chết.

Phải làm sao mới tốt đây? Khắc Lôi Nhã bối rối. Nhân tuyển tốt nhất là Đông Phong Hầu thì không được rồi. Còn ai thích hợp nữa đây?

“Muội muốn tìm người đẹp hơn Hoa Tú Ninh? Không dễ đâu. Hoa Tú Ninh là đại mỹ nhân đó.” Lý Nguyệt Văn nói rõ ý định của Khắc Lôi Nhã “Ánh mắt của Hoa Tú Ninh rất cao. Nàng vẫn nhắm đến Hoàng Thái tử, muốn làm thái tử phi, sau này sẽ là hoàng hậu. Vậy nên luôn một mực tìm cơ hội có thể tiếp xúc với Hoàng Thái tử.”

“Nhưng nàng không thành công?” Khắc Lôi Nhã cười lạnh, nói.

“Sao muội biết? Quả thật Hoàng Thái tử không tỏ thái độ gì.” Lý Nguyệt Văn kinh ngạc mà hỏi.

“Nếu nàng thành công thì tỷ đã không có khẩu khí này.” Khắc Lôi Nhã nhíu mày, hài hước nói.

“Nha đầu chết tiệt kia, muội dám trêu ta?” Lý Nguyệt Văn nghe ra hàm ý trong lời nói của Khắc Lôi Nhã.

“Thật ra thì có một người rất thích hợp.” Tạp Mễ Nhĩ nhìn Khắc Lôi Nhã, mỉm cười nói. “Dược thủy xinh đẹp.” Lãnh Lăng Vân chợt phun ra mấy chữ, nói xong lại vùi đầu ăn bữa sáng. Mọi người nhìn hắn. Mặt hắn không đổi sắc, bình tĩnh uống nước giống như lời vừa rồi không phải hắn nói ra.

“Đúng vậy, dược thủy xinh đẹp, ha ha, Khắc Lôi Nhã, thân thể nhỏ bé của ngươi có thể biến thành đại mỹ nhân đầy đặn…A!!!” Lời Ngõa Nhĩ Đa còn chưa dứt thì hắn đã kêu thảm, té xuống khỏi ghế. Khắc Lôi Nhã thuận tay đập tiếp lên cái mặt bánh bao của hắn. Một đập này không đơn giản mà có dùng Đấu Khí. Pháp Sư Hắc Ám nhu nhược sao có thể chống lại được lực lượng cường đại như vậy. Nên hắn hoa lệ bị cỗ lực lượng khổng lồ trực tiếp đập cho té lăn xuống đất, kêu lên thảm thiết.

Khắc Lôi Nhã quay đầu lại thì thấy ánh mắt xấu xa của mọi người dừng trên người mình.

“Ta nói cho các ngươi biết, đừng có mơ. Ta sẽ không đồng ý.” Khắc Lôi Nhã đứng dậy muốn đi.

“Tiểu Nhã, chẳng lẽ muội nhẫn tâm nhìn Lý gia sa sút? Chẳng lẽ muội nhẫn tâm nhìn người thân của mẫu thân muội trở nên nghèo túng?” Lý Nguyệt Văn kéo Khắc Lôi Nhã lại, giọng mềm hẳn đi. Nàng nhìn Khắc Lôi Nhã thật sâu, mắt sáng lấp lánh.

Khắc Lôi Nhã nổi da gà đầy người, rút tay đang run lên của mình ra, khóe miệng co quắp mà nói: “Biểu tỷ, tỷ có từng nghe ai nói giọng nói và ánh mắt này không hợp với tỷ chưa?”

“Muội muốn ăn đòn à?” Lý Nguyệt Văn lập tức phát điên, lộ ra nguyên hình, trợn mắt với Khắc Lôi Nhã.

“Được rồi, không nói chuyện này nữa. Chúng ta giải quyết chuyện bảo vật trước!” Khắc Lôi Nhã ngồi xuống, tiếp tục lạnh nhạt nói.

“Lấy đâu ra bảo vật?” Lý Nguyệt Văn cau mày. Hiện tại trong tay bọn họ chỉ có ma hạch mà Khắc Lôi Nhã cho là có giá trị. Nhưng nó chuẩn bị dùng để tu sửa đại sảnh bị Khắc Lôi Nhã phá hỏng lần trước và chi tiêu trong một thời gian.

“Bản.” Chợt, Khắc Lôi Nhã nhẹ giọng gọi Hắc Long Bản im lặng ngồi một bên. 

“Cái gì?” Hắc Long Bản đần độn nhìn Khắc Lôi Nhã.

“Long tộc có thích thu thập bảo vật không?” Khắc Lôi Nhã nhìn Hắc Long Bản hỏi. Mặc dù là hỏi nhưng trong giọng nói không chứa nghi vấn mà là khẳng định.

“Không.” Hắc Long Bản nói. Nhưng sự mập mờ trong mắt đã bán đứng hắn.

Người này! Khắc Lôi Nhã giựt giựt khóe miệng. Tên này đi theo mình học được không ít nhưng vẫn chưa đủ trình độ điêu luyện. Lúc hắn nói dối thì ánh mắt sẽ lóe lên. Sớm nghe nói Long tộc rất thích thu thập bảo vật, đều là giá trị liên thành. Xem ra là thật.

“Không có à? Đường đường là hoàng tử Long tộc, thậm chí cả thứ giống bảo vật cũng không có? Chậc chậc, ngươi thật thảm thương. Sợ rằng ngươi là người nghèo nhất Long tộc?” Khắc Lôi Nhã than thở, mang vẻ mặt tiếc hận.

Những người khác im lặng không lên tiếng, Lý Nguyệt Văn nhìn chằm chằm Khắc Lôi Nhã. Phép khích tướng đơn giản như thế có người sẽ mắc bẫy ư? Không thể nào?!

“Nói bậy! Ta là người có nhiều bảo vật nhất Long tộc đấy!” Hắc Long Bản kích động, đứng bật dậy hét lên.

Vừa dứt lời trong phòng liền yên tĩnh. Tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào Hắc Long Bản. Lý Nguyệt Văn há hốc miệng, không thể tin mà nhìn Hắc Long Bản. Không phải chứ? Phép khích tướng đơn giản vụng về như vậy mà cũng có người mắc lừa sao?!! Con rồng ngu ngốc!

Hạ Thiên nhún vai, bày ra dáng vẻ chuyện đương nhiên. Hắc Long vô giáo dục này thật đúng là không được ai dạy dỗ, ngu muốn chết. Chuyện này tuyệt không ngoài ý muốn.

Hắc Long Bản nhìn mắt Khắc Lôi Nhã lóe lên tia giảo hoạt, chợt có xúc động muốn khóc. Khắc Lôi Nhã quả thật là người xảo trá nhất, giống y Ngõa Nhĩ Đa. Người này là loại người gì vậy? Căn bản là tiểu ác ma! Bảo vật, mình có nhiều bảo vật! Tuyệt đối không thể để toàn bộ lọt vào tay nàng.

“Ngươi đưa ta đi là được.” Lời kế tiếp của Khắc Lôi Nhã đánh tan nát hy vọng trong lòng Hắc Long Bản, “Những tài vật kia thì có ích gì? Không thể ăn cũng không thể giúp ngươi vui vẻ, không thể cho ngươi địa vị, không thể giúp ngươi cường đại, không thể giúp ngươi đạt được nguyện vọng. Bản, nghe lời ta không sai đâu. Tất cả đều là mây trôi thôi.” 

Mặt Hắc Long Bản như đưa đám. Những điều này hắn biết nhưng thu thập bảo vật là thiên tính của Long tộc. Chỉ một câu nói của người này đã cướp toàn bộ bảo vật mình sưu tầm trong nhiều năm mới có! Nhưng đáy lòng Hắc Long Bản đã ra quyết định. Đúng như lời Khắc Lôi Nhã nói. Những bảo vật này không đem lại gì cho hắn. Mà cùng đi với Khắc Lôi Nhã hắn đã cảm nhận được rất nhiều. Cảm giác đi cùng với đoàn người Khắc Lôi Nhã rất tốt, thật ấm áp. Khi hắn bảo vệ những người khác cũng có cảm giác thỏa mãn. Thì ra cảm giác cảm kích là như thế này, khiến người ta vui vẻ. Mà khi Khắc Lôi Nhã chắn trước người hắn, cái loại cảm giác được quan tâm đó thật ấm áp, làm cho người ta xúc động. Trước kia hắn chưa từng được trải qua những điều này. Thật hy vọng loại cảm giác này duy trì được lâu dài. Còn có một cảm giác kỳ quái khi ở bên nha đầu đạo tặc gầy nhom này. Mỗi lần nhìn thấy nàng ta đều muốn khi dễ. Đây là cảm giác gì? Trước kia chưa từng có.

“Quyết định như vậy đi. Ta sẽ đi cùng ngươi để lấy toàn bộ bảo vật.” Khắc Lôi Nhã cười híp mắt quyết định. Sao nàng có thể hiểu được tâm tình của Hắc Long Bản lúc này, chỉ lo bắt chẹt hắn thôi.

Khóe miệng Hắc Long Bản co quắp, một chữ cũng không thể nói được.

“Rốt cuộc kế hoạch của ngươi là gì?” Tạp Mễ Nhĩ đã hiểu đại khái nhưng vẫn mở miệng hỏi.

“Đầu tiên, lưu lại ấn tượng thật sâu đậm cho người ở đế đô. Nếu Hoàng Thái tử tới, còn cả đại mỹ nhân nữa thì tự nhiên sẽ có rất nhiều quý tộc tham dự.” Khắc Lôi Nhã còn chưa nói hết, Tạp Mễ Nhĩ đã hiểu ý nàng.

“Ở đại hội quyên góp Lý gia sẽ lấy ra bảo vật chấn động mọi người và tuyên bố bảo vật như vậy ở Lý gia nhiều không kể xiết. Mỹ nữ tuyệt thế, bảo vật – những thứ này sẽ thu hút toàn bộ ánh mắt của mọi người vào Lý gia. Đến lúc đó tự nhiên sẽ có người tìm tới cửa. Có người thì vì bảo vật, có người thì vì mỹ nữ.” Tạp Mễ Nhĩ trầm giọng nói “Nhưng bảo vật có hạn. Có bán tất cả đi thì cũng không thể kéo dài nguồn tiền được.”

“Đúng. Chuyện kế tiếp chính là mở ra một thương hội có liên quan tới tất cả mọi thứ. Ăn, mặc, đồ dùng, đồ trang trí. Lý gia am hiểu chế tạo nhất đúng không? Nhưng sau đó đã bị Phong gia qua mặt. Phường làm binh khí cũng đóng cửa.” Khắc Lôi Nhã trầm giọng nói “Vậy đầu tiên chúng ta sẽ nhắm vào binh khí. Mạo Hiểm Giả (người mạo hiểm) rất nhiều, nhu cầu binh khí của họ rất cao. Nếu có thể lấy được quyền phân phối vũ khí cho quân đội hoàng gia thì lợi nhuận thật khó mà tưởng tượng.”

Lý Nguyệt Văn và Lý Minh Ngữ hít ngụm khí lạnh. Lòng ham muốn thật lớn! Muốn quyền phân phối binh khí quân đội? Binh khí của quân đội của đế quốc vốn là do phường của mình chế tạo nhưng không biết Phong gia đã dùng biện pháp gì mà lấy được. Bây giờ nếu muốn đoạt từ tay Phong gia không hề dễ.

“Chuyện này rất khó. Không có khả năng.” Lý Nguyệt Văn cắn nhẹ môi. “Lý gia đúc không bằng Phong gia?” Khắc Lôi Nhã hừ lạnh một tiếng, hỏi.

“Sao có thể! Lý gia chúng ta có sa sút nhưng kỹ thuật đúc vẫn là hạng nhất ở đế quốc!” Lý Nguyệt Văn kích động đứng bật dậy, đập mạnh tay lên bàn.

“Cho nên, không thử sao biết?” Khắc Lôi Nhã cười lạnh, đáy mắt thoáng qua tia thâm trầm “Nếu ta quyết định sẽ làm thì nhất định sẽ hoàn thành.” Khắc Lôi Nhã bĩu môi. Còn có người khác có thể làm sao?

“Đưa tài liệu cặn kẽ về Hoàng Thái tử cho muội.” Khắc Lôi Nhã híp mắt nói tiếp. Nếu muốn lấy được quyền phân phối binh khí cho đế quốc thì lọt vào mắt Hoàng đế và Hoàng Thái tử là con đường nhanh nhất. Trước tiên phải biết rõ người này muốn cái gì nhất, cái gì mới là xương sườn mềm của hắn. Chỉ đơn giản là quyền lực, tài vật hoặc là cái gì đó biến thái một chút là cùng. Mặc dù không muốn trở thành mỹ nhân để người ta nhìn nhưng sau khi kết thúc thì coi như xong, không ai biết đó là nàng. Khi dược thủy hết tác dụng sẽ biến mất, không ai tìm được nữa. Như vậy thật vô cùng thần bí. Con người là loài động vật kỳ quái, càng thần bí càng muốn theo đuổi. Đã đến thời điểm Lý gia một lần nữa hoa lệ tiến vào tầm mắt mọi người.

Nếu đã quyết định thì làm thôi!

Mục tiêu đương nhiên là con cá lớn nhất – Hoàng Thái tử!

Khi Khắc Lôi Nhã có được tư liệu của Hoàng Thái tử thì nhức đầu. Người này được coi là hoàn mỹ! Dù là dung mạo, bản lĩnh hay tính cách, thanh danh đều không thể chê được. Không có bất kỳ đam mê không chính đáng nào. Cũng không đặc biệt yêu thích cái gì.

Khắc Lôi Nhã ném tài liệu lên bàn, dựa vào ghế. Mặc dù trong tài liệu không có nhưng không có nghĩa Hoàng Thái tử không có nhược điểm. Chỉ cần là người thì sẽ có nhược điểm. Đó là gì thì chính mình phải tự tìm hiểu thôi.

Bảo vật của Hắc Long Bản quả là sặc sỡ lóa mắt, giá trị liên thành. Khắc Lôi Nhã nghĩ tới thu hoạch hôm qua liền hài lòng nheo mắt lại. Có cả đồ cổ khiến người ta kinh ngạc.

“Tức chết ta, Hoa Tú Ninh khốn kiếp!” Lý Nguyệt Văn tức giận đùng đùng, đẩy cửa thư phòng, mặt đen thui ngồi xuống ghế.

“Sao vậy?” Khắc Lôi Nhã nhíu mày hỏi “Hôm nay gặp người Hoa gia à?”

“Hừ, gặp phải Hoa Tú Ninh. Đúng là nữ nhân táo bạo.” Lý Nguyệt Văn giận dữ nói “Nàng ta nói gì mà thật hy vọng gặp chúng ta ở đại hội quyên góp.”

Khắc Lôi Nhã vừa nghe thì thấy tức cười. Thì ra biểu tỷ tâm cao khí ngạo gặp phải địch thủ, bị nàng ta chế giễu rồi.

“Biểu tỷ, không cần phải tức giận. Ngày mai muội sẽ giúp tỷ lấy lại mặt mũi.” Khắc Lôi Nhã cười quỷ dị.

“Ừ, y phục của muội đã được chuẩn bị. Là ta cho người Lý gia may theo mẫu của muội. Người này tuyệt đối có thể tin được, không phải người của mấy lão già kia. Bản vẽ cũng đã bị hủy rồi.” Lý Nguyệt Văn đến thư phòng tìm Khắc Lôi Nhã chính là vì chuyện này.

“Ừ, những thứ khác thì sao?” Khắc Lôi Nhã gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, nhàn nhạt hỏi.

“Toàn bộ đã được làm theo lời muội. Tốn thật nhiều tiền.” Lý Nguyệt Văn đau lòng mà nói.

“Được rồi, biểu tỷ, không bỏ được hài tử không bẫy được sói, đến lúc đó tỷ có thể gặt hái được gấp trăm gấp nghìn lần.” Khắc Lôi Nhã không vui, nói.

“Không bỏ được hài tử không bẫy được sói?” Lý Nguyệt Văn lặp lại những lời này, gật đầu một cái.

“Được rồi, biểu tỷ, đi ngủ đi. Mấy ngày nay tỷ đã vất vả rồi.” Khắc Lôi Nhã nói “Ngày mai, Lý gia một lần nữa bước lên vũ đài lịch sử, chúng ta sẽ cùng nghênh đón thời khắc này.” 

“Ừ.” Lý Nguyệt Văn đứng dậy, nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm. Ngày mai sẽ thuận lợi chứ?

Ngày hôm sau, thời tiết cuối thu rất dễ chịu. Mới sáng sớm đã có rất nhiều xe ngựa sang trọng cùng tiến về một hướng. Quảng trường lớn có sức chứa hàng vạn người của đế đô sẽ cử hành một sự kiện quyên góp lớn. Hoàng đế đồng ý cử hành, Hoàng Thái tử chủ trì. Không một nhà quý tộc nào không muốn thể hiện sự trung thành với đế quốc, kính trọng với Hoàng đế, nhân từ với bình dân. Lần này là cơ hội thể hiện của các quý tộc.

Mọi người đổ xô ra đường. Không chỉ có quý tộc mà bình dân cũng có thể đến quảng trường để chiêm ngưỡng phong thái của Hoàng Thái tử và dung nhan tuyệt đại của đệ nhất mỹ nhân.

Hoàng Thái tử mặc trang phục hoa lệ màu ngà xuất hiện. Phía dưới lập tức ồn ào náo nhiệt.

“Hoàng Thái tử điện hạ vạn tuế, Hoàng Thái tử điện hạ vạn tuế…”

Tiếng tung hô vang lên liên tiếp. Hoàng Thái tử trong lòng bình dân là một người nhân từ độ lượng.

Hoàng Thái tử mỉm cười vẫy tay với đám đông dưới đài cao dẫn tới một hồi hoan hô vang dội.

“Hoàng Thái tử này quả nhiên lợi hại.” Hạ Thiên và Kiều Sở Tâm đứng trong một góc của quảng trường. Hạ Thiên ăn điểm tâm Kiều Sở Tâm mua, thì thầm “Có thể khiến nhân dân kính yêu như thế.”

“Không, Khắc Lôi Nhã mới lợi hại. Khắc Lôi Nhã từng nói qua dân tâm đoàn kết là nền tảng lớn mạnh của một quốc gia. Lạp Cách Tạp càng ngày càng cường đại là có nguyên nhân. Khắc Lôi Nhã cũng đã nói, quan hệ giữa Hoàng đế và bình dân là thuyền và nước. Nước có thể nâng thuyền lên cũng có thể dìm thuyền chỉ bằng một cơn sóng.” Kiều Sở Tâm cắn điểm tâm, nói.

“Tất nhiên, Khắc Lôi Nhã có tư duy không giống người thường.” Hạ Thiên dùng sức nhai. Gia hỏa đó không lợi hại sao có thể ăn sạch sành sanh bọn họ mà họ không có bất kỳ ý muốn phản đối nào.

Hai người nhỏ giọng nói chuyện. Vốn là người bình thường không nghe được nhưng với cao thủ thì khác. Một lão giả mặt trang phục đen nho nhã đi ngang qua, liếc bọn họ. Cuộc nói chuyện của hai người vừa rồi hắn nghe rất rõ. Khắc Lôi Nhã? Người này là ai? Có thể có tầm nhìn như thế? Có thể lấy ví dụ rất đúng về mối quan hệ giữa vua và dân. Dân tâm đoàn kết là nền tảng lớn mạnh của một quốc gia. Có người vẫn luôn nói như vậy. Đương kim Hoàng đế bị ảnh hưởng sâu sắc của người kia nên Lạp Cách Tạp mới càng ngày càng cường thịnh.

“Hoa tiểu thư đến rồi!” Chợt, không biết người nào nhỏ giọng hô lên, sau đó một chiếc xe ngựa hoa lệ dừng lại.

“Hoa gia đến.” Người hầu dài giọng hô.

Ánh mắt của tất cả mọi người tập trung về một phía. Bình dân dài cổ ngóng nhìn phong thái của đệ nhất mỹ nhân của đế đô.

Cửa xe ngựa mở ra, bàn tay ngọc ngà đưa ra, quản gia đã đợi sẵn, vội đỡ người trong xe xuống. Một bộ trang phục hoa lệ trắng như tuyết, trên cổ đeo một chuỗi trân châu đen bóng, lộ ra vẻ cao quý trang nhã. Trên tay đeo chuỗi bảo thạch ngũ sắc, vừa nhìn liền biết giá trị rất cao. Da Hoa Tú Ninh như ngọc, nụ cười quyến rũ mê người, lông mi cong như trăng lưỡi liềm, cái mũi xinh xắn, cái miệng anh đào nhỏ nhắn. Cười khẽ một tiếng, mê đảo chúng sinh.

Rất nhiều thanh niên quý tộc sững sờ mà nhìn Hoa Tú Ninh. Hôm nay bọn họ không chỉ tới để thể hiện trước mặt Hoàng Thái tử mà còn muốn gặp Hoa Tú Ninh – người tình trong mộng của bọn họ. Tam đại mỹ nhân của đế đô, một đã làm vợ người ta, một lạnh lùng cường hãn không dám trêu chọc. Chỉ có Hoa Tú Ninh quyến rũ và không kiêu ngạo.

“Hoàng Thái tử điện hạ.” Hoa Tú Ninh chậm rãi bước trên thảm đỏ lên đài cao, khẽ hành lễ với Hoàng Thái tử. Mắt nàng không che giấu tình yêu say đắm. Hoa Tú Ninh không chỉ muốn vị trí Thái tử phi. Nàng đã bị Hoàng Thái tử hoàn mỹ tuấn tú này mê hoặc.

“Hoa tiểu thư.” Trên gương mặt tuấn tú của Hoàng Thái tử hiện lên nụ cười thản nhiên, trong đáy mắt không hề có chút gợn sóng nào.

Đáy mắt Hoa Tú Ninh thoáng qua sự thất vọng. Thật phí công ăn mặc hôm nay. Ánh mắt Hoàng Thái tử không dừng trên người nàng lâu thêm chút nào. Tại sao chứ?

“Đại hội quyên góp bắt đầu!”

Âm thanh kéo dài tuyên bố đại hội quyên góp bắt đầu. Trình tự rất đơn giản, không có bất kỳ nghi thức gì. Đã là đại hội quyên góp thì cần gì mấy thứ lễ nghi hao tài tốn của.

Các quý tộc bắt đầu lên đài cao quyên góp. Có người quyên tiền, cũng có người quyên tài vật. Phong gia phái quản gia tới, quyên mười triệu kim tệ và chỉ lấy nửa giá vật liệu dùng để xây dựng nơi chữa bệnh. Tiếng khen ngợi rộ lên. Mà quản gia chính là lão giả nghe được cuộc nói chuyện của Hạ Thiên và Kiều Sở Tâm!

“Hoàng Thái tử điện hạ, Hoa gia chúng ta cũng quyên góp.” Hoa Tú Ninh dịu dàng mỉm cười, nhẹ giọng nói với Hoàng Thái tử. Đang lúc nàng muốn phân phó người đứng phía sau dâng hộp gấm lên thì bị một tiếng báo đột ngột vang lên cắt đứt.

“Lý gia đến.” Lý gia?

Đáy mắt Hoàng Thái tử thoáng qua tia ngạc nhiên. Lý gia trong tứ đại gia tộc không xuất hiện trước mọi người đã lâu, sao hôm nay lại xuất hiện?

Đáy mắt Hoa Tú Ninh xẹt qua tia tức giận không ai phát giác được. Nàng quay đầu nhìn về phía cửa vào hội trường. Trong lòng càng thêm khinh thường, Lý gia bị người cười nhạo lại dám đến đây để chuốc lấy mất mặt?

Một chiếc xe ngựa vô cùng hoa lệ dừng trước cửa. Xe ngựa dừng lại. Người đầu tiên nhảy xuống chính là Lý Nguyệt Văn – đóa hoa hồng đầy gai. Không biết có bao nhiêu người vì muốn hái đóa hoa hồng này mà bị gai đâm thương tích đầy mình. Hôm nay Lý Nguyệt Văn mặc một bộ trang phục lộng lẫy, rực rỡ chói lọi khiến không ít người phải than lên đầy sợ hãi. Thật không hổ là một trong tam đại mỹ nhân của đế đô.

Lý Nguyệt Văn? Hừ! Đáy mắt Hoa Tú Ninh thoáng qua tia thâm trầm và ác độc. Nhục nhã ngày hôm qua chưa đủ với Lý Nguyệt Văn ngươi sao? Hôm nay lại tự động đưa tới cửa.

Thế nhưng Lý Nguyệt Văn không bước trên thảm đỏ lên đài cao mà đưa tay về phía cửa xe ngựa. Mọi người nhìn hành động của Lý Nguyệt Văn bằng ánh mắt nghi ngờ. Người có thể khiến Lý Nguyệt Văn đỡ xuống xe ngựa là ai? 

Một đôi tay ngọc ngà mềm mại chậm rãi vươn ra ngay lập tức thu hút toàn bộ ánh mắt của mọi người. Đôi tay trắng như tuyết, ưu nhã xinh đẹp khiến người ta không thể dời mắt. Người có đôi tay như vậy sẽ thế nào đây?

Chậm rãi, từ từ, người được Lý Nguyệt Văn đỡ ra khỏi xe ngựa.

Ngay lập tức tất cả mọi người trên quảng trường ngây ngẩn dưới ánh mặt trời. Giờ khắc này họ quên cả hô hấp, đầu óc trống rỗng, hoàn toàn mất hết khả năng tư duy.

Một người phong hoa tuyệt đại!

Mái tóc dài vàng óng mềm mại rực rỡ như ánh mặt trời được búi lên, tóc mai hai bên rủ xuống, cái cổ trắng nõn thon dài vô cùng rung động lòng người, trên tóc cài một đóa hoa trắng tinh làm nổi bật dung mạo tuyệt thế vô song của nàng. Đôi mắt xanh giống như dòng nước xoáy hút hồn người. Dung nhan tinh xảo như ngọc, khẽ mỉm cười, rực rỡ chói mắt. Mắt mọi người như bị mặt trời làm cho nhức nhối. Thật rực rỡ, thật mê hoặc lòng người! Nàng ngẩng đầu, nhìn về phía trước, lẳng lặng đứng đó. Nàng mặc một bộ váy màu tím nhạt tôn lên vóc người vô cùng hoàn mỹ. Sự thần bí tỏa ra từ nàng khiến lòng người gợn sóng. Chưa có ai thấy qua bộ váy nào như vậy. Không cần bất kỳ trang sức châu báu nào tôn lên, không cần trang điểm gì, nàng như đóa hoa sen trắng nõn thánh khiết, như một đóa mẫu đơn kiều diễm. Mọi người không biết dùng từ nào để miêu tả vẻ đẹp tuyệt thế của nữ tử này.

Hoàng Thái tử ngơ ngẩn nhìn nữ tử vừa xuất hiện, cứ nhìn như vậy mà không thể thốt ra lời nào, cũng không thể nghĩ được gì.

Khi nàng mỉm cười giống ánh mặt trời rực rỡ. Khi nàng an tĩnh đứng ở đó như vầng trăng sáng ngời.

Nàng giống nữ thần, nữ thần ánh trăng giáng xuống phàm trần, khiến không người nào có thể khinh nhờn.

Lý Nguyệt Văn đỡ nữ tử tuyệt thế chậm rãi bước từng bước một trên thảm đỏ. Một chuyện khiến cho người ta sửng sốt xảy ra.

Dưới mỗi bước chân của nữ tử tuyệt thế này hiện ra một đóa hoa sen màu vàng nho nhỏ.

Từng bước cho đến cuối cùng. Cả quảng trường sôi trào!