Tài Năng Tuyệt Sắc

Quyển 3 - Chương 18: Hắc Ám chi thần ra sân




Kiếm lạnh lẽo nhắm thẳng vào cổ họng Hạ Lạc Đặc, sắc mặt của Thích Ngạo Sương cực kì lạnh lẽo.

"Ngạo Sương tiểu thư, ngài......" trên mặt Mã Lệ Liên có chút kinh hoàng.

Hạ Lạc Đặc mồ hôi lạnh từ cái trán toát ra, chống lại ánh mắt sắc bén lạnh lẽo của Thích Ngạo Sương lại không lui bước, mà là cắn chặt răng nói: "Ngươi rất cường đại, nhưng ngươi không thể ép buộc chúng ta làm chuyện vô nhân đạo như vậy."

“Ngu ngốc!” Thích Ngạo Sương cười lạnh một tiếng, những thiên sứ này, quả nhiên là bị tẩy não  nghiêm trọng!

"Cực kỳ tàn ác? Ý tứ rằng các ngươi thì rất thuần khiết và trong sạch, rất chính trực, cho nên không thể dùng phương thức như thế tăng lên thực lực của mình. Sau đó liền mặc kệ lực lượng mình yếu ớt như vậy ngồi đây đợi kẻ khác truy sát tru diệt các ngươi, đem tim thiên sứ của các ngươi hủy diệt, sau đó đem nữ thần các ngươi muốn bảo vệ mang đi, mang tới nơi mà người bị đối xử như chó bị buộc lại vũ nhục đùa bỡn?" ( Ây da~ tiểu Sương thực độc miệng)

Thích Ngạo Sương mỉa mai nhìn sắc mặt càng ngày càng tái nhợt của Hạ Lạc Đặc, nhưng không có ý định dừng lại, "Ngươi thật là ngây thơ đáng yêu a~ ~, người khác đều muốn chặt đầu của ngươi xuống, ngươi vẫn còn ở đem cổ chìa ra, mời gọi, đến đây đi, đến chém chết ta đi, sau đó xin hãy mang nữ thần của bọn ta đi tận tình mà vũ nhục đi."

"Ngươi, ngươi nói láo ( nguyên văn là: “ ngươi chém gió ~~) Ta không có, ta không có ý này!" Hạ Lạc Đặc khẩn trương nhìn về phía Mã Lệ Liên sắc mặt cũng đã tái nhợt, vội vàng giải thích.

"Hành động của ngươi chính là cái ý tứ này." Ánh mắt Thích Ngạo Sương lạnh lẽo, đưa kiếm về phía trước vài phần, lạnh nhạt nói, "Chọn đi, trở nên cường đại, bảo vệ nữ thần hoặc là bị giết và cuối cùng nữ thần trở thành đồ chơi cho bọn chúng."

Hạ Lạc Đặc kinh ngạc nhìn kết giới trên đất, trong kết giới là tim thiên sứ đang bay lung tung ở bên trong, đem kết giới tròn trịa kia lăn qua lăn lại trên mặt đất, làm thế nào cũng không thoát ra được. Những người này, đã từng cùng bọn họ học tập cùng nhau vinh dự được chọn làm chiến sĩ! Nhưng bây giờ lại cùng hắn đối địch. Có thể hắn bây giờ sẽ hoàn toàn hấp thu hết bọn họ, làm cho bọn họ không bao giờ nữa đầu thai được nữa.

" Tín ngưỡng của mỗi người là bất đồng với nhau, tín ngưỡng của bọn họ là bảo vệ, khiến người của Hội Trưởng Lão vĩnh viễn làm mưa làm gió, che giấu ở chân tướng. Mà tín ngưỡng của các ngươi, là bảo vệ nữ thần, để cho nàng đem ánh sáng thuần khiết chính trực, chân chính bao phủ thế giới." Thích Ngạo Sương ở một bên không mặn không lạt tùy ý nói.

Tín ngưỡng?!

Hạ Lạc Đặc quay đầu nhìn Mã Lệ Liên xinh đẹp, khuôn mặt xinh đẹp, đôi con ngươi xinh đẹp, cảm thấy mình thật vô dụng, không bảo vệ được nàng. Có đau thương, có kiên định...... Đúng vậy, tín ngưỡng của ta, chính là Mã Lệ Liên! tín ngưỡng của ta, chính là  Nữ Thần Quang Minh  – Mã Lệ Liên  . 

Ánh mắt của Hạ Lạc Đặc càng ngày càng kiên định, ánh mắt không còn mê ly nữa. Chậm rãi cong người xuống, nhặt lên thứ trong kết giới mới vừa rồi hắn vứt bỏ trên đất. Tiếp quay đầu nhìn về phía ba vị Bát Dực thiên sứ khác, trầm giọng nói: "tín ngưỡng của chúng ta, chính là Nữ Thần Quang Minh của chúng ta, hôm nay chúng ta làm việc này, là bước đầu tiên tiến đến bầu trời Quang Minh. Đem Hội Trưởng Lão hắc ám bẩn thỉu đuổi xuống đài, Thần giới chỉ còn lại một mảnh ánh sáng chân chính và thuần khiết. Con đường này, tràn đầy khó khăn, tràn đầy chông gai, các ngươi, có nguyện ý cùng ta đồng hành hay không?"

"Nguyện ý." Ba Bát Dực thiên sứ gương mặt trịnh trọng, cùng nói.

"Tốt!" Hạ Lạc Đặc quay đầu nhìn về phía Thích Ngạo Sương, nhẹ nhàng nhưng cũng tràn đầy kiên quyết gật đầu một cái.

Mã Lệ Liên ở một bên, thân thể hơi run rẩy. Cứ như vậy thật sâu nhìn Hạ Lạc Đặc, nàng ta biết cũng nói không ra được.

Thích Ngạo Sương mỉm cười một cái, này này tạo phản cũng nói đường hoàng như thế, sợ là Thần giới sẽ đặc sắc thôi. Thích Ngạo Sương nhẹ nhàng búng tay, kết giới trong tay Hạ Lạc Đặc vì vậy mà tan vỡ. Bên trong mấy tim thiên sứ lập tức muốn bỏ chạy tán loạn, lại bị Hạ Lạc Đặc và mấy Bát Dực thiên sứ bắt được toàn bộ.

Hạ Lạc Đặc đối với bọn họ không khách khí, đông đảo tim thiên sứ như thế bị hắn hấp thu toàn bộ, rất nhanh, trên người của bốn người liền được bao phủ bởi một tầng ánh sáng màu trắng chói mắt.

"Bọn họ sắp lên cấp!" Thanh âm Mã Lệ Liên rất nhỏ, nhưng lại không che giấu được kích động.

Nói nhảm! Thích Ngạo Sương trong lòng mắng thầm, hấp thu nhiều tim thiên sứ như thế còn không lên cấp mới thật sự là quái dị, nếu như vậy chỉ có thể nói bọn họ thật đúng là phế vật tới cực điểm.

"Meo meo?" Mèo Tầm Bảo bò đến trên đầu Thích Ngạo Sương, tìm vị trí cao nhất để nhìn rõ ràng cảnh trước mắt các thiên sứ  lên cấp.

"A ——" bốn Bát Dực thiên sứ bị ánh sáng trắng bao phủ, không thấy rõ bóng người ở bên trong. Bọn họ cũng phát ra tiếng rên nhẹ. Một cỗ lực lượng thuần túy lan tràn. Từ từ, ánh sáng trắng dần dần phai đi. Sau lưng Hạ Lạc Đặc vốn có tám cánh từ mỗi bên lại mọc  ra một cánh, biến thành Thập Dực thiên sứ. Thực lực của thiên sứ, từ Lưỡng Dực thiên sứ đến Thập nhị Dực thiên sứ. Thập Nhị Dực thiên sứ ở tại thần giới là đã không thể khinh thường cả Thập Dực thiên sứ cũng vậy. Ở tại thần giới, chưa từng có qua cách tăng cấp tà ác như vậy. Ngày hôm nay bọn Hạ Lạc Đặc làm như vậy. Từ tám cánh trong nháy mắt tăng lên tới mười cánh là chuyện trước nay chưa từng có.

Đáy mắt Mã Lệ Liên tràn đầy vui mừng, một thoáng liền được bốn Thập Dực thiên sứ bảo vệ, nàng ta thế nào không vui mừng cho được?

Khi ánh sáng trắng toàn bộ tản đi, bóng dáng của Hạ Lạc Đặc và những người khác rõ ràng hiện ra trước mắt. Bọn họ bây giờ cùng người trước đó hoàn toàn tưởng như hai người khác nhau, mặc kệ là hơi thở hay là lực lượng, thậm chí dung mạo đều đã có chút tăng lên. Mới vừa rồi nguyên bản là anh tuấn, giờ phút này mặt mũi tuấn mỹ hơn hẳn.

Xem ra, Thần giới, Yêu Giới và Ma giới chắc chắn có điểm chung, lực lượng và dung mạo là  có quan hệ trực tiếp với nhau.

"Tốt lắm, bước đầu tiên đã đi rồi, hơn nữa vĩnh viễn cũng không cách nào quay lại. Nên chúng ta sẽ thảo luận bước kế tiếp." Thích Ngạo Sương có chút mỉa mai nhìn Hạ Lạc Đặc. Người của Thần giới  miệng đầy nhân nghĩa nhưng cũng chỉ là ngụy quân tử mà thôi.

"Ta chưa bao giờ hối hận vì đã đi bước này." Hạ Lạc Đặc kiên định trả lời, "Cho nên, Ngạo Sương tiểu thư, con đường này sau này ta càng không hối hận. Ta sẽ nghe theo sự phân phó của ngài từng bước một."

"Đừng nói như kiểu vạn kiếp bất phục hayhiên ngang lẫm liệt, ngươi phải biết, ta chưa từng miễn cưỡng các ngươi. Con đường này là các ngươi tự mình phải đi." 

(Chậc ~ có miễn cưỡng gì đâu ~ chẳng qua kề cái dao vào cổ rồi nói làm hay là cho tax in chút huyết)

Thích Ngạo Sương khẽ cau mày, lạnh giọng nói. Nhìn những kẻ dối trá ở Thần giới nói cứ như kiểu nàng "Ép cô nương lương thiện làm kĩ nữ " không bằng. Sắc mặt Thích Ngạo Sương khó chịu. Giả bộ cái gì giả bộ? Làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ sao?

"Thật xin lỗi, Ngạo Sương tiểu thư, là ta biểu đạt không đúng. Nếu để cho ngài không thoải mái, ta xin lỗi. Con đường này, là chúng ta tự chọn, chúng ta tuyệt đối sẽ không hối hận, cũng tuyệt đối không có ý trách ngài. Ngược lại, chúng ta cảm tạ ngài, cảm tạ ngài đã chỉ rõ cho chúng ta con đường này." Hạ Lạc Đặc nhìn thấy Thích Ngạo Sương không vui, lập tức mở miệng giải thích.

Ha ha, người này, quả nhiên không đơn giản. Thích Ngạo Sương khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu, không có nữa so đo.

Mã Lệ Liên nhìn thực lực mấy người được tăng cường, đè nén kích động trong lòng, quay đầu nhìn về phía Thích Ngạo Sương nhẹ giọng nói: "Như vậy, Ngạo Sương tiểu thư, bước kế tiếp chúng ta nên làm cái gì đây?" Trong giọng nói mơ hồ dẫn theo chút cung kính cùng lấy lòng còn có cảm kích. Nếu không phải thiếu nữ là nhân loại này, thì nàng sớm bị bắt trở lại  chỗ Hội Trưởng Lão. Như thế nào có thể có cơ hội phản kháng đây?

"Thì ra là Hội Trưởng Lão bắt ngươi trở về sau đó sẽ xử lí sao?" Thích Ngạo Sương nhàn nhạt hỏi.

"Chờ phán xét, phán quyết sau đó nhốt lại. Sau đó mới chọn Nữ Thần Quang Minh mới  để cử hành nghi thức." Đáy mắt Mã Lệ Liên thoáng qua một tia thâm trầm không dễ dàng phát giác  .

"A, nhanh như vậy sẽ kiếm Nữ Thần Quang Minh kế nhiệm?" Thích Ngạo Sương hài hước nhàn nhạt hỏi ra một câu, khi mà đáy mắt Mã Lệ Liên lóe lên tia thâm trầm kia nàng vẫm thấy rõ.

"Không sai" Mã Lệ Liên khẽ cắn răng, chậm rãi nói, " Nữ Thần Quang Minh mới sẽ kế nhiệm, sẽ là người có họ hàng với kẻ nào đó trong Hội Trưởng Lão, cho nên bọn họ công khai ủng hộ nàng ta. Mà bây giờ còn chưa có cử hành nghi thức, nàng đã công khai tự xưng Nữ Thần Quang Minh  rồi."

Đáy lòng Thích Ngạo Sương mỉa mai cười lạnh, khó trách trong lòng Mã Lệ Liên   cảm thấy không công bằng. Đối phương ỷ thế mình có kẻ chống lưng, thời điểm nàng ta chưa từ chức Nữ Thần Quang Minh  mà kẻ khác đã tự xưng mình là Nữ Thần Quang Minh rồi, đúng là một chuyện rất ấm ức a~

"Làm thê nào để nhận ra thân phận của Nữ Thần Quang Minh?" Thích Ngạo Sương chợt nhớ tới điều mấu chốt của vấn đề. Hội Trưởng Lão vì sao phải trăm phương ngàn kế bắt được Mã Lệ Liên? Theo thực lực của bọn họ cùng danh tiếng thì hoàn toàn có thể không cần phải để ý đến nàng ta, trước hết đem vị trí Nữ Thần Quang Minh giao cho kẻ khác, trở lại xử trí Mã Lệ Liên sau. Có lẽ, trong tay Nữ Thần Quang Minh phải có tín vật gì đó, tựa như Ngọc Tỉ của Hoàng Đế Trung Quốc Cổ Đại, vật có ý nghĩa tượng trưng. Cho nên Hội Trưởng Lão trước tiên phải được bắt được Mã Lệ Liên rồi lấy được tín vật trên người nàng, mới có thể thuận lợi đưa kẻ đã được chỉ định len vị trí  Nữ Thần Quang Minh. 

"Là vật này." Mã Lệ Liên chỉ tại cái trán chính mình, cái trán dần dần hiện ra một thất sắc thủy tinh khéo léo.( ta cũng không biết cái thất sắc thủy tinh là cái gì nhưng đại loại như là cái dấu chỗ trán cuả Bồ Tát ý)

Thích Ngạo Sương định thần nhìn cái thất sắc thủy tinh đang chậm rãi hiện rõ trên trái của Mã Lệ Liên.

"Đây chính là tín vật tượng trưng cho thân phận của Nữ Thần Quang Minh, bọn họ muốn thu hồi vật này, không có vật này, sẽ không cách nào cử hành nghi thức. Vì vật này chính là thứ để, hấp thu hạ cấp Vị Diện Tín Ngưỡng Chi Lực." Mã Lệ Liên cũng không có giấu giếm. Nàng là người thông minh, biết thiếu nữ trước mắt không phải dễ gạt. Nếu là giao dịch, như vậy thì phải bày tỏ thành ý. Huống chi vật này, Thích Ngạo Sương coi như cầm đi cũng không dùng được, đây là để hấp thu Tín Ngưỡng Chi Lực.

Thích Ngạo Sương khẽ gật đầu, hiểu rõ ra. Nói như vậy, coi như mình không cần đi tìm thì, người của Hội Trưởng Lão cũng tìm tới bọn Mã Lệ Liên!

Mã Lệ Liên thấy Thích Ngạo Sương gật đầu, yên lòng, đem thất sắc thủy tinh lần nữa ẩn vào trán của mình. Theo nàng thấy, thiếu nữ trước mắt, tựa như có lẽ đang nghĩ tới biện pháp.

"Trưởng Lão Hội, là bí mật đuổi giết ngươi sao? Cả người của Thần giới còn không biết trong nội bộ các ngươi xảy ra chuyện gì, phải hay không?" Thích Ngạo Sương không chút để ý hỏi.

Mã Lệ Liên hơi sững sờ, gật đầu một cái: "Đúng vậy, chuyện như vậy cũng không phải quang minh chính đại, Hội Trưởng Lão sẽ không công bố với dân chúng. Cho nên ta mới có thể ở lại cái nơi này."

"Vậy cũng tốt." Thích Ngạo Sương khóe miệng nâng lên đường cong quỷ dị "Ý là, ở cái thế giới này, trừ Hội Trưởng Lão cùng người của bọn họ, thì tại trong lòng của tất cả mọi người, ngươi mới thật sự là Nữ Thần Quang Minh!"

"Vâng...... Đúng vậy."Mã Lệ Liên có chút nghi ngờ, không biết rõ là Thích Ngạo Sương muốn làm cái gì.

Thích Ngạo Sương thật thấp cười một tiếng, không có lập tức giải trừ  nghi ngờ cho Mã Lệ Liên, mà là hỏi một câu nói như vậy: "Hắc Ám chi thần, bây giờ đang ở nơi nào? Hắn cũng chính là Trật Tự thần."

Sắc mặt của Mã Lệ Liên hơi đổi, kinh ngạc nhìn về phía thích Ngạo Sương, có chút chần chờ nói: "Ngạo Sương tiểu thư, tìm Tây Tư Tháp Nhĩ  làm cái gì?"

"A, tên của tên kia là Tây Tư Tháp Nhĩ?" Thích Ngạo Sương híp mắt lộ ra nét mặt phi phi tiếu tiếu.

"Vâng." Mã Lệ Liên nghe giọng điệu Thích Ngạo Sương, nhìn lại nét mặt Thích Ngạo Sương, trong lòng càng thêm không hiểu nàng tìm Hắc Ám chi thần Tây Tư Tháp Nhĩ  là vì cái gì. Hắn hiện tại cũng không phải là dễ chọc rồi. Kể từ trở thành Trật Tự thần, ảnh hưởng của hắn tại hạ cấp Vị Diện càng tới càng lớn, Hội Trưởng Lão bây giờ đang ở chuẩn bị chiến tranh Thánh Chiến, vô phương quản hắn. Nhưng mà thánh chiến vừa kết thúc tuyệt đối sẽ tìm hắn gây phiền phức.

"Không biết Ngạo Sương tiểu thư tìm hắn là vì cái gì?" Mã Lệ Liên có chút chần chờ không chừng hỏi.

"Hắn cho ta nếm mùi đau khổ nhiều như vậy, còn chiếm nhiều tiện nghi như vậy, ta không đòi chút lợi ích sao được?" Thích Ngạo Sương lộ ra một tia giảo hoạt. Hắc Ám chi thần hiện tại thuận buồm xuôi gió, một phần công lao rất lớn đều là của nàng. Người này, từ đầu tới đuôi còn chưa có qua cám ơn nàng, chính là chỉ đem cái dấu ấn hắc ám hủy bỏ liền biến mất không thấy. Lần này đi đến hang ổ của hắn nhất định phải hảo hảo hỏi thăm hắn nha.

Mã Lệ Liên hơi sững sờ sau lập tức phản ứng kịp. An Cát Lí Tạp bị đuổi xuống đài, Hắc Ám chi thần ở dưới nhân giới lại có đông đảo tín đồ, tự xưng là Trật Tự thần, đều không phải là thiếu nữ trước mắt một tay thúc đẩy sao? Coi như bọn họ quen biết đã lâu. Nhưng vào lúc này tìm Tây Tư Tháp Nhĩ  làm cái gì?

"Ngạo Sương tiểu thư, ngươi tìm Tây Tư Tháp Nhĩ  vì......" Mã Lệ Liên không hiểu, "Nếu như ngài muốn cho Tây Tư Tháp Nhĩ trợ giúp chúng ta, sợ rằng rất không có khả năng. Hắn bây giờ đang ở cố gắng phát triển thế lực của mình, sẽ không hao tâm tốn sức." Mã Lệ Liên quả thật rất thông minh, lúc này cùng Thích Ngạo Sương nói chuyện, đã dùng chúng ta, mà không phải ta.

"Cho nên, mới nói người của Thần giới các ngươi cũng quá thuần khiết rồi." Thích Ngạo Sương xem thường nhàn nhạt nói một câu, nơi này thuần khiết quá cũng không phải là nên tán dương bọn họ. Những người này thủy chung không hiểu chính trị, chỉ biết trắng là trắng, đen là đen, không biết rằng trắng đen lẫn lộn sẽ tạo ra màu nâu hay sao. Chuyện gì đều có tính hai mặt của nó.

"Các ngươi vây quét Hắc Ám chi thần đã lâu rồi? Nhưng lại  không cách nào diệt trừ hắn." Thích Ngạo Sương nói ra một sự thật kinh ngạc.

"Ngạo Sương tiểu thư làm sao ngài biết?" Mã Lệ Liên kinh ngạc nhìn thiếu nữ trước mắt mặt hờ hững, người thiếu nữ này, tuổi của nàng tuyệt đối sẽ không vượt qua 18. Mà bọn họ cùng Hắc Ám chi thần từ xưa đến nay  tranh đấu hiếm ai biết, nàng làm sao sẽ biết? Hắc Ám chi thần nói cho nàng biết hay sao? Không thể nào!

"Có Hắc ám mới có thể tôn lên Ánh sáng. Hắc ám và Ánh sáng nguyên bản là không thể chia lìa. Buồn cười là các ngươi luôn muốn tiêu diệt Hắc ám, nhưng là một khi tiêu diệt Hắc ám, còn sẽ có Ánh sáng sao? Mọi việc đều có hai mặt, giống như ngươi có lòng bàn tay thì cũng có mu bàn tay. Không có kẻ địch vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn." Thích Ngạo Sương khẽ hí mắt, lạnh giọng đối với Mã Lệ Liên chậm rãi nói  "Nếu Hội Trưởng Lão đuổi tận giết tuyệt ngươi, mà người của thế giới này trước mắt chỉ thừa nhận Nữ Thần Quang Minh là ngươi, như vậy, ngươi liền đem cái vị trí Nữ Thần Quang Minh này ngồi thật vững"

"Ý của ngài là để cho ta thành lập một thần đình Quang Minh khác? Cùng với Hắc Ám chi thần hợp tác?" Mã Lệ Liên xác thực rất thông minh, lập tức hiểu ý tứ của Thích Ngạo Sương.

"Không sai" Thích Ngạo Sương tán thưởng gật đầu một cái, mỉm cười nói, "Tín vật để Hấp thu Tín Ngưỡng Chi Lực đang trong tay ngươi, ngươi mới là Nữ Thần Quang Minh chính thức. Đem thần đình Quang Minh dời đến một nơi khác có gì là không thể?”

"Có Hắc ám mới có Ánh sáng, Hắc ám tôn lên Ánh sáng......" Mã Lệ Liên  lẩm bẩm lặp lại những lời này, đem ý tứ của Thích Ngạo Sương hiểu thấu đáo cặn kẽ. Ánh sáng cùng Hắc ám là cùng tồn tại, chỉ cần hai người bình an vô sự, như vậy thì cùng trường tồn đến vĩnh viễn.

"Đầu tiên là phải tạo ra uy tín." Thích Ngạo Sương nhìn xe ngựa, nhẹ nhàng lắc đầu nói, " Các ngươi đi xe ngựa này quá khoa trương, dễ gây chú ý. Hiện tại chúng ta sẽ lên đường đi tìm Hắc Ám chi thần."

Hạ Lạc Đặc nghe hai người nói chuyện, vẻ mặt rất gấp gáp, vẫn muốn chen vào hỏi xem rốt cuộc hai người đang nói gì nhưng bị Mã Lệ Liên trợn mắt một cái. Rốt cuộc, Hạ Lạc Đặc lại vẫn an tĩnh đợi bên cạnh không hề lên tiếng nữa.

Mã Lệ Liên nhìn xe ngựa, nhíu mày, vung tay lên, vốn là xe ngựa hoa hoa lệ lệ  trở nên rất bình thường. Mã Lệ Liên nghiêng người mời Thích Ngạo Sương lên xe trước "Ngạo Sương tiểu thư, mời lên xe ngựa, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện."

Thích Ngạo Sương gật đầu một cái, nhìn về phía mấy người Hạ Lạc Đặc nói thật nhỏ: "Bọn họ như vậy cũng rất dễ nhận ra, có thể ngụy trang một chút thì tốt."

(Tiểu Sương có cả đống kinh nghiệm chạy trốn, ẩn nấp và ngụy trang.Hắc hắc~)

Mấy người Hạ Lạc Đặc sau khi nghe xong lời nói của Thích Ngạo Sương, hai mặt nhìn nhau, không do dự, đem toàn bộ cánh ẩn đi. Cánh thiên sứ chính là vinh dự của bọn họ, chính là tượng trưng cho lực lượng của bọn họ. Cho nên, sẽ không có thiên sứ bào muốn đem vinh dự của mình mà che đi. Nhưng bọn người Hạ Lạc Đặc vì Mã Lệ Liên đã sớm đem tôn nghiêm của mình ném sau ót.

Xe ngựa lần nữa chậm rãi khởi động, bây giờ đoàn người bọn hắn lên đường không hề dễ dàng bị nhận ra nữa. Hạ Lạc Đặc đánh xe ngựa, ba người kia cùng yên lặng chạy theo ở phía sau xe ngựa.

Trong xe ngựa, Thích Ngạo Sương nhắm mắt lại tựa vào thành xe, Mã Lệ Liêv nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Thích Ngạo Sương, muốn mở miệng nói gì đó, nhưng không biết nên nói như thế nào.

"Cái đó, Ngạo Sương tiểu thư......" Mã Lệ Liên rốt cuộc thật thấp  mở miệng.

"Hả?" Thích Ngạo Sương vẫn không có mở mắt ra, Mèo Tầm Bảo nấp tại trong ngực của nàng ủn tới ủn lui  tìm vị trí thoải mái ngủ.

"Có thể hay không xin Ngạo Sương tiểu thư hãy làm chứng cho ta. Ta đã quyết định đi đường này, có hy sinh cũng không quay lại, tuyệt đối sẽ không hối hận." Mã Lệ Liên cắn răng kiên định mà nói ra.

Thích Ngạo Sương lúc này mới mở mắt ra, ở trên khuôn mặt xinh đẹp nở một nụ cười. Mã Lệ Liên này, rốt cuộc đã có quyết định. Nàng ta đã bị người của Hội Quang Minh hoàn toàn tẩy não giờ lại kêu nàng ta tiếp nhận việc phải cùng Hắc ám hợp tác, quả thật không phải dễ dàng như vậy. Mới vừa rồi Thích Ngạo Sương vừa lên xe ngựa không để ý đến nàng ta, nhưng cảm thấy tinh thần của nàng ta đang giao động. Nàng ta đang do dự...... Chuyện này, một khi do dự hậu quả thật không tưởng tưởng nổi. Thậm chí còn chưa có bắt đầu có lẽ đã kết thúc.

Hiện tại, tinh thần Mã Lệ Liên không thấy bất kì giao động gì nữa. Nàng ta tựa hồ như đã hạ quyết tâm.

"Thật ra thì rất đơn giản. Ngươi mới thật sự là Nữ Thần Quang Minh. Hắc Ám chi thần phối hợp ngươi, làm chút động tác giả, đem uy vọng của ngươi đề cao đến đỉnh điểm, vượt qua  Hội Trưởng Lão. Sau đó ngươi cùng Hắc Ám chi thần sống chung hòa bình, ít nhất thì cũng vụng trộm thỉnh thoảng chuẩn bị trận chiến giả gì đó." khóe miệng Thích Ngạo Sương mang theo nụ cười tà mị.

Mã Lệ Liên nhẹ nhàng nuốt nước miếng một cái, cứ như vậy kinh ngạc nhìn Thích Ngạo Sương. Ma quỷ! Người thiếu nữ này mà là nhân loại cái gì? Nàng căn bản là ác ma, Ác ma hấp dẫn linh hồn của con người làm cho họ cam tâm tình nguyện xuống Địa ngục!

Nhưng là, Mã Lệ Liên   nhưng lại không thể không thừa nhận. Cái biện pháp vô cùng tốt, tốt đến mức làm cho nàng cảm thấy tràn đầy hi vọng, trước mắt tràn đầy ánh sáng.

"Thật Tốt!" ánh mắt của Mã Lệ Liên chợt trở nên nóng bỏng, sáng quắc nhìn Thích Ngạo Sương, trên khuôn mặt xinh đẹp càng hiện lên vẻ điên cuồng cùng nụ cười dữ tợn, cũng rất cay nghiệt mà nói, "Ta muốn trở thành người thống trị chân chính của Thần giới, những kẻ muốn đem ta giẫm ở dưới chân, ta cuối cùng sẽ đem bọn họ hung hăng mà giẫm  nát! Ta tuyệt đối sẽ không trở thành thứ đồ chơi ghê tởm của mấy lão già kia, ta muốn để cho bọn họ phải trả giá gấp trăm lần, nghìn lần!"

Thích Ngạo Sương khẽ rủ thấp lông mi xuống, trầm giọng nói: "Đúng vậy, ngươi mới là người thống trị chân chính của Thần giới." Ánh mắt điên cuồng, nụ cười dữ tợn, mặc kệ là người nào, môt khi bị áp bức tới cực điểm, thì sẽ bộc phát ra lực lượng kinh người. Mã Lệ Liên này, đã bị đưa vào đường cùng. Nàng ta hiện tại điên cuồng như vậy, có lẽ mới là bản tính chân chính của nàng ta

Bàn cân lúc này mới vừa bắt đầu thử sức..... Một bên là Hắc Ám chi thần, Tây Tư Tháp Nhĩ.

Một bên là Nữ Thần Quang Minh, Mã Lệ Liên.

Thiên hạ này, nhất định mình nhất định phải khiến nó giữ vững thăng bằng.

Thích Ngạo Sương chậm rãi nhắm mắt lại, bắt đầu dưỡng thần.

Xe ngựa chậm rãi đi tới, đến không gian hư vô thì trực tiếp bay lên, xuyên qua một mảnh khe hở không gian, đi tới khác  một không gian khác.

Thần giới cũng chỉ có Nữ Thần Quang Minh  có Thiên Mã mới có năng lực như thế.

Mảnh không gian này, có vẻ âm u và ẩm ướt.

Đây cũng là địa bàn của Hắc Ám chi thần, Hắc Phong Sơn. Cung điện của  Hắc Ám chi thần cũng ở nơi này, chỗ dãy núi tận cùng bên trong.

Khi có hơi thở ánh sáng của đoàn người Mã Lệ Liên xuất hiện tại nơi này thì lập tức đưa tới báo động.

Lực lượng nhỏ yếu nhất là các Sinh Vật Hắc Ám cũng mau trốn đi.

Khi bọn họ mới vừa vào khu vực này không lâu, liền nghe đến nơi xa có thanh âm truyền đến.

"Là hắc ám kỵ sĩ đoàn của Hắc Ám chi thần." sắc mặt của Mã Lệ Liên có chút lo lắng nói.

“ Hả? ” Thích Ngạo Sương khẽ nhíu mày, xem ra Hắc Ám chi thần làm ăn cũng không tệ. Nghe cái thanh âm này, kỵ sĩ tới cũng không ít.

"Dừng xe." Thích Ngạo Sương kêu Hạ Lạc Đặc dừng xe ngựa, nhẹ nhàng nhảy xuống, đứng ở trước mặt của xe ngựa.

Một đội đông nghẹt hắc ám kỵ sĩ rất nhanh liền cuốn cuồn cuộn bụi bặm đi tới trước mặt Thích Ngạo Sương. Tất cả hắc ám kỵ sĩ đều mặc đồ đen nhánh, khôi giáp đen nhánh, cầm đầu là người kỵ sĩ mà trên khôi giáp của hắn còn mang theo hoa văn pháp tế thần Hắc Ám. Mỗi kỵ sĩ đều mang nón bảo hộ, đem dung mạo hoàn toàn che khuất.

Kỵ Sĩ Đoàn ngừng lại, kỵ sĩ cầm đầu đem trường thương trên tay nhắm thẳng vào Thích Ngạo Sương đang định lên tiếng.

Thích Ngạo Sương lơ đễnh nhẹ nhàng búng ngón tay, trường thương của kỵ sĩ lập tức hóa thành bột.

Nhất thời, chung quanh mọi âm thanh tĩnh lặng.

"Đi vào, nói cho Hắc Ám chi thần, nói Khắc Lôi Nhã đến tìm hắn. Nếu không nhanh ta sẽ khiến các ngươi biết hậu quả là như thế nào." thanh âm lạnh lẽo của Thích Ngạo Sương không có một tia nhiệt độ, cũng mang khí thế mười phần. Hắc ám kỵ sĩ  nghe Thích Ngạo Sương nói lộ ra kinh hãi không thôi, bây giờ nghe cái tên Khắc Lôi Nhã này toàn bộ cứng đờ ở tại chỗ.

Giọng điệu Thích Ngạo Sương cứng rắn, bấy giờ trong hư không lại truyền đến một thanh âm trầm trầm, giọng điệu lại tuyệt đối không nghiêm chính: "Ha ha, ta thấy cỗ hơi thở quen thuộc tưởng là ai, thì ra là Khắc Lôi Nhã a~~. Ta thật sự vô cùng nhớ ngươi đấy."