Tài Năng Tuyệt Sắc

Quyển 3 - Chương 20: Thành viên của Hội Trưởng lão biến thái




Màn đêm buông xuống, Tây Tư Tháp Nhĩ thật chuẩn bị dạ yến chiêu đãi Thích Ngạo Sương. Nhưng Thiếu chủ và Phong Dật Hiên không xuất hiện. Vui nhất trong buổi dạ yến này là mèo Tầm Bảo. Nó thở khò khè, ăn vô cùng thoải mái, rồi vỗ vỗ bụng đầy thỏa mãn, nằm chổng vó trên bàn trước mặt Thích Ngạo Sương, cứ như vậy mà ngáy khò khò.

Mã Lệ Liên và những thiên sứ bảo vệ nàng cũng xuất hiện. Thái độ của Tây Tư Tháp Nhĩ với bọn họ đã khách sáo hơn. Chắc là đã nghĩ thông rất nhiều vấn đề chi tiết.

Thích Ngạo Sương ăn bữa tối phong phú này mà không yên lòng, liền ôm mèo Tầm Bảo rời đi. Mã Lệ Liên đi một mình tới thư phòng của Tây Tư Tháp Nhĩ để bàn chuyện, không có thời gian rảnh để ý tới sự bất thường của Thích Ngạo Sương.

Tạp Mễ Nhĩ ngồi ở vị trí của mình, thưởng thức rượu vang một cách tao nhã, nhìn theo bóng lưng rời đi của Thích Ngạo Sương, dường như đang suy nghĩ gì đó.

Thích Ngạo Sương ôm mèo Tầm Bảo đã ngủ say, hỏi thị nữ nơi ở của Phong Dật Hiên rồi trực tiếp tìm tới.

Đứng trước cửa phòng, Thích Ngạo Sương giơ tay lên định gõ cửa, nhưng hồi lâu vẫn không hạ xuống. Trước mắt nàng hiện lên vẻ mặt phức tạp và ánh mắt đau đớn của Phong Dật Hiên.

Rốt cuộc là sau khi tách khỏi hắn thì đã có chuyện gì xảy ra?

Giọng nói quen thuộc truyền ra từ trong cửa.

“Ai?” giọng của Phong Dật Hiên truyền ra thật nhỏ.

Thích Ngạo Sương không lên tiếng. Nàng sợ mình nói ra thì Phong Dật Hiên sẽ không mở cửa cho mình.

Nàng đứng yên ở đó. Tiếng bước chân từ từ vang lên trong cửa.

Lúc cửa mở ra, khuôn mặt tuyệt mỹ của Phong Dật Hiên hiện ra.

Phong Dật Hiên cứ im lặng đứng đó, lẳng lặng nhìn thật sâu người trước mắt. Thật ra thì hắn đã sớm biết người đứng ngoài cửa là ai, có điều… “Dật Hiên, tại sao lại không nhận ta? Huynh rõ ràng là Dật Hiên mà ta biết!” Thích Ngạo Sương nhìn người trước mặt, rốt cuộc không nhịn được nữa mà mở miệng chất vấn.

“Ta…” Phong Dật Hiên khẽ mở miệng, nhưng chỉ nói được một chữ, rồi không nói tiếp nữa.

“Dật Hiên! Tại sao? Rốt cuộc là huynh có nỗi khổ tâm gì? Ta thấy rất rõ ràng sự đau đớn sâu đậm trong mắt huynh. Rốt cuộc là tại sao? Là cái gì làm khó huynh như thế? Là bởi vì ta sao?” Thích Ngạo Sương đột nhiên cảm thấy rất hoảng hốt, cảm giác Phong Dật Hiên trước mắt sẽ bỗng nhiên rời xa mình, không trở về nữa.

“Không phải đâu. Ta sẽ ngừng Thánh Chiến vì nàng. Nhất định sẽ không để nàng phải đau lòng khổ sở…” Phong Dật Hiên chậm rãi nói những lời này thật nhỏ, ánh mắt không dời khỏi khuôn mặt xinh đẹp của Thích Ngạo Sương, nhưng không nói thêm gì.

“Dật Hiên!” Thích Ngạo Sương kinh ngạc mà nhìn Phong Dật Hiên, nhìn sự ẩn nhẫn và đau đớn rõ ràng trong đáy mắt hắn, nghẹn ngào gọi, muốn hỏi gì đó nhưng lại bị một tiếng quát cắt đứt.

“Thích Ngạo Sương! Ngươi đứng đây làm gì? Tránh ra!” giọng nói đầy giận dữ của Thiếu chủ truyền tới. Ngay sau đó, nàng ta đã đứng bên cạnh Thích Ngạo Sương, nhìn nàng đầy căm tức.

“Thiếu chủ…” Thích Ngạo Sương quay sang nhìn Thiếu chủ. Thiếu chủ tức giận, cặp mắt như sắp phun ra lửa.

“Nơi này không chào đón ngươi. Ngươi trở về phòng của mình nhanh lên!” Thiếu chủ gầm lên với Thích Ngạo Sương rồi đẩy Phong Dật Hiên vào phòng, đóng cửa phòng đánh “rầm”.

Thích Ngạo Sương ngơ ngác đứng đó, nhìn cửa phòng đóng chặt, lâu sau mới buồn bã mà rời đi.

Bên trong phòng, Phong Dật Hiên lẳng lặng tựa vào cửa sổ, nhìn màn đêm bên ngoài tựa như tâm tình của hắn… “Tức chết ta mất. Thật đáng ghét. A a a a!” Thiếu chủ phát điên, phóng hỏa.

Phong Dật Hiên mắt điếc tai ngơ, chỉ yên lặng nhìn bên ngoài. Nhưng trong lòng đang suy nghĩ miên man.

Ngạo Sương, Ngạo Sương…Thật ra thì ta có rất nhiều chuyện muốn nói với nàng.

Ta nhất định sẽ ngừng Thánh Chiến vì nàng.

Tuyệt đối sẽ không để nàng đau lòng khổ sở, tuyệt đối!

Có điều, ta từng thề sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh nàng.

Sợ là ta không làm được rồi… Màn đêm đen kịt.

Sáng hôm sau, trong bữa ăn sáng, Thích Ngạo Sương thấy Tây Tư Tháp Nhĩ mặt mày hớn hở và Mã Lệ Liên mỉm cười thỏa mãn thì hiểu rằng hai người đã bàn chi tiết xong.

Mặt hai người còn rất mập mờ, khiến người ta suy nghĩ miên man.

Mà thái độ của Tây Tư Tháp Nhĩ cũng trở nên vô cùng khách sáo với Mã Lệ Liên.

Đã bàn tốt, dĩ nhiên là nên hành động.

Điều đầu tiên chính là xây dựng thần đình Quang Minh mới. Mã Lệ Liên chọn vị trí của thần đình cách xa trung tâm thành Áo Nhĩ Lương, ở giữa thần đình Quang Minh và thần đình Hắc Ám. Làm như vậy thì dễ hành động hơn.

Tây Tư Tháp Nhĩ thì tích cực khác thường. Cục diện bị chèn ép mấy vạn năm sắp thay đổi, tự nhiên hắn phải dốc hết sức để giúp Mã Lệ Liên thành lập chính quyền.

Không thể không nói bây giờ quả thật Tây Tư Tháp Nhĩ rất giàu. Đoàn người bí mật đến thành Áo Nhĩ Lương, mua một căn nhà lớn ở trung tâm thành rồi bắt đầu xây lại.

Kiến trúc của Thần giới không phức tạp như Nhân giới. Ba ngày sau, một tòa cung điện hùng vĩ hiện lên. Huy chương trên cửa tòa cung điện hùng vĩ này khiến tất cả mọi người trong thành cực kỳ kinh ngạc. Đó là biểu tượng của thần đình Quang Minh!

Khi Mã Lệ Liên tỏa ánh sáng thiêng liêng và bốn thiên sứ mười cánh ăn mặc long trọng xuất hiện thì thần dân trong thành Áo Nhĩ Lương kích động, sôi trào.

Nữ Thần Quang Minh đến rồi!

Khi Nữ Thần Quang Minh nói vài lời đầy uy nghiêm xong, thần dân trong thành cực kỳ kích động, nhiệt huyết sôi trào.

“Từ hôm nay trở đi, thần đình Quang Minh chính thức dời đến thành Áo Nhĩ Lương. Ta – Tác Phỉ Nhĩ Mã Lệ Liên nhất định sẽ dẫn mọi người đánh đuổi Hắc Ám, khiến ánh sáng thuần khiết chính trực sẽ tràn đầy toàn bộ thế giới.” Mặt Mã Lệ Liên xinh đẹp thánh thiện, trên khuôn mặt tỏa ra uy nghiêm không thể xâm phạm.

Ngày này,toàn thành Áo Nhĩ Lương rất lâu sau cũng không ổn định được.

Thích Ngạo Sương đứng trên một tòa lầu ở nơi cao của cung điện, nhìn từ cửa sổ xuống, thấy Mã Lệ Liên và thiên sứ bảo vệ nàng nhận mọi người quỳ bái, không khỏi bĩu môi.

“Đây là bước đầu tiên.” Giọng nói nhẹ nhàng trầm thấp của Tây Tư Tháp Nhĩ truyền tới, “Còn phải xây dựng học viện Quang Minh, chọn lựa thiên sứ chiến sĩ cho nàng ta, phát triển sức mạnh của nàng ta. Tin rằng mấy lão già kia đã nhận được tin tức từ đây, nhất định sẽ tìm cách. Có điều, ta rất muốn biết vẻ mặt của bọn họ bây giờ như thế nào.” Tây Tư Tháp Nhĩ hả hê mà nói.

Hội Trưởng lão à? Thích Ngạo Sương nhìn Mã Lệ Liên đang hưởng thụ hoa tươi và ca ngợi. Số phận của nàng quả tốt hơn Nữ Thần Quang Minh An Kiệt Lệ Tạp trước rất nhiều.

Quả nhiên Mã Lệ Liên không phải đèn đã cạn dầu. Nàng xây dựng học viện Quang Minh bằng tốc độ nahnh nhất, ban bố hiệu lệnh cho cả nước, thông báo cho toàn bộ người của Thần giới mỗi năm sẽ lựa chọn một lần. Địa điểm lựa chọn lần này là ở thần đô mới – thành Áo Nhĩ Lương.

Người trẻ tuổi tràn đầy nhiệt huyết hăng hái ghi danh.

Trong mắt người đời, Nữ Thần Quang Minh mới là người nắm quyền của thần đình Quang Minh. Dù sao thì bề ngoài Nữ Thần Quang Minh cũng là đại diện cho ánh sáng.

Trong nội thành, dĩ nhiên Hội Trưởng lão đã nhận được tin tức.

“Khốn kiếp, tiện nhân Mã Lệ Liên này lại dám nói với người ngoài đã dời thần đình Quang Minh đi! Khốn kiếp, vậy chúng ta là gì?” một nữ tử mặc trang phục hoa lệ trong căn phòng xa hoa nổi cơn tam bành, đem những bình hoa, chén trà có thể cầm được ném hết xuống đất. Trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta là sự dữ tợn, đôi mắt xinh đẹp như sắp phun ra lửa. Nếu bây giờ Mã Lệ Liên đứng trước mặt nàng ta, không có gì phải nghi ngờ rằng nàng ta nhất định sẽ xông lên nắm tóc nhổ nước miếng rồi. 

Nữ nhân mặc trang phục hoa lệ này không phải ai khác mà chính là Nữ Thần Quang Minh kế nhiệm được chọn - Phù La Lạp.

“Được rồi, Phù La Lạp. Con xem con có còn dáng vẻ cao quý của Nữ Thần Quang Minh không?” một nam tử anh tuấn bên cạnh mở miệng khuyên bảo đầy bất đắc dĩ.

“Nhưng phụ thân, tiện nhân Mã Lệ Liên kia lại dám công khai đối đầu với chúng ta như thế!” Phù La Lạp tức giận giậm chân, không cam lòng mà kể khổ với người đàn ông này.

“Ta biết. Kiên nhẫn chút đi. Chỉ có một mình Mã Lệ Liên thì có thể gây sóng gió gì? Sẽ xử lý rất nhanh thôi.” Một tia u ám thoáng qua đáy mắt nam tử anh tuấn. Ông chính là một thành viên của Hội Trưởng lão, cũng chính là phụ thân của Phù La Lạp – Địch Duy Tư.

“Phù La Lạp, con phải nhớ con là Nữ Thần Quang Minh. Con nhìn con xem, vẫn cái dáng vẻ tùy hứng làm bậy. Nếu thần dân mà thấy thì sẽ ra sao?” giọng điệu cứng rắn của Địch Duy Tư vừa dứt thì một giọng nói trầm thấp truyền tới. Người nói là một nam tử ngồi cạnh đó, khuôn mặt ông có mấy phần giống Địch Duy Tư. Ông chính là phụ thân của Địch Duy Tư, ông nội của Phù La Lạp – Gia Bố Lan.

Cũng khó trách Phù La Lạp được chọn là Nữ Thần Quang Minh kế nhiệm. Chín trưởng lão của Hôi Trưởng lão thì có bốn người là có huyết thống với nàng. Hai vị khác là thúc thúc của nàng, càng ủng hộ nàng vô điều kiện.

“Vâng, gia gia.” Phù La Lạp ngượng ngùng cúi đầu, thu lại một chút.

“Hừ! Tiểu tiện nhân Mã Lệ Liên này mà cũng đòi tách ra.” Trong mắt Gia Bố Lan lóe lên ánh sáng lạnh, nói đầy khinh miệt, “Chờ tóm nó lại ta sẽ khiến nó sống không bằng chết.”

“Phụ thân, hãy làm nhanh lên, chậm nữa thì không kịp mất. Tất cả mọi người sẽ cho rằng đó mới là thần đình Quang Minh thật.” Phù La Lạp thúc giục.

“Tiểu nha đầu, chờ con nói thì đã muộn rồi. Chúng ta đã phái người đi tiêu diệt toàn bộ rồi.” Địch Duy Tư điểm trán của nàng, cười khẽ.

“Thật hả phụ thân?” Phù La Lạp vui mừng, hô nhỏ, sau đó quay sang nhìn Gia Bố Lan đang cười sâu xa, mừng rỡ mà hỏi, “Gia gia, lời phụ thân nói là thật ạ?”

“Đương nhiên là thật rồi. Khi nào thì tiểu nha đầu con mới có thể trưởng thành chững chạc được nhỉ?” Gia Bố Lan cười với Phù La Lạp đầy cưng chiều. Nàng ta xấu hổ, cười cười: “Con sẽ học hai người. Sau này con có thể làm được.”

“Vậy thì tốt. Bây giờ chúng ta chỉ cần yên lặng đợi tin tốt thôi.” Giọng Địch Duy Tư vô cùng lạnh lẽo. Ông đã chà đạp Mã Lệ Liên trong lòng hàng trăm lần. Tiểu tiện nhân khốn kiếp này, nếu không phải thấy nó có vài phần tư sắc thì đã sớm giết chết ngay tại chỗ, trực tiếp mang thủy tinh tín ngưỡng về. Không ngờ tiểu tiện nhân này dám tự lập môn phái! Hừ! Chỉ cần tóm nó về thì nhất định sẽ khiến nó sống không bằng chết!

Trước kia là nhờ vào Thiên Mã nên mới có thể chạy qua các thành thị, không dễ dàng truy được tung tích.

Để xem lần này nó chạy đi đâu!

“Có điều, phụ thân, con nghe nói bên cạnh Mã Lệ Liên có mấy thiên sứ mười cánh bảo vệ. Chuyện này là sao?” Phù La Lạp nghi ngờ mà hỏi.

“Hừ!” sắc mặt Địch Duy Tư tối sầm, nói độc ác, “Tiểu tiện nhân này cũng có hiểu biết, nó để cho thuộc hạ hấp thu tâm của những người đi lùng bắt nó, nên thu được thôi.”

“Không thể nào. Người chúng ta phái đi là thiên sứ tám cánh, không thể bị đánh bại dễ dàng rồi còn bị hấp thu sức mạnh nữa.” Phù La Lạp cau mày, lắc đầu.

“Có lẽ là dựa vào đánh lén. Tóm lại, hình như lần này tiểu tiện nhân Mã Lệ Liên này đã thay đổi rất nhiều trên đường trốn chạy.” Địch Duy Tư cũng khẽ cau mày suy nghĩ. Dường như Mã Lệ Liên không còn ngây thơ như trước mà trở thành một thiếu nữ cẩn thận từng li từng tí. Tâm tính của nàng dường như đã thay đổi long trời lở đất. Đây không phải là điều tốt!

“Mặc kệ là thế nào, lần này sẽ không thất thủ nữa. Phụ thân đã phái sáu thiên sứ mười cánh và một thiên sứ mười hai cánh đi lùng bắt nó.” Địch Duy Tư tràn đầy lòng tin mà nói.

Gia Bố Lan nheo mắt lại, bắn ra tia sáng lạnh lẽo. Đúng thế, lần này là không thể sai sót được. Nhất định phải bắt Mã Lệ Liên, thu hồi thủy tinh tín ngưỡng lại!

“Được rồi, Phù La Lạp, đừng có cố tình gây sự nữa. Con phải nhớ con là Nữ Thần Quang Minh.” Địch Duy Tư an ủi Phù La Lạp, sờ đầu nàng ta, “Ta còn có việc, đi trước đây.”

“Vâng.” Phù La Lạp gật đầu.

Gia Bố Lan cũng đứng lên, rời đi với Địch Duy Tư. Nơi bọn họ muốn tới bây giờ là mật thất ở hậu viện. Ở đó giam Nữ Thần Quang Minh tiền nhiệm. Bây giờ là lúc bọn họ hưởng lạc.

…………………………………………………………………………………………………………… Thành Áo Nhĩ Lương. Thần đình Quang Minh.

Trong thư phòng rộng lớn sáng rực.

Thích Ngạo Sương nhàn nhã uống trà hoa hồng, nhìn tài liệu dày cộm trên bàn.

Thanh niên nhiệt huyết của Thần giới quả rất nhiều. Chỉ trong vài ngày mà có nhiều người ghi danh như thế. Mấy người Hạ Lạc Đặc bận đến sứt đầu mẻ trán nhưng vẫn rất vui.

Học viện Quang Minh đã bắt đầu khẩn trương lên lớp. Hiện tại Mã Lệ Liên muốn tăng sức mạnh một cách nhanh chóng.

Cho nên nhóm thiên sứ chiến sĩ đầu tiên sẽ xuất hiện rất nhanh. Mà khi đó hai người Tây Tư Tháp Nhĩ và nàng sẽ cũng diễn kịch.

Nhưng mà vẫn phải đề phòng ruồi nhặng của Hội Trưởng lão tới phá rối.

Từ sau đêm đó, Phong Dật Hiên nói những lời đó với Thích Ngạo Sương thì không hề nói gì với nàng nữa, cũng không nhìn thẳng vào mắt nàng thêm lần nào. Nhưng Thích Ngạo Sương vẫn cảm thấy thường có ánh mắt nóng rực dừng lại trên người nàng. Mỗi lần nàng quay lại muốn tìm nơi ánh mắt phát ra thì lại không thấy gì cả.

Thích Ngạo Sương biết đó là ánh mắt của Phong Dật Hiên, không sai được.

Đêm khuya yên tĩnh.

Tất cả mọi người đã ngủ say. Mã Lệ Liên cũng đã nghỉ ngơi từ sớm sau một ngày mệt mỏi.

Một đám người chim lặng yên không tiếng động lẻn vào thần điện Quang Minh. Bọn họ chính là những thiên sứ chiến sĩ mà Hội Trưởng lão phái tới.

Thiên sứ mười hai cánh cầm đầu vung nhẹ tay lên, sáu tên thiên sứ mười cánh phía sau đi theo hắn không phát ra tiếng động, bước vào đại sảnh. Bây giờ bọn họ muốn tìm phòng ngủ của Mã Lệ Liên, bắt nàng trở về, chờ Hội Trưởng lão xét xử.

Trong đại sảnh tối đen rất yên tĩnh, mấy thiên sứ lên lầu một cách thận trọng. Chân vừa bước lên cầu thang thì xung quanh đột nhiên sáng lên. Mà lúc này, cả đại sảnh đã bị một kết giới vây lại, hoàn toàn ngăn cách với bên ngoài.

Không tốt!

Là bẫy!

Mấy thiên sứ chiến sĩ của Hội Trưởng lão kinh sợ trong lòng, biết đối phương đã sớm chờ bọn họ ở đây.

Tuy kinh ngạc nhưng bọn họ không hề hoảng hốt. Bởi vì bọn họ rất rõ ràng thực lực của đối phương. Dù bọn họ có bị thiên sứ đồng loại hấp thu tâm thì cũng không phải là đối thủ của bọn họ. Đối phương chỉ có bốn thiên sứ mười cánh, sức mạnh cách bọn họ rất xa. Trận đánh này không cần phải lo!

Đáng tiếc, bọn họ đã đoán sai.

Xuất hiện trước mặt bọn họ không phải là thiên sứ cánh trắng và Nữ Thần Quang Minh Mã Lệ Liên đương nhiệm.

Mà là một thiếu nữ Ma tộc có đôi mắt màu đỏ và một thiếu nữ loài người tóc đen mắt đen.

“A, thiên sứ mười hai cánh!” Thiếu chủ híp mắt, quan sát thiên sứ mười hai cánh trên đại sảnh không chút ý tốt.

“Ma tộc! Ma tộc!!!” thiên sứ đứng dưới đại sảnh kinh hô. Ma tộc lại xuất hiện ở Thần giới, hơn nữa còn ở chỗ của Mã Lệ Liên! Khó trách Mã Lệ Liên không hề sợ hãi, thì ra là đã thông đồng với Ma tộc đê tiện!

“Gọi cái rắm! Tối rồi còn gào như quỷ cái gì? Không biết là sẽ ảnh hưởng tới giấc ngủ của người khác à?” Thiếu chủ vừa thấy những thiên sứ này gào to, chau mày, không nhịn được mà mắng, xoay người nhảy xuống, công kích thiên sứ đang đứng đó không chút khách khí.

“Ma tộc đê tiện. Mã Lệ Liên! Nữ nhân đê tiện kia, dám thông đồng với Ma tộc đê tiện… A-!” tiếng kêu kỳ lạ thay thế cho tiếng mắng giận dữ của hắn.

Thiếu chủ quả không hổ là Thiếu chủ, phương thức công kích vô cùng tàn nhẫn, chiêu nào cũng trí mạng.

Không cần Thích Ngạo Sương ra tay, mấy thiên sứ có thực lực không tầm thường bị nàng đánh chỉ có thể miễn cưỡng tránh được, vết thương trên người không ngừng nhiều thêm.

Thiếu chủ thấy máu thì càng thêm kích động, như con gà đang hăng máu, càng xuống tay ác hơn, dường như vừa phát tiết vừa hưởng thụ.

Mà đáng giận hơn là Thiếu chủ có thể giết bọn họ nhưng không giết mà là đánh người ta chết dở sống dở, toàn đánh vào mặt. Cuối cùng mỗi thiên sứ đều sưng hết mặt mũi, sớm mất đi khuôn mặt anh tuấn. Thiên sứ mười hai cánh cầm đầu thì tốt hơn một chút, ít nhất có thể nhận ra khuôn mặt, những người khác thì thê thảm không dám nhìn.

“Ma tộc đáng ghét, các ngươi…” thiên sứ mười hai cánh cầm đầu phun ra một ngụm máu, chật vật mà nói. Mà lẫn trong ngụm máu hắn vừa phun ra là một cái răng.

“Không chơi nữa. Chẳng vui gì cả!” Thiếu chủ không đợi thiên sứ mười hai cánh nói xong, sắc mặt lạnh lẽo, bạo ngược nổi lên trong đáy mắt, giơ tay lên, ngọn lửa màu đen bao vây mấy thiên sứ trong nháy mắt.

Tiếng kêu thảm thiết sắc nhọn vang vọng trong đại sảnh, không thể bay ra ngoài, cứ như vậy mà không ngừng kích thích màng nhĩ của người ta, khiến họ kinh hồn bạt vía.

Thích Ngạo Sương hơi sửng sốt, nhìn mấy thiên sứ kia cứ như vậy mà bị thiêu cháy. Không chỉ thân xác mà còn cả linh hồn cũng bị thiêu!

Đây chính là thực lực của Thiếu chủ, bản tính của Thiếu chủ…Cái chết đau đớn không thể chịu nổi này khiến Thiếu chủ híp mắt, hài lòng mà thưởng thức.

Từ từ, những thân xác của các thiên sứ đó bị thiêu cháy hầu như không còn, để lại trên mặt đất tâm thiên sứ lóe ánh sáng trắng.

“Dừng lại! Lại được lợi cho bọn họ rồi!” Thiếu chủ khinh miệt mà nói, đôi tay ôm sau gáy, bước thong thả về phòng. Bọn họ trong miệng nàng dĩ nhiên là mấy thiên sứ bên cạnh Mã Lệ Liên. Những sức mạnh tinh khiết này sau khi được họ hấp thu sẽ giúp họ mạnh mẽ hơn.

Sau khi Thiếu chủ rời đi thì Mã Lệ Liên và đám người Hạ Lạc Đặc mới xuất hiện. Tất cả nhìn tâm thiên sứ trên mặt đất một cách phức tạp. Trong đầu đều là những hình ảnh đáng sợ vừa rồi.

Thiếu chủ - thực lực của người này thật kinh khủng.

Mã Lệ Liên thầm thấy may mắn mình không phải là kẻ thù của nàng ta. Người này thật quá đáng sợ.

Mà sao Mã Lệ Liên biết được thân phận thật của Thiếu chủ. Chỉ nghĩ rằng một Ma tộc bình thường mà đã có sức mạnh đáng sợ như vậy. Nàng hoàn toàn không biết ở Ma giới, Thiếu chủ tiểu Ma Vương khiến người gặp người chết, hoa gặp hoa héo. Ngay cả Ma Tướng thấy nàng cũng phải đi đường vòng thì nàng có thể là người hiền lành được sao?

Thích Ngạo Sương biết thân phận của Thiếu chủ, bây giờ lại càng hiểu Thiếu chủ hơn. Dường như Thiếu chủ không hiểu rất nhiều thứ, chỉ làm theo tính cách của mình.

Mặc kệ thế nào, thiên sứ do Hội Trưởng lão phái tới cứ như vậy mà bị Thiếu chủ giải quyết hết một cách nhẹ nhàng. Những người khác không có cơ hội ra tay, càng sẽ không tiết lộ tin tức, cứ như vậy mà giải quyết tốt đẹp lặng yên không tiếng động.

Tiếp đó, Mã Lệ Liên càng dùng hết sức để phát triển thế lực của mình.

Không ngừng có người của nàng chúc phúc ở những thành thị gần thành Áo Nhĩ Lương, giải quyết các vấn đề khó khăn của mọi người. Nhiều thanh niên tới tham gia lựa chọn, trở thành thiên sứ chiến sĩ. Rất nhanh, Mã Lệ Liên đã có thiên sứ chiến sĩ bốn cánh.

Mà Hội Trưởng lão lại đợi được một tin tức khiến bọn họ không hài lòng một lần nữa. Mấy thiên sứ họ phái ra biến mất như đá chìm đáy biển.

Thế lực của Mã Lệ Liên thì như mặt trời ban trưa.

Tây Tư Tháp Nhĩ mấy lần phát động công kích, đều bị người của Mã Lệ Liên đánh lui lại. Danh tiếng của Mã Lệ Liên càng lên cao hơn.

Thành Áo Nhĩ Lương như đang ăn tết, hoa tươi và tiếng vỗ tay được đưa đến thần đình Quang Minh và Mã Lệ Liên cùng thiên sứ của nàng không keo kiệt chút nào.

Thích Ngạo Sương nhàm chán nằm trước cửa sổ nhìn mọi người dưới đường đang trong không khí vui mừng. Mèo Tầm Bảo cũng lười biếng nằm bên cạnh đầu nàng.

“Tạp Mễ Nhĩ…” chợt Thích Ngạo Sương nhẹ nhàng gọi.

“Sao?” Tạp Mễ Nhĩ đang pha trà hoa hồng, hỏi dịu dàng.

“Thầy nói xem có phải những người này đầu bị úng nước không? Tây Tư Tháp Nhĩ không gây nên tội ác tày trời gì, nhưng những người này lại hận hắn thấu xương. Thần điện Hắc Ám và thần điện Quang Minh không có xung đột lợi ích thực tế mà lại đánh qua đánh lại suốt ngày. Thần điện Quang Minh vẫn muốn tiêu diệt Thần điện Hắc Ám. Chuyện này thì có ý nghĩa gì cơ chứ?” Thích Ngạo Sương hỏi không chút để ý.

“Đây là tín ngưỡng để bọn họ sống sót, là nơi tinh thần họ nương tựa.” Tạp Mễ Nhĩ mỉm cười, đưa chén trà qua, “Nói đơn giản hơn thì là bọn họ nhàm chán, muốn tìm việc gì đó để làm.”

Thích Ngạo Sương đứng dậy, nhận lấy chén trà trong tay Tạp Mễ Nhĩ, trong lòng đồng ý sâu sắc với lời của Tạp Mễ Nhĩ. Rõ ràng những người này là đang kiếm chuyện để làm. Thánh Chiến cũng là như thế! Cũng bởi vì những người này nhàm chán nên muốn dẫn tới sinh linh đồ thán! Tuyệt đối không cho phép chuyện như thế xảy ra.

Thế lực của Mã Lệ Liên ngày càng vững chắc, Hội Trưởng lão tuyệt đối sẽ không im hơi lặng tiếng như thế nữa. Bọn họ sẽ hành động lớn rất nhanh.

Nhưng sẽ không để bọn họ như ý.

Cách phòng ngự tốt nhất chính là tấn công.

Ra tay trước thì chiếm được lợi thế.

Khóe miệng Thích Ngạo Sương hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.

Mà lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.

“Tiểu thư Ngạo Sương, có khách của người.” Một thị nữ áo trắng cung kính nói với Thích Ngạo Sương.

Khách? Mình có người quen ở Thần giới à?

Thích Ngạo Sương liếc mắt đầy nghi ngờ với Tạp Mễ Nhĩ.

Là ai đây?