Tài Năng Tuyệt Sắc

Quyển 4 - Chương 20: Xinh đẹp thì ngon à?




Thích Ngạo Sương cùng sinh vật cổ quái kia trừng mắt to nhỏ với nhau, Thích Ngạo Sương không động đậy, cái sinh vật kia cũng không có tránh né, lơ lửng trong  ao đầm nhìn chằm chằm Thích Ngạo Sương, đôi mắt chỉ lớn bằng hạt đậu nành không hề nháy một cái, cũng thật khó cho nó.

"Nhìn cái gì vậy? Chưa từng thấy qua mỹ nữ à? Không đúng, chưa từng thấy qua trai đẹp à?" Thích Ngạo Sương đầu đã lớn ra nhưng vẫn là không nghĩ ra phương pháp an toàn có thể vượt qua sông, thấy sinh vật cổ quái này nhìn nàng, không khỏi nổi giận  quát lên.

"Thầm thì ~~ thầm thì ~~~" quái thú kia hướng về phía Thích Ngạo Sương rầm rì, nhưng không biết hắn đang nói gì.

"Nói gì điểu ngữ sao?" Thích Ngạo Sương cau mày nhìn cái sinh vặt kì quái này, đề phòng. Có thể sống trong điều kiện khủng bố như vậy, làm sao mà dễ dàng đối phó với nó được? Chỉ là cái đầu cùng cái miệng to lớn kia thật làm cho người ta không khỏi càng đề phòng hơn.

"Chít chít?" Lúc này, Trường Không chợt từ trong thân thể Thích Ngạo Sương nhảy ra ngoài, trực tiếp nhảy tới trước mặt quái thú kia kêu chít chít.

"Thầm thì ~~"

"Chít chít?"

"Thầm thì! Cô cô cô cô!"

"Chít chít...... Chít chít ~~~"

Hai người dùng ngôn ngữ Thích Ngạo Sương hoàn toàn nghe không hiểu  tức tức oa oa  nói chuyện với nhau.

Chợt,  một am thanh vang lên, quái thú kia cư nhiên nhảy lên, nước bắn tung tóe. Trên mặt ao đầm, mấy cái Nham Thạch lơ lửng bị nước bắn lên phát ra tiếng xì xì, những thứ trên bờ bị nước bắt lên hầu như bị ăn mòn hết, khiến người kinh hồn bạt vía. Mà quái thú kia trong miệng phát ra tiếng kêu lẩm bẩm, lại nhảy lên. Hình như, nó vui mừng?

"Chít chít! Tức ——" Trường Không hình như có chút căm tức, nhảy lên, dường như, là khiển trách?

"Cô......" Khiến Thích Ngạo Sương kinh ngạc là quái thú tựa như đứa trẻ làm sai, ngoan ngoãn bơi tới, lơ lửng ở trong ao đầm, đôi mắt như hạt đậu nành nhìn chằm chằm Trường Không.

Khiến cho Thích Ngạo Sương lòng dạ rối rắm, là trong đôi mắt hạt đậu nành đó, hình như lộ ra vẻ tội nghiệp, hình như là đang cầu xin Trường Không tha thứ?

Đây là tình huống gì?

"Này, Thích Ngạo Sương ~~" Trường Không nhảy   trở lại bên người Thích Ngạo Sương.

"Làm gì?" Thích Ngạo Sương nghi hoặc nhìn Trường Không, "Ngươi có thể hiểu được lời tên kia nói?"

"Hắn tên gọi Chíp Bông, ngươi có muốn thông qua chỗ này không? Có hắn dẫn đường sẽ rất mau chóng thuận lợi thông qua. Ngươi chỉ cần trả tiền qua sông là được." Trường Không mang bộ dạng lưu manh, cười hắc hắc.

Thích Ngạo Sương 囧, thật 囧. Sau đó lại có chút kích động.

Chíp Bông? Cái sinh vật quỷ dị này có tên? Còn có một cái tên thật là rối rắm như vậy? Lại còn muốn thu tiền phí qua sông?

"Cái gì? Tiền qua sông là như thế nào?" Thích Ngạo Sương cảm giác đầu lưỡi mình có chút thắt lại.

"Đơn giản, Chíp Bông nói thịt mà trước đó ngươi ném xuống ăn thật ngon, cho hắn thêm một ít. Sau đó ta nói cho hắn biết, ngươi có thể gia công  càng ngon hơn. Hắn nói nếu cho hắn ăn ngon vậy hắn có thể giúp ngươi qua sông, còn có thể giúp ngươi qua một cách rất an toàn." Trường Không mang dáng vẻ hả hê như mới lập công, sau đó bổ sung, "Chíp Bông nhìn thế nhưng hắn chính là Thổ Địa vùng này, nơi này là địa bàn của hắn."

Thích Ngạo Sương co quắp khóe miệng nửa ngày nói không ra lời. Chỗ này trước đây mấy người kia làm sao qua? Thích Ngạo Sương đối với việc qua hay không qua tầng này rất là để ý nha, nàng quan tâm là phần thưởng thông qua thí luyện.

Nghe nói thông qua tầng thứ tám thì có thể đến nơi thì luyện bí mật,  nơi có lực lượng dày đặc, sẽ nhanh đạt tới cảnh giới Phá Toái Hư Không. Đã nhắm tới phần thưởng này, Thích Ngạo Sương nhất định phải thông qua tầng thứ tám

"Cô cô cô cô ~~" Chíp Bông lại bắt đầu kêu lên, càng gọi càng khẩn thiết.

Trường Không ở một bên phiên dịch: "Loài người a, ngươi lấy đồ ăn ngon cho ta đi. Từ trước tới giờ ta không có được ăn no, hơn nữa những thứ thịt kia cũng siêu cấp khó ăn. Ngươi cho ta ăn, ta có thể làm cho ngươi an toàn thông qua nơi này. Ngươi phải biết, những kẻ đó muốn thông qua đây ít nhất phải mất vài ngày."

Thích Ngạo Sương có chút mồ hôi lạnh, những thứ thịt khó ăn trong miệng Chíp Bông, chỉ sợ chính là những người thí luyện thông qua nơi này. Thịt người dĩ nhiên ăn không ngon, huống chi là còn sống đấy!

Chíp bông lần đầu tiên ăn được thịt heo, tự nhiên cảm giác mùi vị so với thịt người tốt hơn nhiều. Cộng thêm lại có cả Trường Không hiểu lời hắn, vậy thì càng tốt rồi.

Trên trán Thích Ngạo Sương  trợt xuống mấy vạch đen. Thì ra qua cái địa phương nguy hiểm này có có phương pháp như vậy, hối lộ Chíp Bông! Nếu như trước đó mấy người kia biết phương pháp này, cũng không cần nuốt hận ở chỗ này rồi. Nhưng tuy nói như thế, nếu có người quăng thịt heo cho Chíp Bông, lại có người nào trùng hợp mang theo Phong Chi Nguyên để trao đổi cùng với Chíp Bông sao? Thích Ngạo Sương là người đầu tiên hội tụ hai điều kiện này.

"Thịt nướng?" Thích Ngạo Sương nhìn Chíp Bông trơ đôi mắt đậu nành nhìn mình,  da đầu có chút tê dại,  sau đó đem công cụ nướng thịt tra, lấy thêm  mấy khối thịt tươi ra bắt đầu nướng.

"Thầm thì! Thầm thì!" Chíp Bông kích động ở trong đầm lầy phịch phịch, cuối cùng đem cái đầu xấu xí to lớn của hắn tựa vào sát bờ, đôi mắt đậu nành ti hí nhìn chằm chằm những thứ trong tay của Thích Ngạo Sương. Tiếp đó ực một tiếng, Trường Không xoay người, không biết đang nói với Chíp Bông cái gì đó.

"Chíp Bông vừa nuốt nước miếng." Trường Không lúc này mới giải thích với  Thích Ngạo Sương thanh âm vừa nãy.

Thích Ngạo Sương im lặng, chỉ là tăng nhanh động tác trên tay, nướng xong một khối lập tức ném bên bờ cho Chíp Bông, Chíp Bông cũng không chút khách khí, há to mồm một hớp liền nuốt vào. Liên tiếp mấy khối thịt cứ như vậy không thấy đâu.

"Trường Không, cái này, cái này Chíp Bông, thịt nuốt đi nơi nào? Thân thể nhỏ như vậy......" Thích Ngạo Sương trăm mối nghi ngờ không giải thích được.

"Hắn dự trữ thức ăn trong không gian nào đó, tạm thời nuốt vào không gian kia, đợi đến lúc khác thì phun ra ăn lại." Trường Không giải thích.

Xấu như vậy? Thích Ngạo Sương mồ hôi lạnh tuôn ra, cái thói quen này giống với chuột đồng nha. Chỉ là sinh vặt này lại tự mình chế tạo được không gian trong cơ thể. Rốt cuộc đây là loại sinh vật gì vậy?

Cơ hồ toàn bộ thịt trong Nhẫn Không Gian của Thích Ngạo Sương đều nằm trong bụng mình, Chíp Bông mới nheo mắt đậu nành lại, vừa lòng. Sau đó nó nháy mắt với Thích Ngạo Sương.

"Chíp Bông nói bây giờ có thể mang cho ngươi  lên đường." Trường Không nhảy lên vai Thích Ngạo Sương nói

"Được" Thích Ngạo Sương gật đầu một cái, nói với Chíp Bông  " vậy phiền ngươi rồi."

"Thầm thì! Thầm thì ~~ cô ~~~" Chíp Bông lẩm bẩm kêu.

"Ngươi đã mất tiền mãi lộ, không cần phải nói cảm ơn" Trường Không thật xứng là một tay phiên dịch chuyên nghiệp.

Vừa lúc đó, nơi xa truyền đến thanh âm rất nhỏ.

"Cô cô cô cô ~~~" Chíp Bông chợt nhỏ giọng kêu lên.

"Có người tới." Trường Không bỏ lại  một câu nói như vậy liền nhảy trở về trong cơ thể Thích Ngạo Sương  .

Thích Ngạo Sương nghi ngờ, xoay người sang chỗ khác, là ai tới đây?

Dần dần, thanh âm đó càng ngày càng gần.

"Là ngươi?!" Một thanh âm bén nhọn đầy chất vấn. Người nói lời này chính là Lan Ni, giờ phút này trên mặt của nàng ta đều là không thể tin được, cứ như vậy cau mày nhìn Thích Ngạo Sương.

Mà ở bên cạnh Lan Ni là người luôn mang khuôn mặt bình tĩnh Địch Thản Tư. Chỉ là thần thái Lan Ni có chút mệt mỏi, mà Địch Thản Tư thì tinh thần lại là rất tốt. Từ điểm đó xác định được thực lực của hai người chênh lệch tới mức nào. Hiển nhiên Lan Ni đã trải tra tầng vừa rồi tốn không ít hơi sức, mà Địch Thản Tư thì lại nhẹ nhõm thông qua.

Chỉ là, Kiều Nạp Sâm  hình như không cùng bọn họ ở chung một chỗ à?

"Làm sao ngươi lại ở chỗ được?" Lan Ni trừng tròng mắt nhìn Thích Ngạo Sương, rất không khách khí hỏi.

Thích Ngạo Sương không để ý đến Lan Ni, chỉ là nhàn nhạt quét mắt tới hai người, liền xoay người ngồi về vị trí ban nãy.

Lan Ni trong lòng rất ấm ức, cái tiểu tử tóc đỏ này mỗi lần đều làm cho nàng khó chịu, chưa bao giờ dùng mắt để nhìn nàng. Cả Kiều Nạp Sâm nữa, quả nhiên không phải người tốt! Hừ, hai người đều là kiếm nhã, thiếu lịch sự, không có lòng tốt, không tử tế khốn kiếp.

"Không có lễ phép, ta đang hỏi ngươi đó." Lan Ni trong lòng rất không thoải mái còn còn thốt ra những lời này.

"Câu hỏi của ngươi cũng không thấy lễ phép đâu, người khác không trả lời ngươi cũng bình thường." Địch Thản Tư  vào lúc này lại nhàn nhạt lên tiếng. Ánh mắt lại rơi trên người của vào Thích Ngạo Sương. Thiếu niên này, có thể đến nơi này, hắn ngược lại tuyệt không cảm thấy kỳ quái. Từ lúc bắt đầu, thiếu niên này đã toát ra hơi thở khiến hắn cảm thấy không đơn giản. Hiện tại quả nhiên lại đến được chỗ này. Nhìn dáng vẻ hiện tại của hắn chắc là đã sớm đến đây, vậy là tầng kia hắn có lẽ rất dễ dàng thông qua.

Lan Ni bị Địch Thản Tư nói vậy, trong lòng có chút kinh hoàng. Lúc này mới nhớ tới mình quả thật có chút luống cuống.

"Ta, ta chỉ là rất kinh ngạc, cho nên mới gấp gáp hỏi." Lan Ni vội vàng giải thích, sợ mình để lại ấn tượng xấu trong lòng Địch Thản Tư. Trong lòng trừ thấp thỏm,  cũng âm thầm hận Thích Ngạo Sương. Tiểu tử tóc đỏ này và Kiều Nạp Sâm cũng cùng một dạng, luôn làm mình luống cuống.

Cũng khó trách Lan Ni sẽ tức giận như vậy. Trong cái học viện này, có người nam nhân nào nhìn thấy Lan Ni sẽ không thèm để ý như hắn không? Những người kia ngưỡng mộ nàng ta là sẽ nói những điều nịnh bợ, coi như không phải người ngưỡng mộ cũng sẽ cho nàng ta mấy phần mặt mũi. Chỉ có Kiều Nạp Sâm  đối với nàng ta chê cười, mà bây giờ thái độ của Thích Ngạo Sương lại làm cho nàng ta phát điên, đối phương không thèm nhìn thẳng nàng!

Thích Ngạo Sương không có lên tiếng, chỉ là an tĩnh ngồi ở đó đợi. Nàng muốn nhìn một chút, hai người kia là làm sao qua được ao đầm này.

Lúc này thanh âm của  Địch Thản Tư không mang chút gợn sóng nào nói với Lan Ni.

"Lan Ni, ngươi không thể mỗi lần đều dựa vào ta được, lần này ngươi phải  dựa vào lực lượng của bản thân mà vượt qua" thanh âm Địch Thản Tư rất bình thản, không có mang một tia tình cảm nào.

Câu này nhẹ nhàng nói ra, Thích Ngạo Sương mới bừng tỉnh. Thì ra là Lan Ni là dựa vào Địch Thản Tư  mới qua được tầng thứ tám. Vì là học viên thông qua tầng thứ tám, Lan Ni được nằm trong top ba người. Nhưng mà nàng ta phải dựa vào thực lực của người khác sao?

Thích Ngạo Sương nghĩ tới điều này nhưng không hỏi! Chuyện thật đúng là như vậy! Những nam sinh khác cũng giống như Địch Thản Tư đối với Lan Ni xuống tay lưu tình, chỉ có Kiều Nạp Sâm  người này là mạnh tay bẻ hoa. Cho nên Lan Ni mới bị Kiều Nạp Sâm nói là kẻ Vạn Năm Lão Tam! Thực lực của Lan Ni tột cùng chỉ có thể đạt tới bảy sao, không có cách nào lên tám sao được

Thích Ngạo Sương trong đáy mắt thoáng qua vẻ khinh bỉ, khinh bỉ Lan Ni, hơn nữa là khinh bỉ lòng kiêu ngạo của nàng ta.

Xinh đẹp thì ngon à? Xinh đẹp thì muốn làm gì cũng được à? Thật là buồn cười!

Lời Địch Thản Tư  nói ra, Lan Ni dĩ nhiên là mặt thất sắc, hoảng sợ kêu lên: "Địch Thản Tư, không thể như vậy được, ngươi nhất định phải dẫn ta qua, nếu không ta sẽ hạ xuống bảy sao đó!"