Tài Năng Tuyệt Sắc

Quyển 4 - Chương 46: Thích Ngạo Sương có người yêu




“Ta đang nghĩ tới…Tạp Mễ Nhĩ…” Thích Ngạo Sương nhẹ nhàng nói.

“Ai? Tạp Mễ Nhĩ là ai?” Trường Không ngạc nhiên.

Thích Ngạo Sương khẽ trầm mặc, ánh mắt hơi mông lung, suy nghĩ dần dần bay xa. Tạp Mễ Nhĩ, Tạp Mễ Nhĩ…Hắn là ai? Hắn là người vẫn luôn ở bên cạnh mình. Là người tốt hay kẻ xấu? Hắn vẫn luôn ở cạnh mình tự nhiên như một thói quen. Hắn vẫn mỉm cười dịu dàng, pha trà hoa hồng cho mình. Hắn vẫn đùa giỡn mình trong lòng bàn tay nhưng cũng rất quan tâm mình.

✫Diễn ☻đàn Lê ❋Quý Đôn.

Tạp Mễ Nhĩ, Tạp Mễ Nhĩ….

Thích Ngạo Sương khe khẽ gọi cái tên này.

Kinh Phong nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ Tạp Mễ Nhĩ cũng gặp khó khăn? Tạp Mễ Nhĩ mà cũng gặp phải khó khăn không giải quyết được sao?

“Hứ, không nói với ta thì thôi. Không quan tâm tới ngươi nữa.” Trường Không thấy Thích Ngạo Sương nhớ tới cái gì tới mất hồn, không thèm để ý tới mình, thở phì phò, vứt lại một câu rồi chui vào trong người Thích Ngạo Sương.

Thích Ngạo Sương lẳng lặng tẩy rửa thân thể, từ từ mở ra đôi tay của mình, nhìn bàn tay xa lạ mà quen thuộc, trong lòng vô cùng phức tạp. Cảm giác lành lạnh truyền tới từ trên tai. Thân xác này là của Phong Dật Hiên, bông tai trên tai là đôi mắt của Lãnh Lăng Vân. Bây giờ họ đang đi cùng nhau, ba người trở thành một thể. Loại cảm giác này thật kỳ quái, cực kỳ kỳ diệu.

Tắm xong, Thích Ngạo Sương thay quần áo đi ra ngoài. Không biết vì sao bây giờ nàng rất muốn uống một chén trà hoa hồng. Muốn uống thì phải tới khu phố phồn hoa phía tây học viện, tìm một quán trà.

Một mình đi, tìm được một quán trà trang trí tao nhã, Thích Ngạo Sương ngồi bên cửa sổ, gọi một bình trà hoa hồng, lẳng lặng thưởng thức. Quả nhiên trà mà Tạp Mễ Nhĩ pha mới là ngon nhất. Hay mùi vị đó đã trở thành thói quen?

Mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ khiến tầm nhìn trở nên mơ hồ. Thích Ngạo Sương nhìn qua khung cửa, suy nghĩ bay tới nơi rất xa. Ngày đó thời tiết cũng âm u thế này, đó là lần đầu tiên gặp Đông Phong Hầu, mọi người đứng trên tường thành đánh lui động vật biển. Diễn✤ - đànツ - Lê - Quý - ĐônKhông biết Tạp Mễ Nhĩ lấy đâu ra một cái ô hình mặt trời nhỏ mà che nước biển văng tung tóe. Vốn là rất buồn cười nhưng do Tạp Mễ Nhĩ làm nên rất tao nhã và tự nhiên. Ngay cả A Bảo cũng nhảy lên người Tạp Mễ Nhĩ để tránh nước biển.

Khi đó tất cả mọi người ở chung một chỗ thật vui vẻ. Nhưng thời gian vui vẻ luôn ngắn ngủi. Toàn bộ quá khứ hiện về, lúc Thích Ngạo Sương nhớ tới quãng thời gian vui vẻ đó thì nở nụ cười nhàn nhạt.

“A, ta tưởng huynh không biết cười cơ đấy.” Một giọng nói mềm mại quyến rũ truyền vào tai Thích NGạo Sương, sau đó một mùi hương ngào ngạt xông vào mũi. Trước mắt Thích Ngạo Sương chợt lóe, Á Sa Ni Na đã cười hì hì ngồi đối diện với nàng, khẽ nhíu mày đầy phong tình vạn chủng nhìn Thích Ngạo Sương.

Nụ cười trên mặt Thích Ngạo Sương biến mất, lạnh lùng mà nhìn nữ tử mềm mại đáng yêu trước mắt, lạnh nhạt nói: “Dung mạo và bản chất của cô nương quả thật kém xa nhau.”

“Huynh, huynh có ý gì?!” sắc mặt Á Sa Ni Na thay đổi, không còn dáng vẻ cười cười nữa mà nhìn Thích Ngạo Sương đầy tức giận, “Ý huynh là bề ngoài và bản chất của ta trái ngược nhau sao?”

“Thậm chí còn quên cả phép lịch sự tối thiểu thì ta thật khó có thể khen ngợi sự giáo dưỡng của cô nương.” Thích Ngạo Sương nói chuyện không chút khách khí. Một là bởi vì nữ tử trước mắt cắt đứt dòng hồi tưởng ấm áp của mình. Hai là ánh mắt nàng ta nhìn mình như nhìn một con mồi vậy. Nữ tử này là tò mò về mình. Nhưng Thích Ngạo Sương không cho nàng ta cơ hội tìm hiểu mình.

“Huynh! Huynh nói như thế với một quý cô sao?” Á Sa Ni Na tức giận mà nhìn Thích Ngạo Sương, mặt đỏ lên. Đây là lần đầu tiên có người nói chuyện không khách khí chút nào với nàng ta như vậy.

Thích Ngạo Sương không nói gì, nâng chén trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, quay sang nhìn cảnh tượng mông lung ngoài cửa sổ. Tất cả mọi thứ trên đường đã được nước mưa tẩy rửa trở nên mát mẻ.

“Thích Ngạo Sương, huynh đừng tưởng ta không biết bí mật của huynh, hừ!” Á Sa Ni Na kề sát vào Thích Ngạo Sương, cười lạnh rồi nói thật nhỏ, “Huynh không phải nam nhân mà là nữ nhân.”

Á Sa Ni Na nói xong thì liền quan sát phản ứng của Thích Ngạo Sương một cách chăm chú khác thường. Đáng tiếc là nàng ta đã phải thất vọng rồi. Thích Ngạo Sương vẫn giữ dáng vẻ hờ hững, thậm chí còn không quay lại.

“Thích Ngạo Sương! Huynh, huynh thật không lịch sự! Huynh lại bỏ một quý cô ột bên, quay cái gáy về phía nàng ấy. Huynh thật không có phong độ!” Á Sa Ni Na thấy thái độ lạnh lùng của Thích Ngạo Sương thì tức giận trong lòng, cắn răng mà nói. 

“Người không lịch sự là ai ấy nhỉ? Vị tiểu thư này, tỷ không được ta đồng ý mà đã tự tiện ngồi đối diện với ta, hơn nữa còn sỉ nhục ta. Ta không nổi giận với tỷ là đã vô cùng có phong độ rồi.” Thích Ngạo Sương chỉ hơi quay lại, trên khóe miệng nở nụ cười mỉa mai, thản nhiên nói.

Á Sa Ni Na á khẩu, không trả lời được, sửng sốt ngồi đó, hồi lâu không nói được câu nào.

“Ơ, nữ thần Á Sa Ni Na của chúng ta mà cũng có ngày phải sửng sốt thế này à?” Chợt một giọng nói chua ngoa mang theo sự vui mừng khi người khác gặp họa truyền tới.

Thích Ngạo Sương khẽ cau mày, nhìn màn mưa ngoài cửa sổ, trong lòng buồn bực. Muốn tìm nơi yên tĩnh để ở một mình một lúc mà sao khó thế. Mình không đi gây chuyện mà chuyện bát quái đã tìm tới mình. Giọng nói này là của ai vậy?

“Y Bối Nhĩ!” Á Sa Ni Na quát lạnh, rồi cười lạnh, “Ta kinh ngạc còn tốt hơn người không có nổi người yêu.”

“Ngươi! Đồ nữ nhân táng tận lương tâm, ngoài dụ dỗ nam nhân khắp nơi thì ngươi còn biết làm gì? Sao, hôm nay để mắt tới Thích Ngạo Sương, kết quả là bị kinh ngạc à?” Nữ tử vừa nói vừa đặt mông ngồi cạnh Thích Ngạo Sương không chút khách khí, tức giận mà mắng, sao đó mỉa mai đầy hả hê.

Thích Ngạo Sương vẫn không quay lại, chỉ lẳng lặng nhìn cảnh mưa bên ngoài.

Hai nữ nhân phóng điện qua lại, ánh mắt đối chọi nhau trong không trung, sấm sét vang trời.

Điều này cũng không có gì kỳ lạ. Lúc học viện bình chọn hoa khôi, Á Sa Ni Na chỉ tới trình diện mà không thấy tăm hơi. Sau, tứ đại hoa khôi được bình chọn theo thứ tự là Lan Ni (là nhân vật bất hạnh bỏ mạng), Mạt Lý Na (thường giả bộ uất ức và dùng vẻ mặt đáng yêu để đùa giỡn nam nhân), Bối Sắt Phân Ni (nữ sinh bốc đồng, thật ra trong lòng sớm đã có người yêu), còn một người chính là Y Bối Nhĩ trước mắt. Nhưng sau khi mọi người thấy Á Sa Ni Na thì mới nói thật ra nàng ta mới thật sự là hoa khôi của học viện. Dung mạo của nàng mới là đầu bảng, nàng mới là hoa khôi của học viện. Mà sắc đẹp của Y Bối Nhĩ còn kém hơn những người kia. Nếu đưa Á Sa Ni Na vào thì Y Bối Nhĩ không được tính là hoa khôi của học viện cho nên Y Bối Nhĩ vẫn đối địch với Á Sa Ni Na.

Diễn ♧Đàn Lê ❂Quý Đôn

Chuyện này không phải là lý do trực tiếp khiến Y Bối Nhĩ ghét Á Sa Ni Na như thế. Mà bởi vì Y Bối Nhĩ vốn có một người tâm đầu ý hợp, nhưng sau khi thấy Á Sa Ni Na thì liền thay đổi, mãnh liệt theo đuổi nàng. Khi Á Sa Ni Na đùa giỡn tình cảm, đá hắn thì hắn lại muốn quay lại với Y Bối Nhĩ, bị nàng đánh cho thừa sống thiếu chết, suýt chút nữa hắn phải lăn đi. Nhưng từ đó, hai người kết thù với nhau.

“Ta chưa bao giờ đi dụ dỗ nam nhân. Đều là những nam nhân đê tiện đó dán vào người ta đấy chứ.” Lời nói của Á Sa Ni Na đầy gai, đầu mâu dĩ nhiên nhắm thẳng vào người thay lòng với Y Bối Nhĩ. Y Bối Nhĩ tức đến mức đỏ mặt, vỗ bàn, đứng lên đầy giận dữ, chỉ vào mũi Á Sa Ni Na mà nói: “Đó là vì nam nhân đê tiện mới thích nữ nhân đê tiện!”

“Xin nhường một chút.” Thích Ngạo Sương nhức đầu, nhìn chén trà hoa hồng đã đổ trên bàn, bất đắc dĩ mà đứng lên, nhỏ giọng nói với Y Bối Nhĩ.

Lúc này Y Bối Nhĩ đang nổi nóng, sao có thể để lời Thích Ngạo Sương vào tai. Nàng ta chống nạnh, quát đầy phẫn nộ: “Nhường cái gì mà nhường? Không thấy ta đang có việc à?”

Thích Ngạo Sương không nói gì, chỉ vung nhẹ tay lên, Y Bối Nhĩ liền đứng không vững, bay lên trời, đập vào Á Sa Ni Na đang đứng xem trò vui.

Hai nữ nhân kêu lên sợ hãi, rối thành một nùi.

Thích Ngạo Sương đứng lên, gọi phục vụ, đổi vị trí khác. Ngồi vào chỗ mình xong, nàng trực tiếp bày một cái kết giới, ngăn cách tất cả tiếng động ở bên ngoài. Cho tới khi màn đêm buông xuống nàng mới đứng lên, tính tiền xong thì từ từ đi ra.

Đi tới cửa, nhìn màn mưa mờ mịt bên ngoài, Thích Ngạo Sương mỉm cười, bước vào trong cơn mưa nhỏ.

Lúc này Á Sa Ni Na đang ở trong ký túc xá của Kiều Nạp Sâm, khoa tay múa chân, căm giận lên án hôm nay Thích Ngạo Sương đã đắc tội mình ở quán trà. Mà Kiều Nạp Sâm thì ngáp không ngừng, nghe nhưng không để ý lắm.

“Đệ có đang nghe không đấy, tiểu tử đáng chết kia! Ta bị người ta ức hiếp đấy. Ta bị người ta ức hiếp mà đệ còn thờ ơ vậy à!” Á Sa Ni Na bước lên bóp cổ Kiều Nạp Sâm, lắc hắn thật mạnh.

Lúc này Kiều Nạp Sâm mới phục hồi tinh thần, nhưng hắn lại nói ra một câu khiến Á Sa Ni Na thiếu chút nữa thì hộc máu: “Đệ nói này yêu nữ tỷ tỷ, nếu là người khác chọc giận tỷ thì còn dễ, đệ có thể đi đánh hắn. Nhưng đệ không đánh lại Thích Ngạo Sương.”

“Ta…ta…ta nhổ vào!” Á Sa Ni Na thiếu chút nữa thì tức đến hộc máu, lực trên tay càng mạnh hơn, liều mạng mà lắc, “Đệ là đồ không có tiền đồ, không có chí khí, dám nói ra những lời không có tiền đồ như thế đấy.”

“Đệ nói thật mà.” Kiều Nạp Sâm vò tóc, trả lời không chút để ý.

“Đệ…đệ làm ta tức chết mất!” Á Sa Ni Na chợt buông cổ Kiều Nạp Sâm ra, thở hổn hển, ngồi xuống bên cạnh.

“Đệ nói này yêu nữ, tỷ còn chuyện gì để nói nữa không? Nếu không thì phiền tỷ ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại cho đệ. Đệ ngủ tiếp đây.” Kiều Nạp Sâm ngáp dài.

“Đồ lợn chết, chỉ biết ngủ!” Á Sa Ni Na vừa đứng lên định đi thì chợt nhớ ra một chuyện, tức giận mà nói với Kiều Nạp Sâm, “Chuyện ta bảo đệ làm đã làm tới đâu rồi?”

“Gì?” Kiều Nạp Sâm vẫn còn dáng vẻ mơ hồ.

“Ta bảo đệ dùng gương xem diện mạo thực của Thích Ngạo Sương mà! Đệ muốn nói là chuyện gì?!” Á Sa Ni Na hận không thể đá một cước vào mặt Kiều Nạp Sâm.

Kiều Nạp Sâm giật thót mình, lúc này mới nhớ tới chuyện này.

“Sao? Có kết quả chưa?” Á Sa Ni Na nhìn bộ dạng của Kiều Nạp Sâm, hỏi đầy nghi ngờ.

“Không. Thấy được nhưng đệ ấy đúng là nam nhân. Hơn nữa còn là nam nhân bình thường.” Kiều Nạp Sâm giựt giựt khóe miệng, trả lời, “Còn nữa, đệ ấy rất được hoan nghênh. Mạt Lý Na theo đuổi không bỏ. Sư tỷ của đệ ấy cũng theo đuổi đệ ấy. Nhưng đáng tiếc là ánh mắt đệ ấy quá cao. Hơn nữa…” nói tới đây, đáy mắt Kiều Nạp Sâm hơi tối lại.

“Hơn nữa cái gì?” Á Sa Ni Na vội vàng hỏi.

“Hơn nữa, đệ ấy đã có người trong lòng.” Kiều Nạp Sâm ngẩng đầu, nói.

“Là ai? Sao có thể? Tỷ chưa từng thấy hắn thân cận với ai cả.” Á Sa Ni Na nghi ngờ, cau mày, nói, “Theo lời đệ, Mạt Lý Na và Tháp Lệ Na hình như đều là có cảm tình đơn phương. Chưa từng thấy hắn đối xử đặc biệt với nữ nhân nào cả…” Á Sa Ni Na suy nhĩ

“Không phải đâu. Tỷ…tỷ còn điều tra cả những chuyện này à!” Kiều Nạp Sâm bĩu môi khinh thường.

“Đệ thì biết cái gì! Lần đầu tiên tỷ gặp người này đã biết hắn là người có tình có nghĩa…” Á Sa Ni Na nói tới đây thì liền bị Kiều Nạp Sâm cắt lời.

“Chính xác! Tỷ nói đúng rồi đấy. Lần đầu tien gặp hắn đệ cũng có cảm giác này.” Kiều Nạp Sâm nói một cách chắc chắn.

“Nói nhảm, nếu không cảm nhận được thì sao xứng là đệ đệ của ta.” Á Sa Ni Na liếc Kiều Nạp Sâm, nói tiếp, “Đệ nói xem, người như vậy sao có thể là ngoại lệ được? Tuyệt đối hắn không giống Địch Thản Tư. Nhưng hắn không có người yêu, tại sao lại chưa từng liếc nhìn ta lấy một cái?” 

“Ai nói người ta không có? Chỉ là tỷ không tra được ai là người trong lòng của người ta thôi.” Kiều Nạp Sâm âm dương quái khí mà nói. Nhưng không hiểu sao có một chút ghen tỵ nổi lên trong lòng hắn.

“Có ý gì?” Á Sa Ni Na ngạc nhiên.

“Người trong lòng đệ ấy đã sớm đi tới một nơi khác, vào cảnh giới Phá Toái Hư Không trước đệ ấy. Cho nên đệ ấy mới cố gắng tu luyện như thế. Đệ ấy muốn tới đó để đoàn tụ với người trong lòng.” Kiều Nạp Sâm trợn trắng mắt, mất kiên nhẫn mà nói.

“Thật à?” sắc mặt Á Sa Ni Na dễ nhìn hơn một chút. Nói vậy là không phải sức quyến rũ của mình có vấn đề. 

“Thật! Được rồi, tỷ đi đi. Đệ muốn ngủ.” Kiều Nạp Sâm ngáp dài, ngã lên giường, hạ lệnh đuổi khách.

“Trả ta cái gương.” Á Sa Ni Na vươn tay đòi lại đồ của mình.

“Tạm thời để đệ giữ đi. Vật này chơi thật vui. Đợi đệ chơi một thời gian rồi sẽ trả cho tỷ.” Kiều Nạp Sâm nhắm mắt, không đợi Á Sa Ni Na nói liền chặn lời nàng, “Đệ nói này yêu nữ tỷ tỷ, tỷ không hẹp hòi vậy đâu nhỉ? Chỉ là vật nhỏ thôi, đưa cho đệ đệ duy nhất của mình chơi thì có làm sao.”

“Cắt! Tiểu tử đáng chết!” Á Sa Ni Na trừng mắt nhìn Kiều Nạp Sâm đang nằm trên giường, bất đắc dĩ mà xoay người, mở cửa rời đi, tiện tay khép cửa lại.

Khi tiếng bước chân trên hành lang xa dần Kiều Nạp Sâm mới lấy cái gương ra, cẩn thận vuốt ve mặt gương. Hắn đâu muốn mượn chơi mà là sợ trả cái gương này cho Á Sa Ni Na thì tỷ ấy sẽ tự mình đi nghiệm chứng thân phận của Thích Ngạo Sương. Vậy thì diện mạo thật của nàng liền sáng tỏ. Không thể để chuyện này xảy ra được.

Vừa cất gương đi thì tiếng gõ cửa vang lên.

“Ai vậy?” Kiều Nạp Sâm không nhịn được, hỏi, đang định nói là mình sắp ngủ, biết điều thì đi cho nhanh. Nhưng sau khi nghe thấy giọng nói quen thuộc thì liền bật dậy.

“Là ta. Đi thôi, tới giờ cơm tối rồi. Huynh đã ngủ một buổi chiều rồi còn gì.” Thích Ngạo Sương trở về từ quán trà liền tìm Kiều Nạp Sâm đi ăn cơm tối. Đã lâu không tới nhà ăn rồi. Buổi chiều chỉ có ít điểm tâm lót dạ.

“Đến đây đến đây!” Kiều Nạp Sâm vội vội vàng vàng mặc quần áo tử tế rồi mới mở cửa. Trước mặt Á Sa Ni Na tuyệt đối hắn không cẩn thận như vậy. Trước đây trước mặt Thích Ngạo Sương cũng thế. Nhưng bây giờ khác rồi. Bây giờ đã biết Thích Ngạo Sương là nữ nhân nên Kiều Nạp Sâm bắt đầu chú ý, tuyệt đối sẽ không ăn mặc hở hang mà xuất hiện trước mặt nàng.

“Nghỉ ngơi tốt rồi chứ?” mở cửa thì thấy Thích Ngạo Sương đang đứng đó, ân cần hỏi han.

“Tốt rồi, tốt rồi, đi thôi, chúng ta đi ăn cơm. Đã lâu không tới nhà ăn, ta bắt đầu nhớ rồi.” Kiều Nạp Sâm cười ha ha, che giấu sự hoảng hốt vừa rồi của mình.

Những ngày sau đó, Thích Ngạo Sương và Kiều Nạp Sâm thường xuyên tới thư viện và kho nguyên liệu của học viện. Hai người cùng nhau vào tháp Tinh Thần Thiên nhiều hơn, không biết đang làm gì.

Tất cả Địch Thản Tư đều nhìn trong mắt, chỉ nhìn hai người đầy tán thưởng mà không đi cùng đường với bọn họ.

Mà người vui nhất là viện trưởng. Tất cả mọi chuyện ông đều thấy. Nhìn thực lực của Thích Ngạo Sương và Kiều Nạp Sâm tăng lên hàng ngày, trong lòng ông đặc biệt vui mừng. Thấy Bối Lý Nhĩ đã vào tháp mà vẫn không có dấu hiệu đột phá, thật đúng là phế vật. Vẫn là đặt hy vọng lên người Thích Ngạo Sương và Kiều Nạp Sâm thì thực tế hơn. Địch Thản Tư, Thích Ngạo Sương, Kiều Nạp Sâm không hổ là ba người đứng đầu học viện, thực lực càng ngày càng cao. Không lâu nữa có thể hoàn thành nhiệm vụ rồi. Hơn nữa bọn họ có tư chất tốt như vậy, nhất định có thể…

Viện trưởng đứng bên cửa sổ trên lầu của mình, nhìn bóng dáng Thích Ngạo Sương và Kiều Nạp Sâm qua khung kính. Hai người đang trên đường tới tháp Tinh Thần Thiên. Trên mặt viện trưởng là nụ cười thỏa mãn, khẽ gật đầu, sau đó xoay người thì đối diện với một đôi mắt âm trầm.

“Ha ha, Ngõa Luân Đinh trưởng lão, sao ngươi lại có vẻ mặt âm trầm thế? Chúng ta sắp hoàn thành nhiệm vụ, không phải là nên vui mừng sao?” trên khuôn mặt anh tuấn của viện trưởng là nụ cười. Ông lướt qua người trước mặt, ngồi lên ghế.

“Ta lại hy vọng vĩnh viễn không hoàn thành nhiệm vụ này!” vẻ mặt trưởng lão tên là Ngõa Luân Đinh âm trầm. Ông từ từ tới bên cửa sổ, nhìn bóng dáng Thích Ngạo Sương và Kiều Nạp Sâm qua cửa kính, trong lòng trầm xuống.

“Chậc chậc, chẳng lẽ ngươi muốn ở lại đây vĩnh viễn, không muốn về quê hương của chúng ta nữa sao? Chẳng lẽ ngươi không nhớ người thân của mình à?” Viện trưởng lắc đầu, nói mỉa mai, “Ngõa Luân Đinh, chẳng lẽ ngươi quên rằng nếu không hoàn thành nhiệm vụ thì mỗi năm đều phải chịu cái loại đau đớn kia sao? Sống không bằng chết!”

♐Diễn - đàn - Lê - ⊹Quý - Đôn

“Ta thì mong chết đi khi chiến đấu.” mặt Ngõa Luân Đinh càng âm trầm, đưa tay phải ra bịt lấy ống tay áo trống không bên trái của mình.

“Chậc chậc, không thể nói vậy được. Nếu ngươi chết ở đây thì linh hồn ngươi sẽ không thể trở về quê hương của chúng ta nữa.” mặt viện trưởng lạnh nhạt, khuyên bảo nhưng trong đáy mắt hiện lên tia bi thương.

“Vậy cần phải có nhiều sinh mệnh và linh hồn cùng chịu đựng sao?!” chợt Ngõa Luân Đinh cao giọng, gầm lên.

“Ngõa Luân Đinh! Chú ý tới giọng điệu của mình một chút! Còn nữa, ta đã có tính toán. Ngươi đi ra ngoài cho ta! Không có lệnh của ta thì không được hành động thiếu suy nghĩ!” Viện trưởng tức giận, đứng lên rống lớn với Ngõa Luân Đinh, “Năm đó nếu không phải ngươi nhất thời mềm lòng mà để cho người kia trốn thoát thì bây giờ chúng ta cần gì phải lo lắng đề phòng thế này? Một mình ngươi không muốn về cũng không sao, nhưng ngươi phải nghĩ cho các huynh đệ của mình chứ! Ta chỉ nói thế thôi, tự ngươi nghĩ đi!” Viện trưởng rống giận xong, không đợi Ngõa Luân Đinh ra ngoài mà đóng sầm cửa rời đi trước, để lại một mình Ngõa Luân Đinh ở trong phòng.

Ngõa Luân Đinh nhìn cửa phòng đóng chặt, ánh mắt dần dần chán nản, ảm đạm…

Cuối cùng, thở dài một hơi, sau đó xoay người nhìn bầu trời trong xanh ngoài cửa sổ.

Chuyện bắt đầu từ khi nào?

“Kiều Nạp Sâm, không phải là huynh không muốn bước vào cảnh giới Phá Toái Hư Không à? Sao bây giờ lại cố gắng thế?” Thích Ngạo Sương và Kiều Nạp Sâm vào tháp lần nữa thì nàng hỏi đầy nghi ngờ.

“Bây giờ ta thay đổi chủ ý rồi.” Kiều Nạp Sâm chớp mắt, đảo mắt rồi trả lời như thế.

“Là cái gì khiến huynh thay đổi chủ ý vậy? Huynh biết rõ sẽ gặp nguy hiểm mà vẫn muốn vào à?” Thích Ngạo Sương đi về phía trước, Kiều Nạp Sâm theo sát bên cạnh.

“Không tại sao cả. Dù sao thì cũng muốn đi cùng với đệ.” Nhìn như Kiều Nạp Sâm trả lời cho qua nhưng trong lòng lại có giọng nói nói cho hắn biết rằng bởi vì hắn không muốn thấy Thích Ngạo Sương xảy ra chuyện gì, nên nhất định phải đi theo xem sao.

Thích Ngạo Sương cũng không hỏi nữa. Nàng thấy Kiều Nạp Sâm thật sự qua loa, có hỏi nữa cũng chẳng có kết quả gì nên thôi.

“Có điều, Thích Ngạo Sương, bây giờ đệ thấy thân thể có gì thay đổi không? Ấy, nói trực tiếp hơn là đệ có cảm thấy mình cách đột phá bao xa không?” giọng Kiều Nạp Sâm hơi vội vàng. Bởi vì hắn chợt thấy một bóng dáng ở phía xa. Đó là Địch Thản Tư! Kiều Nạp Sâm nhớ rất rõ rằng trên đại điện của Thiên Đạo Môn, Thích Ngạo Sương đã đánh cuộc với Địch Thản Tư. Nhưng nếu Thích Ngạo Sương đột phá sau Địch Thản Tư thì có thể Địch Thản Tư sẽ giết sạch những người có liên quan tới Thích Ngạo Sương. Trong đó có cả mình! Kiều Nạp Sâm sờ cổ theo bản năng, nuốt một ngụm nước miếng.

“Không xa.” Thích Ngạo Sương nhỏ giọng trả lời, sau đó ngẩng lên thì nhìn thấy Địch Thản Tư ở phía xa. Ánh mắt Thích Ngạo Sương lạnh xuống. Nam nhân này tuy tịch mịch, tuy bi ai nhưng lại không cùng một thế giới với mình. Với người cố chấp này không thể thành bằng hữu được, vĩnh viễn cũng không.

Địch Thản Tư nghe thấy tiếng hai người thì dừng lại, chờ hai người lại gần.

Thích Ngạo Sương và Kiều Nạp Sâm cũng dừng lại. Ba người cứ nhìn nhau im lặng như vậy.

“Thích Ngạo Sương…” lâu sau, rốt cuộc Địch Thản Tư mở miệng trước, trầm thấp gọi tên Thích Ngạo Sương. Đây là lần đầu hai người đối mặt nhau sau khi rời khỏi Thiên 

_________________