Tài Năng Tuyệt Sắc

Quyển 5 - Chương 31: Ngoại truyện 2: Phá Thiên chịu trách nhiệm




Chóng mặt quá….

Ta đói quá, lạnh quá…..

Tất cả xung quanh dần dần trở nên mơ hồ.

“Chủ nhân, chúng ta tới muộn mất rồi.” Lúc này, một giọng nói mơ hồ truyền vào tai ta.

Hơi thở xa lạ!

Là loài người!

Là nhân loại đáng ghét!

Là loài người đã giết mẫu thân của ta, là loài người đã giết tộc nhân của ta! Là loài người tham lam độc ác gây nên! Còn mang ca ca và tỷ tỷ của ta đi mất!

Ta muốn giết ngươi! Giết ngươi! A a a a!

Ta đứng bật dậy nhìn mấy người đang đi tới. Người đi tới gần ta mặc một bộ y phục trắng như tuyết giống hệt mẫu thân. Màu trắng tinh khiết không lẫn chút tạp chất nào.

“Chủ nhân, chúng ta tới muộn, muộn…”

“Khốn kiếp! Giết sạch! Quá tàn nhẫn!”

“Quá đáng! Không thể bỏ qua cho mấy tên khốn này!”

“Chủ nhân! Mau nhìn này, còn một con mèo nhỏ!”

Chít chít oa oa, đầu ta đau quá! Bọn loài người đáng chết này đang nói gì vậy! Tất cả đi chết đi! Ta muốn báo thù cho mẫu thân và mọi người!

Báo thù! Báo thù! Trong đầu ta chỉ có một ý nghĩ này! Ta nhất định phải báo thù! Giết sạch những con người đáng ghét này!

Meo meo gừ gừ ——————

Tất cả trước mắt biến thành màu đỏ. Những người này nhỏ đi trong mắt ta. Phì! Vậy càng tốt, ta muốn xé nát những người này thành từng mảnh nhỏ.

Nhưng sao đầu của ta đau quá vậy? Hơn nữa, hình như ta, hình như ta đang bay lên….

“Không xong rồi, chủ nhân. Hình như con mèo nhỏ này bị kích thích nên biến lớn.”

“Là ám khí.” Giọng nói kia lành lạnh.

Đi chết đi ——————

Ta liều mạng vung móng vuốt, chụp lên tên gia hỏa mặc bạch y đứng trước mặt.

Nhưng ta chẳng nhìn thấy gì cả.

Chóng mặt quá….

Sao tối vậy….

Mẫu thân, người ở đâu? Con sợ quá, tối quá, lạnh quá.

Phụ thân, người ở đâu? Lợi Lan, ca ca, tỷ tỷ….

Hu hu hu hu….A Bảo sợ quá….

A, mùi gì thơm vậy?

“Đồ ngốc, nhất định nó sẽ ăn cá của ta mà không ăn của huynh!”

“Nói bậy, mèo thích ăn cá nhất. Ta nướng cá thơm thế này nhất định nó sẽ thích.”

“Đồ ngốc, huynh nghĩ mèo tầm bảo là loại mèo tầm thường à?”

“Vậy nó thích ăn gì?”

“Thứ này này. Thịt bò nướng. Huynh đi lấy chút nước trái cây tới đây, cắt nhỏ miếng thịt này ra.”

Thật ồn ào. Tiếng tranh cãi của hai người bên tai thật phiền quá!

Nhưng mùi này thơm thật.

Len lén hé mắt ra nhìn một chút.

Vừa nhìn liền khiến ta giật mình!

Là loài người!

Meo meo gừ gừ!

Là loài người đáng ghét!

Đi chết đi! Ta vươn móng vuốt chụp mạnh lên gia hỏa trước mặt ta.

Hừ hừ! Biết sự lợi hại của bản mèo chưa? Ta phải vồ chết ngươi!

Ta nhảy lên nhưng đầu lại choáng váng. Thân thể nặng nề ngã lại chỗ cũ. Cú ngã này khiến ta đầu váng mắt hoa, sao bay đầy trời. Còn may là bên dưới rất êm. Đây là đâu mà có giường lớn thế?

Đã xảy ra chuyện gì?

“A, không sao chứ?” Một giọng nữ ầm ỹ muốn chết vang lên.

“Không sao đâu, chỉ xước da chút thôi.” Giọng nam ồn ào.

“Đồ ngốc, ta không hỏi huynh. Ta đang hỏi con mèo nhỏ mà!”

“A! Muội… Nó chỉ đói quá thôi. Muội quan tâm tới nó mà không lo lắng cho ta. Hu hu a a, thật là đau lòng.”

“Đi chết đi. Huynh khỏe như heo ấy. Con mèo nhỏ này thật đáng thương, phải nhịn đói lâu như thế. Đói đến mức rụng cả lông.”

Ồn ào quá đi mất!!!!

Đầu lại choáng váng. Chẳng lẽ ta thật bị đói đến mức này sao?

“Con mèo nhỏ, ăn một chút đi.” Giọng nữ ầm ỹ càng khiến ta đau đầu hơn.

“Ăn chút đi. Chúng ta không phải người xấu. Chúng ta không cùng phe với những người sát hại người thân của ngươi. Yên tâm đi, chúng ta thật sự là người tốt, sẽ không tổn thương ngươi đâu.” Nữ nhân này càng ngày càng nói lớn. Ta không muốn nàng đụng vào người mình nên rụt mạnh người về sau.

“Thật mà. Mèo con, lại đây ăn chút gì đi. Mấy ngày nay ngươi không ăn gì rồi. Nếu còn tiếp tục ngươi sẽ chết đói đấy.” Nam nhân này cũng thật đáng ghét, cứ ồn ồn ào ào.

Không thể ăn đồ của người lạ! Mặc dù thoạt nhìn rất ngon!

Không cho phép chạm vào ta! Loài người đáng chết. Chờ bản mèo khôi phục sức mạnh sẽ xé xác các ngươi thành mảnh nhỏ!

“Sao giờ? Dường như nó có địch ý rất mạnh với chúng ta.”

“Nói nhảm. Nếu tộc nhân của huynh bị diệt sạch trong một đêm, huynh có chung sống hòa bình với kẻ thù của mình được không?”

Nói gì vậy?

Không hiểu lắm.

Nhưng dường như không phải bọn họ giết mẫu thân và mọi người?

Nhưng bọn họ là loài người! Là loài người! Loài người là kẻ thù của ta!

Meo meo gừ gừ, tới gần chút nữa ta sẽ cắn chết các ngươi.

“Kẹt” một tiếng, cửa mở ra. Hai người đứng trước giường nhìn về phía đó. Nhân cơ hội này, ta chui vào trong chăn.

“Có chuyện gì vậy?” Lại là giọng nói lành lạnh này. Có điều nó dễ nghe hơn tiếng phụ thân. A phi phi! Ta đang nói gì vậy! Sao ta lại so sánh loài người đáng ghét với phụ thân cơ chứ?

“Chủ nhân, con mèo nhỏ này không chịu ăn gì cả.” Giọng nữ kia uất ức như thế là sao? Ta không có cào tay nàng ta nha.

“Vậy sao. Để ta.” Giọng nói lành lạnh càng ngày càng gần.

Người chợt lạnh! A, chăn đã bị vén lên.

Người này thật đáng ghét!

Đừng tưởng rằng dáng vẻ ngươi đẹp hơn phụ thân ta thì ta sẽ không cắn nhé! Hừ!

Meo meo hu hu! Ta nhào tới, cắn mạnh lên vai người nọ. Máu tươi nóng hổi tràn ra từ miệng ta. Hừ hừ! Sợ chưa? Xem ta có cắn chết ngươi không!