Tài Sắc Vương Phi

Chương 28: Trò Vui Đặc Sắc






Con trai quan đưa mắt ra hiệu với sư gia, sư gia hiểu ý.
Hắn ta thoáng nhìn mấy người như sói dữ càn quét trên mặt bàn, cẩn thận hỏi: “Tộc lão gia, ngài ăn xong chưa? Huyện lão gia chúng ta nói, khi ngài ra về thì gói cho ngài hai con vịt Bát Bảo mang theo.”
“Thế à, vậy bây giờ ngươi lấy mang đến đây đi.”
“Được rồi.”
Sư gia lấy hai con vịt Bát Bảo đến, một nhà Tiết Nhân Nghĩa vừa cắn đũa vừa xem kịch, không hề có ý đứng dậy rời đi chút nào.

Sư gia nóng vội, nói: “Ta đã lấy vịt Bát Bảo ra rồi, bây giờ tốt nhất ngài trở về đi, đi lại tốt cho tiêu hóa, về nhà sẽ không chậm trễ chuyện ăn vịt.”
“Tên khốn nhà ngươi muốn đuổi ông đi sao, ăn tiệc ăn tiệc, bàn tiệc này vẫn chưa lên đủ đâu, ta biết đồ ăn chiêu bài của Cát Gia Lầu này cua hấp cay và hải sâm chưng, ông đây còn chưa thấy mặt đâu!”
Sư gia xanh mặt, lập tức phân phó gãi sai vặt bưng hai món ăn này lên.
Chờ đồ ăn lên bàn, đầu tiên Tiết Nhân Nghĩa hít hà, sau đó cả khuôn mặt áp sát vào đĩa.

Rồi lập tức đứng dậy quát sư gia: “Ngươi là đang đuổi ăn mày sao, đã nói là cua hấp cay, không nói đến vị cay, ngay cả cua cũng thối.

Ngươi khinh ta chưa từng ăn đồ ngon phải không? Nói cho ngươi biết, năm đó ông đây cũng từng ăn tiệc tại Lục Tất Cư ở Kinh Thành, cua hấp cay này của ngươi mang cho chó cũng không thèm ăn.”
Sư gia lại tái mặt, cúi đầu nhìn đĩa cua hấp cay này, quả thật không ngửi được mùi cay gì, lại càng không ngửi thấy mùi thơm của cua.


Không đúng, đây chính là món tủ của đầu bếp Cát Gia Lầu, sao lại dám bêu xấu trong tiệc mừng thọ của Huyện lão gia chứ?
Trên Vân Lai Lầu đối diện, Viên ma ma hỏi Tô Doanh: “Tộc thúc Tiết gia này thật sự từng ăn tiệc ở Lục Tất Cư sao?”
Tô Doanh nói: “Tổ tiên Tiết gia này cũng là người trong sạch, đến thế hệ của Tiết Nhân Nghĩa này đã là nay không bằng xưa.

Tiết Nhân Nghĩa không phải loại người ham học, làm chạy vặt kiếm ăn tại Lục Tất Cư mấy năm.

Ở Lục Tất Cư năm đó có gia đình đặt bàn tiệc nhưng đến thời gian lại không đến được, ngày thường Tiết Nhân Nghĩa hay lấy lòng nịnh bợ, rất được lòng chưởng quỹ, nên đã cho ông ta bàn tiệc kia.

Sau này cuối cùng Huyện lão gia phất lên, Tiết Nhân Nghĩa cũng trở về huyện Thượng Hà theo, lại bởi vì ông ta là thúc thúc nhỏ nhất trong tộc, dù Huyện lão gia rất bất mãn nhưng cũng đành phải trợ cấp.”
Còn có nguyên nhân như vậy, Viên ma ma sáng tỏ, sau đó cũng chỉ còn một vấn đề, sao Tô Doanh lại biết những chuyện này?
“Mẹ, con muốn ra ngoài.” A Hàm nói.
“Đi đi, để ma ma đi cùng con.”
Viên ma ma nắm tay A Hàm rời đi, Tô Doanh tiếp tục nhìn về phía Cát Gia Lầu.
Lại nói đến bên này, sư gia tái mặt, lại tự mình kiểm tra xem Tiết Nhân Nghĩa nói khoác hay không, lập tức đi đến gần bàn tiệc ngửi thử, sau đó nói với Tiết Hoài Nghĩa, cua hấp cay này không hề thơm cay, ngay cả cua cũng hơi thối.

Huyện lão gia chuẩn bị tiệc mừng thọ tại Cát Gia Lầu, vậy mà Cát Gia Lầu lại dùng đồ ăn chiêu bài này làm mất mặt ông ta, cuối cùng Huyện lão gia không nhịn được, lập tức nổi giận đứng dậy: “Ngô Hoành, Ngô Hoành.”
Em ruột Ngô Hoành của Ngô thái thái vội vàng từ cửa bên chạy đến, thấy Huyện lão gia thì chắp tay vái chào: “Tỷ phu, ngài gọi ta.”
Huyện lão gia chỉ vào hắn ta, lại chỉ thức ăn trên bàn: “Đây chính là tiệc mừng thọ ngươi làm cho ta, tự ngươi ngửi đi, đều thối cả.”
Ngô Hoành khiếp sợ, mau đi đến xem xét, thối thật.

Không chỉ như vậy, còn có mấy món ăn ngay cả muối cũng không cho, vừa nhạt vừa tanh.

Hắn ta sợ hãi quỳ trên mặt đất: “Tỷ phu, ngày đó ngài còn tự mình đến kiểm tra món ăn, tuyệt đối không phải là thế này.”
“Không phải thế này thì là thế nào?” Huyện lão gia nổi cơn giận dữ, một buổi mừng thọ vẻ vang là thế, ông ta mới vừa cảm thấy mình như nằm trên mây, vậy mà thoáng chốc đã ngã bầm dập mặt mũi rồi: “Cho ngươi nhiều bạc như vậy, ngươi lại mang những món ngay cả chó cũng không thèm ăn này lên cho ta, ngươi không muốn sống nữa phải không?”
Ngô Hoành ‘bịch bịch’ dập đầu hai cái: “Tỷ phu, ta nào dám chứ?” Nói xong, đứng dậy sai bảo tiểu nhị chạy vặt: “Đi, gọi đầu bếp ra đây cho ta, để hắn ta nhìn xem hôm nay hắn ta đã làm những đồ ăn gì cho ta.”
Tiết Nhân Nghĩa nghe thấy gọi đầu bếp ra, ông ta vẫn còn nhớ mãi không quên món cua hấp cay, lên tiếng: “Bảo hắn ta làm một lần nữa.”
“Ngươi câm miệng lại cho ta.”
Huyện lão gia quát lại.
Tiết Nhân Nghĩa không vui, ông ta đứng lên ghế, lập tức khiến tất cả mọi người có thể nhìn rõ ông ta: “Cháu trai lớn, ngươi nói gì vậy, ngươi bảo ta cút sao? Ta chính là tộc thúc của ngươi, là trưởng bối của ngươi đấy, ngươi quát ông đây như vậy, ngươi là bất hiếu, cực bất hiếu.”
“Ngươi...!ngươi...” Huyện lão gia tức không thốt lên lời.

Đầu bếp lưng buộc tạp dề nhanh chân sải bước vào đại sảnh, hắn ta biết đã xảy ra chuyện rồi, sớm biết sẽ không tham lam những lợi ích đó, bây giờ không chỉ mất đi bát cơm, có lẽ ngay cả mạng cũng không giữ được.
“Chưởng quỹ, ngươi tìm ta.” Đầu bếp chột dạ, giọng nói rất nhỏ.
Ngô Hoành ném đĩa cua hấp cay trên bàn này xuống trước mặt hắn ta: “Đây là đồ ăn ngươi làm? Tài nấu nướng của ngươi đấy, từ lúc nào mà thối hay thơm cũng không phân biệt được?”
Đầu bếp chợt quỳ xuống mặt đất, dập đầu liên tục: “Chưởng quỹ, chuyện này không thể trách ta, đây là do hoa tiêu đưa vào ngày hôm qua có vấn đề, vì vậy mới khiến món này mất ngon.”
Lưu Đạt nghe nói đến ‘hoa tiêu’, toàn thân run lên, một dự cảm không tốt chạy thẳng lên não.
“Hoa tiêu vẫn luôn do nhà Lưu chưởng quỹ nắm giữ, sẽ có vấn đề gì chứ, rõ ràng là ngươi ngụy biện.” Mặt ngoài Ngô Hoành biểu hiện không tin, nhưng bên trong vẫn muốn đẩy chuyện này lên người Lưu Đạt.

Từ sau khi con gái Lưu Đạt tiến vào huyện nha, cuộc sống của tỷ tỷ ngày càng khó khăn.

Ngày đầu tháng mười năm tỷ tỷ đều vào miếu cầu xin thần phật, nhưng trái tim tỷ phu bị hồ ly tinh mê hoặc, nào có thể tùy tiện quay đầu?
“Là thật, hôm qua là Lưu chưởng quỹ mang hoa tiêu đến, tiểu nhân vừa nhìn đã biết hoa tiêu này có vấn đề, nhưng Lưu chưởng quỹ kiên quyết nói không có vấn đề, chỉ là mất chút mùi thơm cay tê, lại đồng ý với tiểu nhân rằng, chỉ cần nhận chỗ hoa tiêu này sẽ cho tiểu nhân chỗ tốt, lúc này tiểu nhân mới bị mê hoặc mà tiếp nhận.”
Lưu Đạt sợ hãi, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng: “Ngươi...!ngươi dám vu cáo lung tung, Huyện lão gia còn ở đây đấy, chắc chắn hoa tiêu của ta không có vấn đề.”
“Là chính Lưu chưởng quỹ ngươi nói, tiệc mừng thọ của Huyện lão gia, không ai sẽ quan tâm món ăn có ngon hay không, cho dù không thể ăn, vì nể mặt ngài nên khó lòng nói toạc ra, người khác cũng không dám đắc tội nói thẳng ra.”
“Ngươi còn nói.” Lưu Đạt tiến lên đạp đầu bếp một phát.
Đầu bếp nói rõ ràng rành mạch, lại thêm phát đá cho thấy Lưu Đạt này chột dạ, mọi chuyện đã rõ ràng rồi.
Trong lòng Ngô Hoành vui sướng thoải mái, chỉ vào Lưu Đạt tức giận nói: “Lưu chưởng quỹ, tỷ phu của ta đối xử với ngươi không tệ, con gái ngươi vào cửa, tỷ tỷ ta cũng đối xử tử tế, sao ngươi dám coi tiệc mừng thọ của tỷ phu ta làm trò đùa, ta thấy có phải ngươi cảm thấy có chỗ dựa là con gái mình, dám quyết định thay tỷ phu của ta.”
Đây chính là tội chết nha, lương thiếp Lưu thị ngồi ở bàn khác bị lời nói của Ngô Hoành dọa cho không dám cử động.
Thẩm Mặc Thu thì uống rượu xem náo nhiệt, Thẩm Nha lườm hắn ta một cái, nàng ta biết đêm nay trở về Tiết gia sẽ loạn long trời lở đất rồi, nàng ta không thể không bị liên lụy.

Lưu Đạt quỳ phập xuống mặt đất: “Huyện lão gia, ngài đừng nghe đầu bếp nói hươu nói vượn, Ngô chưởng quỹ chính là ăn không nói có, chúng ta là người một nhà, sao ta dám động tay động chân trong tiệc mừng thọ của ngài chứ.”
Huyện lão gia vẫn khá hiểu Ngô Đạt, bởi vì cái gọi là không gian trá thì không phải là thương nhân, chỉ là dám đánh chủ ý lên đầu ông ta, khiến ông ta mất hết mặt mũi trước khách khứa ngày hôm nay, món nợ này ông ta nhớ kỹ.
Thấy Huyện lão gia không nói lời gì mà chỉ lạnh lùng nhìn mình, Lưu Đạt chỉ cảm thấy da đầu tê dại.
“Ngươi không dám, ngươi không dám vậy hoa tiêu hỏng này là ai đưa đến?” Ngô Hoành còn ngại ầm ĩ chưa đủ lớn, hắn ta muốn trút giận thay Ngô thái thái, chèn ép Lưu thị.
Lưu Đạt không dám thừa nhận, cũng không thể thừa nhận, đành phải chết không hé miệng: “Ta nói rồi, là đầu bếp nói hươu nói vượn.”
“Đủ rồi...”
Huyện lão gia gầm lên giận dữ, cả sảnh im lặng, ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.
Cả nhà Tiết Nhân Nghĩa thấy tình hình không ổn, cầm hai con vịt Bát Bảo, ngươi dắt ta ta dắt ngươi, giống như một hàng chuột chán nản chuồn đi.
Miêu nhị tỷ ra khỏi cửa sau Cát Gia Lầu, đi vào Vân Lai Lầu ở đối diện.
Viên ma ma đứng ở cửa đón nàng ta: “Sao giờ mới đến, cô nương đang ở trên lầu đấy, chúng ta lên thôi.”
Trên mặt Miêu nhị tỷ tràn đầy ý cười.
Tô Doanh trên lầu thấy không ít người đi ra khỏi Cát Gia Lầu, biết màn kịch hôm nay đã tan rồi.
“A Hàm, chúng ta phải đi về.” Tâm trạng Tô Doanh không tệ.
A Hàm lại cúi đầu không lên tiếng.
Viên ma ma dẫn Miêu nhị tỷ tiến vào: “Cô nương, nhị tỷ trở về rồi.”
“Cô nương.” Miêu nhị tỷ thi lễ..