Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 447




Chương 447

Bên ngoài tòa thành thỉnh thoảng vẫn có tiếng sấm sét, tiếng gió, nhưng bên trong phòng lại tĩnh lặng đến nỗi khiến người ta ngạt thở. Dưới tình huống này, mực nước phía dưới không ngừng biến đổi, càng tăng thêm phần quái dị.

Bảo Ngọc thuộc mệnh thủy, nhưng điều đó không có nghĩa là cô sẽ dũng cảm nhảy xuống nước nhìn xem bên trong rốt cuộc là loài sinh vật gì! Cô vừa bước chân vào trong nước, muốn xoay người bỏ đi, nhưng lúc này, một sợi dây lặng lẽ chồi lên trên mặt nước, không nhanh không chậm quấn lấy một bên chân Bảo Ngọc, mãnh liệt kéo cả người cô vào trong nước!

Bảo Ngọc còn không kịp hét lên, nước xung quanh đã bao vây lấy cô, cô theo bản năng nín thở, xoay người, giãy giụa trong nước. Khi cô nhìn thấy thứ quấn lấy mình là một sợi dây, vội vàng muốn giật ra. Bỗng dưng, chân còn lại của cô cũng bị quấn lấy, eo cũng bị quấn chặt lại!

Bảo Ngọc bắt đầu cảm thấy hoảng loạn, không biết thứ đáng sợ này xuất hiện từ đâu, dường như cũng có sinh mạng, quấn chặt lấy cô, lôi cô xuống.

Trong khi hoảng loạn, hai tay Bảo Ngọc nắm lấy cầu thang tầng hai, càng giãy giụa, sợi dây quấn chặt lấy cơ thể. Cuối cùng, lại có một sợi dây khác quấn lấy ngực cô, phổi giống như thiêu như đốt, giống như bất cứ khi nào cũng có thể nổ tung!

Cô sắp chống đỡ không nổi nữa rồi, cả cơ thể bị kéo mạnh về phía sau, tay cũng không giữ nổi nữa…

Ngay vào thời khắc cô sắp buông tay, cổ tay bị người nào đó nắm lấy, sau đó, cô được người đó ôm vào lòng. Nhưng ngay vào lúc xoay người, hai chân đột nhiên thả lỏng. Cô mở to đôi mắt phượng của mình, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Tuyệt, trong tay còn nắm một con dao, chặt đứt sợi dây đang chồi lên xung quanh. Đẩy cô ra sau lưng mình, anh ta chặn phía trước người cô, không ngừng chặt đứt sinh vật đáng sợ đó.

Những thứ này giống như những chiếc vòi, sau khi bị chặt đứt, sẽ nhanh chóng phát triển trở lại với tốc độ kinh hoàng. Quá trình chỉ mất tầm bốn, năm phút, sau đó lại cố chấp dò xét về phía hai người. Dường như, bọn chúng vô cùng nhạy bén với cơ thể sống! Dao của Tuyệt rất nhanh, không ngừng lùi về sau bảo vệ Bảo Ngọc. Lợi dụng thời gian bọn chúng sinh trưởng trở lại, chạy lên trên bậc cầu thang, nhảy lên trên mặt nước, anh dùng lực kéo Bảo Ngọc lên, giúp cô rời khỏi mặt nước.

Sợi dây không tiếp tục chồi lên mặt nước, mà nán lại ở bên rìa. Vòi giống như ra- đa, luôn nhắm chuẩn về phía hai người.

Bảo Ngọc nằm rạp trên mặt đất, hít thở một hơi luồng khí trong lành, khoang mũi bị nước tràn vào, sau đó khi hô hấp nó lại tiếp tục tiến vào phổi, rất khó chịu. Cô ho mạnh, cả người chỉ mặc một chiếc váy trắng, ướt sũng, dán chặt lên cơ thể cô, lạnh cóng khiến cô rùng mình.

Tuyệt đứng ở bên cạnh, nước nhỏ xuống từ những lọn tóc, chảy xuống gương mặt điển trai, đôi mắt hung ác, nhìn chằm chằm vào loại cây trong nước.

Bảo Ngọc dần dần phục hồi tinh thần, cố gắng leo lên, nhưng cũng không dám tiến lại gần nước: “Cái đó… là gì?”

Hồi lâu, Tuyệt mới lên tiếng: “Nơi này từng là căn cứ thí nghiệm của Đức.”

Bảo Ngọc ngước mắt lên, nheo chặt lại: “Thí nghiệm gì?”

“Một loại cây có khả năng tái sinh đặc biệt.” Giọng nói của Tuyệt không hề lúc lên lúc xuống, ngược lại vẫn mềm mại như cũ: “Tính tái sinh của loại cây này đã vượt xa tất cả những loại cây khác. Bởi vì phát hiện ở Nam Cực, cho nên họ gọi chúng là cỏ Nam Cực.”

Anh ta biết những cây cỏ Nam Cực này vẫn luôn được nuôi dưỡng trong nhà kính dưới lòng đất, có lẽ thời tiết quá dữ dội khiến nước biển dâng dao, phá vỡ nhà kính, cho nên chúng mới sinh trưởng mãnh liệt như vậy.

Bảo Ngọc kinh ngạc nhìn cỏ Nam Cực vẫn đang cử động khắp nơi trong nước, giống như đang bí mật dò xét sinh mạng của họ, cảm thấy vô cùng đáng sợ: “Vì sao bọn chúng lại tấn công con người?”