Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 582




Chương 582

Anh bị đẩy ra vài bước, đôi mắt mù mịt khóa chặt vào người cô, anh không bước lên trước nữa, vì dường như là lo lắng sẽ làm cô sợ. Anh chỉ đứng tại chỗ, duy trì một khoảng cách khiến cô yên tâm.

Bảo Ngọc cực khổ đứng dậy rồi ném áo của anh qua một bên, cô thà chịu lạnh, chứ không muốn dính mùi của người lạ lên người.

Anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, cổ áo bị cởi ra hai chiếc cúc áo, thân hình mỏng manh, khiến người ta nhìn mà có chút đau lòng. Nhìn chiếc áo bị cô ném nằm trên mặt đất, đôi con ngươi anh chợt hiện lên một sự cô đơn.

Đối mặt với gió biển lạnh lẽo, mái tóc bồng bềnh của cô bị thổi bay loạn xạ, đôi môi cũng vì lạnh quá mà trở nên thâm tím, nhưng khí thế vẫn còn rất kinh người, cô nhìn chằm chằm vào người trước mặt: “Anh rốt cuộc là ai?” Đối mặt với nguy hiểm, cô cũng dần bình tĩnh lại.

Người đàn ông bị bao phủ trong bóng tối, thân ảnh áo đen như dung hòa với màn đêm tĩnh lặng.

Im lặng một lúc, anh mới nói: “Tôi chỉ muốn biết một số sự thật.”

Bảo Ngọc cảnh giác hỏi: “Sự thật gì?”

“Giữa tôi và em.

“Anh và tôi?” Bảo Ngọc cau mày, cô không biết anh ta rốt cuộc là đang muốn nói gì, nhưng điều khiến cô không hiểu chính là, trái tim cô đang nhảy lên đầy loạn xạ, trong đầu cũng vù vù những tiếng tạp âm, khiến cô như sắp không chống đỡ nổi nữa rồi.

“Tôi muốn biết, người phụ nữ tôi thích như thế nào? Lúc ở cùng với cô ấy sẽ có cảm giác ra sao?”

Anh lẩm bẩm nói, nhưng khi nghe thấy lời của anh, Bảo Ngọc liền sững sờ.

Anh ta thích mình?!

Cho dù anh ta là ai, cho dù anh thích mình rốt cuộc là vì lý do gì, cái cảm giác quen thuộc mà cô đối với anh lại càng ngày càng trở nên mãnh liệt…

“Tôi muốn biết những điều này, cho nên cho dù chỉ được ở cùng em mấy phút thôi, thì cũng được rồi.”

Mặc dù anh đã ép buộc cô, nhưng anh vốn không hề để tâm, ngược lại, anh còn thản nhiên nói ra lý do của mình, ngay cả lời thích cô cũng nói ra một cách trơn tru như vậy. Dường như đây chính là định mệnh rồi, anh tuân theo thiên mệnh, không muốn làm trái ngược với điều đó, mặc dù biết rõ nó không phù hợp với tính cách của anh, nhưng thích cô chính là điều ngoại lệ duy nhất của anh.

“Anh…” Trái tim Bảo Ngọc nhảy lên rất nhanh, một cảm giác mạnh mẽ mang theo sự kích động chảy ào ạt trong cơ thể cô. Cô quên đi sự nguy hiểm, quên đi tất cả những điều đã xảy ra vừa nãy, cô bất giác sải từng bước về phía anh.

Anh vẫn đứng yên ở đó, không hề động đậy.

Bảo Ngọc đến trước mặt anh, nhìn khuôn mặt mang theo một chiếc mặt nạ màu vàng kia, tầm mắt cô ngưng tụ ở nơi đôi mắt của anh, trái tim cô đột nhiên run lên, giống như là bị điện giật, tê tái có chút đau.

Đó là đôi mắt gì vậy, phảng phất một tia điềm nhiên, trong đó hiện rõ lên một sự vô dục vô cầu của anh. Nhưng mà, trong sự u ám và tối tăm đó, chỉ khi đôi mắt của anh ngưng tụ trên cơ thể cô, lúc đó mới xuất hiện lên một tia sáng. Chỉ là một điểm sáng nhưng đủ để soi sáng tất cả sự ảm đảm của anh.

Ánh mắt như vậy, sự kiên trì như vậy, dường như đang đưa cô ra khỏi thực tại và trở về quá khứ khiến cô đau nhói.

Cho dù là cay đắng, nhưng rất sâu sắc.

Bảo Ngọc nhìn anh, trong đầu óc hỗn loạn của cô, dường như là có thứ gì đó đang muốn phá kén thoát ra.

Ngay cả hơi thở của cô cũng trở nên dè dặt, từ từ, cô nhấc tay lên.