Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 808




Chương 808

“Nhiếp Vịnh Nhi?” Vy Hiên cũng kinh ngạc. Tối hôm qua bọn họ vừa mới gặp, không ngờ hôm nay lại gặp nữa.

Lúc nhìn thấy chiếc đàn của cô ta, Vy Hiên mới kịp phản ứng: “Cô vừa diễn tấu bản Haydn C Major vừa rồi à?”

Ánh mắt Nhiếp Vịnh Nhi đột nhiên sáng lên: “Chị nghe được à?” Cô ta cảm giác được Vy Hiên là một người trong nghề, ít nhất cũng là một người mê nhạc cổ điển, trong giây lát lại cảm thấy có chút thân thiết.

“Ừ, rất tuyệt.” Vy Hiên nói thật lòng.

“Cảm ơn!” Nhiếp Vịnh Nhi nghĩ đến điều gì đó, xấu hổ hỏi: “Em có thể biết tên của chị không? Chúng ta gặp phải nhiều lần như vậy cũng xem như là duyên phận đấy.”

Vy Hiên gật đầu, phóng khoáng nói: “Phạm Vy Hiên.”

Nhiếp Vịnh Nhi vừa nghe được cái tên này, trong đầu hoảng hốt dường như lóe lên điều gì nhưng cô ta không nghĩ ra, chỉ cảm thấy mình không quá xa lạ với cái tên này.

Lúc này, thang máy tới nơi, mấy người đi vào. Bạn học của Nhiếp Vịnh Hy vẫn còn nói về buổi biểu diễn vừa rồi.

“Wow, tôi thật sự khẩn trương muốn chết! Không ngờ được Tổng Giám đốc lại tự mình tới phỏng vấn!”

“Đúng vậy, đúng vậy! Tôi khẩn trương đến mức tim cũng muốn nhảy vọt ra ngoài đấy! Lúc đi thi cũng không khẩn trương như vậy đâu!”

Nhiếp Vịnh Nhi nghe được, vừa cười vừa nói: “Các bạn nhất định là thấy người ta đẹp trai, cho nên mới xấu hổ chứ gì!”

“Đúng vậy! Anh ấy thật sự quá đẹp trai! Người lãnh khốc, ăn mặc đơn giản nhưng khi nhìn tới lại cực kỳ có khí chất nhé! Đúng rồi, đúng rồi, mọi người có để ý cái đồng hồ trên cổ tay anh ta không? Đây chính là loại Vacheron Constantin mà tôi thích nhất đấy! Không ngờ, anh ấy cũng tinh mắt như tôi vậy!”

“Ha ha, khác nhau ở chỗ người ta mua được, còn cô chỉ có thể nhìn tạp chí mà chảy nước miếng thôi.”

“Ôi! Cũng đúng!”

Vy Hiên đứng trong góc, nghe từ khi bước vào các cô ấy đã bàn luận về người chồng chưa cưới trên danh nghĩa của cô, từ quần áo tới các chi tiết vân vân, không ngờ đều là thứ cô chưa từng để ý tới.

Cô hơi tò mò, sao những cô gái trẻ này có thể chỉ trong thời gian rất ngắn, dường như đã copy anh từ đầu đến chân, không tha bất kỳ chi tiết nào của anh vậy?

Nhưng cô có thể nhớ kỹ, cũng chỉ có ánh mắt dường như lúc nào cũng có thể nhìn thấu được cô…

Ra khỏi thang máy, Nhiếp Vịnh Nhi đi song song với Vy Hiên, nghiêng đầu nhìn cô: “Em gọi chị là chị Vy Hiên được không?”

“Đương nhiên.”

Nhiếp Vịnh Nhi cười, hưng phấn nói: “Chị Vy Hiên, mỗi lần gặp chị đều có chuyện tốt xảy ra, chị đúng là nữ thần may mắn của em!”

Vy Hiên đột nhiên nghĩ đến chuyện Liên Cẩn Hành vừa nhắc tới chuyện lựa chọn một sinh viên của học viện Âm Nhạc đê quay quảng cáo công ích. Cô lại nhìn vẻ vui sướng không thể che giấu trên gương mặt Nhiếp Vịnh Nhi, trong lòng cũng đoán được tám chín phần.

Vì vậy, cô mỉm cười nói: “Vậy tôi hi vọng cô vẫn luôn may mắn như vậy.”

“Cảm ơn chị Vy Hiên!” Nhiếp Vịnh Nhi rất thích cô gái điềm tĩnh, bình yên trước mắt này, ở bên cạnh cô, dù tâm tình có nóng nảy cũng sẽ vô thức bình tĩnh lại. Cảm giác này lại giống như cây đàn Cello trong tay cô ta, đẹp lộng lẫy lại ôn hòa, không thể hiện ra trước người khác.

“A đúng rồi, chị Vy Hiên, chị là nhân viên ở đây à? Vậy sau này không phải chúng ta có thể thường xuyên gặp mặt sao?”

Vy Hiên lắc đầu: “Tôi chỉ là tới… bàn công việc thôi.”