Tái Sinh Thành Một Cô Gái Ma Cà Rồng

Chương 26: Ở tương lai, ta...không nhớ được...




Một buổi sáng qua đi, máu Erique gần như nhuộm kín đất khu rừng phía Nam thành phố, nơi mà Lilianna và Chise từng in dấu chân.

Chiến trường mà hai người để lại đáng sợ đến nổi, những mạo hiểm giả làm chung nhiệm vụ này khi vừa bước chân vào khu rừng, thấy mặt đất đã kinh hãi chạy về.

Máu Erique đổ nhiều đến mức, đến trưa lúc mà Chise lại định dùng chiêu gõ kiếm kêu gọi của mình thì những con Erique vừa nghe được mùi máu toả ra từ cả hai đã chẳng dám bước ra nữa.

Tại nơi những cái hang nhỏ ẩn núp trong khu rừng, Erique tụ tập lại với nhau, cùng nhau run rẩy khi cảm thấy hai con quái vật vẫn đang lang thang ngoài kia săn tìm bọn chúng. Ngày hôm nay, trong lịch sử loài Erique, có lẽ chính là ngày đáng sợ nhất, khi lại có hai kẻ có sức mạnh khủng khiếp lại đi săn những con thú nhỏ bé như bọn chúng.

Nhưng liệu lựa chọn cách trốn có phải ý hay? Ồ không đâu. Hôm nay đằng nào vẫn là ngày đáng sợ nhất đối với bọn Erique khu rừng phía Nam kia mà.

Không thể tìm được Erique thông qua việc dụ chúng đến nữa, Lilianna đã bắt đầu sử dụng đến chiếc mũi thính của mình đánh hơi lấy mùi Erique rãi rác trong khu rừng, đến tận những cái hang có Erique đang lẫn trốn, không thương tiếc đào chúng lên và giết chết không tha con nào.

- Thật tuyệt vời, tôi không ngờ cô còn có một kỹ năng như vậy đấy.

Giết được một cái hang đầy Erique đang ẩn núp, Chise tỏ ra hâm mộ với kỹ năng cảm nhận sự hiện diện của Lilianna mà mình đã hiểu lầm. Cảm nhận sự hiện diện không phải là hiếm, với kiến thức được dạy bảo của Chise, cô liền đoán được Lilianna có một kỹ năng như vậy và nó còn rất mạnh đến nổi, gần như biết được chính xác mục tiêu trong một phạm vi lớn.

Nhưng nó lại hoàn toàn sai lầm. Tộc ma cà rồng là một tộc có thất giác nhảy nhất(cảm nhận Ma năng là cái thứ bảy), nên việc Lilianna đánh hơi ra toàn bộ những con Erique lẫn trốn chỉ là một chuyện đơn giản, thậm chí nó còn mạnh hơn cả những người có một kỹ năng cảm nhận sự hiện diện nữa.

- Ừm. Cách chỗ cô năm bước bên trái có một ổ Erique nữa đấy, đào lên luôn đi.

Trong khi thu nhặt những cái xác Erique bị tàn nhẫn giết chết, Lilianna cực kì lạnh lùng chỉ tay đến chỗ cách Chise năm bước. Ở dưới lòng đất nơi đó là một cái hang lớn hình tròn và có hơn mười con Erique đang run cầm cập gì cảm nhận được hai kẻ sát Erique kia vẫn đang ở trên đầu mình.

Đối với Lilianna mà nói, thỏ, thứ mà thế giới cô cho là đáng yêu, không nên giết hại, thì lúc này chẳng khác gì một đồng tiền biết chạy cả. Vì cuộc sống thoải mái, vì bữa ăn thoả thích, cô cũng chẳng quan tâm đến bọn này có đáng yêu hay không nữa, cứ là đồ của nhiệm vụ thì cứ săn thôi.

Sau sự khó khăn của Chise ban sáng, Lilianna lúc này cũng đã chấp nhận ôm lấy phần giữ đồ cho cả hai. Tất nhiên là không miễn phí mà cô muốn lấy 20% thêm giá trị lúc bán những con Erique. Chise rất không muốn với ý kiến đó, vì trong đầu cô vẫn luôn có suy nghĩ đồng đội thì không nên ăn bớt của nhau như vậy, huống chi cô còn là người đưa ra cách dụ quái đến, Lilianna không chia cho cô nhiều hơn thì thôi còn lấy bớt đi. Nhưng dù vậy, cô cũng đành phải chấp nhận vì nếu không sẽ mất trắng.

Nghe Lilianna nói, Chise mỉm cười hà hà rồi đưa kiếm lên trước mặt nhắm mắt lại một giây.

- [Tốc kiếm: thức thứ 12, chia cắt.]

Roẹt roẹt roẹt roẹt. Ầm!

Sau đó cô thì thầm với bản thân rồi mở mắt ra vung kiếm về phía mặt đất. Ngay tức khắc, mặt đất nơi những con Erique đang ẩn náo đã bị chẻ ra thanh hình vuông 3m. Rồi bằng một cách nào đó bay lên trời văng sang một bên, để lộ ra nguyên cả bày Erique tuyệt vọng điên cuồng lao lên mong tìm được một con đường sống.

- Không chạy thoát được đâu nha. [Tốc kiếm: thức thứ 6, thập nhị liên kiếm]

Nhìn cảnh đó, Chise nở một nụ cười đắc ý chuyển kiếm sang hông trái cầm kiểu ngang, rồi lao qua cái hố mà mình tạo ra. Khi Chise đứng ở bên kia hố, cũng là lúc những con Erique vừa nhảy lên đã bị chia đôi rơi trở lại mà không kịp phát ra bất cứ tiếng la hét nào. Kiếm của Chise cũng chẳng vươn lấy một vết máu, cứ như cô chỉ nhảy qua cái hố 3m bên kia với tư thế cũ mà thôi.

- Lại thêm 11 con nữa này.

Tra kiếm lại vào bao, Chise hô lên vui vẻ với Lilianna, người lúc này đã thu thập xong những con Erique bên kia và đang bước sang bên đây.

- Kiếm thuật của cô đẹp lắm đấy.

Kiếm kỹ của Chise có thể nhanh đối với một người bình thường. Nhưng với đôi mắt của mình, Lilianna có thể thấy được mọi chuyện vừa diễn ra. Chise khi lao qua trên không, từ trong mắt Lilianna, cô đã bắt đầu vung thanh kiếm của mình theo một chu kì, tổng cộng là mười hai đường kiếm, khiến cho tốc độ vung tăng lên đến vượt qua tốc độ âm thanh làm người bình thường muốn nhìn được cũng khó, mà chém ngang qua hết những con Erique nhảy vào đúng chu kì và kết thúc khi nhảy qua bên kia ở tư thế cầm kiếm cũ để dừng lại tốc độ đã vung ra. Tất cả không phải chỉ để diễn mà thế kiếm này tạo ra chính là khiến cho lúc vung và lúc dừng lại phải hoàn hảo nhất để tránh việc mất khống chế.

- Hahaha, tôi biết. Dù tôi cũng không thích nó lắm.

Nghe Lilianna khen mình, Chise chỉ có thể cười một cách cay đắng vì không muốn nhớ lại cái quá khứ của mình và lý do tại sao mình lại học được kiếm kỹ mạnh mẽ này.

- Sao vậy?

Nghe Chise có ý chê kiếm kỹ của bản thân, Lilianna vừa nhảy xuống hố để nhặt xác những con thỏ cũng phải nhẩng đầu lên hỏi vì thắc mắc. Trong mắt cô, Chise bây giờ đã chuyển từ kẻ bám đuôi phiền phức thành kiếm sư bật thầy, cho nên cô không hiểu được tại sao Chise lại không thích kiếm kỹ của mình.

- Không có gì đâu. Chỉ là nó hơi mạnh thôi hahaha.

Chise không muốn nói cho Lilianna, nên đã giả vờ khoe khoan rồi bật cười. Nhưng cô không biết rằng, trong mắt Lilianna, sự giả tạo và sợ hãi của cô thể hiện rất rõ ràng. Chise đóng kịch không phải là tệ, chỉ là không thể qua được người hay nghiêm cứu về các cảm xúc như Lilianna mà thôi.

Đừng nghĩ sống ở thế giới trước, Lilianna chỉ lo mỗi giấc mơ của mình, cô cũng rất quan tâm đến cảm xúc. Cho nên cô đã tìm kiếm các kiến thức về nó, cô cũng muốn muốn cười, muốn buồn như người khác chứ không phải cái mặt lạnh băng của mình thể hiện ra ngoài như vậy.

- Được rồi. Là nó mạnh.

Phản ứng của Chise như vậy, Lilianna đoán được nó hẳn là một chuyện không hề hay ho. Kiểu như Chise bị sư phụ bắt ép lên núi luyện công cực kì cực khổ như trong truyền thuyết về võ lâm chẳng hạn? Và Chise không muốn nhớ lại nó chỉ là vì sợ hãi ám ảnh về những buổi luyện tập quá hà khắc.

Sau đấy, Lilianna không nói gì thêm với Chise nữa mà chuyên tâm thu thập hết những con thỏ. Xong thì nhảy khỏi cái hố, chiếc găng trên tay cũng thu lại thành chiếc nhẫn, đưa tay che miệng ngáp dài một cái.

- Oap~ đến đây thôi. Tôi muốn đi ngủ. Đợi tôi tỉnh lại chúng ta sẽ về thành phố.

- Đi ngủ?

Chise rất muốn phản bác vì nơi đây không phải chỗ có thể ngủ, nhưng cái phong cách thích gì làm nấy không nghe ai của Lilianna từ sáng đến giờ cô đã mờ mờ nắm rõ nên lời muốn nói ra cũng dừng lại.

- Đúng vậy. Nếu cô muốn đi săn nữa thì đi đi, tôi ở đây chờ cô.

Lilianna gật đầu với Chise, sau đó đi vòng quanh kiếm một địa hình bằng phẳng thích hợp. Rút chiếc nhẫn ra ném xuống, rồi trước ánh mắt kinh ngạc của Chise, một chiếc giường có màng che quý tộc nhanh chóng mọc lên như một cái cây.

- C-Cái đó là công năng của Ma cụ? Sướng vậy!

Chise tỏ ra hâm mộ thấy rõ trên khuông mặt khi thấy chiếc giường đậm chất quý tộc của Lilianna, cũng như thứ mà cô cho là Ma cụ mà Lilianna mang theo trên tay mình.

- Hmm...

Mặc kệ Chise có nhìn chiếc giường của mình kiểu gì, Lilianna vẫn quyết định nhảy lên giường, tháo giày và nằm dài ra quyết định ngủ một giấc trước khi trở về giao nhiệm vụ.

- Lilia đại nhân~.

- ...

Lúc Lilianna vừa nhắm mắt thì đã nghe thấy giọng của Chise ở bên tai mình. Lúc mở mắt, cô đã thấy Chise đang đứng ở bên dười, hai tay chấp vào nhau, ánh mắt long lanh nhìn mình với vẻ khẩn cầu.

Trước để ý cái sự khẩn cầu đó, Lilianna cảm thấy khó chịu với việc Chise bỗng cắt cái tên đẹp đẽ của mình thành ngắn cụt, chẳng có ý nghĩa gì cả.

- Ở đây không có ai tên là Lilia cả.

Lilianna lạnh lùng nói rồi lăn qua một bên, ý định từ chối sự khẩn cầu của Chise thể hiện ra ngoài một cách rất rõ ràng.

- Lilianna đại nhân~, đêm qua tôi đã bị ngài hại rất thê thảm đó. Cả đêm ngủ không được luôn. Xin ngài đó, hãy cho tôi lên với.

Thấy Lilianna phản ứng với cách mình đổi tên nghe dễ đọc hơn, Chise vội sửa đổi lại với mong muốn có thể được chấp nhận để lên ngủ. Nói thật thì, sáng giờ để theo chân Lilianna cô cũng đã gắng ngượng lắm rồi, bây giờ nhìn thấy chiếc giường thoải mái như vậy, mí mắt của cô cũng chẳng thể chịu nổi được nữa.

Nếu là cô của một năm trước, chuyện thức hai ba ngày liên tiếp là chẳng gì cả. Nhưng một năm nay, cô hiện vẫn đang sống rất sung sướng và thoái quen thức lâu của cô cũng gần như vơi đi phần nào. Phải những dịp quan trọng lắm cô mới có thể thức. Giờ việc theo Lilianna cũng chẳng phải quá quan trọng, vì đằng nào Lilianna cũng đã nằm ngay trước mắt cô rồi còn đâu.

Còn chưa kể đến việc Lilianna độc ác thế nào khi thiết lập lại Ma thuật của Chise. Cách thức của hoạt động của nó đã được thay đổi thành hẹn giờ báo động và không thể hủy được cho đến sáng. Chise đã bị nó hành hạ cho một đêm không thể ngủ được.

Mới đầu, vào lúc 12 giờ sáng Ma thuật đã thông báo khiến cô tưởng Lilianna ra khỏi phòng vào giờ đó. Cô chạy ra xem lại chẳng thấy bóng ai cả. Lúc đó cô đã nghĩ là thông báo nhầm nên đã trở về ngủ, nhưng vài phút sau thì thông báo lại phát lên trong đầu của cô. Lần nữa cô chạy ra xem lại không thấy ai, thì đã bắt đầu nghi ngờ và không ngủ mà rình xem chuyện gì xảy ra.

Qua hai tiếng sau đó, không thấy có chuyện gì xảy ra cô quyết định về ngủ, chỉ là đúng lúc này báo thức lại vang lên lần nữa. Cô chạy ra xem lại vẫn như cũ, nên quyết định chạy đến kiểm tra Ma thuật mình thiết lập xem có chuyện gì đang diễn ra. Lúc này, cô mới phát hiện ra nó đã bị sửa đổi.

Chise đã rất kinh ngạc với chuyện này, vì Ma thuật của cô cũng là dạng cao cấp có khả năng ẩn đi, vậy mà lại dễ dàng bị nhìn ra rồi không hay không biết sửa đổi.

Không chỉ như vậy, sau khi cố gắng sửa lại thì Chise mới hốt hoảng nhận ra kiến thức mà mình có không thể tác động đến nó. Không chỉ vậy, khi muốn hủy Ma thuật cô đã nhận ra Ma thuật của mình bị thiết lập thành một vòng tuần hoàn với mạch Ma năng của bản thân. Nếu bất chấp hủy Ma thuật, cô sẽ bị tổn thương nghiêm trọng tới mạch Ma năng nên đã không dám đụng chạm và bắt đầu chịu hành hạ cả đêm. Cô đã thử đập cửa của phòng Lilianna cầu xin tha mạng nhưng không tiếng đáp trả. Khi trời gần sáng tiếng thông báo càng trở nên liên tục hơn, như tiếng chuông nhà thờ cứ in ỏi kêu lên trong đầu của cô, cho đến khi cô gần như muốn điên lên thì mới dừng lại mà buông tha.

Lúc này, cô mới ân hận nhận ra những gì mình học không phải là vô đối. Thế giới bên ngoài vẫn có người đem cô chơi trong lòng bàn tay được.

Sau đó, cô đã rất muốn từ bỏ nhưng khi quyết định đi làm vào sáng nay thì bỗng gặp Lilianna ngoài cửa nên đã nghĩ lại mà đi theo hỏi cho rõ. Tiếp đó...mọi chuyện cứ thế diễn ra cho đến lúc này. Thấy cái giường êm ái của Lilianna, cơn buồn ngủ của cô đã trổi dậy.

- Được rồi.

Nghe thấy Chise cầu xin quá tội, với cảm thấy tội lỗi vì chuyện mình đã làm ra với Chise, Lilianna đành phải dùng kỹ năng mở rộng cái giường của mình ra để cho Chise có thể lên nằm, tất nhiên là không chỉ gấp đôi mà là gấp bốn lần. Sau đó, Lilianna chỉ tay sang bên đầu giường xa lắc lơ bên kia.

- Cô sang bên kia nằm. Đừng có lăn qua đây, nếu không tôi sẽ đạp cô xuống ngay đấy.

- Vâng! Cảm ơn Lilia đại nhân!

- ...

Lilianna có một chút xúc động muốn nhân cơ hội Chise nhảy lên giường thì thu lại cho Chise té nhàu chơi vì cách xưng hô với mình. Tuy nhiên, Lilianna đã không làm mà chỉ âm thầm thề sẽ không có lần sau liên quan đến Chise nữa, từ ngày mai, cô và Chise là người xa lạ không hơn không kém.

Chise vừa nhảy lên giường của Lilianna đã không chịu được nữa mà bắt đầu bị sự êm ái của chiếc giường xịn nhất đời mình thôi miên ngủ luôn mà chẳng kịp nói lời bình luận nào.

- Tốt nhất cô đừng lăn sang đây đấy...nếu không thì đừng có hối hận nếu tôi đánh cô...

Nhìn Chise ngủ một cách ngon lành ở đầu bên kia, Lilianna cũng dần dần bị sự buồn ngủ kì lạ vào giữa trưa của mình kéo sụp mí mắt. Tại sao lại nói nó kì lạ là bởi vì theo lẽ bình thường Lilianna vẫn có thể khống chế được giấc ngủ, nhưng lần này thì lại không thể và chỉ muốn ngủ ngay đi mà thôi.

===

Ngay khi vừa nhắm đôi mắt mình lại, tôi đã có cảm giác ai đó đang ôm mình một cách ấm áp, trên một chiếc giường không quá êm nhưng lại mang cho tôi rất thoải mái, thoải mái đến mức không muốn rời khỏi nó.

- @#₫ sau này em có quyết định gì không?

Tôi nghe thấy một giọng của một người con trai đầy mờ ảo gọi tên mình. Tôi không thể thấy gì bởi vì mình đang nhắm mắt, áp mặt vào một lòng ngực săn chắc có một mùi hương dễ chịu của ai đó.

- Hm? @#₫ không biết. @#₫ muốn ở bên cạnh &₫# suốt đời.

Tôi đáp trả và dụi mặt mình vào lòng người ấy.

- Không, ý anh không phải vậy. @#₫ em không muốn làm gì sau này hay sao? Ví dụ như đi tìm nguồn gốc của mình? Đi tìm gia đình của mình thì sao?

Người con trai dịu dàng đem tôi tách ra khỏi người mình nhưng...

- @#₫ không muốn đâu. @#₫ chỉ muốn ở bên cạnh &₫# mà thôi. &₫# là gia đình của @#₫. Chúng ta mãi mãi là gia đình. Em sẽ mãi mãi bên anh.

Tại sao...tại sao mình không thấy được? Dù tôi đang nhìn người con trai, nhưng không hiểu tại sao hình ảnh của người ấy cứ mờ ảo thế nào đấy. Không phải giống như mờ ảo trong sự giết chóc, mà giống như tôi không thể nhớ được, không nhớ được gương mặt của người con trai này...

- @#₫ em đúng là ngốc mà.

Đừng cười với tôi như vậy!? Tại sao tôi không thể thấy được anh!? Tôi kêu gào lên trong giấc mơ mặc dù biết nó không thể nào thay đổi được gì.

- Hihihi @#₫ biết mình ngốc rồi. &₫# vậy chuyện đám cưới thì sao?

Cô không thấy lạ sao!? Chúng ta không thể thấy được anh ta! Tại sao lại như vậy!? Không hiểu sao, tôi dù đang chỉ trong giấc mơ lại cảm thấy rất khó chịu với chuyện này.

Bình thường tôi có thể mơ chém giết, mờ ảo bao nhiêu tôi cũng mặc. Nhưng sự việc lần này tôi lại không thể chịu đựng được. Tôi muốn tìm cách nào đó để gương mặt kia hiện ra với mình, tôi muốn thấy người con trai này.

- ... Ngoan ngủ nào @#₫, còn quá sớm để em đề cập đến chuyện này.

Ngủ trong giấc ngủ? Đứng có vô lý như vậy chứ... Tôi đã muốn cười lên chuyện này, nhưng vừa nghĩ thì ý thức trong giấc mơ của tôi dần phai đi...