Tái Sinh

Chương 31: Thân bất do kỷ




Không gian bên trong Ma Thực điện ngột ngạt khó tả. Thường Tận nằm dài trên tràng kỷ, chìm đắm trong những ác mộng triền miên. Nàng nhìn thấy bản thân mình đang ở Bạch Mã Sơn, ngày ngày luyện võ đọc sách, bên cạnh bao nhiêu đồng môn vô tư phóng khoáng khác.

Bên bờ hồ Thủy Tọa, Thuấn Minh cùng Tử Khiết đang luyện võ với nàng. Nàng khi ấy tuy lãnh đạm nhưng trái tim vẫn thuần khiết. Nhìn những nụ cười của đồng môn bằng hữu, nàng cảm thấy ấm áp lạ thường.

Nhưng khung cảnh vui tươi ấy đột nhiên biến thành cảnh hỗn chiến tanh tưởi. Vị nồng của máu tươi đến giờ vẫn ám ảnh nàng chân thực đến mức buồn nôn. Em trai nàng, rồi cha nàng lần lượt ngã xuống. Nàng đột nhiên tiếp nhận năm viên linh thạch, cùng với năng lượng bùng nổ trong cơ thể, nàng ra sức tàn sát những người xung quanh cho đến khi phần lớn bị tử thương.

Một khung cảnh hoang tàn đến cô quạnh vây khốn nàng. Nàng cảm thấy vô cùng lạnh lẽo, lạnh đến buốt xương. Một màu xám xịt u ám bao phủ lấy Ma giới. Nàng cảm thấy đầu nặng như chì, tay chân tê cứng. Nàng bước đi trong vô định cho đến khi có người lay mạnh vai nàng:

- Thường Tận, mau tỉnh dậy! Mau tỉnh dậy!

Nàng mở mắt ra thì thấy Ninh Tư đã ở bên tự lúc nào.

- Có chuyện gì vậy? – Nàng hỏi hắn, trong khi đầu óc vẫn còn thấy choáng váng.

- Tình trạng càng lúc càng tệ đi rồi – Ninh Tư đáp – Thân thể ngươi đã bắt đầu không kiểm soát được Ngũ linh thạch. Cứ đà này, ngươi sẽ sớm bị phản phệ mà chết.

Thường Tận thở dài:

- Đã tệ đến mức này rồi sao? Ta tưởng rằng Ngũ linh thạch có sức mạnh chí tôn, có thể cải thiên hoán địa, cải tử hoàn sinh, không ngờ nó lại còn có tác dụng phụ.

Ninh Tư cười nhạt. Hắn đã ở đây trong Ma Thực điện hơn năm trăm năm rồi, tận mắt chứng kiến tất cả những biến đổi trong sức mạnh của Thường Tận. Ngoài nhiệm vụ bảo vệ nàng khỏi những tên sát thủ, hắn còn kiêm luôn vị trí thái y cho nàng.

Hắn hiểu rõ hơn ai hết, sức tàn phá khủng khiếp của Ngũ linh thạch đối với vật chủ chứa đựng. Hắn nói với nàng:

- Trên thế giới này không có thứ gì là miễn phí. Ngươi muốn có được sức mạnh chí tôn, thì phải chịu đựng những nỗi đau mà người thường không chịu đựng nổi, phải trải qua những chuyện người thường không vượt qua nổi. Ngươi có thể tùy ý sử dụng sức mạnh ngũ linh thạch, nhưng phải đánh đổi bằng chính tuổi thọ của mình. Nếu ngươi còn muốn sống thêm được vài trăm năm nữa, thì tốt nhất nên bảo toàn sức lực, tránh ra ngoài vận nội lực nhiều. Ta sẽ tìm cách chữa lành lục phủ ngũ tạng cho ngươi.

- Không cần – Nàng nói – Ngươi lại định dùng người sống để tu bổ nội tạng cho ta sao?

- Không thì ngươi nghĩ là gì? – Ninh Tư đáp – Tốt nhất là cứ mỗi năm thay một bộ nội tạng mới. Cứ như vậy, ngươi sẽ có thể sống sót được lâu hơn.

- Không được! Ta không đồng ý!

- Đến nước này rồi mà ngươi còn cố chấp? Dù sao danh tiếng của ngươi cũng đã rất xấu rồi, dù có giết thêm vài vạn người thì cũng chẳng thể tệ thêm được.

- Danh tiếng là do người đời gán cho ta, liên quan gì đến ta? Bọn họ nói ta độc ác thì ta cũng phải trở nên như lời họ nói sao? Ta cấm ngươi lạm sát người vô tội để chữa thương cho ta.

- Ngươi… - Ninh Tư tức giận không nói nên lời.

Nữ tử này trước giờ vẫn luôn cố chấp như vậy. Hắn một mực muốn tốt cho nàng, nhưng nàng một chút nhã ý cũng không đáp lại hắn. Ninh Tư sở dĩ đồng ý ở bên cạnh Thường Tận là vì sự giao phó trước khi chết của Huyết Vân. Bằng không hắn đã mặc xác nàng mục rữa trong sự tra tấn của Ngũ linh thạch mà chẳng thèm màng tới.

Ninh Tư không sợ hãi trước mệnh lệnh của Thường Tận, nhưng đến cuối cùng hắn vẫn phải thuận theo. Sở dĩ như vậy là vì hắn nhớ lại những lời của Huyết Vân khi còn sống. Bất kể là trong hoàn cảnh nào, Huyết Vân cũng khuyên hắn giữ lấy sơ tâm, hành thiện cứu người.

Hắn bỏ đi ra vườn cây phía sau điện, vắt vẻo nằm trên một ngọn cây Tùng uống rượu. Hắn cảm thán sao mà trên thế gian này lại có nhiều người cố chấp đến vậy. Cho dù làm tổn hại đến bản thân cũng không muốn làm trái lương tâm mình. Cái thứ gọi là “lương tâm” đó quan trọng đến thế sao?

Hắn nằm ở đó cũng không biết được bao lâu rồi, chỉ biết rằng năm vò rượu của hắn đã cạn sạch. Với một giọng lè nhè khàn đục, hắn gọi chiếc quạt Thần Tịch của hắn đi lấy thêm rượu. Thần Tịch lúc này ắt hẳn đang nghĩ chủ nhân của mình có vấn đề về thần kinh.

Bản thân chiếc quạt có thể giết người chém người, giỏi lắm thì nhúc nhích làm trò cho hắn xem được, chứ bảo nó đi lấy rượu, làm sao mà nó nâng được bình rượu vừa tròn vừa trơn chứ.

Cuối cùng thì Ninh Tư cũng có thêm rượu để uống, nhưng người mang rượu tới lại là Phi Yến. Vừa nhìn thấy nàng ta, Ninh Tư đã bật dậy.

- Ta đâu có cho gọi ngươi – Ninh Tư chất vấn nàng.

Phi Yến tỏ ra sợ hãi, nhưng vẫn trả lời rất bình tĩnh.

- Nô tì ở bên trong nghe tiếng đại nhân liên tục đòi rượu, vì vậy mới cả gan mang đến cho người.

Ninh Tư dùng ngón trỏ nâng mặt Phi Yến lên. Hai má nàng lúc này đã đỏ như gấc dù không uống rượu. Với một giọng lạnh lùng cùng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người khác, Ninh Tư nói:

- Ngươi đừng tỏ ra tinh tướng với ta. Ngươi muốn gì ta còn không rõ hay sao? Chắc chưa ai nói cho ngươi biết, bổn thiếu gia không hứng thú với loại nữ nhân ẻo lả yếu ớt như ngươi. Khôn hồn thì mau biến khuất mắt ta.

Phi Yến tủi hờn bỏ chạy vào trong bếp. Đây là lần đầu tiên Ninh Tư nặng lời với nàng như vậy. Không biết là do nàng đã làm sai điều gì, hay là do hơi men trong người khiến chàng không làm chủ được lời nói.

Nàng nhất thời ấm ức mà ôm mặt khóc nức nở. Không ngờ nam nhân mà nàng thầm thích lại phũ phàng với nàng đến vậy. Hắn dùng từ “ẻo lả yếu ớt” để mô tả nàng, phải chăng kiểu hắn thích phải mạnh mẽ soái khí?

Nếu đúng như vậy thì thế gian này ngoài Ma tôn Thường Tận ra nàng chẳng thể nghĩ được ai khác có tính cách như vậy. Phi Yến trăm tính vạn tính cũng không bao giờ ngờ được người Ninh Tư thích lại là một nam nhân.

Thế nhưng nàng ta rốt cuộc lại hiểu lầm rằng hắn thích Thường Tận. Tự cổ chí kim, lẽ thường là cái gì không ăn được thì phải đạp đổ. Phi Yến nàng cũng không có ngoại lệ.

Nếu Ninh Tư đã vô tình như vậy, thì nàng cũng quyết tâm tuyệt tình đến cùng. Hôm nay lúc mang nước vào cho Ma tôn, nàng đã lén nghe được cuộc đối thoại giữa Thường Tận và Ninh Tư. Chẳng cần phải suy nghĩ nhiều, nàng cũng biết đây là một cơ hội trời cho.

Buổi tối hôm ấy, Thường Tận đang thiu thiu ngủ thì bỗng ngửi thấy một mùi tanh tửi khó chịu. Mùi vị này nàng vẫn thường thấy trong ác mộng của mình. Nàng choàng tỉnh giấc thì thấy một xác chết ngay giữa đại điện.

Nàng gọi lớn:

- Người đâu?

Ngay tức thì, Phi Yến cùng một loạt người hầu khác có mặt. Một lát sau, Ninh Tư cũng xuất hiện. Thường Tận lườm Ninh Tư một cái. Nàng nghi ngờ xác chết này là do hắn mang tới, nhưng vẫn giả vờ không biết để cho hắn một cơ hội giải thích.

- Nói xem, xác chết này là thế nào? – Nàng gằn lên từng chữ.

Đám người hầu nhìn thấy xác chết vẫn còn đọng máu tươi thì chảy nhỏ giãi thèm thuồng. Kể từ khi Thường Tận lên làm Ma tôn, tất cả người trong Ma giới đều bị cấm sát sinh, lại càng bị cấm ăn thịt người. Vì vậy bọn chúng nhất thời thèm muốn, hai mắt không ngừng nhìn chằm chằm.

Không một ai nói gì. Thường Tận tức giận đập tay lên thành ghế, tạo thành một âm thanh vang gầm như sấm. Đám hạ nhân ai nấy cũng đều sợ mất mật. Ninh Tư lúc này mới lên tiếng:

- Tự dưng có một xác chết từ trên trời rơi xuống, quả là ông trời giúp ta.

Thường Tận trừng mắt nhìn hắn:

- Ngươi đang làm bộ như cái xác này không liên quan đến ngươi?

Ninh Tư nhăn trán nhìn nàng:

- Ngươi nghi ngờ ta?

- Không phải ngươi thì là ai? – Thường Tận tức giận đáp.

Lúc này ở phía dưới, Phi Yến đột nhiên bật khóc nức nở. Thường Tận chuyển ánh mắt về phía nàng ta, chất vấn:

- Có gì mà ngươi khóc?

- Bẩm Ma tôn – Phi Yến đáp – Hôm nay thần thấy hộ vệ đại nhân mang về một xác chết, cứ ngỡ là làm theo chỉ thị của người, vì vậy nên không báo lại. Không ngờ ngài ấy lại là lén làm trái chỉ thị của người. Thần bẩm báo chậm trễ, xin người hãy phạt nặng.

Thường Tận chuyển ánh mắt trở lại phía Ninh Tư:

- Ngươi còn gì để nói không?

Ninh Tư cười khẩy:

- Ta đã nói là ta không làm. Chẳng lẽ ngươi lại chọn tin con tiện tì kia thay vì ta sao?

Thường Tận tức giận khiến cho đôi mắt màu đỏ của nàng lại càng ánh lên như ngọn lửa. Nàng gằn lên từng chữ, âm thanh vang vọng khắp cả Ma Thực điện.

- Ta đã ra lệnh cấm sát sinh, vậy mà ngươi năm lần bảy lượt chống đối. Hộ vệ Ninh Tư, ngươi tưởng rằng ngươi có ơn với ta thì ta sẽ không trừng phạt ngươi sao? Người đâu? Mau giam Ninh Tư vào địa lao, cách chức Hộ vệ.

Ninh Tư cười nhạt, phong thái vẫn vô cùng điềm tĩnh. Hắn quay lại nhìn Thường Tận một cái trước khi đích thân tự bước vào địa lao.

- Ngươi nhốt ta lại cũng không sao. Dù sao ta cũng đã quá chán cuộc sống nơi đây, thay đổi một chút cũng không có gì là không tốt. Nhưng mà con người kia dù sao cũng đã chết, ngươi tốt nhất nên tận dụng nội tạng của hắn.

Nói rồi hắn quay đầu bước đi. Phi Yến ở bên dưới trưng ra bộ mặt đắc ý thấy rõ. Ninh Tư liếc nàng ta một cái trước khi rời đi, tuy vậy hắn chẳng nói một lời.

Thường Tận cho tất cả mọi người lui xuống. Nàng không biết nên phải làm gì. Xác chết đang rỉ máu dưới kia khiến nàng buồn nôn vô hạn. Ninh Tư bảo nàng lấy đi nội tạng của kẻ đó để thay cho nội tạng của bản thân, nàng không biết có đủ dũng khí để làm hay không.

Dù là người không do nàng giết, nhưng cảm giác tội lỗi khiến nàng không khỏi khó chịu bứt rứt. Nàng phẩy tay một cái, xác chết kia liền biến mất khỏi tầm mắt nàng. Đến cuối cùng nàng vẫn không nhẫn tâm làm theo lời Ninh Tư. Nàng sai người mang xác chết đó đi mai táng, còn bản thân thì tiếp tục chịu nỗi đau quặn thắt mà Ngũ linh thạch mang lại.