Tạm Biệt Nordrhein Westfalen

Chương 37




Nghĩ là trước tiên đưa Chu Khải về nhà, sau đó mình mới đi về.

Nhưng khi hai người đang trên xe lửa đi về Dusseldorf mất rồi, Dư Dương vừa mới tỉnh ngủ thì đã muộn, bĩu môi nói thầm: “Muốn lát nữa về tới kia mới mua vé tàu à, không có đâu ra, muộn như thế này rồi…”

Mình ở trên đường về chỉ có ngủ, khi nhìn màn hình điện thoại thì đã là nửa đêm : 00:15.

“Này ngủ chỗ cậu đi.”

Dư Dương ngẩng đầu nghiêm túc suy nghĩ một chút, “Cũng được nha, dù sao thì ngày mai tôi cũng làm, có thể mang anh đi cùng đến nhà ăn, nhưng sẽ tính tiền vé xe!”

“…” Thật đúng là không cảnh giác, phòng ngự cũng như không, “Tính toán tỉ mỉ như vậy sao, những người tốt bụng quả nhiên là… không có.”

Nói xong, Chu Khải liền nhìn chòng chọc cậu một hồi. Chú ý tới ánh mắt hắn, Dư Dương cũng không buồn hỏi.

“Không thèm hỏi sao”, Chu Khải quay đầu, hai tay khoanh trước ngực một bộ dáng nhắm mắt dưỡng thần, một lát sau mới đường đột hỏi một câu: “Tôi nói… cậu cũng quá dễ dàng.”

“Anh cút cho tôi, anh mới là đồ dễ dãi! Trong đầu anh có thể nào nghĩ cái khác được không?”

Hơi hơi hé mắt nhìn, khẽ thấy được cậu giận đứng cả lên nhưng mặt vẫn hơi ửng đỏ, tâm lý không khỏi giật giật, không cãi lại.

Sau khi đưa cậu về nhà, Chu Khải đang muốn mở miệng, Dư Dương lại có một cuộc điện thoại tới.

0086, là từ trong nước gọi tới.

Ý thức được cuộc điện thoại này giống như là mang đến tin tức không tốt, Chu Khải đứng nhìn người trước mặt từ lúc vui vẻ ban đầu cho đến bình tĩnh lại, rồi sau đó là kinh ngạc. Loại cảm xúc biến hóa này, chỉ là nghe được người này nói vài chữ liền có thể đoán được tình hình.

“Xảy ra chuyện gì? Ai ở bệnh viện?”

“Tôi, tôi…!”

Dư Dương tay gắt gao túm điện thoại di động, dùng sức đến mức hận không thể đem nó bóp vỡ. Mờ mịt đứng ở tại chỗ một hồi lâu, thình lình quay đầu chạy lên lầu.

Một đường chạy vào phòng, giày cũng không cởi, mở máy vi tính ra liền bắt đầu xem vé máy bay, đánh bàn phím nhưng ngón tay trái lại thế nào cũng không nghe lời, đánh mấy lần đều không xong.

Chu Khải theo ở phía sau cũng đi lên lầu, nhìn cậu rối loạn như thế nhưng không hề kêu than, khiến hắn đi theo cũng bối rối.

“Chuyện gì xảy ra a, cùng nhau nói chuyện!”

Dư Dương không trả lời, chỉ là không ngừng mù quáng tìm tòi, mở ra các trang web, tiếp tục tìm, rồi lại tiếp tục mở các trang khác.

Chu Khải nhìn không được cậu như thế này, tức giận xoay người đang ngồi ở ghế ra trước mặt mình, cường ngạnh mà đem tay cậu kéo ra khỏi bàn phím, “Cậu có bình tĩnh lại cho tôi không, lấy vài phút ngồi xuống suy nghĩ tử tế thì chết ai hả!”

Bị hắn quát cho một câu như thế, Dư Dương dường như điềm tĩnh lại một chút.

Chu Khải ngồi xổm xuống trước mặt cậu, nhìn ánh mắt cậu đỏ lên, một biểu tình giống như có thể khóc bất cứ lúc nào.

Dư Dương im lặng rất lâu, cả người vẫn không nhúc nhích, cuối cùng nghẹn ngào nói một câu: “Tôi phải đi về, tôi phải lập tức đi về!”

Cậu không biết rằng mình rời nhà cùng lắm cũng chỉ ba tháng, thì cha cũng nằm bệnh viện từng ấy thời gian.

Lần đầu tiên bệnh tim bộc phát phải đưa đi bệnh viện, kiểm tra thì kết quả đầu tiên là tắc động mạch vành, sau khi mổ không lâu sau thì lại phát hiện các biến chứng khác. Người trong nhà một mực không nói cho cậu biết, chính là sợ cậu ở Đức lo lắng quá. Hồi tưởng lại ba tháng này, đúng là điện thoại từ cha ít hơn hẳn, còn tưởng là cha không chịu tha thứ cho mình. Không ít lần, mẹ đều nói mình hãy cố mà ăn uống, không cần phải đi làm quá khổ cực. Mỗi khi mình hỏi tính hình trong nhà, mẹ đều nói tất cả đều bình thường.

Thẳng đến sáng nay, một tờ giấy báo bệnh tình nguy kịch được đưa đến tay, mới biết không thể giấu diếm được nữa, cũng không nên.

Dư Dương lúc này trong đầu bình tĩnh cực kỳ, nhưng kí ức hiện lên toàn bộ đều là mình thời thiếu niên không hiểu chuyện, nhưng lại luôn được cha mẹ bao dung mà nhắc nhở.

Rất hối hận… Hối hận ba tháng trước giận dỗi, ngay cả một tiếng chào cũng không nói với cha, liền tùy hứng đi là đi.

Chu Khải cứ như vậy ngồi xổm trước mặt Dư Dương, nhìn cậu cuối cùng vẫn là cắn môi. Nước mắt cùng bắt đầu đầy trong hốc mắt.

“Cha cậu sẽ không có việc gì đâu, chắc chắn đấy.” Trước mặt người đang vô cùng hối hận với tự trách, an ủi như thế thật không có tác dụng.

Đặt xong vé máy bay rồi, Dư Dương như cũ ngồi ở trước máy vi tính. Cậu không khóc, nói muốn ở một mình.

Dẫu rằng không yên lòng, nhưng Chu Khải vẫn đáp một tiếng, đóng cửa đi ra ngoài.

Hừng đông, đường phố yên tĩnh đến cả một chút âm thanh cũng không nghe được.

Chu Khải đứng ở dưới lầu bắt đầu hút thuốc, nhìn khói thuốc tràn ngập trước mắt, thình lình nhớ tới cha mình.

Cha mất quá quá sớm, thế cho nên trong đầu Chu Khải, chỉ là kí ức một người sẽ dẫn mình ra công viên để đá bóng. Ấn tượng về ông của Chu Khải thì ông luôn mặc một chiếc áo may-ô màu trắng, mang theo con trai mình đi chơi, sau đó khi về nhà lại nhanh nhẹn đi ra vòi nước mà tắm. Khi đó chính mình còn quá nhỏ, chỉ nhớ rõ mỗi lần cùng cha tắm nước lạnh, cha đều sẽ bị mẹ mắng, nhưng cha không hề để ý chút nào, buổi tối như bình thường sẽ nấu một bàn ăn ngon. Sau khi ăn xong thì tự động ngồi vào trước cái quạt điện nghe đài.

Trên thực tế, cha con hắn thời gian ở chung ít, cũng là bởi vì cha hắn là đầu bếp. Phần lớn thời gian là ở nhà bếp, khi còn bé ngủ rất sớm, nếu như nhà ăn mà có nhiều khách hơn bình thườn, thì có thể hai ngày liền hắn không nhìn thấy cha. Đã từng giận dỗi  cha vô số lần, nhưng đến khi hắn không được ăn món ăn cha làm nữa mới bắt đầu tỉnh ngộ.

Mọi việc trên đời đại khái là thế này, nếu nhiều năm liền đều không nhận ra đạo lý, thì phải đến khi từng trải hoặc mát đi, mới có thể hiểu rõ, sau đó khi nhìn cảnh tượng trước mắt, chỉ có thể thở dài một tiếng.

Khi đã đi vòng quanh chỗ ở Dư Dương ba lần thì hắn đã hết thuốc để hút.

Lúc hắn đi vào phòng, Dư Dương vẫn ngồi ở cũ, y như lúc hắn đi. Chỉ là khi thấy hắn đẩy cửa vào, thì kinh ngạc nhìn.

Dư Dương chất phác hỏi một câu: “Anh thế nào còn trở lại…”

Hắn cười, đi đến trước mặt cậu nói: “Là người nào nói muốn cho tôi một cái vé tàu đi về?”

Nghe hắn cố ý nói chuyện cười, Dư Dương giương giương miệng, cổ họng trái lại phát không ra tiếng, viền mắt thế nhưng lại nóng lên, cười không nổi mà còn muốn khóc.

“Này, cậu đừng có như vậy nữa được không, nửa đêm mà như vậy nhìn thật đáng sợ, ” Chu Khải còn nói chuyện cười, nhìn Dư Dương đem đôi môi cậu cắn thành trắng bệch, cho nên đành nắm cầm cậu để giải thoát cho cái môi dưới.

Vươn cánh tay về phía trước một chút, liền nhẹ nhàng đem người ôm vào trong lòng.

Dư Dương không phát ra tiếng, nghiêng đầu dựa vào Chu Khải, nước mắt im lặng chảy ra, đau.

“Đói bụng không, tôi làm gì cho cậu ăn nhé?”

Trên vai thật lâu sau mới giật giật, như là gật đầu.

Chu Khải vừa cười, vừa vỗ vỗ đầu cậu, “Thao, chỉ có biết ăn thôi.”

Ngày này, cũng là hắn lần đầu tiên nghĩ muốn làm như vậy, đi ôm ấp một người đang mềm yếu đau thương, không phải giống ai khác, mà tựa như đối với người yêu.