Tắm Cho Đại Ca

Chương 35: Co lại




Có câu: một ngày không gặp ngỡ đã ba thu, một ngày ngắn ngủn chỉ có 24h, trừ công việc ra, mọi suy nghĩ của Hoa Kì đều nhớ đến Trang Hào, nghĩ thôi cả người đã nóng hết cả lên rồi. Không biết Trang Hào trước đây thế nào, Hoa Kì vẫn là một đứa ngây thơ chưa biết mùi đời, nhịn hơn hai mươi năm, làm sao có thể kìm nén được đây?

Hoa Kì thầm nghĩ mình không biết mắc cỡ đi?

Nghĩ linh tinh một hồi, nghĩ tới nghĩ lui, Hoa Kì hình như ngộ ra được một điều, mình đối với Trang Hào nhiệt tình nhưng với người khác lại chẳng cảm thấy gì

“A. . . . . .” Trang Hào đột nhiên rên lên một tiếng, tức giận nói: “Hoa tiểu cẩu, hôm nay cậu đã dùng răng cắn tôi ba lần rồi đấy”

Hoa Kì liếm môi một cái, cười nói: “Mới vừa rồi nghĩ đến chuyện ấy.”

“Mả cha cậu, làm cũng không chuyên tâm nữa.” Trang Hào đẩy đầu Hoa Kì ra, cẩn thận liếc nhìn phía dưới: “ĐM, thật may là không có rách da, nếu không tôi cắn chết cậu.”

“Em vốn làm chuyện ấy không hề chuyên nghiệp, mới làm có mấy lần, anh phải chờ em thực hành xong đã chứ.” Hoa Kì lần nữa cúi đầu.

“Mả cha nhà cậu, cậu cho tôi là công cụ để cậu thực hành à?” Trang Hào cúi đầu nhìn Hoa Kì ra sức như vậy, chợt thấy tò mò rốt cuộc vừa nãy Hoa Kì nghĩ cái gì: “Hoa tiểu cẩu, vừa rồi cậu nghĩ gì vậy?”

Hoa Kì ngẩng đầu lên, chép chép miệng, cợt nhã nói: “Anh đoán đi.”

“!@#$%$@, cậu thích thì nói, không thôi.” Trang Hào ngước đầu, nhắm mắt lại nói: “Hoa tiểu cẩu, tôi vẫn thấy buồn bực, rốt cuộc cậu thích tôi điểm nào?”

Hoa Kì cực kỳ vui mừng, không trả lời Trang Hào.

Trang Hào cúi đầu, nhìn Hoa Kì nói: “Về sau chúng ta đừng làm như vậy nữa, tôi nhận cậu làm đệ đệ của tôi, về sau có việc gì tôi sẽ bảo vệ cậu.”

Hoa Kì vừa nghe Trang Hào nói như vậy liền nóng nảy, ngẩng đầu lên, khóe miệng còn dính nước miếng: “Em cảm thấy như bây giờ rất tốt mà.”

Trang Hào cười cười không có tiếp tục nói chuyện này nữa.

Hoa Kì lại cúi đầu xuống, Trang Hào nhìn ra ngoài của sổ, đột nhiên phát hiện trên kính cửa sổ hiện lên 2 bóng người, mặc dù sắc trời hơi tối nhưng không khó nhìn ra đó là hai người nào.

Trang Hào một tay kéo chăn che kín Hoa Kì cùng mình, không đợi Hoa Kì phản ứng, Trang Hào lớn tiếng thét: “Vương Văn Đào mày ngu à, ở bên ngoài làm gì đấy hả?”

“Ha ha ha ha” bên ngoài truyền đến từng trận tiếng cười, ngay sau đó giọng Vương Văn Đào truyền đến: “Không có chuyện gì không có chuyện gì, hai người tiếp tục, em cùng Quách Tĩnh nhàn rỗi quá đứng đây canh cửa.”

“Vương Văn Đào, tiên sư nhà mày, dám bán đứng tao.” Quách Tĩnh cười mắng, ngay sau đó xông trong nhà hô: “Ca, hai người tiếp tục ha, chúng tôi cái gì cũng không thấy, cứ tiếp tục đi nha.” Nói xong, Quách Tĩnh cùng Vương Văn Đào vừa cười vừa chạy nhanh ra ngoài.

Bên ngoài không có động tĩnh gì, Hoa Kì lúc này mới đem đầu từ trong chăn chui ra ngoài: “Làm em sợ muốn chết.”

Trang Hào cũng thở dài một hơi: “May là 2 tên này nhì thấy, nếu để người khác trong đội xe nhìn thấy, về sau làm sao còn có mặt mũi gặp người khác.”

Hoa Kì bĩu môi, đưa tay chọt chọt anh em của Trang Hào: “Ca, có tiếp tục nữa không?”

Trang Hào hăng hái vốn đang rất cao, ai ngờ bị hai thằng nhãi này quấy rối nhất thời tức hỏa, bất đắc dĩ nói: “Thôi, hôm khác hãy nói.” Trang Hào gác chân, đưa tay từ trong quần áo móc ra điếu thuốc ngậm lên miệng, tiếp cúi đầu nhìn phía dưới, nói lầm bầm: “ĐM, tất cả đều tại cái miệng nhà cậu.”

Hoa Kì ngồi xếp bằng đối diện với anh, ý tưởng trong đầu chợt lóe: “Nước miếng rất nhiều.”

Trang Hào hì hì cười, mãnh liệt vươn tay nắm lấy mặt Hoa Kì nói: “Hoa tiểu cẩu, cậu thật là.”

Hoa Kì xem thường nháy mắt, ánh mắt long lanh khiến Trang Hào không nhịn được cười: “Được rồi, đừng bày ra vẻ mặt này với tôi, tắm đi, tắm xong còn đi nữa.” Trang Hào đứng dậy xuống giường, đi ra ngoài.

“Ca, chờ một lát.”

Trang Hào quay đầu lại: “Làm gì?”

“Anh mau tới đây.” Hoa Kì vẫy tay bảo anh đi tới.

Trang Hào buồn bực đi tới, ngậm điếu thuốc, híp mắt cà lơ phất phơ nhìn Hoa Kì nói: “Cái gì?”

“Anh quay đi chỗ khác.”

“ĐM, rốt cuộc cậu muốn làm gì?” Trang Hào tức giận nói.

“Anh cứ quay đi chỗ khác đi em không hại anh đâu.” Hoa Kì cười nói.

Trang Hào nghi ngờ nhìn Hoa Kì, xoay lưng lại. Ai ngờ thân hình Trang Hào còn chưa có đứng vững, Hoa Kì đã nhảy lên lưng anh, hai chân quắp chặt lấy eo anh, cười nói: “Ca, em lười đi giày lắm, anh cõng em đi đi.”

“Mả cha cậu.” Trang Hào ngoài miệng mặc dù mắng Hoa Kì, nhưng cũng cười đồng ý, anh cõng Hoa Kì chậm rãi đi đến nhà vệ sinh.

Trong phòng nghỉ ở đoàn xe của Trang Hào có duy nhất một nhà vệ sinh, trong nhà vệ sinh rất lạnh.

“Ca, nơi này lạnh quá, anh tắm làm sao được?”

Trang Hào cau mày nói: “Dùng nước nóng lau rửa qua là được rồi.”

Hoa Kì gật đầu một cái, sau đó từ trên lưng Trang Hào xuống, chân không đứng trên mặt đất lạnh căm, khoanh tay run lập cập.

Trang Hào nhìn bên trong, vội vàng cầm bình nước nóng ở trên bậu cửa sổ xuống rót ra: “Tôi thường tắm ở đây cho nên không có bình nước nóng, chịu khó một chút vậy.”

Hoa Kì lắc đầu cười: “Không sao, em có thể chịu được mà.”

Trang Hào nhếch miệng, quan sát Hoa Kì một chút, nhìn đến dưới bụng cậu Trang Hào nhất thời cười: “Hoa tiểu cẩu, đệ đệ cậu cũng run cầm cập đấy.”

Hoa Kì theo bản năng cúi đầu, vội vàng khép lại hai chân nói: “Em lạnh quá mà.”

Trang Hào mím môi cười, tiện tay từ trên cửa sổ cầm một cái khăn lông, Trang Hào rất ít khi vệ sinh cá nhân ở đây, vì vậy, chiếc khăn lông này cũng lâu lắm rồi, trải một thời gian đã cong queo. Trang Hào cầm khăn lông trong tay để vào trong chậu nước nóng.

“Hắt xì. . . . . .” Hoa Kì hắt hơi một cái.

Trang Hào nghiêng đầu nhìn cậu: “Có lạnh lắm không?”

Hoa Kì gật đầu: “Không phải lạnh bình thường.”

“Cố nhịn một tí.” Trang Hào quay người lại, đưa tay cầm khắn mặt trong chậu, muốn nó mau mềm ra.

“Ca, em ôm anh một chút được không?” Hoa Kì giả vờ hỏi, không chờ Trang Hào đồng ý liền dán chặt trên lưng anh, nhỏ giọng nói: “Như vậy thấy ấm hơn nhiều.”

Trang Hào không lên tiếng nữa, mặc cho Hoa Kì ôm như vậy. Không bao lâu khăn lông mềm đi, Trang Hào lấy khăn lông ra, vắt bớt nước, nhẹ lay động người: “Đừng ôm nữa, lau cho xong đi.”

“Ừ.” Hoa Kì buông lỏng tay ra: “Ca, em giúp anh lau.” Hoa Kì lấy khắn lông trong tay Trang Hào, không sợ nóng tự vắt nước đi, cẩn thận lau quanh người Trang Hào.

Trang Hào đột nhiên cười: “Biết cậu cũng lâu rồi, tôi phát hiện cậu chỉ có thể làm nhân viên tắm kì mà thôi.”

Hoa Kì xem thường cười: “Tắm kỳ thì sao chứ, tiền lương không ít, còn có thể nhìn trai đẹp, một công đôi việc.” Hoa Kì mỉm cười ngẩng đầu lên, quấn vòng quanh tay Trang Hào lau nhè nhẹ .

“ĐM tắm kì còn tranh thủ nhìn đàn ông sao?” Trang Hào nhăn mày, có chút căm tức nói.

Hoa Kì cười nói: “Trước kia là thế, nhưng hiện tại thì không phải.” Hoa Kì trợn to cặp mắt cùng Trang Hào nhìn nhau: “Bây giờ chỉ cần nhìn anh là đủ rồi.”

“Đồ biến thái.” Trang Hào thẹn thùng quay đầu sang chỗ khác, không tiếp tục nhìn Hoa Kì nữa.

Trong nhà vệ sinh đèn tương đối tối, Hoa Kì cũng thể nhìn ra Trang Hào có phải hay không đang thẹn thùng rồi. Đột nhiên, Hoa Kì đột nhiên xuất hiện tà ý, kinh ngạc kêu một tiếng: “Má ơi. . . . . .”

“Làm sao thế?” Trang Hào sững sờ, quay đầu hỏi.

Hoa Kì đưa ngón tay chỉ vào mắt Trang Hào nói: “Ca, miệng anh sao lại chảy máu?”

“Hả?” Trang Hào theo bản năng sờ sờ miệng, nhìn lại tay mình, phía trên không thấy gì cả: “Nơi đó có máu à?”

“Ở đây.” Hoa Kì tới gần, đầu ngón đặt sát khóe miệng anh, thừa dịp bất ngờ hôn lên môi anh một cái.

Trong chốc lát Trang Hào mở to mắt nhìn cậu, căm tức nói: “Hoa tiểu cẩu cậu lại muốn ăn đòn phải không?”

Hoa Kì vui thích sờ sờ miệng: “Mùi vị cũng không tệ nha.”

Trang Hào vừa giận vừa buồn cười: “Cậu định gặm hai khối thịt của tôi à?”

Hoa Kì vẫn cười như cũ cũng không lên tiếng, vui thích tiếp tục lau giúp Trang Hào, lúc lau chân, dây giày có chút không chỉnh tề, Hoa Kì cẩn thận buộc lại, đứng dậy nói: “Làm xong rồi.”

Trang Hào ừ một tiếng: “Cậu cũng tự lau qua một chút đi.”

“Ừ, anh cứ đi mặc quần áo trước đi, để em tự mình làm là được rồi.” Hoa Kì đem khăn mặt để lại trong chậu, nước bên trong cũng đã nguội dần.

“Mới vừa rồi cậu nói lạnh mà, cứ dùng đi, tôi còn nhiều nước nóng lắm.”

Hoa Kì vặn khăn tay nói: “Không cần, anh vừa lau xong, nhanh mặc quần áo vào đi kẻo cảm lạnh.”

“Cậu chắc chắn chứ?”

Hoa Kì chắc chắn gật đầu: “Em chắc chắn mà, anh ra ngoài đi.”

Trang Hào suy nghĩ một chút cũng không nói gì nữa, đi ra khỏi nhà vệ sinh.

Cửa đóng lại thì Hoa Kì cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, cậu đi tới trước cửa khóa cửa lại, rơi vào trong suy nghĩ miên man, cậu nhắm nghiền hai mắt, tay phải để ở phía dưới, tự mình an ủi.

Sau khi bắn xong, Hoa Kì nhanh chóng lau sạch thân thể, cẩn thận thin quần áo cái dính cái gì không, mà Trang Hào đã quần áo chỉnh tề ngồi trên giường gạch loay hoay nghịch điện thoại di động, anh thấy Hoa Kì chạy vào vội vàng vén chăn lên nói: “Đi vào đây ngồi cho ấm đã.”

Hoa Kì không nói hai lời nhảy lên giường, chui vào trong chăn run cầm cập nói: “Thật là lạnh a.”

Trang Hào cười nói: “Mới vừa rồi là ai nói không có chuyện gì? Nếu cậu đuổi đem tôi ra ngoài, nói không chừng tôi còn có thể cõng cậu ra ngoài đấy.” Trang Hào vô tình hay cố ý nhướng mày, đùa giỡn mười phần.

Hoa Kì cứng miệng, từ trong chăn chui ra bắt đầu mặc quần áo chỉnh tề.

Hoa Kì cùng Trang Hào ở trong phòng nghỉ thật lâu, ít nhất cũng phải 2 giờ, lúc ra cửa trời đã tối, Trang Hào lấy chìa khóa, lúc này mới vội vã chạy tới khu Thiết Đông.

Trang Hào lái xe rất chuyên nghiệp, tốc độ lại vững vàng, chỉ hơn 20 phú sau đã đến cửa Nhà tắm Ngũ Hành.

“Ca, anh chờ em một chút, em đi tìm anh ta cho.”

“Ừ.”

Hoa Kì từ trong xe ra ngoài, liền chạy như điên vào nhà tắm, cậu chân trước vào cửa, chân sau liền nhìn thấy Chương Thỉ cùng Bàng Suất đang ngồi trên ghế sa lon ở đại sảnh vừa nói vừa cười.

Hoa Kì chạy tới, thở hổn hển nói: “Gì kia. . . . . . Cái đó. . . . . .”

Bàng Suất cau mày nói: “Mày làm cái gì vậy? Có chuyện gì từ từ nói.”

Hoa Kì vỗ ngực cho thuận khí, nhìn Chương Thỉ nói: “Ngày hôm qua anh bảo tôi hẹn Trang Hào đi ăn, tôi đã hẹn anh ấy rồi, đang chờ ở cửa đấy.”

Chương Thỉ cười một tiếng, giơ tay lên liếc nhìn đồng hồ: “Vừa đúng giờ cơm.” Chương Thỉ từ trên ghế salon đứng lên, đôi tay kéo kéo áo, sau đó nói với Bàng Suất: “Cùng nhau đi, tôi mời khách.”

“Ai nha. . . . . .” Bàng Suất hình như có chút do dự: “Hôm qua tôi nói với anh, hôm nay suy nghĩ lại có chút không thích hợp, hay là anh cứ ra ngoài ăn cơm với hắn đi.”

“Thật không đi à?” Chương Thỉ cười hỏi.

Bàng Suất khẳng định nói: “Các người đi đi, tôi lên tầng nằm một lát, hơn nữa, chân của tôi cũng không tiện đi lại cho lắm.”

“Được rồi, vậy cậu chờ Chương Viễn trở lại, để cho nó giúp cậu xử lý chuyện lắp đặt thiết bị vậy.”

“Không thành vấn đề.” Bàng Suất hào phóng cười.

“Đi thôi.” Chương Thỉ lời mặc dù là mói với Hoa Kì, nhưng ánh mắt y thủy chung lại nhìn ở bên ngoài.

Hoa Kì theo sau lưng Chương Thỉ ra khỏi nhà tắm, lúc xuống cầu thang, Chương Thỉ nhìn xe bánh bao bên cạnh chiếc xe ô tô: “Xe của cậu ta ở kia phải không?”

Chỗ đỗ xe ở nhà tắm cũng không ít xe, có loại sang mà cũng có loại thường, nhưng y vẫn có thể đoán ra xe nào là xe của Trang Hào, điều này khiến Hoa Kì cảm thấy rất ngạc nhiên: “Làm sao anh biết?”

Chương Thỉ nhếch miệng nói: “Đoán.”

Chương Thỉ cười hướng chiếc xe đó đi tới, lúc đến gần, Trang Hào vội mở cửa xe, cười nói: “Lâu như vậy mới ra ngoài, anh tính không đi ăn cơm với tôi nữa sao?”

Chương Thỉ cười, lên xe: “Sao có thể như vậy.”

Trang Hào vừa cười vừa hướng ngoài xe nhìn, tiếp tục thét: “Hoa tiểu cẩu cậu nhanh tới đây.”

“Chờ tí.” Hoa Kì nhanh chóng chạy lên xe Trang Hào, lúc ngồi xuống liền hỏi: “Chúng ta đi đâu ăn?”

“Đi đâu? Anh chọn đi, hôm nay tôi mời khách.” Trang Hào nhìn Chương Thỉ nói.

Chương Thỉ suy nghĩ một chút: “Đi nhà hàng chúng ta hay tới ngày trước để ăn đi.”

“Hửm? cái này tiết kiệm cho tôi quá.”

Chương Thỉ cười nói: “Tiền không là vấn đề, chủ yếu là cùng cậu ôn chuyện cũ thôi.”

“Cũng đúng.” Trang Hào khởi động xe, quay đầu thì Trang Hào còn nói: “Còn có ấn tượng với quán trước kia hay không?”

Chương Thỉ mỉm cười dần biến thành không cười, xen lẫn ưu thương nói: “Dĩ nhiên, khi đó không có chuyện gì đều ra đấy ăn cơm. . . . . .” Chương Thỉ xấu hổ cúi đầu: “Thôi, không nói nhiều như vậy nữa, mau đi thôi.”

“Đúng vậy, quá khứ đã trôi qua rồi, phải nhìn về phía trước thôi.” Trang Hào nhìn thẳng về phía trước nói.

Chương Thỉ cười nhạt.

Quán ăn này cúng đã mở rất lâu rồi, lúc Trang Hào cùng Chương Thỉ, Chương Viễn đi học thì đã có rồi, lần này tới đây đã thay đổi không ít, trang trí và bày biện cúng tỉ mỉ hơn.

Chương Thỉ cùng Hoa Kì xuống xe trước, còn Trang Hào lái xe tìm chỗ đậu.

Chương Thỉ quan sát và đánh giá quán ăn, từ từ để tay vào trong túi, khi đầu ngón tay chạm vào chiếc điện thoại di động, ấn tắt nguồn, đô một tiếng, không còn nghe thấy gì nữa.