Tắm Cho Đại Ca

Chương 42: Nước mắt đàn ông chảy ngược




Ngày hôm qua, sau khi nghe ý kiến của Chương Thỉ thấy không tồi, rất có sức thuyết phục, Hoa Kì không do dự đồng ý luôn. Nhưng bây giờ lại có cảm giác bồn chồn lo lắng.

Chủ ý của Chương Thỉ, muốn biết Trang Hào có thích chỉ cần cậu thân mật với một người đàn ông nào đấy, nhìn phản ứng của Trang Hào là biết ngay anh có thích cậu hay không thôi.

Cứ suy nghĩ mãi, trong lòng Hoa Kì đã có chút hối hận.

Trong đại sảnh có rất nhiều phòng, đếm ra cũng phải hơn 10 cái, Hoa Kì đi theo những người này đến căn phòng ở giữa, sau đó Chương Thỉ đến mở cửa, Hoa Kì nhân cơ hội ngó vào trong, Trang Hào đang ngồi trên ghế sa lon hút thuốc, trên mặt không có biểu cảm gì, lúc Chương Thỉ vào cửa mới thấy có phản ứng.

Hoa Kì hiểu, Trang Hào đang cho Chương Thỉ chút mặt mũi, dù sao đến chỗ này chủ yếu để chúc mừng Chương Thỉ.

Nghĩ tới đây Hoa Kì cảm thấy hơi ghen tị, cẩn thận suy nghĩ lại một chút, Trang Hào đã từng tới đây vì mình, vì vậy bình dấm chua ở trong lòng thoáng chốc đã tiêu tan hết.

Trong phòng lớn có cả nam lẫn nữ, mà lần này Trang Hào tới khu Thiết Đông cũng không phải đi hưởng thụ, trừ Vương Văn Đào cùng Quách Tĩnh ở ngoài, còn dẫn theo 2-3 người mà Hoa Kì chưa bao giờ gặp.

Bàng Suất với Chương Viễn bây giờ cũng hơi ngại ngùng, một là ông chủ một là cổ đông, về phần còn lại, đều là Bàng Suất với Chương Thỉ hai người cùng hợp tác làm ăn, trong đó có hai cô gái, thân phận ở nơi đây tương đối lớn, tiền và quyền của họ đủ để áp đảo những người đàn ông ở đây.

Hoa Kì áp tai vào cửa thấy trong phòng đầy tiếng cười, không khỏi nhíu mày.

“Sao vậy, cảm thấy rất hồi hộp hay sao?” Đằng Hảo một bên hỏi.

Hoa Kì gật đầu một cái: “Có chút.”

“Không có chuyện gì, lần đầu tiên đều như vậy.”

Hoa Kì cười nói: “Anh làm nghề này đã bao lâu rồi, có kiếm được nhiều tiền không?”

“Cũng được 4 năm rồi, tiền tích góp cũng không ít.”

Hoa Kì hâm mộ nói: “Xem ra nghề này kiếm tiền rất dễ nhỉ.”

“Bây giờ cậu cũng làm rồi đấy thôi, giờ tôi đi đâu, cậu phải đi theo đấy.” Đằng Hảo vỗ bả vai Hoa Kì cười nói: “Cứ ở đây học hỏi đi, sau này có cơ hội anh em sẽ dẫn cậu đi Thành phố lớn, chỗ đó có rất nhiều phú bà, chỉ cần cậu nghe lời tôi, một đêm kiếm hơn một vạn cũng được.”

“Thế nào mới gọi là nghe lời?” Hoa Kì không ngại học hỏi.

Đằng Hảo suy nghĩ một chút: “Người có tiền cũng biến thái, thích để cho cậu làm chó này, không có chuyện gì mắng cậu đôi câu, hoặc bắt cậu quỳ, hoặc đánh cậu mấy cái, cậu vẫn có thể chịu đựng, mỉm cười với họ thì sẽ kiếm được tiền thôi.”

“Làm chó à? Đúng là biến thái mà, tôi làm không được.” Hoa Kì rùng mình một cái nói.

Đằng Hảo cười nói: “Đừng giả bộ nữa, nếu đem mấy chục vạn đặt trước mắt cậu, cậu không muốn làm cũng không được, không chịu nổi cám dỗ, trước kia tôi có một anh em, phục vụ ở quầy rượu, kết quả được một phú bà nhìn trúng, được bà ta bao nuôi, cuộc sống gia đình cũng tạm ổn, nhưng chỉ đến buổi tối thì hơi khó khăn, mỗi ngày đều phải rửa chân cho bà ta.”

“Rửa chân có gì khó khăn lắm đâu? Chỉ cần một chậu nước với một cái khăn thôi mà!” Hoa Kì trêu ghẹo nói.

“Cậu biết cái gì chứ, nếu được dùng khắn tắm thì nói làm gì, phải dùng miệng đấy.”

Hoa Kì kinh ngạc nói: “Mẹ ơi, dọa tôi hết hồn, không sợ bị sâu răng à?”

Đằng Hảo bị Hoa Kì chọc cười khanh khách không ngừng: “Thằng nhóc cậu thật biết nói đùa.”

Hoa Kì cũng cười theo.

Cửa phòng đột nhiên mở ra, Chương Thỉ đứng ở cửa, nhìn mọi người bên trong phất phất tay, sau đó đội ngũ chỉnh tề đi vào, Hoa Kì đi theo hàng ngũ cảm thấy run run.

Hoa Kì đứng trong góc, chỉ thấy Bàng Suất nói đùa với hai người phụ nữ kia: “Chị cả tới đây, em đón tiếp chưa được chu đáo, mong chị cả thứ lỗi. Hôm nay em mời, chị cứ tự nhiên.”

Một người phụ nữ tóc ngắn nào đó lên tiếng: “Vậy chúng tôi cũng không khách khí!”

Bàng Suất cười nói: “Không cần khách khí, nhìn trúng người nào thì cứ tự nhiên chọn.” Nói xong, Bàng Suất xoay người, nhìn về phía mấy người Trang Hào nói: “Trang Hào, hôm nay anh em khai trương, ngồi vui vẻ ôn chuyện trước kia, cùng nhau vui vẻ, anh thấy có được không?”

Trang Hào mỉm cười đáp lại, cười nói: “Được.”

Bàng Suất kéo ống tay áo nói: “Trần Tuyết đã tới chưa?”

Trong đám người có người nói: “Ông chủ, Trần Tuyết hôm nay xin nghỉ, hình như ở nhà có việc đột xuất.”

Bàng Suất mắng: “!@#$%$@, đúng lúc cần lại nghỉ, vậy. . . . . . Vậy thì. . . . . .” Bàng Suất liếc nhìn đám người đang đứng, thấy một cô gái có vẻ ngoài khá thanh tú, nói: “Cô mau tới đây đi.”

Các cô gái bốn mắt nhìn nhau, nhìn theo tay của Bàng Suất thấy cô gái được chỉ định: “Tôi sao?”

“Đúng, là cô đấy, mau tới đây mới rượu Trang đại ca đi.”

“Đừng.” Trang Hào vội vàng từ chối nói: “Hôm nay tôi tới để chúc mừng cậu, không cần người hầu rượu, không cần đâu, mấy anh em nếu có hứng thú thì cứ chọn đi.” anh đẩy tay Vương Văn Đào đang ngồi bên cạnh, Vương Văn Đào vốn đã có người trong lòng, sắc mặt không tốt lắm, nhưng chỉ có thể nhắm mắt gật đầu đồng ý.

Bàng Suất cười nói: “Trang Hào, thế này thì không được rồi, anh em hôm nay khai trương lại quán, anh cũng nên nể mặt một tí chứ?”

Trang Hào vẫn như cũ duy trì nụ cười nói: “Tôi thật sự không có số hưởng mà.”

Bàng Suất càng nghe càng vui mừng: “Tốt, quả là một người có con tim chung thủy, anh sẽ không vì Hoa Kì mà định thủ thân như ngọc đấy chứ?”

Trang Hào trong nháy mắt trầm mặt, căm tức nhìn Bàng Suất, đôi tay nắm chặt thành quyền, mắt nhìn chằm chắm hắn, chuẩn bị bộc phát thì Bàng Suất vội vàng rút nhanh tay mình để tránh ẩu đả: “Tôi không có nhiều chuyện đâu, nhưng mà nói thật, Hoa Kì cũng không ở đây, chẳng lẽ anh sợ cậu ta ghen sao?”

Trong lòng Hoa Kì đã bắt đầu sục sôi rồi, càng nhìn Bàng Suất càng cảm thấy tức giận, trong lòng mắng Bàng Suất trăm ngàn lần, bà nội nhà anh, dám tìm người bồi Trang Hào của tôi?

Trang Hào cố nặn ra nụ cười: “Cùng Hoa Kì cũng thấy rất tốt.”

“A. . . . . .” Bàng Suất như hiểu ra: “Hóa ra anh đã sớm đổi khẩu vị rồi, sao không nói sớm chứ.” Bàng Suất quay đầu nhìn trong đám nam tiếp viên, nhìn tới nhìn lui một lượt, không quan tâm đến biểu tình của Trang Hào, nhìn khắp phòng hai ba lượt, Bàng Suất đột nhiên nhìn Hoa Kì đang ngồi trong góc, cái đầu trọc đang ngông nghênh ngồi.

Bàng Suất kinh ngạc nhìn cậu, miệng cứng đơ cũng không biết nói gì.

Bàng Suất từ đầu tới cuối đều tươi cười chào hỏi, đột nhiên lại im lặng như vậy khiến mọi người cảm thấy thật kì lạ, mọi người theo ánh mắt nhìn vào góc tường, tất cả nam nữ tiếp viên cũng đều quay mặt nhìn.

Trong lúc vô tình Hoa Kì trở thành mục tiêu của mọi người, vừa hốt hoảng vừa hận mình, muốn tìm cái lỗ nào đó chui xuống.

Bàng Suất kinh ngạc trong chốc lát, hé miệng cười nói: “Trang Hào, anh tự mình chọn đi, tôi tự dưng lại thấy hứng thú với một người.” Vẫy vẫy tay hướng Hoa Kì, nói: “Này, tên đầu trọc kia, cậu mau tới đây nhanh lên.”

Hoa Kì đứng tại chỗ không động đậy, ngược lại Đằng Hảo ở sau lưng đẩy cậu một cái, bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là đi về phía trước mấy bước.

Bàng Suất nhìn kĩ cậu: “Lại đây uống với tôi mấy chén.”

Hoa Kì không dám ngồi xuống, len lén nhìn nét mặt Trang Hào.

Vương Văn Đào đi đến bên cạnh Trang Hào, ánh mắt nhìn chằm chằm Hoa Kì nói: “Anh, Hoa tiểu cẩu nhà anh sao lại ra ngoài bán mông rồi?”

Trang Hào không lên tiếng, coi như không có chuyện gì xảy ra, cầm ly rượu lên tiếp tục uống.

Bàng Suất dùng dư quang quét qua Trang Hào, thấy anh không có động tĩnh gì, lúc này mới nói: “Tới đây nhanh lên.”

Hoa Kì ngơ ngẩn, nhắm mắt đi tới.

Bàng Suất vỗ vỗ vị trí giữa mình và Trang Hào, Hoa Kì lướt qua mọi người ngồi vào giữa bọn họ.

Hoa Kì mới vừa ngồi vào ghế sa lon, Bàng Suất đột nhiên dùng tay ôm lấy Hoa Kì, chụt hôn lên má cậu một cái: “Tên cậu là gì, sao trước nay tôi chưa gặp qua cậu bao giờ.”

Hoa Kì chán ghét nhìn hắn, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện đã cảm giác bờ vai nhẹ hẳn đi, tay của Bàng Suất bị người hất ra.

Bàng Suất nhăn mày: “Tao con mẹ nó chứ, Trang Hào sao mày cứ cố kiếm chuyện với tao thế?”

Trang Hào cười nói: “Bàng Suất, hôm nay tao tới là nể mặt Chương Thỉ, nếu không phải là anh ta mời tao đến thì tao không thèm đi đâu, hiểu không?”

Bàng Suất cắn răng nói: “Trang Hào, mày đừng có coi trọng bản thân mình quá, đây là địa bàn của tao, nếu như mày muốn đi về thì cứ nói thẳng, tao đây sẽ bảo anh em tiễn mày ra tận cửa.”

Trang Hào châm biếm bỏ tay ra, Bàng Suất mau chong rút tay về, Trang Hào không chút do dự một tay kéo lấy cổ áo Hoa Kì, dùng sức xách cậu bằng một tay, xách nhẹ như xách một con gà vậy.

Cả người Hoa Kì bị kéo lên, cổ áo bị thít chặt cảm thấy hơi khó thở.

Sau khi Hoa Kì đứng lên, vốn đang muốn giải thích với Trang Hào ai ngờ chữ anh vừa định phát ra, Trang Hào đã nhấc chân đá cậu một cái, Hoa Kì mất trọng tâm liền ngã ngồi xuống bàn.

Chai rượu ly rượu trên bàn rơi xuống đất, Hoa Kì ôm bụng ngồi trên bàn, căm tức nói: “Sao anh dám đá em?”

Trang Hào mặt lạnh nói: “Đá cậu là nhẹ lắm rồi đấy.” Trang Hào đi tới xách cổ Hoa Kì, sau đó quăng cậu lên ghế sa lon, theo đà đá cậu hai ba cái vào mông.

Bàng Suất nóng nảy, đỡ chân đứng lên: “Trang Hào, mày đừng có mà không biết điều như thế, Hoa Kì nói thế nào cũng là nhân viên của tao, mày mà đánh cậu ta nữa, tao sẽ đánh mày đấy, lúc đó đừng trách tao không nể mặt.” Nói xong, Bàng Suất phất phất tay, Vương Chấn cùng Tôn Tử hai người trong nháy mắt cầm bình rượu lên, chỉa vào Trang Hào nói: “Mày đừng ép bọn tao, bọn tao đã sớm không vừa mắt mày rồi, hôm nay sẽ đánh cho mày phải chạy khỏi chỗ này.”

Vương Văn Đào cùng Quách Tĩnh cũng không phải là người ăn chay, không biết lúc nào đã rút ra hai cây dao nhỏ từ trong túi rồi: “Tôn Tử, đừng tưởng cho chúng mày mặt mũi mà dám lên mặt, mày tưởng bọn tao sợ sao?”

Chiến sự hết sức căng thẳng sắp sửa bùng nổ chiến tranh, Chương Thỉ vội đứng ở trung gian, cười nói: “Đều là anh em làm gì phải gây gổ với nhau như vậy chứ, Tôn Tử Vương Chấn, các cậu mau để bình rượu xuống đi.”

Vương Chấn nhổ ngụm nước miếng: “Mày xem tao là cái gì hả?”

Chương Thỉ tươi cười, không để ý lời Vương Chấn vừa nói, ngược lại quay đầu nhìn Vương Văn Đào cùng Quách Tĩnh nói: “Cho anh em chút thể diện.”

Vương Văn Đào cùng Quách Tĩnh biết y và Trang Hào từ trước đến giờ đều là anh em tốt, suy nghĩ một chút vẫn là cất đao vào túi.

Chương Thỉ mỉm cười gật đầu một cái, quay đầu lại hướng Vương Chấn cùng Tôn Tử nói: “Không có chuyện gì nữa, mau để bình xuống đi.”

Vương Chấn cùng Tôn Tử liếc nhìn Bàng Suất, Bàng Suất khoát tay áo, bọn họ mới thả bình xuống, quay về chỗ ngồi của mình, ngược lại Trang Hào mặt lạnh đưa tay kéo Hoa Kì từ ghế sa lon, xách cậu ra khỏi cửa.

Hoa Kì dường như là bị Trang Hào lôi ra khỏi phòng, đến cửa, Trang Hào vẫn không quên đá thêm hai cái vào mông Hoa Kì, miệng mắng: “Cậu thật là ngu mà.”

Trong lòng Hoa Kì lúc này không có cảm giác gì cả.

Trang Hào buông cổ áo Hoa Kì ra, xoay người lại nói với Chương Thỉ: “Hôm nay tôi về trước, ngày sau có cơ hội lại gặp mặt.”

Chương Thỉ mỉm cười gật đầu một cái.

Trang Hào lôi cổ Hoa Kì lần nữa, đang chuẩn bị đi ra ngoài thì nghe thấy Bàng Suất hô: “Đợi một chút.”

Trang Hào dừng bước, quay đầu lại nhìn, Bàng Suất được Tôn Tử đỡ ra ngoài, hắn dựa vào khung cửa nói: “Trang Hào, mày muốn làm gì thì mặc mày, nhưng có một chuyện chúng ta phải nói cho rõ.”

Trang Hào nhăn mày nói: “Chuyện gì?”

“Tao tra được ai là người đã ra tay với hai chúng ta, người đó tên Trần Hổ, là người ở nơi khác tới, hiện giờ không có nơi ở cố định, dù sao hắn cũng không chạy được, mày muốn làm gì hắn cứ nói trước với tao.”

Trang Hào cười khẩy nói: “Không cần làm phiền mày.” Nói xong, Trang Hào lôi Hoa Kì đi, nhánh chóng vào thang máy.

Phanh một tiếng, Hoa Kì đụng phải vách thang máy, bả vai đau đớn, cậu ngồi chồm hổm trong thang máy, xoa bả vai nói: “Anh, anh xuống tay nặng quá đấy, em đâu có làm sai đâu chứ.”

Trang Hào không thèm nhìn Hoa Kì, lạnh lùng nói: “Trở về tôi tính sổ với cậu sau.”

Hoa Kì bị Trang Hào dẫn tới đoàn xe, Vương Văn Đào cùng Quách Tĩnh đã đi nơi khác, vừa vào phòng nghỉ, Hoa Kì định để anh vào trước, kết quả Trang Hào liền cắn vào cằm Hoa Kì, Hoa Kì không dám hé răng, vội vàng đi vào phòng nghỉ, ai ngờ Hoa Kì chân trước vào cửa, chân sau liền bị Trang Hào đá một cước ngã lăn quay.

Hoa Kì ngã quỵ thiếu chút nữa mài răng trên đất, nói: “Anh lại đá em nữa.” Hoa Kì nghĩ thầm thật là xui xẻo, vốn muốn nghe Trang Hào thổ lộ với mình, kết quả chả nghe được mà từ nãy giờ đã ăn năm sau cú đá rồi, mà đá đau nữa chứ.

“Đá cậu là nhẹ lắm rồi đấy.” Trang Hào vượt qua Hoa Kì, vào nhà liền cởi áo vest vứt ngay lên giường, tiện tay từ trên bàn cầm điếu thuốc, đốt sau đó nói: “Đến đây nhanh lên.”

Hoa Kì thấy Trang Hào đang rất tức giận, vội vàng bò dậy đi vào, đàng hoàng quy củ đứng trước mặt anh.

Trang Hào hung hăng hít một hơi thuốc, tay cầm điếu thuốc cũng phát run, cơn tức lại bùng lên.

“Sao cậu lại tự nhiên ngu thế chứ, đi làm trai bao sao, cậu thiếu tiền đến mức ấy à? Cậu định sống bằng cái nghề đó phải không!?”

Hoa Kì cúi đầu, giống như đứa trẻ phạm lỗi đang bị mắng.

“Nói đi!!” Trang Hào hét lớn một tiếng, dọa Hoa Kì khẽ run rẩy, ngẩng đầu lên nói: “Em không có mà, em chỉ là khách mời một ngày thôi.”

“Khách mời? Ai để cậu làm khách mời?” Trang Hào nhấc chân đá lên đùi Hoa Kì một cước, Hoa Kì thụt lùi phía sau mấy bước, che chân không dám nói lời nào.

Trang Hào ngậm lấy điếu thuốc nói: “Hoa tiểu cẩu, cậu thật không khác gì con bò cả.” Trang Hào đứng lên, ném Hoa Kì lên giường, nắm lại quả đấm từng cái phát lên mông Hoa Kì, có mấy cái trúng vào hông cậu, đánh Hoa Kì suýt nữa gãy xương hông: “Anh, anh đừng đánh nữa, em sai rồi.”

“Không lo học lại lo làm mấy cái việc như thế.” Trang Hào tức quá rồi, xuống tay không còn kìm chế được nữa.

Hoa Kì chưa bao giờ bị ăn đòn, ngay cả trước kia dù hoàn cảnh có khăn thế nào đi nữa, cũng chưa bị đánh như lúc này, hôm nay bi Trang Hòa đánh như thế, trong lòng không có tư vị gì cả.

Hoa Kì mới đầu còn phản kháng mấy cái, sau chỉ ôm đầu để cho anh đánh, trong lòng lại càng ngày càng cảm thấy lạnh lẽo, cậu vốn tưởng rằng chủ ý của Chương Thỉ có thể khiến Trang Hào ăn dấm, kết quả dấm chẳng có, mà ăn đòn thì nhiều.

Nghĩ tới đây, Hoa Kì cũng không nhịn được, dùng sức chống thân thể, xoay người lại, dồn sức đẩy Trang Hào một cái, Trang Hào đột nhiên bị đẩy lui về phía sau hai bước, kinh ngạc lại cảm thấy càng tức giận hơn, mở miệng mắng: “Cậu còn dám phản kháng.” Trang Hào xông tới, chưa kịp cho Hoa Kì ăn đấm, Hoa Kì đã oa oa khóc lớn tiếng, tiếng khóc tê tâm liệt phế nhất thời khiến Trang Hào không nỡ xuống tay.

Hoa Kì theo đuổi Trang Hào chưa từng cảm thấy uất ức, mà giờ lại cảm thấy như thế, uất ức không chịu được.

Lần đầu tiên Trang Hào thấy Hoa Kì khóc đến mức như vậy, lửa giận trong lòng từ từ tiêu tán, anh buông tay, nhăn mày nói: “Khóc cái gì mà khóc, cậu ra ngoài bán mông mà còn khóc cái nỗi gì?”

Hoa Kì mở to miệng nói: “Làm gì có chứ, nếu không phải Chương Thỉ nói cách này có thể giúp em thăm dò tình cảm của anh, anh cho rằng em chịu làm việc này hay sao?” Hoa Kì càng khóc càng hăng hái, muốn đem toàn bộ uất ức trong lòng kể hết ra.

Trang Hào sửng sốt: “Người khác bảo cậu chết cậu cũng chết à?”

Nước mắt nước mũi của Hoa Kì tèm lem rơi xuống: “Anh đừng có ép em, nếu không phải muốn biết anh có thích em hay không, em đâu cần phải làm chuyện này chứ, nếu không thích em thì thôi, anh tưởng em ngu mới đi làm chuyện đấy chắc?”

Trang Hào không thể không thừa nhận, anh đúng là có chút ghen, nhất là khi Bàng Suất hôn lên má Hoa Kì khiến anh nổi giận đùng đùng, rõ ràng là người của mình sao lại để cho kẻ khác hôn chứ? Nghĩ tới đây, Trang Hào mang theo áy náy đi tới, đôi tay ôm lấy Hoa Kì vào trong ngực: “Đừng khóc, cậu có phải là đàn ông không vậy?”

“Liên quan gì đến anh, người ta bảo nước mắt nam nhi không dễ rơi, chẳng qua là chưa đến cực hạn mà thôi.” Hoa Kì không ngừng được nước mắt càng ngày khóc càng hăng, càng gào thét càng mạnh hơn .

Trang Hào liền mỉm cười, vuốt ve cái đầu trọc của Hoa Kì nói: “Hôm nay gan cậu thật là lớn, dám mắng cả tôi.”

“Dù sao anh cũng không thích em…mắng cũng mắng rồi, mắng xong em chạy, anh làm gì được em chắc?” Hoa Kì dán vào ngực Trang Hào, buồn bực nói.

“Làm sao biết em biết anh không thích em?” Trang Hào cúi đầu nhìn cái đầu trọc của Hoa Kì nói.