Tam Cô Nương Nhà Nông

Chương 7: Đánh nhị văn




Diêu Tam Tam lần đầu đi bán thịt ốc, bán được một đồng sáu, tiền không nhiều lắm, nhưng cô cảm thấy chỉ cần có con đường, thì học phí Trung học vẫn có thể có hy vọng.

Ngày hôm sau là chủ nhật, Diêu Tam Tam dậy thật sớm, chuẩn bị đi đập nước vớt ốc ô lạp ngưu. Đập nước thôn Tây, cũng coi như đập nước bản địa cỡ lớn, rộng hơn một ngàn héc-ta, xa xăm nhìn không thấy bờ, thỉnh thoảng có từng bầy vịt trời bay lên từ mặt nước. Từ chỗ Diêu Tam Tam đứng, có thể trông thấy đập nước khổng lồ ở xa xa phía bắc, nghe nói đến gần chỗ đập nước lớn, nước sâu đến mấy chục thước.

Nhà Diêu Tam Tam ở thôn Thổ Câu, ở đập chứa nước phía Tây thì cô không lo sẽ bị rơi vào, cô chỉ đến chỗ nước cạn, đáy đập tương đối bằng phẳng, sẽ không thể đột ngột sâu, chỉ cần cô không tùy tiện đi vào vùng nước sâu, nhiều lắm cũng chỉ trượt chân, ướt quần áo. Chỗ nước cạn gần bờ, mùa đông là bãi đất lớn, mùa xuân nước dâng mênh mông, nước kia sâu không đến bắp chân, ốc ô lạp ngưu cũng nhiều hơn so với ao hồ, Diêu Tam Tam ra sức tới trưa, đã vớt được hơn nửa giỏ.

Diêu Tam Tam xách giỏ về nhà, đi qua một mảnh ruộng gần đập nước, nhìn thấy cha cô là Diêu Liên Phát ở xa xa, đang khiêng xẻng trở về. Diêu Tam Tam liền kêu một tiếng: "Cha."

Tâm trạng Diêu Liên Phát hôm nay không tệ lắm, đoán chừng là lấp cái rãnh nước trên ruộng đi rồi. Ông nhìn thấy Diêu Tam Tam xách giỏ, biết mấy ngày nay cô vớt ốc bán lấy tiền, trong mắt Diêu Liên Phát, đây chẳng qua là con nít làm chuyện giày vò vớ vẩn thôi, để tùy, cô có thể kiếm mấy đồng tiền chứ?

"Không lo sống đàng hoàng, ở đó làm chuyện vớ vẩn vô ích."

Diêu Liên Phát quở trách một câu, cứ thế khiêng xẻng đi về nhà, Diêu Tam Tam cũng theo sau ông mà về. Cô đặt giỏ xuống, đổ ốc vào chậu xong liền đi múc nước trong vại, ai ngờ vại nước đã muốn thấy đáy luôn rồi.

Giữa trưa nấu cơm phải dùng nước, Diêu Tam Tam nhìn nhìn Diêu Liên Phát, ông vào phòng ngồi xuống thì sẽ không ra nữa, Diêu Tam Tam đành phải tự mình xách thùng xách đòn gánh đi lấy nước. Giếng nước ăn ở đầu thôn Tây, cách hơn một dặm đường, tướng tá Diêu Tam Tam nhỏ xíu, chỉ có thể lấy được hai nửa thùng nước gánh đi về nhà.

Diêu Tam Tam đỡ đòn gánh, một thùng trước mặt, một thùng sau lưng, vất vả gánh đi về nhà. Người cô nhỏ, thùng nước lại lớn, cũng chỉ miễn cưỡng cách mặt đất, đòn gánh vừa lên vai, đã ép bả vai đau đớn, dọc theo đường đi cô phải nghỉ hơi hai ba lần. Đi tới chỗ cách nhà không xa, liền nhìn thấy hai đứa Nhị Văn, Tam Văn đang chơi đất ở ven đường.

Thấy Diêu Tam Tam gánh nước đi tới, hai thằng nhỏ nói thầm vài câu, chợt Nhị Văn cười hì hì chạy tới, vòng một vòng sau lưng Diêu Tam Tam, lại chạy đi, Diêu Tam Tam cũng không thèm để ý tới nó, sau đó Tam Văn lại chạy tới, ngừng sau lưng Diêu Tam Tam một chút, rồi cũng cười ha hả mà chạy đi.

Nhị Văn, Tam Văn chạy đến ven đường, nhìn Diêu Tam Tam cười hả hê. Diêu Tam Tam cảm thấy có gì đó không đúng, cô đặt quang gánh xuống, quay đầu lại nhìn, trong thùng nước sau lưng chứa đầy đất cát, trên mặt nước còn lều phều mớ cỏ nát vụn, một thùng nước trong tốt đẹp đã hoàn toàn dơ bẩn.

Không cần hỏi, đương nhiên là mới vừa rồi Nhị Văn, Tam Văn quẳng vào rồi. Diêu Tam Tam cực kì vất vả mới gánh tới nhà, nhất thời giận đến một khuôn mặt nhỏ nhắn cũng biến sắc. Hai đứa nhỏ hư hỏng này, thế nào lại dám làm chuyện hại người không ích mình như vậy! Thân thể cô gầy teo nhỏ xíu, gánh hai thùng nước này hơn một dặm đường về, dễ dàng lắm sao?

Diêu Tam Tam tức giận, liền đặt đòn gánh xuống, sải bước tới trước mặt Nhị Văn Tam Văn, Nhị Văn chỉ nhỏ hơn Diêu Tam Tam mấy tháng tuổi, bàn về vóc dáng, bàn về sức lực đều trội hơn cô, đương nhiên cũng không sợ cô, hai đứa trẻ đứng ở đàng kia, vẫn cười hì hì, ra oai nhìn cô.

Diêu Tam Tam bước tới vài bước, không nói hai lời, vừa giơ tay ra đã là một cái tát, giòn giã đáp lên mặt Nhị Văn, còn hung hăng trợn mắt nhìn Nhị Văn một cái, xoay người trở về.

Diêu Nhị Văn bị giáng cho một tát, lại bị Diêu Tam Tam hung ác trừng mắt, bụm mặt sửng sốt hồi lâu, nó vốn không ngờ Diêu Tam Tam dám đánh nó. Phục hồi tinh thần lại, mới rống một tiếng về phía Diêu Tam Tam:

"Mày dám đánh tao? Nhìn coi tao có quất chết mày không!"

Nói xong, Diêu Nhị Văn giống như con bò rừng bị chọc giận, nảy sinh ác độc mà xông về phía Diêu Tam Tam. Diêu Tam Tam gầy nhỏ hơn nó nhiều, Nhị Văn muốn đánh Diêu Tam Tam, Diêu Tam Tam chỉ có thể chịu trận rồi.

Diêu Tam Tam mới vừa cầm đòn gánh, còn chưa quàng lên vai, Diêu Nhị Văn đã nhào tới, dùng sức đẩy ngã Diêu Tam Tam. Nhị văn đẩy Diêu Tam Tam ngã xong, lại nhấc chân đạp đổ luôn thùng nước đằng trước, nước lập tức hắt hết lên đường đất. Diêu Tam Tam bị đẩy mà nặng nề ngã xuống đất, vừa đúng nước chảy xuống, làm cho cả người cô đầy nước bùn. Cô bò dậy, thuận tay rút đòn gánh, vừa vung lên liền quật về phía Nhị Văn.

Diêu Tam Tam cầm đòn gánh quật vào mông Nhị Văn, Nhị Văn ui da một tiếng, thấy cô liều mạng như vậy, cũng không dám làm dữ nữa, che mông bỏ chạy, Tam văn vừa thấy, cũng ngoe nguẩy chạy theo. Diêu Tam Tam xoay đòn gánh, đuổi theo thật xa.

"Tao cho mày ức hiếp người nè! Tao cho mày làm chuyện xấu nè!"

Nhị Văn Tam Văn chạy biến như một làn khói, Diêu Tam Tam nhìn nước đổ đầy đất, lại nhìn thùng nước phía sau đầy bùn đất cỏ nát, thở dài.

Theo như kinh nghiệm của Diêu Tam Tam, Nhị Văn Tam Văn bị đánh, nhất định sẽ chạy về mách, đoán chừng sẽ lại tớ nhà cô chửi mắng đây, Diêu lão nãi cực kì bao che cháu trai, về phần cháu gái, dường như căn bản không phải con cháu nhà bà.

Diêu Tam Tam vừa đi, vừa suy nghĩ, cô bây giờ mười hai tuổi, đứa trẻ mười hai tuổi, gặp phải việc này sẽ xử lý thể nào?

Quả nhiên, vừa tới đầu ngõ nhà cô, đã nghe thấy tiếng gào to của Diêu lão nãi rồi. Diêu Tam Tam nhìn nhìn nước bùn trên người, lấy tay lau, tay đầy bùn, cô dứt khoát quệt lên mặt, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên thảm hại không chịu nổi, mới một đường đi thẳng về nhà.

Diêu lão nãi và vợ Diêu lão nhị, đang chận cửa nhà cô mà nói nhao nhao, Nhị Văn Tam Văn cũng theo bên cạnh, nhìn thấy Diêu Tam Tam trở về, hai mắt Nhị Văn đỏ lên mà nhìn cô chằm chằm, như muốn ăn thịt người.

"Tam Tam, mày đánh Nhị Văn phải không? Mày bị thần kinh hả?" Vợ Diêu lão nhị vừa nhìn thấy Tam Tam, liền rống lên, chỉ vào Diêu Tam Tam mà kêu, "Anh cả chị cả, hai người dạy con thế nào vậy? Cái con nhỏ ngang ngược này hai người coi đó, đánh Nhị Văn Tam Văn nhà tôi, Nhị Văn Tam Văn đều bị nó đánh, nếu hôm nay mấy người không dạy dỗ đàng hoàng thì không xong với tôi đâu!"

"Có đứa con gái nào như mày không? Mày nổi điên cái gì? Ai mày cũng dám đánh!" Diêu lão nãi cũng đi theo hát đệm, còn bảo Diêu Liên Phát, "Con quỷ nhỏ này, mày không dạy dỗ đàng hoàng, tương lai còn không lật trời hả?"

Diêu Liên Phát nhìn Diêu Tam Tam cả người thảm hại, hơi nhíu mày, hỏi: "Tam Tam, mày đánh Nhị Văn hả? Sao mày lại đánh em mày chứ?"

"Mày còn nói? Mày nói nó có ích lợi gì? Mày còn không cho nó một bạt tay đi!" Diêu lão nãi ở bên cạnh quát.

Diêu Tam Tam nhếch miệng, oa một tiếng liền khóc lớn lên, cô vừa khóc, vừa lớn tiếng la.

"Bà nội, thím hai, hai ngươi mở mắt mà nhìn một chút, con với Nhị Văn cùng một chỗ thì ai đánh ai? Con có thể đánh thắng nó sao? Con không đụng tới nó một câu, mà hai đứa nó lại ném bùn đất cỏ nát vào thùng nước của con, đẩy thùng nước của con đổ hết lên đường, còn đánh con, hai người nhìn bùn đất trên người con đi. Con biết rõ bà nội cưng chiều cháu trai, nó đánh con như vậy con đâu dám lên tiếng, ai ngờ nó còn tới mắng vốn, muốn quật ngược lại phải không?"nguồn: diendanlequydon.com

Diêu Tam Tam vừa khóc, vừa chất vấn Nhị Văn: "Nhị văn, mày làm gì đánh tao? Tao gánh nước cũng không có chọc tới mày mà? Làm gì mày quăng đồ dơ vào thùng nước của tao? Mày làm chuyện xấu ức hiếp người khác như vậy, rốt cuộc ỷ là vào bản lãnh của ai?"

Nhà họ Diêu cãi nhau như vậy, liền thu hút mấy người hàng xóm kéo tới xem náo nhiệt, thấy tình hình ồn ào lộn xộn bên này liền bắt đầu bàn tán. Người này nói: "Tam Tam nhỏ như vậy, sao có thể đánh hai thằng con Diêu lão nhị? Ai ăn hiếp ai còn không phải vừa nhìn đã biết sao?" Người kia nói: "Hai thằng nhỏ nhà Diêu lão nhị này, bình thường đã nghịch ngợm hay gây sự làm người ta phiền chán, chỉ biết học làm chuyện xấu giày xéo người, thực sự là dạy dỗ không tốt mà."

Vợ Diêu lão nhị nghe thấy vậy thì mặt mày tím bầm, tức muốn lệch mũi. Nhị Văn liền la lên: "Không phải vậy, là Tam Tam đánh con, chính là nó đánh con."

"Tao vì sao phải đánh mày?" Diêu Tam Tam hỏi.

"Tao quăng đất cát vào thùng nước của mày, ai bảo hôm qua mày lể thịt ốc không cho tao ăn."

Diêu Tam Tam nói: "Bà nội, thím hai, chính hai người nghe thấy đó, nó ném đất cát vào thùng nước của con, con nói nó mấy câu, nó lại đẩy đổ nước, còn đánh con, đẩy con té, hai người nhìn cả người con toàn bùn đất đi. Chuyện tốt không làm, mà nó làm toàn chuyện xấu, hai người không dạy dỗ đàng hoàng, tương lai còn không lật trời sao?"

Lời này là vừa rồi Diêu lão nãi nói cô, giờ Diêu Tam Tam trả lại nguyên vẹn.

Tam gia hàng xóm bưng bát cơm, nằm úp sấp lên đầu tường mà nói: "Hai thằng nhỏ này, cả ngày không lo học, mấy ngày trước còn hái trộm quả hạnh của tôi. Giống như cái cây nhỏ vậy, từ nhỏ mà không quản, nhất định lớn lên sẽ thành cái cây xiêu vẹo, thằng nhỏ này không dạy dỗ, tương lai còn có thể thành người được sao?"

Gương mặt già nua của Diêu lão nãi cũng không nén được giận, rồi rốt cuộc lại không nỡ đánh cháu trai của mình, vói tay xỉa trán Nhị Văn, nói: "Thằng nhỏ này, mày quăng đồ dơ gì vào thùng của nó? Đi về nhà cho tao!"

Diêu lão nãi dẫn Nhị Văn Tam Văn và vợ Diêu lão nhị thở phì phò đằng sau mà về. Mặt mày Diêu Liên Phát lạnh lẽo, không nói một câu. Diêu Tam Tam nghĩ, nếu cô thực sự bị định tội đánh Nhị Văn, Diêu Liên Phát nhất định sẽ đánh cô một trận cho Diêu lão nãi hả giận.

Trong đầu Diêu Liên Phát, sợ rằng con gái còn không bằng cháu trai đâu.

"Cha, bà nội con có phải quá thiên vị rồi không?" Diêu Tam Tam dùng tay áo lau nước mắt, "Cha, cha là con cả, bình thường đã hiếu thuận nội con nhất rồi, chuyện gì cha cũng nghe nội, sao chưa bao giờ nội hướng về cha?"

"Tam Tam, bà nội con là già mà hồ đồ, chính con phải hăng hái, tương lai có tiền đồ rồi, chặn miệng bà nội con!" Tam gia hàng xóm nói, lại chuyển qua Diêu Liên Phát, nói: "Liên phát, mày cũng vậy, con nhà mình mới tốt, ba đứa con mày đều rất hiểu chuyện, mày cũng phải biết thương con mình!"

Tam gia là bậc cha chú, Diêu Liên Phát không dám nói thêm gì, không thể làm gì khác hơn là hàm hồ đồng ý: "Đúng vậy, đúng vậy!"