Tam Công Chúa Kiêu Ngạo Và Tứ Hoàng Tử Đào Hoa

Chương 36: Thất vọng




Reng ... Reng .. Reng

Tiếng chuông nghỉ giải lao vang lên. Cái tiết học đáng nguyền rủa ấy cũng kết thúc. Cô Lịch sử gật đầu chào lớp rồi gọi riêng Linh ra nói chuyện. Suốt tiết học, cả lớp đều trong trạng thái say mê ngắm người đẹp, chỉ Linh là hào hứng trả lời, chăm chú ghi chép, nghe giảng.

Kai gõ gõ tay trên bàn nhìn Linh lễ phép cùng cô Sử cười cười nói nói. Vài phút sau, Linh vui vẻ hất tóc ra sau, tự tin bước vào.

- Em có vẻ rất vui - Anh nhướn mày, để ngang chân lên ghế chắn đường.

- Hì, tất nhiên. Em đang rất vui - Linh cười tít mắt.

- Em vui. Anh được hưởng quyền lợi? - Anh đứng lên đá ghế vào xó tường, phong cách nổi loạn, tiến sát mặt gần Linh, khiến tim nhỏ đập thình thịch.

- Hi hi... quyền lợi sao hả? Anh muốn hưởng quyền lợi gì nào? – Linh hí hửng nhảy lên ôm chặt cổ anh. – Liệt kê em nghe coi.

- Anh muốn em tự hiểu! – Anh đẩy Linh ra, ép cô nằm trên bàn, thách thức.

- Kai à, em ngại quá. Em hiểu rồi. – Linh chống cự đứng dậy, nhún chân lên định hôn lên môi anh thì nhận thấy Kelly đang giận dữ nhìn mình. Linh giật mình, sợ hãi, Kai thấy lạ liền giục.

- Sao vậy?

- Không sao. – Linh cười tươi hôn lên má anh rồi chu môi chúm chím lại.

- Ây da. Lần này chưa đạt. Ghi nợ nhé.! – Anh nháy mắt, tính toán.

- Thôi. Hai người có vẻ rất thích gây sự chú ý – Kay cũng nhận ra tâm trạng của cô, lên tiếng khó chụi.

- Vậy à.? – Anh nhún vai, hờ hững liếc sang các tiểu thư trong lớp đang xung thiên, các thiếu gia cũng tính tò mò đàn bà nghển cổ để xem.

- Tôi sẽ vinh hạnh được tiểu thư nào tặng miễn phí đây. – Anh phẩy vạt áo ra sau, lịch thiệp đưa một chân ra sau, khuỵu xuống, chìa tay ra trước đám con gái khiến cả lớp hét um lên sung sướng.

- Em … em muốn.

- Kai ơi, em tình nguyện.

- AAAAAAAA thật không? Em muốn.

- Thích quá đi. Em muốn. Em muốn .

Sự nhiệt tình thái quá đã trở thành một cái chợ ồn ào, ầm ĩ. Nhỏ chán nản, quay sang vỗ vai cô an ủi.

- Anh Kai ở bên Pháp nhiều nên mới vậy. Đàn ông Pháp lãng mạn từ trong cách ăn mặc, mùi nước hoa, dáng điệu, cử chỉ. Những người đàn ông sinh ra và lớn lên ở một nơi chủ nghĩa anh hùng và chủ nghĩa lãng mạn hòa quyện như nước Pháp, lãng mạn, lịch thiệp như thế không có gì đâu mà. Đúng không nào?

Cô chưa kịp hạ hỏa, thì Kai đã ra vẻ nuối tiếc nói.

- Nhưng … tôi chỉ có hai tay. Tay còn lại phải dành cho …… - Vừa nói anh vừa hất cằm về phía cô, cô vui mừng. Ghen tỵ, ích kỷ tan biến hết, cô hít thật sâu chuẩn bị tự tin, hãnh diện đứng lên. Cô muốn cho mọi người thấy cô xứng Kai hơn.

Trời tính không bằng người tính.

Anh hạ tay xuống, nhấc hắn khỏi vị trí, dùng chân gập mạnh laptop của nó xuống, kéo nó ra, khoác trọn eo nó, đủng đỉnh lướt qua những ánh mắt đau xót, luyến tiếc.

Mặt nó lạnh tựa băng, phù dung, mái tóc phiêu bồng tựa tiên sa, hàn khí tỏa ra đủ để các tiểu thư ở đây im re. Quả là sự lựa chọn hoàn hảo.

- Này, đi đâu vậy? – Kay đặt Ipad xuống, đứng dậy hỏi.

- Xuống Canteen. Đi cùng không? – Kai xoay nửa người lại.

- Không vấn đề - Nhỏ và Kay đồng thanh , Ken lườm anh một cái rõ dài, coi hắn là gì mà nhấc ra như nhấc đồ vật vậy.

- Đi thôi. Sẽ bị bỏ đấy. Kai làm thế chắc cũng có ý giúp cậu ha he he – Kay khoác vai Ken đẩy đi theo.

Hắn không nói gì, xỏ tay vào túi, liếc Kay bước đi.

- Ơ, Kelly bà không đi sao?

- À, tôi sao? Tôi không đói. Tôi muốn đi vào nhà WC chút. – Cô gượng cười, chạy nhanh về phía nhà WC.

Vừa chạy, cô vừa bịt miệng lại để cho tiếng khóc phát ra gây sự chú ý. Nước mắt nhòa đi khiến cho cô chẳng biết mình đang đi hướng nào. Càng đi cô càng lạc. Đến một gốc cây, cô gục xuống, toàn thân mềm nhũn, dựa đầu vào thân cây mệt mỏi, đôi mắt đã đỏ hoe.

Thật ra, cô có điểm gì không tốt? Linh có điểm gì mà cô không có, nước mắt tuôn ra chảy xuống ướt một mảng váy, cơn gió thoảng qua khiến mái tóc cô càng rối.

- Sao cô biết chỗ này? – Cậu cau có, khó chụi hỏi cô.

- Tôi không biết – Cô quệt nước mắt, gượng giọng trả lời.

- Không biết ? – Cậu nhếch môi chế giễu.

- Tôi đã nói là tôi không biết mà – Cô bật dậy, hét lớn.

- Tôi ghét nhất con gái khóc. – Cậu rút khăn tay ra lau những giọt lệ trên khuôn mặt xinh đẹp thiên thần của cô, liếc lên đôi mắt đỏ hoe, sưng mọng lên. Cậu gằn giọng – Anh em nhà này luôn biết cách làm tổn thương người khác mà.

- Nhưng … tôi vẫn yêu cô em gái đó. – Cậu chợt hạ giọng , dẫn cô đến nơi trú ngự bí mật của mình.

- Jasmin không … không … yêu – Cô nhìn cậu cảm thông, lo lắng.

- Tôi chưa làm gì mà cô đã khẳng định tôi thất bại sao?

- Cậu có biết hy vọng lắm, thất vọng nhiều không? Kai thường thích cô gái xinh đẹp, vì vậy tôi luôn học cách làm đẹp. Kai là thiếu gia gia tộc, thích tiểu thư công – dung – ngôn hạnh, dịu dàng, thục nữ. Tôi cũng thay đổi. Một playgirl đã thay đổi vì người mình yêu.

- Song, cái tôi nhận được là gì? Là đây. Là tổn thương. Là đau đớn. Cậu hãy chấp nhận điều này. Người nó yêu là Dakie.

- Đủ rồi. Tôi cũng mau nước mắt nhỉ? – Cậu không quay người lại, khẽ cười , vén dàn dây leo lên.

Cô mở to mắt nhìn một thế giới mới sau ngôi trường. Một thảm cỏ rộng lớn tươi mát, gió thổi qua tạo nên những làn sóng nhấp nhô trên cạn. Đằng xa có thác nước hiên ngang , hùng vĩ nằm giữa hai hòn núi, bờ bên kia là vườn hoa bát ngát đầy màu sắc, sức sống.

- Đẹp quá! – Cô không kìm được thốt lên.