Tam Cứu Nhân Duyên

Chương 23: Chữa thương




Ta vừa mới thò đầu ra khỏi cửa phòng, lập tức có người tiến lên nói: “Mời ngài đi bên này”. Ta đi theo hắn vào một căn phòng ở bên cạnh, vừa vào trong phòng liền ném quần áo, xem xét xung quanh một chút, tìm được một cái WC thời cổ đại ….. Sau đó, ta đổ người xuống giường, ngủ li bì không biết trời đất.

Lần đó ta ngủ say như chết, không biết đã qua bao lâu, đến khi tỉnh lại trời đã sắp tối. Ý nghĩ đầu tiên là cao hứng vì chính mình còn chưa toi mạng, nghĩ vậy liền vùi đầu muốn tiếp tục ngủ (chỉ sợ chưa ngủ đủ thì đã bị chém). Bất ngờ lại nhớ tới Hữu Sinh, ta lập tức tỉnh ngủ, bởi vì người bệnh vừa mới phẫu thuật xong, phần lớn sẽ lên cơn sốt cao, nếu không chăm sóc rất dễ nguy hiểm.

Nhưng giờ ta vẫn còn ngồi ở đây, vậy có nghĩa là hắn vẫn chưa chết (đúng là hai con cào cào trên cùng một sợi dây), có thể tạm thời yên tâm, tâm trạng bất an cũng bình tĩnh hơn một chút. Biện pháp này cũng thật là thuận tiện, đỡ cho cả hai phải mất công đi đoán mò “không biết người kia thế nào?”. Ta sống hắn sống, ta chết …. Ak, không nên nói gở.

Ta đến cạnh bồn rửa mặt, vội vàng sửa sang lại một chút rồi choàng áo lông, phi ra cửa, cơ bắp trong người tự nhiên đau nhức khó chịu. Mặt trời chiều ngả về tây, ánh nắng cuối ngày vàng vọt rót lên hành lang. Bên ngoài là một cái sân lớn, bốn phía là phòng ốc, dưới mái hiên có chỗ sáng chỗ tối, nơi nơi đều kín đặc toàn người với người. Ta tùy tiện hỏi một người đứng gần đó: “Vương gia đâu?” (sao có vẻ không được tự nhiên). Hắn không chút do dự trả lời: “Mời đi theo ta”. Méo mặt cười khổ, xem ra Hữu Sinh quả thật có dặn kẻ dưới, để mặc cho ta tự do đi lại khắp nơi. Hắn đi được vài bước liền dừng lại, thì ra phòng ta ở ngay cạnh phòng Hữu Sinh, có lẽ hắn cảm thấy ta là đồ ngớ ngẩn.

Có người mở cửa, ta bước vào trong phòng, mọi thứ bày biện vẫn như cũ, chỉ có chiếc ghế dài hôm qua là không còn. Trong góc có mấy người đứng hầu, Trình Viễn Đồ cùng Tiểu Trầm ngồi trên ghế đặt cạnh giường, gần đó kê một cái bàn dài, trên mặt bày đầy những chai lọ gì đó. Hai người họ vừa thấy ta liền tươi cười xán lạn, ta cũng cười đáp lại, rảo bước đi tới, vì không có ghế khác nên đành ngồi tạm lên mép giường của Hữu Sinh.

Ta nhìn sang hắn, thấy hai mắt hắn nhắm nghiền, sắc mặt ảm đạm, môi khô nứt.

Tiểu Trầm nói: “Vương gia vẫn sốt cao, vừa mới tỉnh một chút, gọi được tên ngươi vài tiếng lại hôn mê”. Ta âm thầm tự sỉ vả, người ta đang bệnh mà chính mình vẫn còn tâm tư ngon giấc. Lại hỏi: “Có thể uống thuốc không?”

Tiểu Trầm lo âu nói: “Uống được rất ít”. Hắn ra hiệu về phía bàn dài, trên đó đặt hai bát thuốc cùng một bát cháo vẫn còn nguyên. Ta lại hỏi: “Thuốc của ngươi có thể làm hắn hạ sốt?”

Tiểu Trầm đắc ý nói: “Giải độc thanh huyết, bí phương không truyền cho người ngoài , đây là báu vật truyền đời của sư môn chúng ta nhiều thế hệ, có thể nói là thiên hạ đệ nhất dược”.

Trình Viễn Đồ hừ một tiếng.

Ta vội nói: “Tiểu Trầm, có phải hai bát này không”.

Hắn thở dài nói: “Đúng vậy, một bát là để hạ sốt, ta có làm ba bát, một chén đầu tiên ta múc cho hắn nhưng phần lớn đều chảy ra ngoài, ta đang không biết nên làm thế nào …..”

Ta lại hỏi: “Sao không bóp mũi hắn rót vào?”

Hắn vội xua tay nói: “Không được không được, làm vậy nhỡ bệnh nhân bị sặc thì lại càng nguy hiểm”.

Ha, đúng là ông trời giúp ta!

Vội vàng xắn tay áo, cả khuôn mặt bừng bừng phấn khởi, chỉ muốn mau mau tống tiễn bọn họ ra ngoài, “Trình đại ca cùng Tiểu Trầm hai người nên đi nghỉ một chút đi, ta vừa mới tỉnh ngủ, để cho ta chăm sóc hắn”.

Hai người nhìn nhau, sau đó Tiểu Trầm nói: “Vậy chúng ta đi ăn gì đó, ngươi có muốn mang gì đến không?”

Ta vội xua tay: “Không cần đâu, ngươi còn việc gì nữa không?”.

Tiểu Trầm nói: “Buổi tối phải rửa sạch vết thương rồi thay thuốc ….”

Ta nói: “Thật tốt quá, vậy đến lúc đó ngươi mang cho ta bánh bao là được, còn cả một cuốn Kinh Thư hoặc sách vở gì đó, để ta đọc cho hắn nghe, biết đâu hắn nghe được lại tỉnh”.

Trình Viễn Đồ ngạc nhiên, Tiểu Trầm lại hiểu ý nói: “Đúng vậy, mà nên đọc sách nào đó hắn không thích mới được”.

Ta nói: “Vậy ta làm sao bây giờ? Nhỡ bị giết thì sao”.

Tiểu Trầm vội nói: “Không được, không được ….”

Trình Viễn Đồ nổi xung lên, một tay kéo Tiểu Trầm ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Vương gia thế nào lại rơi phải tay kẻ như ngươi”.

Bọn họ vừa đi khỏi, ta liền nói với người hầu: “Tất cả đi ra ngoài, ta không gọi thì không được tiến vào”. Bọn họ tuân lệnh lập tức rời khỏi phòng. Ta ngạc nhiên, thầm nghĩ có lẽ bởi vì danh tiếng tàn bạo của ta đã truyền khắp vương phủ, cho nên bọn họ mới ngoan ngoãn phục tùng như vậy.

Ta ném áo lông ở chân giường, khóe môi cong lên thành một nụ cười gian xảo, “Hữu Sinh, ngươi bây giờ đã nằm trong tay ta! Thật là buồn cười muốn chết! Ngươi ngàn vạn lần cũng đừng có tỉnh nha! Để cho ta sàm sỡ ngươi một phen cho đã mới được!” A, trên mặt hắn hình như có ý cười, không thể nào, nhất định là ta vừa chột dạ.

Ta ngồi ở bên vai hắn, khom lưng đối mặt với hắn, từ từ hít một hơi thật dài, hai tay xoa xoa y như một con nghiện đói thuốc bắt được ma túy. Ta bưng bát, ngậm một ngụm thuốc lành lạnh rồi buông bát, cúi người, một tay đỡ sau gáy làm cho đầu hắn hơi ngước lên cao ngửa về phía sau, đôi môi khô nẻ hơi hơi hé mở. Tay kia vòng qua vai, đỡ lấy sau lưng hắn. Ta hạ thấp người, môi kề sát nhẹ nhàng hôn lên môi hắn, sau đó đưa lưỡi chọc ghẹo, đồng thời đưa nước thuốc từng giọt từng giọt chuyển lên đầu lưỡi hắn. Lúc ban đầu hắn không hề phản ứng, sau một hai lượt đưa đẩy qua lại, đầu lưỡi hắn dường như thức tỉnh, chậm rãi tiếp nhận nước thuốc ta đưa đến, từ từ nuốt xuống. Việc sau đó cũng trở nên dễ dàng hơn, mấy ngụm đầu tiên ta còn phải đưa lưỡi cạy mở hàm răng hắn, nhưng tiếp theo, chỉ cần ta vừa hôn nhẹ, lưỡi hắn đã tự động tìm tới. Một khi tìm được sẽ vội vã vừa liếm vừa hút, tiếp nhận từng giọt thuốc. Suốt cả quá trình đầu ta liên tục choáng váng, tim đập loạn không kiềm chế được.

Chỉ một lát sau hắn đã uống xong một bát thuốc, không có một giọt rơi ra ngoài. Tuy nhiên ta vẫn cảm thấy thèm thuồng một cách khó hiểu, nhìn thấy trên bàn có một cốc nước lớn, mặc kệ, không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng, dù sao ta cũng không có việc gì, ngồi không cũng buồn chán, nghĩ vậy liền dùng miệng mớm nước cho hắn. Sau mấy ngụm nước, hắn quả thực thành cao thủ hôn môi, chỉ cần ta vừa chạm tới, hắn liền mạnh mẽ cuốn lấy, tham lam mút hết toàn bộ, uống xong vẫn đầu lưỡi còn quyến luyến không rời, khiến cho ta kinh hãi cực kì, chăm chăm theo dõi hắn, xem hắn đang tỉnh hay thức. Nhưng đầu hắn vẫn nóng như lửa, chứng tỏ vẫn đang mê man không hay không biết mọi việc, xem ra chỉ là bản năng mà thôi.

Ta ngồi một chỗ, cố gắng trấn tĩnh hai tay cùng trái tim đang run lẩy bẩy, đúng lúc đó cửa mở, Tiểu Trầm đi vào mang theo một khay đồ ăn, trên vai còn đeo một cái hòm thuốc, lại kẹp thêm một quyển sách, đằng sau hắn là kẻ mang bộ mặt cứng đơ như đá tảng Trình Viễn Đồ.

Tiểu Trầm vừa vào đã nói: “Trong phòng sao lại tối thế này? Ngươi không thắp đèn sao?” Lúc này ta mới nhận ra trong phòng đã tối đen, nãy giờ tại sao lại không để ý thấy? Ta ngại ngùng nói dối: “Ta không biết để nơi nào”. Vừa nói xong Trình Viễn Đồ đã lặng lẽ đốt đèn chiếu sáng căn phòng.

Ta đứng lên, trả lại vị trí bên giường cho Tiểu Trầm, bản thân thì đi tới chỗ khác ngồi. Tiểu Trầm đem chén đĩa đưa cho ta, đặt cuốn sách trên bàn, hòm thuốc để dưới đất, ngồi xuống bên cạnh Hữu Sinh chăm chú bắt mạch cho hắn.

Ta tiếp nhận chén đĩa bắt đầu ăn, có lẽ là đói bụng lâu ngày nên cảm thấy thứ gì cũng ngon. Tiểu Trầm bỗng nhiên a lên một tiếng: “Mạch tượng ổn định rất nhiều a”, hắn lại nhìn sang bàn dài, nói: “Ngươi vừa cho hắn uống thuốc sao?” Tim ta lại loạn mất một nhịp, vội vàng đính chính lại: “Làm gì có! Chính hắn tự làm đấy”.

“Vậy hắn nên thử ăn bát cháo này, cái này làm từ ngự thước(cây anh túc) xay nhuyễn cùng các loại thuốc bổ chế thành, rất có ích cho người bệnh như hắn”. Nói xong cầm bát cháo cùng muôi, múc lên đưa đến bên miệng Hữu Sinh, nhưng tới trong miệng hắn thế nào cũng không chịu nuốt xuống, Tiểu Trầm dùng đủ mọi cách, vừa đẩy vừa đút nhưng vẫn vô hiệu, cháo vẫn tràn ra khỏi miệng, làm hắn lại vội vàng lau đi. Ta thầm nghĩ, người này không thể nuông chiều, từ tiết kiệm thành xa hoa thì dễ, từ xa hoa thành tiết kiệm thì khó, xem ra từ giờ trở đi, trừ khi dùng miệng để mớm, nếu không hắn sẽ không chịu nuốt.

Tiểu Trầm khó hiểu nhìn sang ta, “Ngươi cho hắn ăn được không?” Ta vội phất tay, cái này sao có thể để cho người khác thấy được, “Ngươi để đâu đó đi, ta đang ăn cơm, đợi lát nữa ta đến giúp hắn”. Nói ra xong lại tự nhiên chột dạ, cái này gọi là “có tật giật mình” a.

Tiểu Trầm đi rửa tay, sau đó mở hòm thuốc, cẩn thận thay thuốc cho Hữu Sinh. Ở chỗ cắt hôm trước, hắn vừa xoa vừa lau, vừa ấn vừa miết, làm cho Hữu Sinh mặc dù đang mê man nhưng vẫn phải rên rỉ, sắc mặt lộ rõ sự đau đớn không chịu nổi. Ta chỉ đứng xem mà người cũng phát run, khóe mắt cũng liếc thấy Trình Viễn Đồ cúi thấp đầu chịu đựng. Tiểu Trầm không vì vậy mà run tay, cẩn thận chà qua xát lại một hồi, nhanh chóng xử lý ổn thỏa rồi mới đứng dậy, tiện tay lau qua mặt bàn rồi giúp Hữu Sinh thay quần áo. Hắn rên rỉ trong chốc lát rồi lại tiếp tục mê man.

Ta nhẹ thở dài, áp lực trong lòng đã giảm đi một chút, “Tiểu Trầm, ngươi thật là lòng dạ độc ác nhất thiên hạ!”

Hắn nghe xong câu đó hai mắt liền lóe sáng, nhe răng cười nói: “Ngươi rất biết khích lệ ta! Trước kia sư tôn ta còn bảo ta quá nương tay cơ đấy”.

Ta xua xua tay nói: “Ông ta không hiểu ngươi, chỉ có ta hiểu ngươi!”

Tiểu Trầm nói: “Vân Khởi chính là bạn tri âm của tại hạ!” Trình Viễn Đồ hít một hơi, một tay ôm trán.

Tiểu Trầm nói: “Hắn làm sao vậy?”

Ta nói: “Huynh ấy cũng muốn ác, nhưng ác không nổi, cho nên mới thở dài”.

Ta cùng Tiểu Trầm tán gẫu một lát, lại nhớ ra phải cho Hữu Sinh ăn liền nói với bọn họ: “Chúng ta nên phân thành hai ca, bởi vì ta ngủ cả ngày, cho nên buổi đêm sẽ là phần của ta, hai người sáng mai lại tới đi”. Bọn họ đều đồng ý, Tiểu Trầm lại nói nếu như có vấn đề phải lập tức cho người đến gọi, hắn sẽ ngủ lại ngay trong Vương phủ, Trình Viễn Đồ cũng vậy. Hắn cũng đã làm một ít thuốc cùng chút cháo, nửa đêm sẽ cho người mang tới. Ta đều gật đầu đáp ứng.

Đêm nay sẽ rất vui nha!

Cứ khoảng một giờ, ta lại dùng phương pháp cũ, chính là dùng miệng mớm cho Hữu Sinh uống chút nước, thuốc hoặc cháo, mỗi lần đều mất trên dưới 20 phút. Nhiều nhất là nước, mỗi lần đều là một cốc to! Hắn uống nhiều nước cũng có cái lợi, ít nhất là thường xuyên phải thay đồ cho hắn. Tuy việc này có thể giao cho người hầu, nhưng ta không muốn để bọn họ làm. Dù sao cái gì cần xem ta đã xem qua (ngày hôm qua lúc lau người cho hắn), giờ chỉ là ôn lại một lần mà thôi, cho nên cũng không có vấn đề gì, chỉ cần chính mình cảm thấy tự nhiên là được. Chỉ là mỗi lần nhìn đến thân thể dày đặc những vết thương ngang dọc của hắn, ta lại cảm thấy khổ sở, đầu óc sẽ căng thẳng mất bình tĩnh. Hắn có đôi lúc rên rỉ, có khi lại nhíu mày, quả thực là đau đớn không chịu nổi. Những lúc như vậy ta thường mớm cho hắn chút nước, cho hắn ăn chút cháo. Hoặc là nâng vai hắn dậy, để khuôn mặt hắn kề sát vai ta, nhẹ nhàng thổi khí vào tai hắn, thì thầm một vài lời nói cực kì ngọt ngào mà chính ta nghe xong cũng sởn gai ốc. Sau đó đôi mày hắn sẽ dần dần thả lỏng, dần dần an tĩnh lại. Dù sao hiện tại hắn không hay biết gì, cho nên ta có thể không cần kiêng dè, thoải mái nói ra không cần phải ngượng ngùng, tâm tình cũng tốt hơn nhiều.

Trêu chọc hắn một thời gian, ta dừng lại, yên vị ở bên cạnh giường hắn, dựa lưng vào đầu giường, hơi co hai đầu gối, lấy cuốn Kinh Thi đọc cho hắn nghe. Đây là cuốn sách Hữu Sinh ưa thích, nhưng trừ khoảng 10 bài thơ ta có đọc qua khi còn ở đại học, còn lại phần lớn đều chưa có nhòm ngó qua. Cho nên có rất nhiều từ cổ cùng chữ phồn thể ta không biết. Cho nên ngoài mấy câu: “Nam hữu kiều mộc, bất khả hưu tức; hán hữu du nữ, bất khả cầu ti”[1], “Thanh thanh tử câm, du du ngã tâm”[2] là còn hiểu được, còn đâu là hoàn toàn mù tịt. Ta không đọc lần lượt, chỉ chọn một đoạn thơ bất kì, mà cũng chỉ đọc thiên bàng[3]. Chữ hiểu thì ít, chữ không hiểu thì nhiều, cho nên thường xuyên giống như đang lầm bầm linh tinh vớ vẩn gì đó, ví dụ như: “Hái, hái…. Hữu Sinh a, hai chữ này nghĩa là gì? Ngươi thật là, không thèm hỗ trợ ta, bạn bè thế đấy. Được rồi, vậy thì đọc là hái đi, nhưng đây có nghĩa gì đâu? Ý ta là liên tục hái xuống, sinh mệnh không ngừng, chiến đầu không ngừng (chắc là thu thập, sưu tầm một loại thực vật nào đó), hái cái gì đây nhỉ? Ý ta là …. Thôi, không nói cho ngươi vẫn tốt hơn, thiên cơ không thể tiết lộ ….”

Trong truyện Liêu Trai có vị thư sinh đọc thơ Đường khiến cho nữ tử đã chết còn cảm động mà sống lại. Nhưng với khả năng của ta nhất định không thể làm người ta xúc động, chỉ sợ ai đó hiểu Kinh Thi mà nghe được cái thứ văn chương bát nháo cùng mấy câu giải thích linh tinh của ta lại tức chết thì hỏng, cơ mà biết đâu có người chết rồi bởi vì giận quá mà tỉnh lại thì sao, việc thành hay bại phải xem Hữu Sinh may rủi thế nào.

Trước nửa đêm, cả người hắn vẫn nóng như lửa, cơn sốt vẫn chưa có dấu hiệu thuyên giảm, ta cố gắng cho hắn uống thuốc, đến giờ Tý Tiểu Trầm lại cho người đưa tới một lượt thuốc. Đến sau nửa đêm, Hữu Sinh dường như đỡ hơn một chút, cũng có sức lực hơn trước. Điển hình là mỗi lần ta mớm thuốc, hắn đều đáp lại một cách vội vàng, ngấu nghiến như sợ bỏ sót cái gì, bất kể là cháo hay nước, ta đưa tới bao nhiêu hắn ăn hết bấy nhiêu. Giống như luôn luôn ăn không đủ no, mỗi khi tách ra hắn còn hơi cong môi như chờ đợi cái gì.

Đến rạng sáng, cả người hắn đổ mồ hôi, thấm ướt cả quần áo. Ta gọi người mang đến một bộ quần áo khác, tự mình giúp hắn thay đổi, lại một lần cho hắn uống thuốc cùng nước, sau đó nhìn hắn nặng nề chìm vào giấc ngủ. Nhìn sắc trời dần sáng, ta đột nhiên có linh cảm, những ngày khoái hoạt sẽ không kéo dài lâu.

Thấy hắn ngủ say, ta cũng không tiếp tục đọc Kinh Thi, sợ rằng sẽ làm hắn tỉnh dậy. Một mình ngồi yên trên ghế, hai chân gác lên mép giường, hai cánh tay ôm lấy thân mình, ngắm nhìn thân thể hắn bị bao phủ bởi những hạt bụi li ti lơ lửng bay xuyên qua không khí.

Tình cảm vốn là thứ rất khó diễn giải. Vì sao lại thích vì sao lại không thích, tất cả đều không có quy tắc. Khó trách ở xã hội hiện đại, con người đã có thể thăm dò vũ trụ, thế nhưng vẫn không thể giải thích được các hiện tượng tâm linh. Ta nhìn hắn im lặng mà ngủ, cảm thấy hắn lúc này thật sự vô cùng đáng yêu dễ thương, hơn nữa lại có cảm giác quen thuộc kì lạ, tựa như rất lâu trước kia, trước cả khi ta sinh ra, trong trái tim đã có một chỗ trống dành để nghĩ đến hắn. Chỗ trống này, xuyên qua không ít không gian cùng luân hồi, đã sớm ăn sâu bén rễ thâm nhập vào tiềm thức, thoát li khỏi tầm kiểm soát của ta, tựa như một loại bản năng. Cho dù có gặp phải chuyện gì, hắn vẫn hoàn mỹ y nguyên như cũ, hoàn mỹ đến mức khiến ta bất tri bất giác mà run sợ, khiến cho ta không dám tiến về phía trước. Dường như hắn là bông thủy tiên trong nước, còn ta là bụi bặm nơi góc tường. Vì hắn ta có thể vượt mọi chông gai, dũng cảm tiến tới, nhưng dù cho ta có làm cái gì, cuối cùng ta vẫn có cảm giác chính mình chưa làm được gì cho hắn, vậy nên lại càng muốn làm nhiều hơn nữa. Cái cảm giác hổ thẹn bi ai giống như nhiều lớp mành che trướng rủ, ngăn không cho ta nhìn thấy hắn, chỉ có thể yếu ớt ảo não mà đi quanh vô định. Đây có phải là tâm ma? Tại sao lại khiến ta không thể tự do tự tại. Đây là kiếp số sao, mệnh của ta rốt cục sẽ về đâu.

Ta vẫn chìm đắm trong suy nghĩ, ngay cả khi Hữu Sinh mở mắt, ta vẫn ngây người kinh ngạc mà nhìn hắn, không hề có phản ứng. Hắn nhìn ta hồi lâu, chậm rãi mỉm cười, kéo theo ta cũng mỉm cười cùng hắn, trong lòng dâng trào một cảm giác hân hoan khó tả. Ta đứng lên, đi đến ngồi vào bên giường. Một tiếng “Vân Khởi” rất nhẹ lại khiến ta trở về lần đầu tiên gặp mặt hắn. Thanh âm đó giống như một cơn gió xa xôi, khơi gợi lên cảm giác quyến luyến vô hạn.

Ta cười nói: “Hựu Sinh Hựu Sinh a, ngươi có muốn ăn chút gì đó không?” Im lặng. Ta và hắn cùng nhìn nhau, thật lâu không lên tiếng. Đây là sống sót sau tai nạn, đây là đồng sinh cộng tử. Cả hai ta đều hiểu được điều này, nhưng chỉ yên lặng không nói gì.

Một lúc sau, hắn rốt cuộc mở lời trước: “Được, ăn một chút đi”. Ta đến cạnh cửa, cầm khay cháo người hầu vừa đưa vào mang đến bên giường, toàn bộ chăn gối không dùng đến được gấp lại thành một khối, hai tay cẩn thận đỡ hắn ngồi dậy rồi mới đem chăn đệm chèn ra sau lưng. Trong lúc đó hắn vẫn nhìn ta chằm chằm, làm cho lòng ta kinh sợ.

Trời sáng.

Ta nếm thử một chút cháo, vẫn còn hơi nóng, thổi một lát cho nguội rồi mới đưa cho hắn. Hắn cầm lấy ghé vào bên môi, nhưng không có há miệng, môi cong lên có vẻ giống như muốn hôn ai đó. Hắn dừng lại ngây ngốc nhìn bát cháo trong tay. Ta cười thầm, chẳng lẽ hắn không biết dùng bát để uống sao? Hắn nhẹ lắc lắc đầu, thử uống một ngụm, trên mặt lại có chút thất vọng. Ta thầm nghĩ, ngươi muốn tìm cảm giác cũ sao, mơ đi, lần trước là ta dùng miệng mớm cháo thơm ngon ngào ngạt cho ngươi, hiện giờ đổi sang bát, làm sao có thể giống nhau được. Hắn nhìn về phía ta, ta vội xoay người đi tìm thìa cho hắn, nhân tiện hỏi: “Vẫn còn nóng sao?” Hắn không trả lời, chỉ nhìn ta chăm chú, khiến cho ta lạnh cả sống lưng.

Hắn đưa bát cho ta nói: “Ngươi giúp ta đi”. Lại là dáng dấp ôn hòa tự nhiên, không có chút nào gắng sức. Ta thản nhiên cầm lấy bát, bắt đầu múc từng muôi đút cho hắn, hắn ngoan ngoãn nuốt vào, thế nhưng vẫn không rời mắt khỏi ta, vẻ mặt giống như muốn cười, lại như có chút đăm chiêu, báo hại ta vài lần không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.

Ăn hết cháo, Hữu Sinh nói: “Chải đầu cho ta đi”. Tóc hắn xõa ra rối tung, có lẽ do đêm đó giãy dụa kịch liệt, cộng thêm mấy ngày hôn mê làm cho mái tóc dài đã không ra hình dạng. Hắn đưa tay về phía thư án, trên đó có một chiếc lược bằng ngọc cùng một sợi dây buộc màu lam. Ta cầm lược, đến ngồi bên cạnh hắn, cẩn thận từ từ gỡ từng lọn tóc rối bời. Ta chải cực kì chậm rãi, chỉ lo sợ làm đau hắn. Hắn nhắm mắt lại, trên môi vẫn ẩn hiện nụ cười mờ nhạt, cả hai đều không nói chuyện. Thời gian trôi qua dường như rất lâu, hắn dường như cũng chìm vào giấc ngủ. Nhẹ nhàng quỳ xuống bên giường, ta chăm chú chải vuốt mái tóc dài cho hắn, lại dùng đoạn dây buộc gọn gàng, xong xuôi lại ngồi lên giường. Hắn ngước mắt nhìn ta, ánh mắt trong suốt linh động, không hề buồn ngủ. Ta lẳng lặng nhìn đôi con ngươi trong suốt đó, nhất thời hoảng hốt không biết nên nói gì mới tốt.

——————————–

Chú thích:

[1] Hai câu thơ trong bài Hán Quảng của Khổng Tử:

Nam hữu kiều mộc, bất khả hưu tức.

Hán hữu du nữ, bất khả cầu ti.

Dịch:

Núi nam có cây trụi cao, không thể tựa vào nghỉ ngơi.

Các cô gái dạo chơi bên bờ sông Hán, không thể trao lời cầu mong.

[2] Hai câu thơ trong “Đoản ca hành” của Tào Tháo:

Thanh thanh tử câm, du du ngã tâm

Dịch:

Tay áo màu xanh của ngươi, quanh quẩn mãi trong tâm trí ta

[3] Thiên bàng: tên gọi của đơn vị cấu tạo chữ hán. Trước đây bộ phận bên trái của chữ gọi là “Thiên”, bên phải là “Bàng”, hiện nay đều gọi chung là “Thiên bàng”. VD: nét亻trong 住, 囗 trong 国,扌trong 把, …..

Cả một đêm dài mệt mỏi khẩn trương làm cho ta trở nên trầm mặc, chỉ ngồi một chỗ mà theo dõi Tiểu Trầm bắt mạch cho Hữu Sinh, hắn luôn miệng nói thật nhiều những từ ngữ tốt lành, nói nhiều đến mức ta cảm thấy nhàm. Ta nghĩ cứ như này lại tốt, chỉ cần nhìn hắn, không cần phải nói quá nhiều.

Ai đó đến báo trong cung có người tới thăm, ta đương nhiên không vui vẻ, sắc mặt cũng không tốt lắm, Hữu Sinh cũng nhanh chóng nhìn ra. Hắn gọi người hầu, giọng cũng không lên quá cao, nhưng vừa nói ra lập tức có người hưởng ứng. Ta đột nhiên lạnh sống lưng, lo lắng việc hôm qua ta xuyên tạc Kinh Thi, còn cả mấy câu nói ghê rợn kia đã kịp truyền ra khắp Vương phủ hay chưa, hay là …. Đáng sợ, quá đáng sợ!

Hữu Sinh nói nhỏ vài câu, người kia lui bước đến cạnh cửa. Hắn lại gật đầu muốn ta đến trước giường, nhẹ giọng nói: “Vân Khởi, ngươi đi nghỉ ngơi đi, ta cảm thấy hiện tại rất tốt, hơn nữa đã có bọn họ ở đây rồi. Buổi tối ngươi lại đến”. Hắn mỏi mệt rũ mắt, không nhìn ta mà nói: “Ta đã sai người chuẩn bị nước nóng cho ngươi, đặt ở trong phòng tắm của ta, ngươi có đi xem không?” Ta choáng váng, không tin nổi lời hắn nói, người này sao tự nhiên lại thẹn thùng? Ta lắc lắc đầu, đồng thời lén lút thò tay khều nhẹ cánh tay hắn, hắn lại cúi đầu.

Ta nhặt áo lông, cầm theo cuốn Kinh Thi đi ra khỏi phòng, trước lúc bước chân ra ngoài lại quay đầu, nhưng vừa xoay người liền hốt hoảng, cả ba người bọn họ đều chăm chú dõi theo ta, Hữu Sinh là ôn hòa ấm áp, Tiểu Trầm là cực kì cao hứng, Trình Viễn Đồ vẫn lạnh lùng khó hiểu. Ta vẫy vẫy tay nói to: “Nhìn ta gì chứ, ta đâu phải là hoàng đế!” Mặt họ lập tức tái xanh, tất cả đều hoảng hốt nghẹn giọng.

Ta theo người hâu đi đến một căn phòng khác, người kia mở cửa, cung kính nói: “Xin ngài chờ một chút”. Ta vừa vào cửa, nhìn thấy bài trí trong phòng liền cảm động không thôi. Đây là một gian phòng ngủ được sửa lại thành phòng tắm, một cái giường cỡ vừa kê ở trong góc, trên trải chăn đệm đơn giản, không có che màn. Giữa phòng là một cái bồn tắm lớn, cao gần bằng nửa người, trên bàn nhỏ bên cạnh còn có mấy bình hương liệu, một hai quyển sách. Lại nhớ trước kia có lần ta nói muốn có một cái bồn tắm thật lớn, để ta có thể tắm rửa thỏa thích, vậy mà không ngờ Hữu Sinh vừa trở về từ chỗ chết liền cho người thỏa mãn tâm nguyện của ta.

Cửa sau lưng lại mở, một vài người tiến vào, đổ nước vào bồn, lại đặt một thùng nước sôi cùng gàu nước cạnh bồn tắm. Một người khác đem đến vài bộ quần áo cùng khăn lau đặt trên giường, sau đó tất cả lui ra ngoài. Ta khoan khoái thở dài nhẹ nhõm, kể từ khi đến nơi này đây là lần đầu tiên ta được tắm bồn (không phải là lần đầu tắm – bình thường ta đều ra sông tắm nha). Ta thoải mái thả người nằm trong bồn thật lâu, một lúc sau mới đứng lên, đi đến bên giường nhìn chồng quần áo sạch sẽ, từ trong đến ngoài, hình như đã có người dùng qua, kích thước có hơi lớn hơn so với ta, màu sắc đều rất trang nhã thanh lịch, chất liệu đều là vải vóc thượng hạng, nhìn qua là biết đều là đồ của Hữu Sinh, trong lòng không khỏi có chút ngậm ngùi.

Ta vừa mặc quần áo, vừa lắng nghe động tĩnh bên ngoài, có vẻ không có người đứng ngoài cửa. Ta mở cửa, tìm đường trở về phòng cũ, vừa vào đã thấy trên bàn đặt sẵn một khay đồ ăn. Ngoại trừ Hữu Sinh, có ai lại cẩn thận chăm sóc ta như thế? Ăn xong ta ngả người xuống giường, vừa được tắm rửa sạch sẽ lại ăn uống no nê, nên đương nhiên ta lại ngủ mê mệt không biết trời đất, đến khi tỉnh lại thì sắc trời đã tối đen. Ta vội vàng rửa mặt chải đầu, bởi vì buổi tối còn phải đến gặp Hữu Sinh. Khoác áo ấm đi ra khỏi phòng, ta ngước nhìn trời, một vầng trăng khuyết nhàn nhạt không đủ soi sáng mặt đất, khắp các dãy phòng đều tối tăm u ám, ta thở dài, chỗ này quá mức âm u, không có một chút ấm áp, có ai lại muốn ở đây cơ chứ?

Đến trước cửa phòng Hữu Sinh, lập tức có người mở cửa, làm cho ta liên tưởng đến mấy vị tiếp tân ở trước cửa mấy khách sạn lớn, nghĩ vậy liền tự hỏi không biết có nên cho người ta một ít tiền boa hay không? Rất đông người tập trung ở chỗ này khiến cho ta cũng trở nên hồi hộp. Ta bước vào phòng, trước mắt là một mảnh tối tăm u ám, sau một lúc ánh mắt thích ứng được, ta mới nhận ra ở góc tường bên cạnh chỗ nằm của Hữu Sinh có một cây đèn cực nhỏ, ánh sáng leo lét không đủ chiếu soi một góc giường. Trên giường cũng buông màn kín mít, yên tĩnh không một tiếng động nhỏ. Ta biết Hữu Sinh đang ngủ, cũng biết hắn nhất định đã dặn người hầu cho ta đi vào tùy ý. Ta khẽ thở dài một tiếng, âm thầm than vãn rồi nhẹ nhàng quay lưng, định rời khỏi phòng, đột nhiên ở bên trong màn, Hữu Sinh phát ra tiếng rên rỉ, làm cho tim ta lại đau nhức không thôi.

Ta đi đến bên giường, vén màn nhìn vào, tiếng rên của hắn cũng đồng thời ngừng lại, chỉ còn hơi ậm ừ trong ngực. Ta xoay người lần mò tìm mép giường, chỉ sợ chính mình bất cẩn lại đụng chạm lên đùi hắn. Đến lúc tìm được chỗ mới yên vị, tấm màn cũng thả lỏng xuống quanh giường, ta ngồi trong giường, hai chân thò ra bên ngoài, cả người chìm trong bóng tối.

Tiếng rên rỉ nhỏ dần rồi ngừng lại, hắn mở mắt khẽ gọi: “Vân Khởi”.

Ta thì thầm nói: “Ngươi định dọa người sao, Hữu Sinh, tối đen thế này ta chẳng nhìn thấy gì cả! Ngươi ngàn vạn lần đừng lấy cái gì đó đụng vào ta, nhỡ đâu ta sợ quá lại đánh phải ngươi thì khổ! …..” Nói xong lại đưa tay lần sờ lên người hắn, mấy ngón tay cong lại giống con nhện chậm rãi bò lên, hắn ban đầu mới chỉ khẽ động, đến khi con nhện bò loạn khắp nơi, cả người hắn mới run lên từng trận.

Ta hỏi: “Ngươi có sợ không?”

Hắn im lặng một lúc mới nói: “Sợ”.

Ta nói: “Chậm quá, ngươi nói sớm một chút biết đâu ta còn thương tình, giờ thì lương tâm ta bị chó ăn mất rồi, không làm chuyện xấu không được”. Con nhện bò đến trên mặt hắn, lại đổi thành bàn tay phủ lên trán, hoàn hảo, hắn không có lên cơn sốt. Ta rốt cục an tâm, thu tay lại.

Hắn nói: “Chó đâu rồi? Đã nôn lương tâm của ngươi ra chưa?” Hắn học cũng nhanh đấy chứ!

Ta nói: “Chó bảo ta căn bản không có lương tâm, cho nên chẳng có gì để ăn”.

Hắn cười khẽ, “Ngươi có phải đang đói không?”

Ta nói nhỏ: “Ngươi đừng nói chuyện đói hay không nữa, ta hiện tại là một lão hổ, nhìn ngươi mà thèm rỏ dãi, chỉ muốn nuốt chửng mà thôi”.

Hắn nói: “Có ăn không, nếu có thì bảo người đưa đến một ít?”

Ta cười gian xảo, “Ngươi đang hi vọng ta bị đói, hay là hi vọng chúng ta tiếp tục làm tới?”

Hắn nghĩ nghĩ rồi nói: “Ngươi đang, bị đói đi”. Ta bật cười ha hả.

Hắn cũng cười khẽ.

Ta đột nhiên nhớ tới đoạn cuối cuốn sách kia, làm ra vẻ mặt thần bí hỏi: “Hữu Sinh, ngươi hiện giờ có cảm thấy đầu óc điên loạn không?”

Hắn ngây người mãi không nói chuyện.

Ta tiếp tục: “Chính là cái chân kia , giờ không còn nữa, chắc ngươi có đau lòng chứ?”

Hắn thở phào một hơi, nói: “Ngươi làm sao mà biết được?”

Ta nhỏ giọng nói: “Đừng sợ, ngươi không điên đâu. Mà sao ngươi không cảm ơn ta? (Hữu Sinh: sao ta phải cảm ơn ngươi?) nếu ngươi không cảm thấy như vậy thì thật là lạ”.

Hắn lén lút thở dài.

Ta lại nói tiếp: “Vậy để ta bày cho ngươi một cách (nói bừa đi, làm cho hắn vui là tốt rồi) từ giờ trở đi, ngươi cứ tưởng tượng ra ta, a không, không phải, Tiểu Trầm, là Tiểu Trầm, một tay cầm dao, cưa chân ngươi đứt thành hai đoạn, một đoạn chân ngươi rơi xuống đất, biến mất. Ngươi không thể nhịn được nữa, giận dữ đứng dậy, cầm lấy một cây gậy lớn, đem Tiểu Trầm, nhớ kỹ, là Tiểu Trầm! Gậy càng to càng tốt, hung hăng đánh vào mông hắn, cứ thoải mái mà sỉ vả, phát tiết hết ức chế trong đầu! Làm như thế sẽ tốt hơn đấy”.

Hắn cười nói: “Ngươi, có nói cho Tiểu Trầm phương pháp này không?”

Ta nhỏ giọng nói: “Chờ khi nào ngươi quất mông hắn ta mới nói”.

Hắn bật cười.

Ta cũng cười, nói: “Ta giúp ngươi giải quyết vấn đề, ngươi có thể trả lời một câu hỏi của ta không?”

Hắn do dự nhìn nhìn, có lẽ đã quen với phong cách xuất quỷ nhập thần của ta, “Ngươi nói đi”.

Ta nhỏ giọng nói: “Ngày hôm đó, ngươi làm sao lại, không nghe ta nói?”

Hắn hỏi: “Nói cái gì?”

Ta thì thầm rất nhẹ, giống như đang thổi khí: “Chính là ngươi, cái gì mà, ta thích … đó”.

Hắn lập tức im lặng, thẹn thùng cúi đầu. Ta đắc ý cười hắc hắc.

Một lúc sau hắn lại hỏi: “Vân Khởi, trong lúc ta hôn mê, có mơ thấy ….” A! Ta giật mình chột dạ, cắn răng không dám lên tiếng.

Hắn lại ngừng rồi nói: “Mơ thấy ngươi, dùng miệng, mớm cho ta nước cùng thuốc ….” (ngươi không nhìn thấy, làm sao biết là ta, giả bộ phải không?)

Ta cứng người, sợ sệt nói: “Sao ta trước nay chưa có nằm mơ tốt đẹp vậy nhỉ? (lời nói thật nha!)”

Hắn dừng lại một hồi lâu, nói: “Ta còn mơ thấy, có người đọc Kinh Thi, mà toàn đọc sai thôi”. Ngươi nếu nghe được Kinh Thi, vậy mấy lời kia ….. Aaaa! Ta không dám nghĩ nữa!

Ta vội hỏi: “Ngươi không mơ thấy có kẻ chọc vết thương của ngươi? Ta nói cho ngươi biết, đó là Tiểu Trầm, là một mình hắn làm, không liên quan đến ta”. Hắn nhẹ nhàng cười rộ lên.

……..

Trong bóng đêm chúng ta nhỏ giọng tán nhảm đủ thứ chuyện, tựa như dĩ vãng ngày xưa quay lại, như thể một màn sống chết hôm đó chưa từng phát sinh ….

Tán chuyện một lúc, Hữu Sinh dần dần chìm vào giấc ngủ, ta vẫn ngồi trong bóng tối, lắng nghe tiếng hắn thở nhè nhẹ, mãi cho đến lúc hừng đông.

Cứ như vậy, chúng ta luân phiên ở cạnh làm bạn với Hữu Sinh. Hai người kia ban ngày đến xem hắn, Tiểu Trầm cũng liên tục thay thuốc cho hắn. Còn ta ban ngày thì ngủ vùi, đến chạng vạng mới rời phòng để tới trông nom Hữu Sinh, nói chuyện cùng hắn, lại cho hắn ăn cơm cùng uống thuốc (đương nhiên không thể làm giống như lúc hắn bất tỉnh), sau đó nhìn hắn ngủ. Mái tóc của hắn luôn luôn để cho ta chải, cái này cũng coi như là thời gian thân mật nhất giữa chúng ta. Cả hai cách nhau rất gần, thậm chí mặt ta có lúc chỉ cách hắn có mấy tấc, đủ gần để ta có thể thấy rõ hàng mi hắn run nhẹ, cùng với vết sẹo mờ bên thái dương. Ta luôn luôn không dám mở miệng nói gì, chỉ sợ nước miếng rớt lên mặt hắn. Mặc dù trong lúc hắn hôn mê, ta có thể bạo dạn làm đủ điều xằng bậy, nhưng thế nào cũng không dám tưởng tượng chúng ta đã từng nằm cùng nhau ….. Hiện tại ta chỉ muốn im lặng, tự thỏa mãn khi lắng nghe từng nhịp thở của hắn, đắm chìm trong mớ suy nghĩ lộn xộn.

Có đôi khi Hữu Sinh cũng nhắc tới những chuyện quá khứ, tựa như đang kể một câu chuyện xưa mà hắn thích, nhưng ta thì khác, hầu hết thời gian là trầm mặc không nói, hoặc nếu không thì khéo léo chuyển đề tài, cố tránh không nói đến, bởi vì ta không muốn nghĩ đến hắn hôm nay ở cùng một chỗ với ta, chẳng qua là vì trước đây ta từng cứu mạng hắn. Hơn nữa, với ta mà nói, lần chia tay hôm đó cùng những chuyện xảy ra sau này, thật sự khiến chúng ta càng ngày càng xa cách, rõ ràng những việc trước kia, chẳng qua chỉ là một hồi giả tạo mà ta không bao giờ muốn nhắc tới.

Trong đêm tối, hắn nói: “Ngươi có biết, ngày đó, ta làm sao lại bắt được chân ngươi không?” Lại tới nữa, ta im lặng không nói.

Hắn ngừng một lát rồi nói tiếp: “Khi đó ta bị chôn trong đất, không thể mở mắt, nhưng ở trong đầu lại nhìn thấy rõ một vầng hào quang chói lọi ….”

Ta trầm ngâm nhớ lại chuyện cũ, lúc đứng trong cột sáng đó, cảm giác thật sự ấm áp, làm cho ta sung sướng mà thả lỏng tinh thần, làm cho ta cảm thấy mình thực sự về tới nhà, một ngôi nhà chân chính, được yên bình, cũng được yêu thương …. Khác xa với cái thế gian lãnh đạm, vô tình vô nghĩa trước kia …..

Hữu Sinh nói: “Ta chỉ thấy một bóng người bước ra từ cột sáng, đi vào trong tầm với của ta, khi đó ta nghĩ, tiên nhân đã tới cứu ta khỏi khổ ải, cho nên ta mới ….”

Ta cười ngắt lời hắn: “Kết quả phát hiện, cứu ngươi không phải là thần tiên, mà là một tên Hỗn Thế Ma Vương. Cả ngày chẳng làm được chuyện gì tốt lành, lúc nào cũng chỉ nghĩ làm loạn, không ngừng gây rắc rối! Ta đã nói trời sinh ta tất có chỗ dùng, chỉ là không biết nên dùng chỗ nào mà thôi. Nhưng hiện tại ta đã có một chút tự tin, không nhiều lắm, chính là trên thế gian, không ai có thể nghèo hèn hơn ta!”

Hắn cười rộ lên, nhưng lại thở dài, cũng không nói thêm câu nào, coi như là bật đèn xanh cho ta tiếp tục. Thế là tiếp tục huyên thuyên đủ thứ chuyện.

“Hữu Sinh, ngươi nói xem, con người sống trên đời, thật sự có ý nghĩa sao? Rốt cục ở đây để làm gì? Trước kia khi chưa tới đây, ta chưa bao giờ nghĩ đến mấy vấn đề nhàm chán đó, chỉ biết tận tình hưởng thụ những ngày tháng tươi đẹp. Sau khi đến nơi này, suy nghĩ của ta lại thành ra hỗn loạn, rối như tơ vò, giống như lời trong sách Hồng Lâu Mộng, một trong tứ đại kì thư, tiếc là ta không có hứng kể lại. Trong sách có một câu, nếu nói có kì duyên …. (không thể nói ra, thôi bỏ đi), nếu nói không có kì duyên …..”

Hữu Sinh: “Ngươi, hiện giờ, đang có chút hỗn loạn ….”

Ta vội tiếp lời: “Đúng vậy, trong đầu ta đang rất rối loạn. Ai hiểu thì nói ta suy nghĩ sâu xa triết lý, tư duy bạo dạn, ai không biết sẽ nói ta tự làm mình bẽ mặt, không có việc gì lại đi sinh sự ….”

Hắn bật cười nói: “Ngươi thực ra, rất hiểu rõ bản thân ….”

Ta vung tay, muốn đánh lén hắn rồi lại thôi, “Hữu Sinh, ngươi dám nhẫn tâm làm tổn thương ta, vậy mà ta không có cách nào đánh được ngươi ….”

Hắn khẽ cười nói: “Chân đã đứt rồi, đánh nữa cũng đâu có quan hệ ….”

Ta vội cười làm lành nói: “Là Tiểu Trầm, hắn là đầu sỏ gây nên, ta chỉ là đồng lõa mà thôi. Đừng oán ta ….”

Hắn cười, lại thở dài nhè nhẹ.

Ta lại nói tiếp: “Hữu Sinh, ngươi đã từng nghe câu: ‘Tri ngã giả vị ngã hà ưu, bất tri ngã giả vị ngã hà cầu’ chưa?”

(Người biết ta nói ta ưu sầu, kẻ không biết nói ta tìm kiếm vật gì)

Hắn nhẹ giọng nói: “Trong sách ‘Kinh Thi’, tập ‘Vương Phong’, bài ‘Thử Ly’. Bỉ thử ly ly, bỉ tắc chỉ miêu. Hành mại mĩ mĩ, trung tâm diêu diêu. Tri ngã giả vị ngã tâm ưu, bất tri ngã giả vị ngã hà cầu. Du du thương thiên, thử hà nhân tai[1] ….”

Ta nói: “A?! Còn có cả đoạn dài như thế nữa? Mặc kệ nó, Hữu Sinh, ngươi cũng coi như là hiểu ta, ngươi nói xem, ta là ưu tư hay là đang tìm kiếm cái gì?”

Hắn chậm rãi nói: “Có khi, biết được chính mình cần cái gì, có lẽ có thể, bớt một chút ưu tư ….”

Ta trầm tư nói: “Cái này lại trở về câu chuyện về ý nghĩa của sinh mệnh! Theo như lời ngươi nói, nếu như chúng ta hiểu được mục đích chính mình tồn tại, biết được lí do vì sao, như thế sẽ không phải phiền não, đúng không? Nhưng mục đích rốt cuộc là cái gì chứ?”

Hắn lại nói, thanh âm như truyền từ cõi xa xôi nào đó, “Đương nhiên là, vì thứ quan trọng nhất trong lòng ngươi, thứ có thể khiến cho ngươi vui sướng khoái hoạt ….”

Ta lại thở dài: “Hữu Sinh, ngươi nên đi làm triết gia đi! Rất giỏi vẽ rồng điểm mắt(làm nổi bật điểm chính). Đúng vậy, tâm mỗi người đều khác nhau, mục đích tất nhiên sẽ khác nhau. Không thể coi như ngang bằng, cũng không thể bình phẩm cao thấp! Muốn tâm trạng vui mừng phấn chấn, đương nhiên không thể thỏa mãn dục vọng là xong. Vậy nếu đã hiểu được nội tâm của mình, như vậy sẽ không có chuyện lơ mơ đi tìm mục đích nữa”.

Hắn hít một hơi dài, “Đáng tiếc, không phải ai cũng hiểu rõ được nội tâm của mình …. Du du thương thiên, thử hà nhân tai ….”

Ta nói: “Nếu như ai cũng đều có hiểu biết như ngươi, vậy thì trên đời sẽ không có những kẻ hồ đồ ngây ngốc.

Hắn cười nhẹ nói: “Kỳ thực, nếu hồ đồ một chút … có lẽ bớt đi được một ít sầu lo …..”

Ta cả giận, nói: “Thế đấy! Cuối cùng thì có mục đích vẫn không trốn được ưu tư! Mục đích có nhiều loại, sự nghiệp thành công, gia đình hạnh phúc, ai dám nói là dễ như trở bàn tay? Mưu cầu mà không được, tự nhiên sẽ phiền muộn! Nếu thế thì tìm được mục đích để làm gì? Chỉ toàn là thất vọng cùng ảo não, chi bằng không biết cái gì lại tốt hơn”.

Hữu Sinh cũng nghiêm túc nói: “Ưu, thì có sao đâu! Vẫn tốt hơn là vô ưu vô lo. Nếu như không mong muốn, vậy có tâm để làm gì? Cuộc đời này nhất định sẽ trở thành vô nghĩa …..”

Ta giật mình, ngây người, đúng là ta vô phương sánh được cái chí khí cùng kiên định của hắn.

……

Thương thế của Hữu Sinh dần dần tốt lên.

————————

Chú thích:

[1] Bài thơ Thử Ly – Khổng Tử:

Bỉ thử ly ly,

Bỉ tắc chỉ miêu.

Hành mại mĩ mĩ,

Trung tâm diêu diêu.

Tri ngã giả vị ngã tâm ưu,

Bất tri ngã giả vị ngã hà cầu.

Du du thương thiên,

Thử hà nhân tai?

Tạm dịch: Lúa nếp

Lúa nếp đã trĩu đầu rủ ngọn,

Mạ lúa cũng vừa lên.

Chậm rãi đi trên đường,

Trong lòng xao xuyến không yên.

Người hiểu ta thì nói lòng ta ưu sầu.

Người không hiểu thì nói ta đang tìm kiếm vật gì.

Hỏi trời xanh xa thẳm kia,

Kẻ đã khiến xui ra như thế này là ai?