Tâm Đầu Ý Hợp

Chương 1: Lần đầu tiên gặp nhau




Vương Tử Hân vừa mới thực hiện một ca phẫu thuật, phẫu thuật rất thành công. Để bày tỏ sự biết ơn, người nhà bệnh nhân nhất quyết mời Vương Tử Hân ăn một bữa cơm! Nếu bệnh nhân này giống những người trước thì Vương Tử Hân nhất định sẽ từ chối. Nhưng lần này, bệnh nhân có thân phận hiển hách, không từ chối được, Vương Tử Hân đành phải nhận lời.

Bệnh nhân này chính là ông lớn nhà họ Từ. Nói đến nhà họ Từ thì không ai không biết, không ai không hiểu. Ông cụ Từ năm nay 70 tuổi, ngày xưa là hồng quân, năm đó lập được công lớn liền được giữ chức quan lớn, sau đó về hưu thì ở nhà dưỡng bệnh cho đến bây giờ, mà đám con cháu nhà họ Từ đều là tai to mặt lớn. Con trai cả Từ Vĩ Hoa là bí thư, có con trai là đại tá, con gái là thẩm phán nổi tiếng. Mà đời cháu chắt cũng bộc lộ tài năng, đều là nhân tài kiệt xuất trong từng lĩnh vực.

Lần này phẫu thuật cho ông cụ Từ là vì trước kia ông tham gia chiến tranh, cơ thể có nhiều khiếm khuyết nên lần này dễ dàng sinh bệnh tuổi già. Lần này bệnh tim tái phát đã dọa cho cả nhà họ Từ một trận thê thảm rồi.

Sau khi đưa ông cụ vào bệnh viện, liền chỉ đích danh Vương Tử Hân là bác sĩ mổ chính. Vương Tử Hân là một bác sĩ rất nổi tiếng, là bác sĩ giỏi nhất nhì nước về mảng tim mạch. Tuy tuổi còn trẻ, nhưng trước kia khi còn du học ở Mỹ, anh đã thực hiện rất nhiều ca phẫu thuật lâm sàng với giáo sư, cho nên cũng xem như kinh nghiệm phong phú. Hơn nữa, sau khi về nước anh lại rèn luyện thêm ở bệnh viện vài năm, cách chữa bệnh lại càng kĩ càng hơn.

Đó là lí do ông Từ chọn anh là bác sĩ mổ chính. Tình trạng bệnh của ông rất bình thường, ca phẫu thuật này không quá khó. Vương Tử Hân nói rõ bệnh trạng với người nhà họ Từ xong liền bắt tay chuẩn bị ca mổ. Hôm trước ông cụ vừa được phẫu thuật, thoát khỏi tình trạng nguy hiểm. Cơ thể dần chuyển biến tốt nên hôm nay ông vừa chuyển vào phòng bệnh thường.

Người nhà họ Từ vì biết ơn Vương Tử Hân, cố ý mời anh một bữa cơm. Vương Tử Hân không thể cự tuyệt nên có ý định sau khi ăn cơm xong sẽ lấy lí do mệt mỏi để trốn về. Tuy nói ca phẫu thuật này không khó nhưng khi phẫu thuật luôn có nhiều mạo hiểm. Bác sĩ Vương đã dốc sức cả đêm nên thật ra cũng rất mệt mỏi.

Bữa cơm được chuẩn bị trong một căn phòng riêng của một nhà hàng, các thành viên của Từ gia đều có mặt. Vương Tử Hân chào hỏi từng người, không kiêu ngạo cũng không có ý nịnh nọt. Người nhà họ Từ ai cũng yêu thích tài năng của Vương Tử Hân, tuy còn trẻ nhưng rất xuất sắc ở nhiều phương diện, hơn nữa lại chín chắn trầm ổn, thật sự là nhân tài hiếm có.

Người nhà họ Từ tỏ ý cảm ơn, còn khoa trương rằng kĩ thuật của Vương Tử Hân rất cao siêu. Những lời khách sáo này Vương Tử Hân đã nghe rất nhiều, cũng biết phải trả lời thế nào, vừa lễ phép lại không dính dáng tới những việc riêng tư. Cho nên, bữa cơm này có thể coi là vui vẻ hòa hợp. Lúc anh đang nói chuyện với mấy người nhà họ Từ, bỗng vang lên một tiếng nói: “Bác sĩ Vương giỏi như vậy, lại còn đẹp trai, chắc bạn gái cũng là một người tài năng.”

“À, tôi không có bạn gái.”

Vương Tử Hân không biết tại sao mình lại trả lời như vậy, có thể là phản ứng trong vô thức, chắc vì quá mệt mỏi. Anh nhìn sang nơi phát ra tiếng nói thì thấy nụ cười dịu dàng của một cô gái. Lại nghe cô nói thêm một câu: “Thật tốt quá, tôi cũng không có bạn trai” Trên mặt cô không giấu được sự vui vẻ.

Vương Tử Hân cảm thấy mình không thể nói gì nữa, cho nên không để ý. Nhưng mà, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô gái này, chắc là cháu gái của ông Từ.

Anh lắc đầu, nghĩ nhiều như vậy làm gì, cũng chỉ biết mấy người nổi tiếng nhà họ Từ. Lúc giải quyết những việc liên quan tới việc phẫu thuật với nhà họ Từ, anh cũng không có thời gian để ý từng người trong nhà đó.

Người nổi tiếng rất bận rộn, dành thời gian ăn bữa cơm với Vương Tử Hân đã là tốt rồi, vậy nên bữa cơm kết thúc rất nhanh, Vương Tử Hân cũng không phải kiếm cớ về trước.

…..

Vương Tử Hân không hề nghĩ tới việc sẽ gặp lại cô gái kia. Mà cô gái kia lại tỏ vẻ đã quen biết với anh từ lâu, thấy Vương Tử Hân liền nhanh chóng chạy tới

“Bác sĩ Vương đã ăn cơm chưa, nếu chưa thì đi ăn cùng tôi đi, tôi biết một quán ăn rất ngon đấy.”

Vương Tử Hân rõ ràng không muốn đi, tên của người ta còn chưa biết, không thân đến mức có thể đi ăn cơm với nhau. Với lại, bác sĩ nào cũng cuồng sạch sẽ, không ăn bậy đồ ăn bên ngoài, cho nên, anh khéo léo từ chối cô:

“Tôi đã ăn rồi”. Đồ ăn mẹ anh mang tới anh còn chưa ăn

Vương Tử Hân gật nhẹ đầu, quay người đi, không ngờ lại bị kéo lại. Anh quay đầu nhìn: “Còn có chuyện gì sao?”

“Bác sĩ Vương, biểu chiều anh mấy giờ tan ca? Chúng ta cùng đi ăn đi, cơm tối rất cần thiết đó”. Vẫn là nụ cười dịu dàng đó

Vương Tử Hân không trả lời, gật đầu quay trở lại văn phòng.

….

Một ngày nữa trôi qua, Vương Tử Hân thật sự không nghĩ đến việc cô gái kia lại tìm tới, lần này là trực tiếp tìm tới văn phòng anh.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, anh không thèm ngẩng đầu. Tôi đang bận viết báo cáo đây này!

“Mời vào”

Đến tận khi cảm thấy có ai đặt cái gì đó lên mặt bàn, anh mới ngẩng đầu lên nhìn người tới.

Tại sao lại là cô?

Vẫn là hình dáng đó, nụ cười khiến người ta không tài nào giận nổi.

“Mời ngồi, có chuyện gì không?”

“Bác sĩ Vương, tôi mang canh gà cho ông, tiện thể mang cho anh một phần” Từ Tương đẩy bình thủy ra phía trước, để trước mặt Vương Tử Hân. Vương Tử Hân không nhận đồ người nhà bệnh nhân đưa tới, khoát tay từ chối: “Ý tốt của cô tôi nhận. Nhưng bệnh viện quy định bác sĩ không thể nhận đồ của bệnh nhân hay người nhà bệnh nhân, tôi không thể nhận thứ này được”

“Thế à, anh đúng là bác sĩ có nguyên tắc. Vậy để tôi tự uống.”

“Còn việc gì nữa sao?”

“À, ừm, tạm thời không có. Vậy tôi đi trước, hẹn gặp lại bác sĩ Vương.”

Từ Tương bước vào thì thấy bác sĩ Vương đang bận rộn công việc, không nên quấy rầy quá lâu, nên thức thời đóng cửa đi ra. Sau khi rời khỏi văn phòng của Vương Tử Hân, cô ngồi trên ghế bệnh viện, nâng má. Ôi! Xem ra bác sĩ Vương là người rất khó tính đây.

….

Mấy ngày kế tiếp, Vương Tử Hân cảm thấy cô gái kia đang chơi trò theo dõi. Ở đâu cũng có thể tình cờ gặp, trước nhà vệ sinh cũng ân cần hỏi thăm một câu: “Bác sĩ Vương, thật trùng hợp”. Khóe miệng Vương Tử Hân run run.

Trên đường đi kiểm tra phòng bệnh cũng gặp cô, mỗi lần đều là nụ cười ấy. Đôi mắt cười cong cong như ánh trăng khuyết, mỗi lần thấy anh đều chủ động chào hỏi.

“Bác sĩ Vương đi kiểm tra phòng bệnh sao, vừa đúng lúc tôi tới thăm ông, chúng ta cùng đi đi.”

Tan tầm, đến bãi đỗ xe cũng gặp cô.

“Bác sĩ Vương, anh tan ca à? Bây giờ về nhà sao? Nhà tôi ở phía Tây, nhà anh ở đâu? Muốn về cùng nhau không?”

“Tôi ở phía Đông, không tiện đường”. Lúc này cô sẽ trả lời: “Vậy không thể về cùng nhau được rồi, anh về cận thận nhé bác sĩ Vương, bye bye!”

Lúc giúp ông Từ kiểm tra, cô cũng ở bên cạnh, thấy anh bước vào liền lập tức đứng dậy: “Bác sĩ Vương tới rồi, anh có muốn ăn táo không?”

Lúc trực ca đêm cũng gặp cô.

“Muộn thế này mà bác sĩ Vương vẫn chưa về nhà à?”

“Tôi trực ca đêm.”

“À. Bác sĩ có đói bụng không? Tôi mua đồ ăn giúp anh, anh muốn ăn gì?”

Vương Tử Hân chưa bao giờ biết rằng một người có thể hành động như đã quen biết từ lâu, nghiễm nhiên cho rằng tôi với anh rất quen thân, bộ dạng chúng ta rất tình cảm. Nhưng lần này anh không từ chối: “Tôi muốn ăn bánh bao hấp, cảm ơn.”

Những ngày này Từ Tương bị anh từ chối n lần, cô căn bản không ngờ anh phản ứng như vậy nên ngẩn ra một chút.

“A, được, tôi đi mua ngay”

Sau đó chạy nhanh như chớp, không thấy bóng dáng đâu nữa.

Vương Tử Hân cảm thấy buồn cười. Vẻ mặt lúc nãy của cô, đoán trước được mình sẽ bị từ chối, sau đó sửng sốt một chút, lập tức lại biến thành khuôn mặt ngạc nhiên vui mừng. Đùa với cô rất vui, giống như em gái mình, cười rộ lên trông rất đẹp!

Một lúc sau, Từ Tương mang một túi lớn đồ ăn đi tới, để lên mặt bàn cho Vương Tử Hân.

“Tôi sợ anh ăn bánh bao hấp thì không no, nên mua thêm sủi cảo tôm, xíu mại.”

Đôi mắt cô trông mong nhìn Vương Tử Hân.

“Cô cũng ngồi xuống ăn đi.”

Anh tiện tay rủ vài tờ khăn giấy cho cô, lau mồ hôi trên mặt, chạy vội như vậy làm gì cơ chứ.

“Vâng.”

Mặt mày Từ Tương hớn hở, ăn khuya cùng bác sĩ Vương đấy!

Lúc ăn khuya, Từ Tương tự nhận thấy hai người rất hòa hợp, ở chung với nhau vô cùng tốt. Nhưng Vương Tử Hân nghĩ, hầu như đều là cô nói, anh chỉ đáp vài câu

“Bác sĩ Vương, anh phải biết tên tôi là gì chứ, tôi chưa tự giới thiệu đúng không? Tên tôi là Tương, chính là chữ Tương trong thủy mộc. Anh có thể gọi tôi là Từ Tương, đương nhiên cũng có thể gọi là Tương Tương.”

Sau đó, Vương Tử Hân cũng biết tên của cô.

“Bác sĩ Vương, nghe nói anh từng đi du học Mỹ, tôi cũng vừa đi du học Mỹ về. Anh học trường nào thế, nói không chừng chúng ta là bạn cùng trường đấy.”

“Yale.”

“Thật lợi hại, bác sĩ Vương giỏi quá, nếu trước kia tôi chăm chỉ hơn nữa thì tốt rồi, không chừng lại trở thành trường của chúng ta đấy”. Lại một bộ dạng tiếc nuối, buồn bực!

“Vì sao anh muốn học y vậy?” Từ Tương có thể hỏi nhiều hơn, cô muốn hiểu rõ về bác sĩ Vương.

“Yêu thích”. Vẫn là câu trả lời ngắn nọn mà đầy đủ.