Tâm Đầu Ý Hợp

Chương 2: Khám bệnh




Cách một ngày, Từ Tương lại đến bệnh viện, nhưng cho dù thế nào cũng không gặp được Vương Tử Hân, văn phòng cũng không có ai, đành phải đến phòng y tá để hỏi: “Chào chị ý tá, tôi muốn hỏi xem bác sĩ Vương đang ở đâu vậy? Tại sao hôm nay lại không thấy anh ấy?”

Cô y tá mỉm cười: “Bác sĩ Vương hôm qua trực ca đêm, hôm nay anh ấy nghỉ.”

“Thì ra là như vậy! Cảm ơn.” Thì ra là nghỉ ngơi, cũng đúng, tối qua trực cả đêm, hôm nay cũng phải nghỉ ngơi cho tốt.

Ông cụ Từ nhìn thấy cháu gái, cười đến vui vẻ: “Tương Tương à, có phải thích bác sĩ Vương hay không vậy?” Biết rõ còn hỏi, người tinh tường đều nhìn thấy, ngay cả các y tá trong bệnh viện đều đang truyền tai nhau rằng có một cô gái đang chăm chỉ theo đuổi bác sĩ Vương, chẳng qua mấy năm qua, số cô gái theo đuổi bác sĩ Vương cũng không ít, đều không thành công, bác sĩ Vương rất khó theo đuổi!

“Đúng vậy, bác sĩ Vương là người rất tốt, ông nội, không phải ông cũng thường xuyên khen anh ấy sao, nhưng mà bác sĩ Vương dường như không phải đợi để gặp cháu, mà chẳng qua là không có bạn gái thôi.”

Từ Tương từ nhỏ đã rất thân thiết với ông cụ Từ, cũng không vòng vo ngại ngùng, trực tiếp thừa nhận.

Ông cụ Từ đúng thật rất thưởng thức Vương Tử Hân, tướng mạo đoan chính, có tài chữa bệnh, đối nhân xử thế cũng khiêm tốn lễ phép, đối xử với người bệnh cũng rất tốt, nếu có thể trở thành cháu rể mình đương nhiên không tồi: “Tương Tương nhà chúng ta tốt như vậy, bác sĩ Vương sao có thể không thích, cháu cứ tích cực hẹn bác sĩ Vương, lâu ngày sinh tình.”

“Ông nội nói rất đúng, thưởng cho ông một miếng táo”. Đúng rồi, mình phải hẹn Vương Tử Hân nhiều vào, lâu ngày sinh tình.

….

Thời điểm Từ Tương nhìn thấy Vương Tử Hân, là lúc đang ngồi kể chuyện cười cho ông nội, vừa nhìn thấy bác sĩ Vương đến liền lập tức đứng dậy: “Bác sĩ Vương, anh đi làm rồi.” Giống như là xa cách lâu ngày, rất vui mừng khi gặp lại.

“Ừ.” Vương Tử Hân gật đầu với Từ Tương, sau đó đi đến bên cạnh ông Từ, giúp ông kiểm tra thân thể: “Hồi phục rất tốt, người nhà chăm sóc rất được, nếu muốn về nhà điều dưỡng thì có thể làm thủ tục xuất viện, chẳng qua phải tới đây khám theo định kì.”

Ông cụ Từ chính là người không chịu ngồi yên một chỗ, từ lúc sinh bệnh đến bây giờ cũng đã hơn nửa tháng, cả ngày nằm trên giường, ngẫu nhiên mới có người cùng đi dạo một chút, rất buồn chán, chỉ chờ bác sĩ lên tiếng, “Cuối cùng cũng có thể xuất viện, Tương Tương, đi gọi bố cháu đến làm thủ tục xuất viện, ông phải về nhà.”

Vương Tử Hân gật đầu: “Vậy đợi tôi quay lại, nói một chút việc cần chú ý khi điều dưỡng, còn có tái khám, ngài nghỉ ngơi trước đi, tôi đi xem người bệnh khác.” Nói xong, Vương Tử Hân bước ra khỏi phòng bệnh. Từ Tương thấy không đúng, lập tức đuổi theo ra ngoài: “Bác sĩ Vương!”

Vương Tử Hân dừng lại, xoay người, nhìn thấy Từ Tương: “Còn có việc gì sao?”

Bộ dạng Từ Tương muốn nói lại thôi, hé miệng nhưng lại không phát ra tiếng, Vương Tử Hân vô cùng kiên nhẫn chờ cô nói, cuối cùng, Từ Tương cũng nhìn Vương Tử Hân, chớp mắt: “Bác sĩ Vương, có thể cho tôi mượn điện thoại của anh để gọi một chút được không?”

Vương Tử Hân thật nghi ngờ, do dự lâu như vậy là muốn mượn di động sao? Tuy cảm thấy kì quặc nhưng vẫn lấy điện thoại ra đưa cho Từ Tương.

Từ Tương nhìn bàn tay đưa tới của Vương Tử Hân, vô cùng kích động nhận lấy di động, thì ra bác sĩ Vương dùng loại điện thoại này, chẳng phải giống mình ư, cầm lấy di động, cũng không có mật khẩu, sau đó ấn số điện thoại của mình. Lại tiếp tục lấy điện thoại của mình từ trong túi ra, dập tiếng chuông sắp bắt đầu vang lên, sau đó dùng máy Vương Tử Hân lưu lại số của mình, để là Từ Tương!

Cảm giác đặc biệt thỏa mãn, cười cười, sau đó trả lại cho Vương Tử Hân: “Bác sĩ Vương, tôi đã lưu số của mình vào máy của anh, dù không có việc gì phải thường xuyên liên lạc, lần sau cùng nhau ăn cơm đi”

Sau đó, kích động chạy về phòng bệnh.

Cho nên, Vương Tử Hân cũng không nhìn thấy mặt cô đã đỏ ửng, càng không biết lúc này nhịp tim cô đập nhanh đến thế nào

Đợi cho đến khi người nhà họ Từ tới làm thủ tục xuất viện cho ông cụ Từ, Vương Tử Hân không nhìn thấy Từ Tương, cũng không để ý lắm, tỉ mỉ nói các việc cần chú ý và chuyện tái khám.

Chỉ là người lúc này không ở đây- Từ Tương lại đang vô cùng tiếc nuối, lúc làm thủ tục xuất viện cho ông nộ đáng lẽ mình phải có mặt, có thể nghe bác sĩ Vương dặn dò ông nội những việc sau khi ra viện, còn muốn nói “gặp lại” với bác sĩ Vương, còn muốn hẹn lần sau cùng ăn cơm!

Nhưng mà việc trang hoàng tiệm cà phê xảy ra chút chuyện cần Từ Tương tự mình đi xử lí, không còn cách nào khác, đành phải đùng đùng chạy tới tiệm cà phê, nhưng mà đợi cho đến khi mọi chuyện được xử lí xong xuôi thì trời đã tối rồi, lúc gọi điện thoại về nhà hỏi, thủ tục xuất viện của ông nội đã làm xong từ lâu rồi, ông nội cũng về nhà rồi, lại nhìn đồng hồ, giờ này chắc bác sĩ Vương cũng về nhà rồi.

Không có biện pháp, Từ Tương đành phải về nhà trước, ngày mai lại đến tìm bác sĩ Vương tiếp vậy! May mắn bản thân thông minh, đã lưu lại số điện thoại của anh, nghĩ lại cũng thấy rất vui vẻ.

…..

Mỗi ngày Từ Tương đều phải đến tiệm cà phê quan sát việc trang hoàng, lại xử lí một ít chuyện của tiệm cà phê, bởi vì tiệm cà phê cách bệnh viện rất gần cho nên Từ Tương cảm thấy mình lúc ấy thật may mắn, chọn được một nơi thật tốt! Cách bệnh viện gần, đi tìm bác sĩ Vương cũng thuận tiện hơn rất nhiều, còn có thể tặng cho anh một ly cà phê hoặc một miếng bánh ngọt.

Tiệm cà phê cũng trang hoàng được xấp xỉ rồi, qua vài ngày là có thể khai trương, cho nên bản thân phải vội vàng vùng dậy, phải thừa dịp có vài ngày rảnh, tìm bác sĩ Vương cùng ăn cơm, nếu có thể từng bước đi vào khuôn khổ thì càng tốt.

Sau khi xử lí xong mọi chuyện của tiệm cà phê, Từ Tương liền lái xe tới bệnh viện, đi vào văn phòng của Vương Tử Hân, phát hiện không có ai thì hỏi y tá, y tá nói Vương Tử Hân đi kiểm tra phòng bệnh, Từ Tương liền chạy tới phòng bệnh tìm Vương Tử Hân.

Từ Tương xuyên qua cửa kính nhìn thấy Vương Tử Hân, mặc áo blouse trắng, dáng người cao ngất khiến áo trắng bình thường trở nên đặc biệt đẹp, đặc biệt dễ nhìn, anh dẫn theo bác sĩ thực tập hỏi người bệnh một số chuyện, cầm sổ ghi chép, trên mặt là dáng vẻ ôn hòa, trong lòng Từ Tương khẽ rung động.

Trong lúc Từ Tương đang đắm chìm trong sắc đẹp của Vương Tử Hân không thể thoát ra được, Vương Tử Hân đột nhiên quay lại, cũng nhìn thấy Từ Tương đứng ngoài phòng bệnh, Từ Tương đang đứng đó, căn bản không nghĩ tới việc nhìn lén sẽ bị bắt được, mà ánh mắt Vương Tử Hân rất nhu hòa, khiến trái tim Từ Tương đập mạnh, sờ sờ trái tim của mình, bình bịch bình bịch, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nóng!

Sau đó, quay người chạy, chạy, chạy đến toilet rửa mặt, nhìn vào gương thấy khuôn mặt đỏ hồng của mình, tim lại còn đập bình bịch, khẽ cười cười, thế mới thấy lực sát thương của Vương Tử Thân thật ghê gớm!

Ở toilet một lúc, bình ổn tâm trạng sau đó lại tới văn phòng của Vương Tử Hân tìm anh, Vương Tử Hân kiểm tra xong đã trở lại văn phòng.

Từ Tương gõ cửa, nghe thấy Vương Tử Hân nói: “Mời vào.” liền mở cửa đi vào

“Xin chào, bác sĩ Vương.”

Vương Tử Hân ngẩng đầu, vừa thấy Từ Tương, không có nhiều phản ứng: “Mời ngồi, có chuyện gì không?”

Chính là phản ứng bình thường của Vương Tử Hân, Từ Tương lại cảm thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh.

“Bác sĩ Vương, hình như tôi bị bệnh.” Cô nhìn Vương Tử Hân một lúc lâu mới lên tiếng

Vương Tử Hân nhìn thoáng qua Từ Tương ở phía đối diện: “Có chỗ nào không thoải mái sao?”

“Tim đập quá nhanh, nhịp tim bất ổn.”

“Cô bị như vậy từ khi nào?”

“Từ khi nhìn thấy bác sĩ Vương.”

“Vậy không phải cô đừng nhìn tôi nữa là được rồi sao?”

“Nhưng nếu không nhìn thấy anh thì tôi sẽ khó thở.”

“…” Vương Tử Hân không nói gì, cái này có vẻ rất rõ ràng? Còn thẳng thắn mà nói lời đường mật được.

“Bác sĩ Vương, tối nay chúng ta ăn cơm cùng nhau đi.” Vào lúc khiến Vương Tử Hân chấn động, thừa thắng tiến lên!

“Ừ” Vương Tử Hân đồng ý rồi.

Từ Tương nghe được đáp án chắc chắn của Vương Tử Hân, mặt mày lập tức hớn hở, “Thật tốt quá!” Cuối cùng bác sĩ Vương cũng đồng ý ăn cơm với mình !

….

Từ Tương tìm một nhà hàng rất gần tiệm cà phê của mình, là một nhà hàng rất được, Từ Tương cho rằng, Vương Tử Hân là một bác sĩ, khẳng định rất chú trọng đến phương diện sinh hoạt và ẩm thực, nhất định là muốn nhẹ nhàng một chút, cho nên chọn một nhà hàng cơm Giang Nam, lén nhìn phản ứng của Vương Tử Hân, ừ, hình như là rất vừa lòng! Trong lòng cô lại càng thêm tưng bừng!

Chọn một vị trí ở gần cửa sổ, vừa vặn có thể nhìn thấy tiệm cà phê của mình, vội vàng chỉ vào tiệm cà phê: “Bác sĩ Vương, anh xem, đó là tiệm cà phê của tôi, anh rảnh cứ tới đây, tôi mời anh uống cà phê, hoặc trong giờ làm việc nếu anh muốn uống cà phê cũng có thể gọi cho tôi, tôi mang qua cho anh! Nơi này rất gần bệnh viện!”

Từ Tương quá nồng nhiệt, biểu tình trên mặt đặc biệt trong sáng, ánh mắt cũng lấp lánh, khiến Vương Tử Hân không nỡ cự tuyệt: “Được.”

Người nào đó nói một câu “được” khiến trong lòng Từ Tương như nở hoa.

Sau đó gọi đồ ăn, lúc chờ đồ ăn mang lên cũng không quên hỏi Vương Tử Hân một đống chuyện, cho nên chủ đề cũng trở nên rất rộng.

“Bác sĩ Vương, anh cùng ở với người nhà sao?”

“Bác sĩ Vương, bình thường anh thích hoạt động gì?”

“Bác sĩ Vương, anh thích xem phim không?”

“Bác sĩ Vương…”

Thật ra rất muốn hỏi là, Bác sĩ Vương, anh thích kiểu phụ nữ thế nào? Bác sĩ Vương, anh cảm thấy tôi thế nào? Nhưng đều không hỏi ra miệng được!

Trực tiếp quá chắc cũng không tốt đi, bác sĩ Vương mãi mới đồng ý ăn cơm cùng mình, đến lúc này dọa anh ấy chạy mất thì làm sao bây giờ? Vẫn là không thể trực tiếp được.

Từ câu trả lời của Vương Tử Hân có thể biết rằng, anh vẫn ở trong nhà, ừ! Đàn ông ở nhà vẫn là tốt nhất, thích chạy bộ và chơi bóng chuyền, haha, cô cũng thích chơi bóng chuyền, lần sau có thể mời bác sĩ Vương cùng chơi bóng chuyền với mình! Không quá thích xem phim, chủ yếu là không có thời gian, rất thích đọc sách, khó trách bác sĩ Vương nhìn qua rất có văn hóa, nhìn qua thật có khí chất!

Từ Tương yên lặng nhớ kĩ những thông tin này vào đầu, vì bản thân hiểu thêm về Vương Tử Hân mà đắc ý, nụ cười trên mặt càng sáng lạn!

Vương Tử Hân nhìn thấy khóe miệng ngày càng rộng của cô, cảm thấy rất kì quái, thế nào lại còn cao hứng như vậy, nhưng mà tâm tình cũng không tự chủ được mà tốt theo, còn chủ động hỏi: “Từ Tiểu thư rất vui vẻ sao?”

Từ Tương “A” một tiếng mới phản ứng lại :”Đúng vậy, có thể cùng ăn cơm với bác sĩ Vương thật sự rất tuyệt, đúng rồi, tôi còn muốn cảm ơn anh phẫu thuật giúp ông nội tôi, ông nội tôi mới có thể khỏe mạnh. Bác sĩ Vương, anh thật lợi hại”. Còn giơ ngón tay cái lên!

“Đây là trách nhiệm của tôi, khiến bệnh nhân có thể khỏe mạnh là việc quan trọng nhất.” Vương Tử Hân thực khiêm tốn.

Từ Tương nheo nheo mắt, sao lại có người tốt như vậy cơ chứ! Một người vừa có năng lực lại còn khiêm tốn! Điều quan trọng là, người đàn ông này còn hoàn hảo muốn chết!!