Tầm Hung Sách

Quyển 2 - Chương 7: Yên hồn vũ phách (6)




Xuân Đồng là người của Phương Phi Tập, Tuyết Phù và một số cô nương của Phương Phi Tập đều tới đây, nhưng không trông thấy bóng dáng của Xuân Đồng.

“Xuân Đồng còn chưa dậy.” Tuyết Phù nói, “Cửa phòng đóng chặt…”

Nàng nói được một nửa thì ngừng, sắc mặt cũng theo đó thay đổi: “Ta trở về xem thế nào.”

Sau khi Tuyết Phù rời đi Tư Mã Phượng mới nói với Trì Dạ Bạch: “Không đúng. Xuân Đồng đã mười chín, so với Dung Châu và Tiểu Nhạn, đã vượt qua phạm vi lựa chọn của hung thủ.”

Trì Dạ Bạch: “Sao ngươi biết nàng mười chín tuổi?”

Tư Mã Phượng thoáng khựng lại, quay ngoắt đầu đi: “Sương Hoa, ngươi phải nhắc nhở mama của Tẩm Sương Viện, để các mama truyền tai nhau, các cô nương cùng độ tuổi với Dung Châu và Tiểu Nhạn trong thời gian này hạn chế ra ngoài, phải luôn ở trong lâu.”

Các nữ nhân mặt lộ vẻ lo sợ, không được đến nửa phần an ủi. Trong đó đa số cùng độ tuổi với Xuân Đồng, nếu Xuân Đồng xảy ra chuyện, ai nấy ở Kim Yên Trì đều cảm thấy bất an.

“Không ra ngoài…thì kiếm tiền kiểu gì?” Có người nhỏ giọng nói, “Không có khách, không giao được tiền, sẽ bị các mama trách phạt.”

Tư Mã Phượng và Trì Dạ Bạch an ủi qua loa mọi người, rồi đi tìm Mộ Dung Hải và A Tứ tìm hiểu chuyện đã được dặn tra xét.

Mới đi đến hành lang, thì nghe được dưới lầu có người khe khẽ nói chuyện, là A Tứ và Mộ Dung Hải cùng Tống Bi Ngôn đang tán dóc.

A Tứ nói, thiếu gia nhà ta da mặt dày không chịu nổi, ngươi lấy búa đập cũng không vỡ được.

Mộ Dung Hải nói, chủ nhân nhà ta da mặt mỏng thôi rồi, gió thổi qua liền đỏ, mặt đỏ thì người sẽ bùng nổ.

Tống Bi Ngôn ăn hạt thông trong tay A Tứ, ngửi thấy mùi hấp dẫn: “Tư Mã đại ca và Trì đại ca từ nhỏ đã vậy?”

A Tứ và Mộ Dung Hải đồng thanh: “Đã như vậy.”

A Tứ còn bổ sung: “Trước kia Trì thiếu gia rất xinh đẹp, thường bị phu nhân nhà ta cho ăn mặc quần áo của tiểu cô nương, thiếu gia nhìn thấy liền đỏ mặt, nhưng đỏ mặt cũng không quên lại gần cầm lấy tay người ta, ôi, rất có ý tứ.”

Tư Mã Phượng hớn hở: “Tiểu Bạch, cái này ta nhớ, ngươi lúc ấy đẹp vô cùng.”

Trì Dạ Bạch: “…”

Mộ Dung Hải ngay sau đó nói: “Tư Mã thiếu gia trước kia đáng yêu hơn bây giờ nhiều, da mặt cũng chưa dày như tường thành, mỏng như chủ nhân nhà ta vậy. Hai người thường xuyên xuống biển bắt tôm mò cua, cơ hồ mỗi lần đều là chủ nhân nhà ta cõng hắn trở về, là bị đuối nước. Ôi đặc biệt hài hước, hai người khóc bù lu bù loa, sau đó người lớn hai nhà đều phì cười…”

Trì Dạ Bạch không nghe nổi nữa, lạnh lùng gọi một câu: “Mộ Dung.”

Mộ Dung Hải run rẩy, hạt thông trong tay rơi hết xuống đất. A Tứ và Tống Bi Ngôn tay mắt lanh lẹ, lập tức dùng tay áo hứng. Mộ Dung Hải đề khí nhảy lên hành lang tầng hai, quy củ đứng trước mặt Trì Dạ Bạch, không lên tiếng. A Tứ đang hí hửng cười cợt, ngẩng đầu trông thấy Tư Mã Phượng cũng đứng ở trên, lập tức đem toàn bộ hạt thông trong ống tay áo mình vứt cho Tống Bi Ngôn, nhảy lên theo.

“Có thời gian tán dóc, chi bằng đi làm việc giúp ta.” Vì Mộ Dung Hải lớn hơn hắn vài tuổi, Trì Dạ Bạch không lòng dạ nào răn dạy cũng không tiện răn dạy, đành phải nhanh chóng vào việc chính, “Trước khi mất tích Dung Châu ra ngoài đảo dạ hương, đó là một manh mối. Ngươi đi tra xem ngày hôm đó người đến đảo dạ hương ở Kim Yên Trì là ai.”

“Còn nữa Hương Châu Lâu và Tẩm Sương Viện, ba tháng gần đây có xảy ra việc gì lạ không, tranh cãi đánh nhau, hoặc là khách nhân chơi xong không trả tiền cũng thế, tóm lại thu thập tất cả, chỉ cần có một chút bất bình thường, đều phải ghi nhớ hồi báo.” Tư Mã Phượng nói với A Tứ, “Ngươi và Mộ Dung Hải có thể mang theo những người còn lại, cùng nhau hành động.”

Mộ Dung Hải và A Tứ liếc nhau, cung kính chắp tay thở dài: “Vâng.”

Trì Dạ Bạch: “…Không được buôn chuyện nữa.”

A Tứ: “Ấy, Trì thiếu gia đổ oan cho chúng ta. Tống Bi Ngôn mới đến, lại bị doạ sợ ở chỗ Cam lệnh sử, ta và Mộ Dung Hải đang định an ủi y. Vì tuổi nhỏ, lòng hiếu kỳ mạnh, kiên quyết lôi kéo van xin chúng ta nói chút chuyện của quý phủ cho y nghe. Một câu A Tứ đại ca hai câu Mộ Dung đại ca, chẳng lẽ chúng ta lại giấu, như thế rất là không tốt, đúng không. Dù sao sau này đều là người một nhà, chúng ta phải sống chung thật tốt.”

Tống Bi Ngôn ăn hạt thông ở dưới lầu trợn mắt há mồm: “…Ta nói thế bao giờ! Là hai người các ngươi lôi kéo ta phải kể cho bằng được!”

Mộ Dung Hải: “Thằng nhóc Tống Bi Ngôn này, xấu hổ, cái gì cũng nói được, hắc hắc.”

Trì Dạ Bạch và Tư Mã Phượng cực kỳ hiểu tính tình hai vị thị hầu nhà mình, mười câu thì có đến chín câu là bẫy. Tống Bi Ngôn trơ mắt nhìn hai người võ công cao cường như thiên thần từ trên tầng hai nhảy xuống, trước sau móc lấy hạt thông từ trong tay áo của y, dẫn theo một đám người chạy đi như bay.

“Tống Bi Ngôn.” Tư Mã Phượng ló đầu ra, “Giải phẫu thi thể xong rồi?”

“Vẫn chưa xong.” Tống Bi Ngôn nói, “Ta nôn vào người Cam lệnh sử, hắn không vui, đuổi ta ra ngoài.”

“…” Tư Mã Phượng gật gật đầu, “Ngươi được đấy, bội phục.”

“Có điều hắn bảo ta nói với ngươi một việc. Tiểu Nhãn lưỡi có màu xanh, là trúng độc. Nhưng trúng độc gì cần kiểm tra kỹ hơn.” Tống Bi Ngôn nói. “Buổi chiều hắn muốn đến bãi tha ma tìm thi thể của Dung Châu, bảo ngươi phái năm người đi cùng.”

“Ngươi là một, ta sẽ tìm thêm bốn người nữa.”

Tống Bi Ngôn run lên: “Ta không tính.”

Tư Mã Phượng: “Vì sao không tính.”

Tống Bi Ngôn: “Ta đã bị hắn đuổi ra ngoài…Chẳng may đến bãi tha ma, nôn trúng mộ người ta thì sao?”

Tư Mã Phượng cười cười: “Đừng lo, hắn nhất định sẽ mang ngươi theo. Đồ đệ của hắn trước khi hắn công nhận nhất định phải đến bãi tha ma một lần. Bãi tha ma không lớn, nhưng người chết thì nhiều, chó hoang cũng không ít, ngươi phải cẩn thận một chút. Đừng ngây ngốc quá lâu, quỷ quái yêu tinh gì đó, thích nhất là tiểu lang quân tế da nộn thịt như ngươi, không ăn được cũng phải sờ vài lần.”

Tống Bi Ngôn sắc mặt xanh trắng, cuống quýt ném hạt thông vào mồm, nhai rôm rốp.

Điều tra ở Kim Yên Trì mãi tới tận đêm khuya mới tạm dừng. Mama và quy nô các lâu đều đi ra đuổi người, mỉm cười nói nếu không ở trong lâu của mình chơi đùa, thứ cho không tiếp đãi. Trì Dạ Bạch bị các cô nương dán lại gần sờ soạng vài lần, Tư Mã Phượng liền kéo hắn chuồn nhanh.

Trước khi trời tối Biên Cương đã quay lại nha môn trong thành, nhưng hắn dốc toàn lực cũng không thể thuyết phục được đại nhân nhà hắn phái thêm tuần bổ đến Kim Yên Trì điều tra. Xuân Đồng quả thực không ở trong phòng, mất tích vào đêm hôm trước. Phương Phi Tập, Tẩm Sương Viện và Hương Châu Lâu tập hợp hơn chục quy nô tìm kiếm quanh Kim Yên Trì, nhưng không tìm được. Tư Mã Phượng và Trì Dạ Bạch vừa rời khỏi Kim Yên Trì, thì trông thấy Biên Cương đề đao đi tới.

Tư Mã Phượng không thích nói chuyện với Biên Cương, hắn cảm thấy Biên Cương rất ngốc.

Ban ngày sau khi nói chuyện Mộc miên nhân với Biên Cương xong, người này lại còn nói “Chẳng lẽ là Mộc miên nhân hoá thành lệ quỷ đến đòi mạng”, khiến Tư Mã Phượng tức giận mắt trợn trắng, cho nên càng không bằng lòng gặp hắn. Biên Cương trông thấy hai người, cực kỳ vui mừng, tiến lên chào hỏi. Sau khi hắn trở về có kể lại với lão tuẩn bổ những chuyện xảy ra ở đây, cuối cùng cũng biết đại danh của Tư Mã Phượng, vội vàng giải thích với hắn.

“Chỉ một mình ngươi?” Trì Dạ Bạch kinh ngạc nói, “Kim Yên Trì nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, một mình ngươi tuần tra kiểu gì?”

“….Thực ra một người cũng không có.” Biên Cương nghiêng đầu, “Ta tự ý tới đây. Nếu quan gia không ra mặt, ta chỉ có thể cố gắng một chút, dù sao ta cũng là tuần bổ, phải có trách nhiệm.”

Trong mắt Tư Mã Phượng rõ ràng viết hai chữ: ngu xuẩn.

Trái lại Trì Dạ Bạch lại khen ngợi hành vi của hắn: “Rất tốt.”

Sáng hôm sau, Cam Nhạc Ý tới tìm Tư Mã Phượng, đem kết quả hôm qua đến bãi tha ma tìm thi thể của Dung Châu nói với hắn, còn thêm mắm dặm muối thổi phồng tình trạng bi thảm của Tống Bi Ngôn cả đường nôn mửa tới vô lực, khi trở về khóc không ra tiếng. Tống Bi Ngôn theo sau hắn sắc mặt vàng vọt, không nói được một lời.

Giống với Tiểu Nhạn, tóc của Dung Châu cũng bị cắt mất một đoạn. Hai người đều có lưỡi biến thành màu xanh, nhưng Dung Châu đã chết lâu ngày, ngay cả lợi cũng xuất hiện vết lốm đốm xanh tím.

Ngoài ra hai tiểu cô nương đều cột tóc bằng dây đỏ, đeo giày thêu tím nhạt, hoa được thêu trên giày không giống nhau, nhưng màu sắc cơ hồ như đúc.

Xác của Dung Châu đã rữa phân nửa, Cam Nhạc Ý lấy hai đoạn xương cốt về nhà để tiếp tục kiểm nghiệm. Hắn nhớ lại tình huống khi phát hiện ra xác chết của Dung Châu, cẩn thận kể lại với Tư Mã Phượng.

“Thi thể vứt trong ngõ đã được vài ngày, bắt đầu bốc mùi hôi. Ta nhớ rõ trên xác chết còn có hai cái chăn rách, nhìn dấu vết trên chăn, hẳn bị vứt trong ngõ, được hung thủ xé ra dùng. Hơn nữa cặp mắt của hai tiểu cô nương đều không nhắm lại.” Cam Nhạc Ý khoa tay múa chân hai mắt của mình, “Trên trán Dung Châu có ứ thanh, là nửa bàn tay, hung thủ vì không để nàng ta nhắm mắt lại, vẫn kéo giữ da trên trán và mắt.”

Tư Mã Phượng nhíu nhíu mày: “Quái dị như vậy? Đúng rồi, ngươi có phát hiện vết rêu xanh dưới đế giày của các nàng không?”

“Tiểu Nhạn không có, các cô nương của Kim Yên Trì đã giúp nàng rửa sạch.” Cam Nhạc Ý lắc đầu, “Giày của Dung Châu không bị tẩy rửa, nhưng cũng không có dấu vết của rêu xanh.”

Tư Mã Phượng trầm mặc.

“Ta biết ngươi đang nghĩ gì,” Cam Nhạc Ý nói, “Bắt người, cường bạo rồi giết người, không diễn ra ở cùng một nơi. Xác của Dung Châu vứt trong ngõ có rêu xanh phủ dày, nhưng trên giày của nàng chỉ có vết bùn, không có rêu.”

Tư Mã Phượng thở dài, đứng dậy.

“Đa tạ Nhạc Ý. Ta ra ngoài tìm Tiểu Bạch, xem kết quả điều tra bên Ưng Bối Xá thế nào, ta rất quan tâm tới người đảo dạ hương.”

Lúc này Tống Bi Ngôn còn đang suy yếu mở miệng: “Ta nhìn danh sách liệt kê của Mộ Dung đại ca và A Tứ đại ca sau khi nghe ngóng, ba tháng gần đây trong Kim Yên Trì có hơn một trăm người xảy ra tranh chấp. Tra xét có vẻ khó khăn.”

“Bắt đầu luôn khó khăn.” Tư Mã Phượng nói, “Hiện tại phiền phức nhất chính là, Kim Yên Trì không có ta và người của Tiểu Bạch vào. Các nàng chỉ cho phép mình Biên Cương, nói là sợ quấy nhiễu hưng trí của khách. Xuân Đồng còn chưa tìm được, trong lòng ta bất an.”

Cam Nhạc Ý trầm mặc không nói. Hắn biết Tư Mã Phượng trong lòng cũng hiểu rõ, Xuân Đồng đã lành ít dữ nhiều. Khi Tuyết Phù quay lại Phương Phi Tập hỏi ra mới biết, Xuân Đồng mất tích ngày hôm đó, chỉ dùng một sợi dây đỏ cột tóc, chân đi giày thêu màu tím nhạt xuất môn. Nàng được một vị thế gia công tử mời đến quý phủ xướng khúc, xướng xong liền trở về, trong khoảng cách ngắn ngủi từ con ngõ Triệu gia có treo biển hiệu của Kim Yên Trì đến Phương Phi Tập thì mất tích.

Lại một ngày trôi qua. Chạng vạng ngày thứ ba, Trì Dạ Bạch đang cùng đám người Mộ Dung Hải sắp xếp lại tin tức hai ngày gần đây điều tra được, A Tứ vội vàng cưỡi ngựa tới tìm.

“Tìm thấy Xuân Đồng cô nương rồi.” Trên mặt A Tứ đều là mồ hôi, “Trong một con ngõ bỏ hoang gần biển hiệu Kim Yên Trì.”

Trì Dạ Bạch trong lòng trầm xuống.

“Con ngõ đó bị bịt kín bằng gạch, một canh giờ trước bị Biên đại ca phát hiện ra.” A Tứ thở dốc, “So với Tiểu Nhạn còn thảm hơn.”

Tác giả có điều muốn nói:

Tiểu kịch trường.

Biên Cương nhanh chóng thân thiết với đám người A Tứ.

A Tứ: Biên đại ca, hầy, có một số việc, ta không biết có nên nói hay không.

Biên Cương: Ngươi nói đi.

Mộ Dung: Ngươi đừng nói thì hơn.

Tống Bi Ngôn: Sẽ bị đánh chết đó.

A Tứ: Biên đại ca muốn ta nói, ta không nói chẳng phải không tốt sao, tất cả mọi người đều thân thiết với nhau mà. Nói cho ngươi biết, thiếu gia nhà chúng ta và Trì thiếu gia, một người da mặt dày, một người da mặt mỏng, ái chà, hơn nữa…blablablablabla….

Biên Cương: Ừm ừm! Ấy ấy ấy! Ha ha ha!

Mộ Dung: Chậc chậc, ngươi thực sự sẽ bị đánh chết.

Tống Bi Ngôn: Chậc chậc, A Tứ đại ca, hoạ là từ miệng mà ra.

(Tuy nói vậy, nhưng Mộ Dung Hải và Tống Bi Ngôn mỗi lần đều nghe rất vui vẻ.)

Cam Nhạc Ý: ta cũng rất thích nghe tán dóc nhưng mà bọn họ không thèm nói với ta. Huhu.