Tâm Linh Vũ Trụ

Chương 20: Bước chân đầu tiên




Mọi chuyện chỉ bắt đầu từ lúc bình minh cho đến khi mặt trời lặn. Từ điên đảo mộng mị, đến chuyện hoang đường huyễn hoặc, và bây giờ đang là thực tế ngay trước mắt. Cảnh hoang tàn đổ nát, đám quân nhân giáp áo của Đế Chế, và những xác chết ngổn ngang, cùng tiếng khóc than đến tận trời xanh chẳng còn mấy lạ lẫm. Erik đôi mắt lờ mờ nhìn xung quanh một lượt, ho lụ khụ rồi nôn ra một bụm nước, chẳng cần hỏi, tự bản thân cậu cũng đoán được chuyện gì đã diễn ra.

“Lôi hắn lên đây,” Viên Chỉ Huy ra lệnh. “Anh bạn trẻ, ngươi tên gì?”

“Erik,” cậu đáp.

“Tốt lắm Erik,” hắn đáp. “Ta là, Theodor, nào Erik, ta và ngươi có thể trò chuyện bằng cách đơn giãn chứ?”

“Nếu chỉ là trò chuyện,” Erik nặng nhọc hơi thở đáp. “tại sao ông lại phải còng tay tôi?”

“Ồ, phải, phải. Đám binh nhì ngu ngốc này, thật không biết phép tắc,” Tên chỉ huy, khoát vai cậu thân thiện. “Mau tháo còng cho Erik, anh bạn trẻ của ta.”

“Quân phản bội,” Một thanh niên đang bị trói quát lên, “Tên hèn nhát, bọn ta có làm ma cũng quyết không tha cho ngươi. Nếu biết trước ngươi là một tên tán tận lương tâm, bán đứng bạn bè, đêm hôm qua ta đã một viên, tiễn ngươi chầu trời, thì đâu có mang họa đến cho buôn làng, như hôm nay.”

“Untara, lỗi không phải do cậu, tất cả là tại ta,” Lucas cúi mặt nắm chặt tay, tự dằn vặt bản thân.

“Ném chết hắn đi, thằng khốn,” thanh niên bên dưới, khom người, dùng hai tay đang trói, vơ một nắm bùn đất ném vào mặt Erik.

“Đoàng,”

Viên chỉ huy, mặt vẫn nhìn Erik, không cần ngắm đã một một phát súng trúng thẳng, chàng thanh niên vừa nói ngã rật, ho hộc máu rồi chết tức tưởi.

“Erik, bạn của ta,” Theodor chậm rãi nói, “Kẻ nào dám xúc phạm cậu, nghĩa là coi thường Theodor này, bạn của ta, đều là người nhà cả. Ta có thể hỏi cậu một chuyện được không?”

“Ông muốn hỏi chuyện gì?” Erik bấm chặt tay đáp.

“À,” hắn thở dài vẻ mặt thất vọng, bần thần. “Cậu biết không Erik, đám quân nhân này còn có mẹ già, con thơ mòn mỏi chờ trông, mà chiến tranh thì lại triền miên, quân hành năm tháng. May mắn, hôm nay tìm được hang ổ của bọn nổi loạn, một mẻ tóm gọn, nhưng đáng tiếc lại để cho lão già Alchemist trốn thoát.”

“Hài, lão còn sống, thì cảnh chiến tranh vẫn cứ kéo dài ở vùng đất này, Erik ạ,” Hắn tay bấm chặt vai cậu đến sụn xương, khiến Erik cắn răng nhăn mặt, rồi lại nói: “Chẳng hay, Erik bạn của ta, cậu có tình cờ biết được nơi lão già đang ẩn nấp.”

“Đừng, Erik,” Kayin gọi khẩn thiết. “Mình biết cậu không phải là người như thế!”

“Bây giờ là lúc nào rồi Kayin,” Một thanh niên gầy còm lên tiếng. “Ở đây, ngoài hắn ra thì còn có kẻ nào khác, bán rẻ chúng ta như vậy chứ.”

“Không,” Kayin gạt phăng. “Tôi bên cạnh cậu ấy suốt, đến đường đi cậu ta cũng chẳng thể nhớ nổi, thì làm sao tiết lộ bí mật ra bên ngoài được, tôi tin cậu ấy.”

“Lôi tên đó lên đây,” Tên chỉ huy ra lệnh. Erik cắn chặt môi lặng im, bất lực nhìn bạn mình bị lôi đi như một con thú. “Hắn không biết, vậy là ngươi biết rồi phải không, chàng chiến binh!”

“Đúng,” Kayin ngẩng mặt đáp. “Thả cậu ấy và tất cả những người ở đây ra, và ta sẽ cho ngươi biết ông Cụ đang ở đâu.”

“Kayin, cậu,” Lucas to mắt ngạc nhiên.

“Được,” Viên Chỉ Huy đáp. “Ta hứa với cậu.”

“Lại đây,” Kayin từ từ đứng dậy. “Ta sẽ chỉ nói cho một mình ngươi biết.”

“Ồ, được, được,” Viên Chỉ Huy rạo bước tiến đến, nghiêng người áp tai vào nghe Kayin thì thào.

“Ngoàm,”

Hắn vừa tiến đến tầm, Kayin trừng mắt nhón người, cạp lấy tai hắn rồi xé toang nó phun dưới đất, miệng mồm đầy máu tươi cậu ta cười lớn:

“Ha ha ha, con mẹ mày, thằng súc sinh. Đến gặp diêm vương mà hỏi!”

“Má nó! Cái tai của tao, cái tai của tao, đệch mẹ mày, đi chết đi.”

“Chết đi, chết đi,” vừa la hét, hắn vừa đạp Kayin ngã lăn lóc trên nền đất, chân giáp sắt từ trên cứ thế đạp liên hồi cho đến khi Kayin, toàn thân bất động, mồm miệng, mắt mủi cùng ho hộc máu.

“Mẹ nó chứ, chơi thế đủ rồi, giết hết lũ súc vật kia cho tao,” hắn vừa ra lệnh, thì đám quân nhân bên dưới, đồng loạt xả đạn, mấy mươi mạng người loang lổ trong vũng máu, mắt trợn ngược, chồng chất lên nhau ngã xuống.

“Không, con mẹ mày, thằng khốn nạn,” Lucas đâu đớn gào khóc vùng vẫy, rồi nghiến răng nhắm nghiền mắt lại.

“Tao,” Erik tay nắm chặt lên tiếng. “Chưa bao giờ muốn là một người hùng, chỉ muốn biến mất như giọt sương còn động lại, vương trong buổi sớm mai. Tao muốn trốn khỏi thiên thần, lẫn những kẻ bị đọa đày, một mình sống đơn độc như thể bị lãng quên.”

“Hôm nay, một ngày của tao trôi qua chẳng dễ dàng gì, chuyện bi ai trần thế nào mà tao chưa từng thấy. Lũ cầm thú bọn mày, nếu chuyện ông Cụ nói về tao là sự thật, thì hôm nay không một thằng nào toàn thây mà rời khỏi nơi đây. Tao thề bằng cả mạng sống!”

“Ô hô hô,” Viên Chỉ Huy vỗ tay cười lớn. “Mày trăn trối nghe hay đấy, được, xem như có chút bản lỉnh, thế này nhé,” vừa nói hắn vừa rút ra con dao găm bên hong giáp áo, rồi cởi cả bộ ném phạch dưới đất. “Tao cho mày một cơ hội, không súng đạn giáp áo gì, mày thấy cả rồi chứ, nào tiến lên làm theo cách xưa củ, lên đây.”

“Khoan,” Kitaro – Kẻ Lang Thang lên tiếng. “Ta luôn chừa lại một kẻ sống xót, tên này, để cho ta.”

“Đừng xen vào,” Viên Chỉ Huy gạt phăng, “Thằng sống xót của mày, đang lẩn trốn đâu đó ngoài kia, đi mà tìm hắn, ba tên này, là của tao. Mày đừng quên, con gái mày vẫn đang trong tay ngài Johan đấy, Kitaro.”

Kẻ Lang Thang, nắm chặt tay thành tiếng lắc rắc kêu lên, nếu không phải vì con gái hắn đang bị đe dọa tính mạng, với bản tính sát thủ của mình, có lẽ tên chỉ huy kia đã nhiều hơn hai lần mất mạng trong tay hắn. Kẻ lang thang, quay sang nhìn anh bạn trẻ cao gầy, yếu ớt, lắc đầu thở dài:

“Thắng hay thua, cậu cũng đều sẽ mất mạng, cậu biết điều này chứ, anh bạn trẻ?”

Cậu phì cười: “Hôm nay chết, hay sau này chết, thì có khác gì nhau.”

Kẻ Lang Thang nghe xong cũng cười theo, trong lòng có chút thán phục, hắn rút thanh đoản kiếm trên vai đưa cho cậu, rồi nói: “Cầm lấy kiếm của ta, mà chết trong danh dự, ta tôn trọng cậu.”

Erik gật đầu, tay cầm đoản kiếm, khom người nhúng ba ngón tay qua một vũng máu, rồi quẹt nó lên hai bên gò má mình, như những chiến binh giáp đấu. Cậu tiến đến đứng hiên ngang, cái dáng nhỏ nhắn, nhưng ánh đèn chiếu vào cậu lại tạo ra một cái bóng khổng lồ che lấp cả một hàng dài xác chết, cậu dõng dạc:

“Qùy xuống, lạy tao ba lạy, và mày sẽ được chết toàn thây, thằng súc vật.”

“Bụp,”

Cùng với làn khói được tạo ra từ Kẻ Lang Thang, trước khi anh ta biến mất. Erik xoay ngược thanh đoản kiếm nắm chặt trên tay lao vào cuộc chiến. Với một niềm tin đã từng mờ nhạt trước đó, rằng cậu chính là hoàng tử Long Tộc cuối cùng, Lạc Thuận Thiên.