Tâm Nhận

Chương 66: Ánh Sáng Đom Đóm (6)




Hai mươi phút sau, Hứa Nhận đi vào quán bar.

Bạch Du ghé sát vào bên tai Trình Trì, cười xấu xa, nhẹ nhàng nói với cô: "Hứa Nhận tới, không phải cảm ơn tớ đâu!"

Trình Trì giật mình một cái, mắt say lờ đờ lim dim nhìn về phía Bạch Du: "Ai?"

Hứa Nhận vội vàng đi đến, vẫn mặc bộ vest nghiêm chỉnh như chiều nay, vóc dáng cao lớn, nhìn Trình Trì đang gục trên quầy bar, ấn đường hơi nhíu, trách cứ Dương Tĩnh: "Hôm nay cô ấy không thể uống rượu."

"Sao lại không thể uống?" Dương Tĩnh cầm chai rượu, cười hì hì nói: "Tửu lượng của cô ấy, luyện được từ ngày anh ngồi tù kìa, tốt lắm!"

Anh ấy lại giơ tay véo véo mặt Trình Trì: "Này! Giả vờ cái gì, cậu mới uống được bao nhiêu, sao có thể say? Cố ý đúng không! Cố ý làm Hứa Nhận đau lòng có phải không?"

Hứa Nhận cau mày đẩy con ma men Dương Tĩnh này ra, ôm ngang Trình Trì lên, xoay người nói với Bạch Du: "Tôi đưa cô ấy về."

Anh vừa mới xoay người đi vài bước, Bạch Du lại gọi anh lại: "Này, anh..."

Hứa Nhận quay đầu lại, cuối cùng Bạch Du vẫn lắc đầu, không nói gì.

Hứa Nhận ôm Trình Trì vào ghế phó lái, tay sờ mông cô, ẩm ướt.

Anh nhìn tay mình, trên đó dính vết máu đỏ.

"Ngốc nghếch." Anh vô cùng bất đắc dĩ mắng một tiếng, sau đó cởi áo khoác của mình, buộc bên hông cô, buộc xong, che lại toàn bộ cái mông, may mà cô mặc một cái váy màu đen, không nhìn ra gì, nếu không thì thật xấu hổ.

Hứa Nhận ngồi vào ghế lái, tiện tay rút khăn giấy, nhẹ nhàng lau đầu ngón tay, lơ đãng quay đầu, phát hiện Trình Trì đang mở to đôi mắt say đến mơ màng, nhìn anh chằm chằm.

Anh chợt có ý định xấu, quơ quơ tờ khăn giấy dính máu trước mặt cô, nói: "Đây là cái gì?"

Tờ khăn giấy kia có mùi tanh, Trình Trì nhíu mày nói: "Máu."

"Ừ, của ai?"

Cô giống như một đứa bé, cúi đầu cười khanh khách: "Em."

Anh tức giận: "Em vẫn biết cơ đấy."

Cô lại chu miệng, như đang làm nũng: "Hứa Nhận, bụng em khó chịu, anh xoa xoa cho em."

Anh rất tự nhiên cúi người, duỗi tay đặt lên bụng cô: "Đây hả?"


"Vâng." Cô cầm tay anh, luồn vào góc áo của mình, tay anh chạm vào làn da hơi lạnh lẽo của cô.

Anh thay đổi tư thế, cách cô gần một chút, bàn tay to rộng đặt lên bụng cô, nhẹ nhàng đè xuống, sau đó thong thả xoa nhẹ, giọng trầm thấp dịu dàng: "Sao lúc uống rượu em không nghĩ tới, bây giờ biết khó chịu chưa?"

"Hứa Nhận, em khó chịu." Cô vuốt mu bàn tay anh, khẽ nức nở, giống như một con thú nhỏ bị thương.

"Chỗ nào còn khó chịu, anh xoa xoa cho em."

"Chỗ này." Cô lại cầm tay anh, thuận thế dịch lên trên, sờ đến bộ ngực mềm mại của mình.

Cơ thể Hứa Nhận cứng đờ, ngay sau đó, rút tay về, lấy một cái bình giữ nhiệt màu xanh lam ở phía sau, mở ra, bên trong là nước táo đỏ với cẩu kỷ mà anh vừa mới nhờ thư ký đi mua.

Anh rót nước vào cốc, thổi thổi, đưa đến bên miệng cô.

"Há miệng."

Trình Trì ngoan ngoãn há miệng, vươn đầu lưỡi đo đỏ, nhẹ nhàng liếm một cái.

Hứa Nhận lại ngồi gần một chút, nâng gáy cô, cầm cốc đút cho cô từng ngụm một.

Trình Trì ngoan ngoãn uống hết, nhân đó ôm lấy cổ anh.

"Em uống xong rồi." Cô nói: "Mau thưởng đi."

Hứa Nhận đóng nắp bình, cúi đầu cười khẽ, dịu dàng hỏi: "Em muốn thưởng gì."

"Em muốn..." Cô còn chưa dứt lời, anh đã đè cô xuống chỗ ngồi, lấy tư thế vô cùng bá đáo, đè gáy cô, dùng sức hôn môi cô.

Nụ hôn này, rất sâu, hương vị cũng rất tinh khiết, là hương rượu, là hương thuốc lá.

Ánh trăng trong trẻo lạnh lùng, đèn bên đường lờ mờ...

Anh cắn môi cô, đầu lưỡi ngang ngược thăm dò vào khoang miệng cô, càn quét tất cả xung quanh, quấn lấy đầu lưỡi ấm áp của cô, liều mạng triền miên với cô.

Trình Trì chảy nước mắt, tay vòng qua hông anh, dùng sức ôm lấy anh, cào nhăn áo sơ mi trắng của anh, cô động tình hôn đáp trả anh, nước mắt không ngừng trào ra, càng ngày càng nhiều.

Nước mắt chảy vào trong miệng, mùi vị mặn chát, bị hai người mút vào nhấm nuốt, anh quấn lấy cô hết lần này đến lần khác, giống như vĩnh viễn không nỡ dừng lại, không nỡ tách ra khỏi cô, Trình Trì há to miệng, hùa theo anh.

Không đủ, thật sự không đủ.

Tình cảm dâng lên trong ngực nuốt lấy cô, bàn tay cô dịch xuống thắt lưng quần anh, thuần thục kéo ra.

Cô muốn anh, muốn khảm anh vào trong cơ thể của mình, muốn kết hợp chặt chẽ với anh, cô muốn anh.

Cảm nhận được tay cô đã từ quần anh thăm dò đi vào, anh mới phản ứng lại, kéo bàn tay không ngoan ngoãn của cô ra ngoài.

"Anh Nhận, anh thương em đi." Cô vùi mặt vào bờ vai của anh, trong giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở, nghẹn ngào: "Em rất nhớ anh."

Anh vỗ về bả vai cô, giọng điệu trầm thấp: "Anh Nhận thương em, nhưng không phải hôm nay."

Cơ thể cô run rẩy, ôm lấy anh càng chặt.

Hai người ôm một lúc lâu, Trình Trì mệt mỏi, trực tiếp ghé vào vai anh ngủ.

Hứa Nhận mới buông cô ra, cẩn thật đặt lại cô lên ghế phó lái, thắt đai an toàn, sau đó cài lại thắt lưng của mình, khởi động động cơ, lái xe ra ngoài.

Biệt thự Trình gia, người ra mở cửa là dì Đào.

Thấy người đến là Hứa Nhận, vẻ mặt bà vừa mừng vừa sợ: "Hứa Nhận hả!"

"Dì Đào." Hứa Nhận chào bà, sau đó ôm Trình Trì vào phòng: "Cô ấy uống nhiều quá, cháu đưa cô ấy về."

"Ừ ừ, vậy... Lên tầng đi!" Dì Đào liên tục nhường đường cho Hứa Nhận.

Hứa Nhận ôm Trình Trì lên tầng, cẩn thận đặt cô nằm xuống giường, xoay người nói với dì Đào: "Cô ấy đến tháng, phiền dì Đào lau người cho cô ấy một chút."

"Ừ." Dì Đào gật đầu, nhìn thoáng qua áo khoác vest của Hứa Nhận buộc trên eo cô: "Áo cháu cũng bẩn rồi, để lại đây, dì giặt sạch cho cháu, mang đến tiệm giặt quần áo, cũng không có tiện."

Hứa Nhận suy nghĩ, đồng ý: "Vậy khi nào rảnh cháu sẽ tới lấy, cảm ơn dì Đào."

"Khách khí cái gì."

----

Hứa Nhận đi ra khỏi cửa, nhìn thấy thư phòng của Trình Chính Niên còn sáng đèn, cửa mở ra một cái khe nhỏ, liền biết, ông cũng đang ở nhà.

Vào nhà, không chào hỏi chủ nhân không khỏi quá vô lễ.

Hứa Nhận đi qua, vừa đến cửa đang định gõ cửa, đã nghe thấy giọng Trình Chính Niên từ trong phòng truyền ra: "Vào đi."

Hứa Nhận đẩy cửa đi vào, thấy Trình Chính Niên ngồi trước bàn sách, trong tay cầm một tờ báo cáo, đeo kính viễn thị, đang đọc.

Anh đi đến, cung kính chào một tiếng với ông: "Chào chú Trình ạ."

Ông "Ừ" một tiếng, lại hỏi: "Trình Trì uống nhiều quá hả?"

"Vâng."

Trình Chính Niên cao giọng: "Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, vừa về đã tụ tập với bọn bạn xấu kia, chi bằng để con bé ở nông thôn, còn có thể sống ra người."

Hứa Nhận biết, lời này của ông, là nói cho anh nghe.

Anh nói: "Trình Trì..."

"6 năm, Hứa Nhận." Trình Chính Niên cắt ngang lời anh: "Con bé đợi cháu ba năm, lại trốn cháu ba năm, bất kể thế nào, cũng đủ rồi."

Hứa Nhận im lặng.

"Con bé sẽ đi ra, bết kể bao lâu, tóm lại." Trình Chính Niên ngẩng đầu nhìn anh một cái: "Nếu cháu vẫn là Hứa Nhận của trước đây, cho dù nghèo một chút, chú cũng không phản đối các cháu, nhưng tình trạng cơ thể của cháu bây giờ..."

Ông hơi dừng lại, ý vị thâm trường: "Chỉ sợ cũng không thích hợp kết hôn."

Im lặng chừng một phút đồng hồ.

"Chú Trình." Hứa Nhận ngẩng đầu, nhìn thẳng ông: "Thân thể của cháu, sẽ không có bất cứ vấn đề gì."

Vất vả lắm mới tìm lại được châu báo, anh cần phải nắm thật chặt, tuyệt đối không dễ dàng buông tay.

"Mong chú tin cháu chú Trình." Anh vội vàng, thậm chí mang theo ý tứ cầu xin: "Cháu đảm bảo sẽ khá lên, nhất định sẽ!"

"Chuyện này cháu bảo đảm không được." Trình Chính Niên uống một ngụm trà đặc, nhìn anh: "Con gái của chú, đáng có được tốt nhất."

Anh cắn răng, bình tĩnh nói: "Đối với cô ấy mà nói, cháu chính là tốt nhất."

Chén trà trong tay Trình Chính Niên, đột nhiên đập mạnh xuống bàn: "Hứa Nhận, có phải cháu cảm thấy bản thân có được một chút thành tựu, là có thể lên mặt với chú đúng không! Hiện tại chú chỉ cần một đầu ngón tay, cũng có thể bóp chết cháu!"

"Chỉ cần cháu còn giữ được cái mạng này." Hứa Nhận đón lấy ánh mắt ông: "Cháu sẽ không buông cô ấy ra."

Anh từng đánh mất cô một lần, nỗi đau thấu tận tim gan này, giống như cả thế giới, cả cuộc đời đều trở nên u ám, chuyện như vậy, anh tuyệt đối không muốn trải qua lần thứ hai.


"Xem ra mấy năm nay, cháu càng sống càng mụ mị, trước đây cháu chịu buông tay, chú vô cùng biết ơn cháu, cũng cố gắng dùng hết năng lực của mình giúp cháu, nhưng mà đã nhiều năm như vậy, cháu nhìn con bé bây giờ xem, con bé vì cháu mà chịu khổ, sao cháu lại nhẫn tâm... Tổn thương con bé." Khi Trình Chính Niên nói lời này, gần như đã khàn cả giọng: "Coi như chú cầu xin cháu, cháu buông tha cho con bé đi!"

Hứa Nhận nhìn mái tóc hoa râm của ông, có phần cứng họng.

Thật lâu sau, anh rũ mắt, giọng trầm thấp: "Cháu buông tha cho cô ấy, vậy ai buông tha cho cháu?"

Ai buông tha cho anh?

"Từ trước tới nay cháu không định làm tổn thương bất kỳ ai."

"Cháu chỉ không muốn sống hèn mọn giống con kiến, không muốn bị người khác khống chế, điều này có gì sai?"

"Khi cháu hai bàn tay trắng, cô ấy ở bên cạnh cháu, khi cháu thất bại thảm hại, thậm chí cho rằng cuộc đời này bản thân mình cũng không thể đứng lên thêm một lần nữa, cô ấy nói với cháu, nhất định phải kiên cường."

Anh chậm rãi ngẩng đầu, tự giễu mà cười một tiếng: "Thật ra cháu không kiên cường chút nào, ở trong tù, những buổi đêm dài không bờ bến đó, cháu đã khóc rất nhiều lần."

Trình Chính Niên chấn động nhìn anh, ông chưa từng nghĩ tới, nhiều năm như vậy, lúc này Hứa Nhận lại chịu mở lòng với ông.

Hứa Nhận vẫn luôn là một đứa trẻ có tâm tư nặng nề, ngay từ ánh mắt đầu tiên Trình Chính Niên nhìn thấy anh dưới trời mưa to, đã biết.

Đôi mắt kia của anh, quá sâu.

"Cháu nhớ cô ấy, nhớ cô ấy đến phát điên, cháu cũng sợ hãi, sợ cô ấy không đợi cháu, sợ cô ấy dần dần không còn yêu cháu như trước......"

Trình Chính Niên than một tiếng, giọng điệu bình tĩnh lại: "Nếu cháu thật sự thích con bé như vậy, lúc trước chuyện Lâm Giản, cháu sẽ không..."

Ông không nói hết lời, dừng lại.

"Hứa Nhận, chú cũng không muốn làm người xấu, là chính cháu lựa chọn..." Trình Chính Niên nhìn về phía Hứa Nhận: "Tự giải quyết cho tốt."

"Chú Trình, cháu sẽ không bỏ cuộc." Ánh mắt anh vô cùng kiên định: "Cháu sẽ không buông cô ấy ra."

Trình Chính Niên hừ lạnh: "Cho dù hai bàn tay trắng, bị đánh trở về nguyên hình cũng không bỏ?"

"Không có cô ấy, tất cả những gì cháu có được, đều không có ý nghĩa."

"Vậy cháu cứ chờ xem."

Hứa Nhận đi ra khỏi biệt thự Trình gia, không trung tí tách tí tách mưa nhỏ.

Anh ngẩng đầu, nhìn về phía phòng cô, dưới rèm cửa lộ ra ánh sáng vàng ấm áp.

Dường như đó mới là ánh đèn chiếu sáng bóng đêm chỉ dẫn con đường anh đi, tâm anh kiên định hơn bao giờ hết.

Hết chương 66