Tâm Sinh

Chương 6




Editor: Sakura Trang

Lúc này Lạc Huỳnh Tâm nhưng cảm thấy, có chút không đúng lắm, gần đây bụng cung lui một mực lúc nhanh lúc chậm, từ từ xuống xe đến bây giờ, bụng nhưng là ngày càng cứng rắn, một chút chậm lại cũng không có, toàn bộ bụng có một loại cảm giác lảo đảo muốn ngã, bụng dưới căng đau lợi hại, bất đắc dĩ dừng bước lại.

“Huỳnh Tâm!” “Thiếu gia!” Hai người đồng thời chú ý tới dị thường của Lạc Huỳnh Tâm, dừng lại khẩn trương nhìn Lạc Huỳnh Tâm. Thật lâu sau, Lạc Huỳnh Tâm mới mở mắt ra, đầu đầy mồ hôi, trấn an lắc đầu một cái: “Đi vào trước đi, phụ thân còn ở bên trong.”

Dứt lời xê dịch hai chân, chậm chạp nhưng kiên định đi về phía chính phòng.

Bước vào chính phòng, tiểu Mạc đầu tiên thấy là một người ngồi trên chủ vị, vóc người khôi ngô, ngũ quan đoan chính, hai mắt lấp lánh có thần, tuổi tầm hơn bốn mươi đang lúc tráng niên.

Nhìn khuôn mặt có mấy phần tương tự Lạc Huỳnh Tâm, tiểu Mạc nghĩ, này đại khái chính là phụ thân của Huỳnh Tâm đi. Nhưng không khỏi nghi ngờ, người này nếu như là phụ thân của Lạc Huỳnh Tâm, kia điều nói trên thư kia…?

Quay đầu nháy con mắt nhìn Lạc Huỳnh Tâm, Lạc Huỳnh Tâm hướng tiểu Mạc tự giễu lắc đầu một cái, đi lên phía trước, nâng lên bụng nặng nề, chậm rãi quỳ xuống...

Tiểu Mạc nhất thời túc giận: “Huỳnh Tâm, ngươi làm sao có thể quỳ, ngươi còn mang thai hài tử!” Lạc Huỳnh Tâm nhưng lắc đầu một cái, tỏ ý tiểu Mạc không nên như vậy. Y hiểu rõ phụ thân mình nhất, không hy vọng bởi vì y, để cho tiểu Mặc bị làm khó.

Dương Phúc Âm nhưng cũng là kinh sợ, ông biết lão gia từ trước đến giờ gia giáo nghiêm khác, lại không nghĩ rằng thiếu gia dùng thân thể sắp sinh quỳ xuống, hắn cuối cùng một chút không có ngăn cản, không khỏi lo lắng không thôi. Nhưng hắn là gia chủ, mình chỉ là một lão nô, lại sao dám nói chủ tử không đúng, chỉ ở lúc Lạc Huỳnh Tâm quỳ xuống, cố gắng đỡ  để y chậm rãi quỳ xuống.

“Phụ thân đại nhân tại thượng, nhi tử Lạc Huỳnh Tâm bất hiếu, thỉnh an phụ thân!”

Người ngồi ngay ngắn trên chủ vị, phụ thân của Lạc Huỳnh Tâm — Lạc Thánh Anh, cũng không nói chuyện, yên lặng hồi lâu, cuối cùng lên tiếng: “Ngươi cái tên nghiệt tử, cuối cùng cũng biết trở lại! Nếu như ta không cho ngươi đưa phong thư, ngươi có phải định vĩnh viễn không về cái nhà này nữa có phải hay không!” Chỉ ngón tay trách mắng, thanh âm vang dội mang theo tức giận cố nén.

Tiểu Mạc len lén nhìn Lạc Huỳnh Tâm, thấy y nhưng cũng không có chút biểu tình khác thường, chẳng qua là không nhanh không chậm nói: “Phụ thân đại nhân nặng lời, nhận được thư, hài nhi ngay lập tức liền chạy về, bây giờ thấy phụ thân đại nhân bình yên, cuối cùng cũng yên tâm. Nếu thân thể phụ thân đại nhân không có gì đáng ngại, hài tử xin cáo từ!”

“Ba!” Một cái, Lạc Thánh Anh đập bàn, vụt đứng lên, đi về phía Lạc Huỳnh Tâm, “Nghiệt chướng! Phụ thân chưa mai môi, ngươi dám chưa có sự cho phép của ta thành thân ở bên ngoài thì thôi, nghĩ Lạc gia ở Lạc thành là danh gia bậc nào, ngươi không lưu lại con cháu cho Lạc gia, lại còn mang thai hài tử của người khác! Ngươi để cho ta sau trăm năm như thế nào đối mặt với liệt tổ liệt tông của Lạc gia!”

“Phụ thân đại nhân, này không phải là hài tử người khác, ta với tiểu Mạc là thú gả đàng hoàng, lưỡng tình tương duyệt.” Mặt của Lạc Huỳnh Tâm cũng chìm xuống, tiểu Mạc nhìn mà kinh hồn bạt vía. Hắn cùng Lạc Huỳnh Tâm chung một chỗ hai năm, Lạc Huỳnh Tâm cho tới bây giờ đều là vẻ mặt ôn hòa, không nhanh không chậm, cho tới bây giờ không có tức giận đối với bất kỳ người nào.

Hôm nay đối mặt phụ thân mình, tuy mỗi câu cũng cung cung kính kính, nhưng mà ai cũng có thể nghe ra trong lời nói của y không có một câu không phải là đối nghịch với phụ thân, không khỏi âm thầm lo lắng.

Lạc Thánh Anh nghe vậy chớp mắt tức giận lại dâng cao, xoay người đi cầm gậy phía sau bàn, “Ngươi cái nghiệt tử, lại nói như mình so với ai khác đều có lý, ta bây giờ sẽ để cho ngươi nhìn một chút, ở Lạc gia ai mới là lý!” Dứt lời nâng lên gậy trong tay liền muốn đánh xuống trên người của Lạc Huỳnh Tâm.

Lúc này Dương Đồng Âm đột nhiên phản ứng lại kinh hãi, nhào tới liền muốn đoạt đi gậy trong tay Lạc Thánh Anh, hô to: “Không được a lão gia,! Không được a! Thiếu gia bây giờ đang mang thai, nơi nào có thể nói đánh là đánh!”

Nhưng mà không đề cập tới tình trạng thân thể của Lạc Huỳnh Tâm khá tốt, nhắc tới Lạc Thánh Anh lại là thêm dầu vào lửa, một cái đẩy ra vị quản gia lâu năm, giơ cao gậy thẳng tắp rơi xuống!

“Không muốn!” Trong lúc chớp mắt gậy hạ xuống tiểu Mạc hoảng hốt vội vàng đứng dậy muốn đoạt gậy đi, nhưng Dương Đồng Âm cũng không cướp được, huống chi vóc người bé nhỏ như hắn! Bị Lạc Thánh Anh lần nữa đẩy ra sau, tiểu Mạc dưới tình thế cấp bách, nhào qua che trên người Lạc Huỳnh Tâm, muốn dùng thân thể mình ngăn trở gậy sắp rơi trên người Lạc Huỳnh Tâm.

“Tiểu Mạc!” Lạc Huỳnh Tâm nguyên bản đã làm xong tâm lĩ chịu đòn lần này, từ nhỏ đến lớn, y không chỉ ăn qua một hai, tâm tư quật cường y đối mặt với đòn roi của phụ thân chưa bao giờ có qua bất kỳ sợ sệt. Nhưng mà hôm nay y lại đột nhiên sợ sệt, y biết cái gậy này đánh vào ngườibao nhiêu đau, mình từ nhỏ đến lớn đối phụ thân, một mực chống cự không tiếng động, loại chống cự không tiếng động này, hôm nay nhưng hại tiểu Mạc!

Vì vậy ở cả người tiểu Mạc đánh về phía  y, y vận dụng chân khí bên trong, ôm lấy tiểu Mạc đang nhào về phía y, một cái uốn người vững vàng bảo vệ hắn ở bên trong!

“Ba!” Một tiếng giòn dã, chớp mắt vang lên bên trong phòng chính, gin nhà trong chớp mắt yên tĩnh lại.

Tay của Lạc Thánh Anh còn bày tư thế vừa nãy cương tại chỗ, hồi lâu mới không dám tin nhìn tay cầm gậy của mình.

Hắn mới vừa... Đang làm gì?!

Tay của hắn bắt đầu run rẩy không ngừng, không dám tin tưởng mới vừa rồi mình lại đối với nhi tử mình sử dụng gia pháp, thân thể bây giờ của y…

Lạc Thánh Anh không dám tưởng tượng!

“Huỳnh Tâm!”

“Thiếu gia!”

Thanh âm của tiểu Mạc cùng Dương Đồng Âm đồng thời vang lên, ở trong gian phòng dị thường này yên tĩnh bất ngờ nổ lên, Lạc Thánh Anh chấn động một cái, hạ mắt nhìn nhi tử đã buông tiểu Mạc ra ngã xuống, hắn muốn đi đỡ nhi tử, ôm lấy y, nhưng mà tại sao thân thể của hắn không thể động đậy một chút nào chứ? Đó là nhi tử của hắn mà?

“Ngô... Ách! Hắc...” Đi đôi với tiếng hai người kêu lên, Lạc Huỳnh Tâm cuối cùng không nhịn được mở miệng rên rỉ, y dồn dập thở hào hển, phảng phất là một con cá ra khỏi nước, tất cả không khí quanh thân cũng không đủ vậy, toàn bộ trong bụng giống như có một cái tay, dùng sức nắm hài tử trong tử cung của y, lôi xé đi xuống.