Tam Sơ

Chương 40




Giữa tháng 12, bộ phim [ Thái Bình ] bước vào giai đoạn kết thúc, Trương Thu Phong kết thúc các cảnh quay, cả đoàn làm phim cùng đi tiễn nữ thần.

Cảnh diễn của “Đại Thái Bình” chấm dứt thì cũng chỉ còn một vài cảnh ngắn bổ sung mà thôi, tổ đạo diễn thở ra một hơi, thả lỏng không ít.

Đồng thời, họ cũng cho mọi người một ngày nghỉ dưỡng.

Nhưng tiếc là, ngày nghỉ này lại là ngày Phó Đình Xuyên phải quay về Bắc Kinh.

Kéo dài cũng không phải là cách, xin nghỉ thêm một ngày cũng không được. Bởi vì đêm đó, anh phải tham dự lễ trao giải Phi Ưng do Ương Thị tổ chức. Chuyến bay chín giờ sáng cũng là suất cuối cùng.

Giải Phi Ưng bắt đầu từ năm 1981, kết quả do đánh giá của các chuyên gia và phiếu bầu của công chúng quyết định.

Phó Đình Xuyên được đề cử vào vai nam chính xuất sắc nhất, rất hứa hẹn được giải.

Cũng nhờ đề cử này, anh mới được người đại diện đồng ý được nghỉ bảy ngày chạy tới Hoành Điếm......

Trước đêm quay về Đế Đô, 'mẹ' Từ trở lại căn nhà của mình, sắp xếp hành lí cho con trai Phó.

Anh vừa gấp áo sơmi, vừa đề nghị:

“Em Khương à, nếu không em đi với bọn anh đi, sáng mai lại rồi bắt máy bay về, dù sao mấy ngày nay công việc của tổ hóa trang cũng ít.”

Khương Điệu chuyên tâm gọt táo, vỏ kéo được một hàng dài, nghe Từ Triệt nói xong lại đứt mất...

Cô lấy đoạn vỏ kia ném lên tờ giấy, ngẩng đầu hỏi:“Đi đâu ạ?”

“Bắc Kinh.” Từ Triệt đáp, cẩn thận đặt chiếc áo vào va li.

Từ Triệt càng nghĩ càng thấy không thích hợp, mẹ nó Phó Đình Xuyên này có vợ rồi mà sao còn sai anh làm mấy việc này?

Anh ta thương xót bàn tay kia đấy! Sau này chắc ngoài vận động thể lực kịch liệt kia ra chắc còn lại phải do anh làm hết!

Thở dài, còn tưởng tên kia kiếm được người, anh có thể thoải mái hơn một chút đấy.

Chẳng lẽ hiện thực khắc nghiệt đến thế? Từ hầu hạ một người, lại biến thành hầu hạ một đôi?

Cũng may, hành động Khương Điệu nhanh chóng phá vỡ băn khoăn của anh.

Khương Điệu ngồi sóng vai với Phó Đình Xuyên, người kia còn đang xem báo chiều lại mở miệng từ chối:“Không được, qua lại nhiều thế mệt lắm.”

Nói xong, như thể tranh công vậy, anh vội lấy miếng táo mà Khương Điệu vừa gọt xong.

Ha ha mấy ngày nay không phải cậu bắt cô gái của mình bôn ba từ Đông Dương sang Hoành Điếm à? Từ Triệt oán thầm.

“Này không phải đưa cho anh.” Thấy Phó Đình Xuyên muốn giành miếng táo, Khương Điệu vội rụt tay lại.

Phó Đình Xuyên:?

Khương Điệu đưa tới chỗ Từ Triệt:“Đây là cho Tiểu Từ.”

Phó Đình Xuyên:......

Từ Triệt còn lớn tuổi hơn anh, vì sao anh bị gọi là Lão Phó mà hắn lại là Tiểu Từ?

Trong lòng đương nhiên không phục, nhưng trên mặt anh vẫn bình thường như cũ, hỏi tiếp:“Vì sao lại cho anh ta?”

“Bởi vì anh ấy làm việc cả đêm, anh thì cứ ngồi đây xem báo, đương nhiên phải đưa táo cho người vất vả.” Khương Điệu trả lời vô cùng hợp lí.

Từ Triệt nghe vậy, thiếu chút nữa khóe mắt chảy thành hai dòng lệ.

Anh vội chạy tới, có phần đắc ý cầm lấy miếng táo thuộc về mình kia.

Cứ xem như đó là mặt của Phó Đình Xuyên, cắn nhất miếng to, giòn, tiếng vang thật to.

“Thật ngọt a –” Từ Triệt nhấm nuốt, vẻ mặt say mê:“Em Khương gọt táo, mùi vị đúng là khác hẳn“.

Được vỗ mông ngựa, Khương Điệu cười híp hết cả mặt.

Phó Đình Xuyên chống phần thái dương, tờ báo bị nắm thành nếp gấp.

Nhìn cũng thấy, người kia đang cố gắng kìm nén khuynh hướng bạo lực.

“Em sẽ đi,“ Khương Điệu lấy khăn tay lau nước quả:“Đi tới Bắc Kinh với mấy anh.”

Cô lấy quả táo thứ hai từ trong đĩa:“Coi như là thử tay nghề, em biết đêm mai anh có lễ trao giải.”

Bạn trai mình là ngôi sao đúng là nhiều điểm tốt, cô xem trên Weibo biết được tin tức của anh, không cần phải chờ anh tự nói.

Anh định lừa cô chắc.

“Không được, đi thế mệt lắm.” Phó Đình Xuyên vẫn nhất quyết.

“Có việc gì mà không mệt chứ? Anh đi qua đi lại giữa Chiết Giang và Bắc Kinh, lại không cho em đi à? Thầy em lúc bận rộn nhất một ngày còn đi đến ba nơi, còn chưa than mệt bao giờ“. Khương Điệu dõng dạc một lúc, giọng điệu nhanh chóng mềm nhũn cả ra, như kẹo đường nóng đỏ, ai nghe vào cũng thấy ngọt ngào nồng nhiệt: “Thôi mà, em biết anh đau lòng, có phúc cùng hưởng, có khổ cộng thường, phu xướng phụ tùy, đây mới là yêu đương đó, đúng không anh.”

Lại nữa......

Lại lấy yêu đương ra......

Từ cô đơn bỗng nhiên rất muốn kéo rèm cửa ra, thét cùng trăng sao.

Bốn chữ “Phu xướng phụ tùy” cực kì lấy lòng Phó Đình Xuyên.

Mi mắt ai kia nhếch lên, vẻ mặt mềm mại không ít, anh thanh giọng, nói:“Được, vậy tối nay phải ngủ sớm một chút.”

Tiếp theo liền quay đầu dặn dò Từ Triệt:“Lão Từ, đặt vé.”

“Tuân lệnh......” Từ Triệt yếu ớt đáp lời. Mới vừa rồi được ăn miếng táo như đánh máu gà, một phút sau lại bị cô đơn hành hạ, đi cũng không đủ sức.

Đột nhiên, anh rất muốn tìm một cô gái để kết hôn.

Như thế mới có thể thoát khỏi sự tra tấn về tinh thần của Phó Đình Xuyên.

**

Từ Triệt đi rồi, Phó Đình Xuyên và Khương Điệu giải quyết hết chỗ táo kia.

Rồi rửa mặt, lên giường.

Hai người cứ như một đôi vợ chồng già vậy, mấy chuyện ngủ chung giường này lại thấy vô cùng bình thường.

Như thường lệ Phó Đình Xuyên mở kênh thể thao, anh thích bóng đá, câu lạc bộ hâm mộ là Barcelona.

Lúc xem đá bóng còn có thể buột miệng chửi bới, lúc đội yêu thích ghi bàn anh còn đứng lên vung tay hô lớn như chàng trai trẻ.

Đương nhiên, giờ đã có một cách chúc mừng rất mới, đó là hôn hai má cô bé bên cạnh, hôn thật kêu.

Đối với phản ứng này, bình thường Khương Điệu vẫn:......

Không nói gì, không thèm nói gì.

Nhìn như thế, Phó Đình Xuyên rất giống một người đàn ông bình thường, mà thực ra cũng không khác nhau nhiều lắm.

Khương Điệu tiếp tục xem Weibo, lướt lướt, tin tức trang đầu...... Tất cả đều là về người bên cạnh

Cảm giác thật là kì diệu.

Trước kia chỉ có thể tự mình cuốn trong ổ chăn, xem tin tức, lướt internet.

Mở hình ảnh của anh, tây trang giày da, dáng vẻ tuyệt mĩ, khí chất anh tuấn, mà giờ, chỉ cần vươn tay là chạm được, một chiếc áo ngủ rộng thùng thình, không quan tâm hình tượng.

Tóc mềm mại rũ trên trán, không hề tạo kiểu.

Tuy rằng vẫn anh tuấn siêu phàm như cũ.

Nhưng chắc chắn rằng, cô thích anh chân thật như thế này, toàn bộ.

Thượng Đế thật tốt, Nguyệt Lão cũng tốt.

Khương Điệu lấy tay làm thành hình chữ thập, cám ơn mọi người, cảm ơn vũ trụ bao la, cảm ơn người đã đưa anh đến bên tôi.

Vừa mở weibo ra đã có tin mới.

Mấy tiếng động liên tiếp kia hấp dẫn Phó Đình Xuyên, anh vặn nhỏ tiếng ti vi, cúi mắt nhìn Khương Điệu bên cạnh.

Cô đưa lưng về phía anh, nhìn điện thoại chăm chú, bên môi là má lúm đồng tiền.

Một mình một người mà cũng vui vẻ như thế.

Nhìn cái gì vậy, Phó Đình Xuyên nằm rạp xuống sát bên cô.

Hơi thở người khác giới đột nhiên bao trùm là cô giật nảy người, phản ứng đầu tiên là vội vàng che màn hình lại.

“Hốt hoảng thế à?” Anh dừng lại bên tai cô, hỏi.

Hơi thở người kia cực kì nóng bỏng, Khương Điệu không hiểu sao tim mình lại đập nhanh hơn:“Không mà, em tưởng anh buồn ngủ.”

“Đừng sợ,“ Giọng anh có ý trêu đùa:“Đêm nay...... Hai chúng ta, phải nghỉ ngơi thật tốt“.

“Ơ.” Khương Điệu liếc mắt, sắc lang.

Trên người Khương Điệu rất thơm, không, thực ra cũng không thơm như vậy, không phải hương nước hoa, mà là mùi sữa tắm, tươi mát thoang thoảng, mơ hồ trên chóp mũi, hấp dẫn lòng người.

Phó Đình Xuyên xích ra một chút, hỏi cô:“Sao em biết mai anh tham gia lễ trao giải?”

Khương Điệu trở mình, đối mặt với anh:“Sao mà em không biết được, không phải trước kia nói với anh rồi à, toàn bộ hành trình của anh đều được các fan đưa lên weibo hết.”

“Anh ở đây mà em còn lên Weibo tìm tin về anh?” Phó Đình Xuyên có phần không hiểu được.

“Đúng vậy.” Khương Điệu không cần nghĩ ngợi.

Anh vò vò mái tóc của cô:“Em hỏi anh được mà.”

“Anh không hiểu đâu,“ Khương Điệu đảo mắt:“Tuy rằng anh ở bên cạnh em, nhưng khi xem mấy tin tức về anh, lòng hư vinh sẽ cực kì thỏa mãn.”

“Weibo của em là gì?” Phó Đình Xuyên như nhớ tới chuyện gì, bỗng dưng hỏi cô.

Đôi mắt anh hẹp dài, hơi hơi nheo lại, có vẻ ý vị thâm trường.

Khương Điệu cảnh giác, lùi về sau hơn mười cm:“Để làm gì chứ, em không nói cho anh, đây là bí mật.”

Nhìn phản ứng này của cô, nhất định là còn tài khoản khác nữa.

Bởi vì weibo trang điểm combing của cô có lượt người theo dõi rất cao, nhưng không chú ý đến ai cả, cũng không có tương tác gì.

“Chỉ tò mò thôi.” Phó Đình Xuyên thản nhiên nói.

“Ồ.”

“Có chú ý anh hả?”

“Đương nhiên là có.”

Phó Đình Xuyên gật đầu, không hỏi nữa.

Trên ti vi bắt đầu nói về các tin tức thể thao, bắt đầu là các tin về World Cup.

Phó Đình Xuyên mở âm lượng to lên, điểm lại các tin tức trong ngày.

Khương Điệu liếc mắt nhìn anh vài lần, quả nhiên, nhắc tới bóng đá là tập trung hoàn toàn.

Hồi lâu sau, cô mới an tâm mở điện thoại lên lại, định xem tiểu thuyết......

Ngay sau đó,

Di động thình lình bị cướp đi!

A a a a a a a!!!!! Khương Điệu trở tay không kịp, vội luống cuống tay chân cướp lại.

Cô quay đầu lại, Phó Đình Xuyên đã đưa di động lên cao, còn đang nhìn chăm chú.

A a a a a a a!!!!!! Trời ạ!!!!!!!

“Đưa em!!!!!!!!” Khương Điệu hét to, tim như muốn nhảy ra ngoài, mặt đỏ bừng lên.

Cô bật dậy, định với lên tay anh, tiếc là người kia chân dài quá, lại rèn luyện hằng ngày, động tác linh hoạt hơn hẳn so với độ tuổi, anh trốn cô không tốn chút sức nào.

Vẻ mặt cười cười kia rõ ràng là đã thấy hết nội dung trên đó rồi.

“Phó Đình Xuyên! Đưa em!” Cô giật thật, bất đắc dĩ phải dùng đầu gối đánh anh.

“Được được được, trả em, trả em này.” Thấy cô bé sắp rơi nước mắt, Phó Đình Xuyên vội trả điện thoại về.

“Anh đáng ghét.” Khương Điệu giận anh, mắt cũng đỏ ửng lên, giống như một con thỏ trắng bị nhổ lông, lúc nào cũng rơi nước mắt được.

“Em đừng khóc mà.” Phó Đình Xuyên cũng nóng nảy, vội vàng dỗ cô.

Khương Điệu nắm chặt di động trong tay, ánh mắt ướt sũng trừng anh mà không nói câu nào cả.

“Đừng nóng mà, cho em này“. Nói xong, Phó Đình Xuyên đột nhiên xốc chăn lên, ngồi xếp bằng trước mặt cô, vén hai tay áo lên, lộ ra cánh tay rắn chắc.

Anh ngước mắt nhìn cô, trịnh trọng nói:

“Chọn đi, muốn liếm thế nào, cái nào cũng được, chỉ cần em đừng khóc đừng giận nữa thôi“.