Tam Thập Nhi Thụ (Ba Mươi Tuổi Làm Thụ)

Chương 30






Máy mp3 mở cả đêm, lúc Tần Liệt Dương tỉnh dậy đã hết pin.

Lỗ tai nhét tai nghe cả đêm nên có chút tê dại, hắn vừa xoa lỗ tai vừa rút tai nghe ra, lần mò bên cạnh kiếm điện thoại, híp mắt mở WeChat.Không thể không nói, khi nhìn thấy một tràng dài tin nhắn của Lê Dạ gửi sau nửa đêm trên màn hình điện thoại, Tần Liệt Dương thở phào nhẹ nhõm.

Tối hôm qua hắn thực sự có xúc động muốn chạy đi tìm anh, tuy đã dằn lại được nhưng luôn thấy không yên, đã xảy ra chuyện gì, tại sao anh không gửi tin nhắn.

Không phải mỗi ngày anh đều nằm trong bệnh viện không ra khỏi phòng nửa bước sao? Không phải là ngủ quên chứ?
Loại cảm giác lo lắng cho một người nhưng không liên lạc được, không phải Tần Liệt Dương chưa từng có.
Khoảng thời gian hắn từng sống chung với Lê Dạ, thường xuyên có cảm giác này.

Khi đó Lê Dạ học lái xe, từ mười lăm tuổi đã ngày ngày đi theo các chú bác chạy xe đường dài, hắn vốn cảm thấy không phải chỉ là lái xe thôi sao? Đâu có cái gì nguy hiểm, tuy lúc đó hắn còn nhỏ tuổi, nhưng ở nhà cũng từng sờ qua hai chiếc.
Mãi đến về sau có lần anh đi Uy Hải, cần ở đó chờ hai ngày, còn là một ngày cực nóng, Lê Dạ dẫn hắn theo, muốn để hắn đi tắm biển chung, Lê Dạ cho đó là chuyện vui.

Nhưng dọc đường đi xe chạy liên tục cả ngày lẫn đêm, trời vừa nóng vừa hầm còn không có mưa, máy điều hòa trong xe cũng không tốt, hai mươi bốn tiếng đổi ca một lần, lúc Lê Dạ thay ca cả người giống như mới bước ra từ trong nước, nhưng trời cứ liên tục oi bức ngủ không được, chỉ có thể nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hắn tận mắt thấy, chỉ là lộ trình hai ngày hai đêm, Lê Dạ luôn cố gắng nhẫn nhịn, ăn cũng không ngon, chỉ muốn tưới nước lên người.

Nhưng quan trọng nhất không chỉ có mệt.

Buổi trưa bọn họ dừng lại tại một quán cơm nghỉ chân, ai dè gặp phải ăn trộm dầu, vừa nghe có người la lên, người nhìn như thư sinh yếu đuối là Lê Dạ, lập tức nhảy dựng lên, lượm một cây chổi vọt ra.


Hắn bị hù hết hồn, cũng vội vàng chạy theo, trộm dầu là ba tên lưu manh, còn hung dữ bao vây Lê Dạ.
Chờ hắn với một vị tài xế khác chạy ra kịp đánh đuổi người đi, Lê Dạ đã bị đánh mấy cái, sau lưng còn có mấy vết bầm xanh tím.

Hắn mắng Lê Dạ: “Anh không muốn sống nữa hả, cơ thể này của anh có thể đánh lại ai chứ?” Lê Dạ lại trả lời hắn rằng: “Nếu không có dầu, chuyến hàng này chạy không lời được bao nhiêu.”
Không phải chỉ là mấy trăm đồng thôi sao? Tần Liệt Dương giận đến nỗi hận không thể mắng người cho đã, nhưng nhìn bộ dạng suy yếu của Lê Dạ, lại mắng không ra, chỉ có thể hậm hực cúi đầu thoa thuốc cho anh, nói thêm: “Tiền có thể kiếm, người xảy ra chuyện thì hối không kịp, bọn họ đều là lũ không sợ chết.” Hắn thấy bản thân sắp bị nghẹn chết.
Nhưng Lê Dạ nói cái gì, đúng là một giọng điệu hám tiền: “Tiền em kiếm cũng là của anh, tiền anh kiếm cũng là của anh, làm sao có thể bù được.”
Tần Liệt Dương nói không lại anh, nhưng vẫn sợ anh gặp chuyện không may, bèn đi năn nỉ người quen biết là chú Vương ―― Ông là thợ máy ―― Đặt riêng cho Lê Dạ một cây côn thu gọn được, để anh mang theo bên mình, nếu ăn cơm, có thể cầm trong tay.

Kể từ đó, mỗi khi Lê Dạ chạy xe, hắn bắt đầu đứng ngồi không yên, hắn lo lắng Lê Dạ ở trên xe không nghỉ ngơi đủ, lo lắng Lê Dạ lỡ đâu sơ sẩy xảy ra tai nạn thì biết làm sao, còn lo anh gặp phải trộm cướp trộm dầu.
Loại lo lắng này vẫn tiếp tục duy trì sau khi hắn rời đi, đúng thời gian một năm.

Tần Liệt Dương biết, cái này là một loại lo lắng, một loại cảm giác không bao giờ mất đi, giống như ban đầu rời khỏi Lê Dạ, rõ ràng biết anh bán hắn hai trăm ngàn, hắn đau đến tê tâm phế liệt, nhưng hắn từ bỏ tôn nghiêm của bản thân cầu xin Lê Dạ đừng để hắn đi, đừng đưa hắn về nhà.

Thậm chí cái ngày ở bờ sông bị mẹ hắn bỏ rơi, hắn cũng chưa từng có cảm giác đó.
Ngay cả sau khi hắn về nhà đã một năm, hắn vẫn thường nằm mơ thấy ác mộng Lê Dạ xảy ra chuyện mà giật mình tỉnh giấc.

Nhưng dù hắn lo lắng đến cỡ nào thì có ích lợi gì chứ? Cũng không sánh bằng hai trăm ngàn tiền mặt.
Hai trăm ngàn đó, giống như cái tát tát thẳng vào mặt hắn không bao giờ mất đi, chiêu cáo hắn chỉ tự mình đa tình.

Hắn không bao giờ cho phép một người nào nắm giữ tình cảm của hắn nữa, hắn đã từng thề như vậy, hắn vĩnh viễn là người đầu tiên nói không, người đầu tiên quay đầu, người đầu tiên hành động, người đầu tiên vứt bỏ.

Cho nên, khi hắn ý thức được bản thân sinh ra cảm giác lo lắng cho Lê Dạ, hắn lập tức ngăn lại.

Hiện tại, nếu đã không sao, hắn cúi đầu nhìn điện thoại, lần này không lập tức mở tin nhắn ra coi, mà đặt điện thoại xuống.

Rửa mặt, xuống lầu chạy bộ, ăn sáng, sau đó lái xe đi làm, WeChat này giống như bị hắn bỏ quên ở một góc.
Cũng may chuyện này cũng không khó, đúng tám giờ hắn có mặt ở công ty, Ninh Trạch Huy đứng chờ ở cửa thang máy nói cho hắn một tin không thể tưởng nổi: “Hồi nãy… Đường Đỉnh Hân ở cửa công ty bị người ta đụng phải, còn tạt một xô máu.”
Tần Liệt Dương đang đi nhanh vào trong lập tức khựng lại, mặc dù là hắn, cũng lộ ra vẻ mặt khó tin.

Loại chuyện này thật sự chỉ mới xem trong phim ảnh trên tivi thôi, sợ là ai cũng chưa tận mắt chứng kiến.

Tần Liệt Dương chậm một chút mới nói: “Bắt được người không? Cô ta sao rồi?”
“Người đã bắt được, người đó đột nhiên xông ra, Đường Đỉnh Hân đang lên cầu thang, tên kia ở đâu đùng đùng chạy lại, tông thẳng vào Đường Đỉnh Hân, sau đó còn thừa cơ tạt xô máu lên cô ta.

Tên đó không hề chạy trốn, làm trò trước mặt một đống người xong còn hô hoán, đại khái là nói chuyện liên quan đến Đường Đỉnh Hân và Tần Phù, cô ta là tiểu tam thượng vị, bám theo đòi kết hôn, rất chói tai.” Ninh Trạch Huy suy đoán.
Tần Liệt Dương cau mày hỏi: “Có nói là ai sai khiến chưa?”
“Chưa nói, tên đó chỉ nói có một người đàn ông cho tiền kêu tên đó làm vậy.

Sẽ không phải là Tưởng Vũ Văn chứ?” Ninh Trạch Huy nhả ra một cái tên, tính tình của cô nàng đó không thể nào tốt.
Tin đồn tính tình Tưởng Vũ Văn không ra gì? Không chỉ ngang ngược, còn giống loại người chỉ cần nói chuyện không vừa ý lập tức đánh người, ỷ được ba thương không sợ trời không sợ đất.


Nếu như không nghe thấy cuộc gọi điện của Tưởng Vi, hắn cũng sẽ tin là Tưởng Vũ Văn làm.

Nhưng Tưởng Vũ Văn ngày đó đã có thể nhịn, hà tất hôm nay đi làm chuyện này, đáng lẽ đã làm luôn vào ngày hôm đó.

Không phải cô nàng làm.
Nhưng hắn có thể nghĩ như vậy, người khác không nhất định, cái này rõ ràng là chiêu một mũi tên trúng hai con nhạn, vừa đánh lạc hướng được người gây họa, vừa giải quyết được Đường Đỉnh Hân.
Tần Liệt Dương dặn Ninh Trạch Huy đem người gây tai nạn đến công an, sẵn tiện tìm người đi điều tra hành tung gần đây của Phương Hải Đông, tiếp đó hỏi: “Đường Đỉnh Hân thế nào, có việc gì không?”
“Cô ta bị bệnh sợ máu, lập tức hôn mê, cho người đưa tới bệnh viện rồi, nghe nói có chảy chút máu, bây giờ có người trông coi rồi.” Ninh Trạch Huy báo cáo.
Vậy cũng tạm ổn, cho dù quá khứ thân phận hai người thân thiết thế nào, nhưng quan hệ hiện hại của hai người nên Tần Liệt Dương không đi thăm Đường Đỉnh Hân.

Hắn chỉ dặn Ninh Trạch Huy: “Dặn những người biết chuyện không được lan truyền tin tức, để tránh Tần Phù phản công.”
Tần Liệt Dương cúi đầu tiếp tục làm việc, Ninh Trạch Huy còn chưa đi.

Hắn mới ngẩng đầu lên nhìn gã: “Còn việc gì sao?”
Thật ra Ninh Trạch Huy cũng không còn việc gì, chủ yếu là hôm qua Tần Liệt Dương chọn phim rất nghiêm túc, còn tặng máy chiếu phim, gã thân là cấp dưới, mọi việc làm xong tự nhiên là muốn báo cáo một chút: “Đĩa phim đã đưa rồi, máy chiếu phim cũng lắp đặt xong, Lê Dạ rất thích, ảnh còn mở ‘Spider-man’ lên coi.”
Bút trong tay Tần Liệt Dương ngừng một chút, sau đó chợt nghe hắn lạnh lùng nói: “Tôi bận như thế, đâu có thời gian nghe mấy chuyện nhỏ này.

Sau này chuyện của anh ta không cần nói lại với tôi, cậu sắp xếp là được rồi.

Cậu đi xuống đi.”
Ninh Trạch Huy quả thật là nghẹn họng nhìn trân trối, người này trở mặt thật sự quá nhanh, hôm qua rõ ràng còn vô cùng tốt mà! Tặng tuyển tập thơ, tặng phim gay, còn tặng máy chiếu phim, còn chuẩn bị phòng ở cho Lê Dạ sau khi xuất viện, gã vốn không muốn Tần Liệt Dương ngay lúc này trêu chọc Lê Dạ, rất sợ chuyện này ảnh hưởng không tốt đến hắn, nhưng lại nghĩ từ khi Lê Dạ xuất hiện, Tần Liệt Dương thật sự tốt lên nhiều lắm, ít nhất cũng ít khi bị mất ngủ, gã mới để tâm.
Thế nào giờ lại tách bạch? Tối hôm qua xảy ra chuyện gì sao?
Nhưng Tần Liệt Dương như vậy rõ ràng là không muốn trả lời, hắn đã không muốn thì ai hỏi được gì.


Ninh Trạch Huy không phải người không biết quan sát người khác, ra ngoài rồi về phòng làm việc của mình.

Vừa ra khỏi cửa thì gã vô thức nhìn lướt qua WeChat, hôm qua sau khi Trác Á Minh gửi hình đó đến, biểu gã làm sao có thể nhịn được? Lập tức trả lời một tin: “Tôi muốn liếm sạch mồ hôi trên đó.” Ai dè tới giờ y cũng chưa hồi âm, gã đang thấy khó hiểu, có phải mình đã làm người ta sợ?
Đường Đỉnh Hân ở bệnh viện bừng tỉnh, cũng may tuổi cô còn trẻ, không xảy ra chuyện gì lớn.

Nhưng cô còn có người thân, dì nhỏ của cô ngồi kế bên giường gạt lệ: “Con việc gì phải khổ vậy? Con là con nhà giàu, gả cho ai lại sống không tốt, cứ gặp chuyện liên tục, tự nhiên đi giựt người yêu của người ta làm gì? Cô gái kia cũng thật lợi hại, hôm nay chỉ là tạt xô máu, ngày mai thì sao đây!”
Mặc dù đã tẩy rửa xong, Đường Đỉnh Hân vẫn có thể nghe thoang thoảng mùi tanh nồng của máu chó trên người mình, cô vốn là phụ nữ có thai, nôn nghén dữ dội, lúc này chỉ cảm thấy trong dạ dày cồn cào muốn trào ngược, nhưng cô cố hết sức nhịn xuống, nói với dì cô: “Người ta là con gái một của Đại Thụy Quốc Tế, đừng thấy tụi con đều là con nhà giàu, con kém người ta xa lắm.

Con cướp bạn trai của cổ, cô nàng muốn trút giận mới tạt, để cổ nguôi giận là được rồi.

Hơn nữa, chuyện này thì tính là gì? Một xô máu chó thôi chứ đâu phải máu của con, coi như mắc mưa thôi.

Với lại máu đỏ như vậy, dạo này con đang xui, biết đâu vận may sắp tới với con thì sao!”
Chắn chắn là không muốn dì lo lắng cho mình, Đường Đỉnh Hân mới cưỡng chế cơn buồn nôn mỉm cười: “Tiền tài của người ta con có thể sử dụng chứ không thể động vào, con là muốn có của riêng con, con không bao giờ muốn phải nhớ lại những ngày ở nhà họ Đường, khi còn nhỏ bị bọn họ xem như chó con mèo con mà đùa giỡn, lớn lên thì bị xem như món hàng mặc người lựa chọn mua bán.

Con tuyệt đối không cho phép!”
Dì của cô thở dài, vỗ vỗ vai của cô nói: “Mẹ con năm đó chính là tạo nghiệt nên nghĩ quẩn, nếu không con sao phải chịu tội thế này chứ?”
Đường Đỉnh Hân lại không quan tâm điều này, giữ nụ cười trên môi: “Con cũng không nghĩ tới.” Mẹ cô năm đó được yêu thương không kém gì Đỗ Hiểu hiện giờ, chỉ tiếc hồng nhan bạc mệnh, sau khi sinh cô không đợi được đến lúc lên chính đã gặp bất trắc.

Bằng không thật khó nói chính xác mấy đứa con nhà họ Đường bây giờ, ai mới là người sống tốt?
“Con sẽ sống tốt hơn bất cứ ai.” Đường Đỉnh Hân giống như tự động viên bản thân, vuốt vuốt bụng của mình, nói lại: “Sẽ sống tốt hơn cả hai chị của con, tốt hơn so với mọi người.”.