Tẩm Thất Mỹ Lang

Chương 10




Sáng sớm dương quang chiếu rọi, xuyên thấu qua cửa sổ lọt vào những khe hở sát vách, bắn sâu vào căn phòng ba người trong kí túc xá.

Ở LM học viện, 8:30 phút mới chính thức đi học.

Bất quá, bởi vì hiện tại vừa mới khai giảng cho nên một tuần này đều chỉ là đang chuẩn bị một vài công tác. Đến cuối tuần sau, toàn bộ học viện mới bắt đầu vận hành đi vào quỹ đạo bình thường……

Bất quá mặc kệ như thế nào, cứ đến thời điểm 7:30, có một người nhất định sẽ đúng giờ rời giường……

7:30 phút……

Kim giây đồng hồ trên bàn vừa mới nhảy đến giây thứ 60, kim phút chỉ đến số 30 thì một đôi mắt lặng lẽ mở ra, cách ở dưới đại thấu kính thật dày là ánh mắt nhập nhèm sương mù.

Rồi một giây sau, đồng tử chỉ còn lưu lại một mảnh ánh sao, lập tức khôi phục tinh thần.

Bất quá……

= =b…… Ai đang đặt ở trên người mình?

Hoắc Mẫn Lăng nhu nhu mày, trên người mang cảm giác trầm trọng hơn nữa dương quang bắn vào từ bên ngoài đã nói cho cậu biết── có thứ gì đó đang áp lên người…… Nhưng…… Tuyệt đối không phải là quỷ áp giường!

Đầu mới vừa nhấc, chóp mũi liền chạm được một cái gì đó trơn trơn, dừng một chút, xúc cảm kia……

Này không phải……

Mặt ngoài bao vây toàn bộ thân thể cậu chẳng phải là một lớp màng tầng bì sao?

[= =b……Ghi chú: Làn da……]

Thấu kính đảo qua, vừa lúc nhìn thấy một thứ màu đen nằm ở trên ngực mình.

“Ân……”

Một tiếng hừ nhẹ, thứ màu đen đó mấp máy động như là vì cậu đứng dậy mà bị đánh tỉnh ……

“Nga, Mẫn Lăng a…… cậu tỉnh?” Phương Vu Hi che miệng mình đánh một cái ngáp, ánh mắt nhập nhèm ở trên mặt Hoắc Mẫn Lăng chăm chú nhìn một lúc lâu, sau khi xác định quả thật là người đã tỉnh mới mang vẻ mặt mỉm cười hỏi.

Hoắc Mẫn Lăng không nói, nhìn nhìn cánh tay và chân đang khoát lên trên người mình, bởi vì nghiêng sườn ôm mà lộ ra thân mình trắng nõn, Mẫn Lăng thoáng chốc trầm tư.

“A, là như vậy, ta có chút ưa sạch sẽ…… Tối hôm qua sau khi xong việc thì trên giường thực rất loạn, nhìn thấy nơi này của cậu thực sạch sẽ cho nên liền đi lên ngủ. Không ngại đi?” Lui đi mệt mỏi, Phương Vu Hi nằm ở trên giường, mỉm cười nhìn Hoắc Mẫn Lăng đang đầy mặt hờ hững.

Hoắc Mẫn Lăng ánh mắt hạ thấp,vẫn lặng yên.

“Xảy ra chuyện gì? Thực để ý sao?” Nhìn phản ứng của Hoắc Mẫn Lăng, Phương Vu Hi nhíu nhíu mày. Bởi vì trong ấn tượng của hắn, Hoắc Mẫn Lăng hẳn là không phải người keo kiệt như vậy đi?

“Ngô… Là ngủ một đêm sao?” ngón tay Hoắc mẫn lăng để dưới cằm, giống như đang suy nghĩ cái gì.

“A, đúng vậy.” Tuy rằng khó hiểu Hoắc Mẫn Lăng hỏi cái này làm gì, nhưng Phương Vu Hi vẫn là thành thật trả lời, đêm qua đại khái đến mười giờ chấm dứt đi, lúc mười một giờ hắn mới đi lên giường Hoắc Mẫn Lăng, rồi mới có cảm giác ngủ thẳng tới hừng đông.

Bất quá lại nói tiếp, hương vị trên người Mẫn Lăng thực tươi mát…… Thản nhiên mang cảm giác lạnh lạnh……

“Ba!” Một bàn tay bỗng nhiên khoát lên trên vai mình, Phương Vu Hi nhìn gương mặt kia đang chậm rãi tới gần, phượng nhãn trợn lớn, không biết vì sao lại có chút khẩn trương……

Muốn nói cái gì sao?

Nói cái gì? Cậu ta sẽ nói cái gì?

“Như vậy phải cho tôi một quyển sách tham khảo……” Hoắc Mẫn Lăng nhìn Phương Vu Hi đang co rụt lại, trịnh trọng nói.

[= =||… Hoắc Mẫn Lăng quả nhiên sẽ không nói như người bình thường……]

Phương Vu Hi sửng sốt, lời nói ngoài ý liệu làm cho hắn vốn đầu óc vô cùng thông minh lần đầu tiên xuất hiện một đạo suy tưởng hố hụt……

Này……

“Ha ha ha ha cáp!!” đè lên cái bụng trắng nõn rắn chắc, tiếng cười của Phương Vu Hi từ thấp dần chuyển lên cao, nhìn khuôn mặt còn đang hé ra mờ mịt kia, bình thản là bình thản như thế nhưng lại làm cho hắn càng nhìn càng thích……

Thích thú nắm lấy hai má của Hoắc Mẫn Lăng, Phương Vu Hi tựa đầu vào trên vai bên kia, tiếp tục cuồng tiếu……

Hoắc Mẫn Lăng nhìn Phương Vu Hi đang chôn ở cần cổ mình, cả người dâng lên một trận mê mang.

Nam nhân kỳ quái……

Nhưng tại nơi thanh tĩnh như ở đây mà lại còn là sáng sớm, liên tiếp vang lên tiếng cười sung sướng, làm cho người ta nghe được phi thường khó chịu……

Đặc biệt là……

= =b… Mới sáng sớm, thực ồn chết người! Cũng không phải không biết hắn tối hôm qua có bao nhiêu mệt sao?!

Cái tên bốn mắt này, tối hôm qua biểu diễn miễn phí cho cậu ta học tập một hồi, cư nhiên còn không nhận tình của hắn?

Bốn mắt cũng không ngẫm lại xem trên thế giới này còn có thể đi đâu tìm được huấn luyện viên hoàn mỹ tràn ngập sức quyến rũ giống hắn như vậy?

Hồi tưởng lại bộ dáng Hoắc Mẫn Lăng tối hôm qua coi thường hắn là muốn tức giận rồi, vừa nghe đến phía sau truyền đến tiếng cười càn rỡ── hắn lại càng không thích!!

“Cười cái gì mà cười! Ồn chết được!” Quay đầu bỏ lại một cái gầm lên, Hàn Kì đẩy ra thiếu niên đang ngủ trước ngực, xoay người thoáng chốc liền ngồi ở mép giường, mắng thì dường như đang mắng Phương Vu Hi, thế nhưng ánh mắt vẫn là trừng Hoắc Mẫn Lăng.

“Hừ!!” Trên gương mặt tối sầm phun ra một cái hừ lạnh, Hàn Kì vén lên chăn giường, xích xích thân mình liền đứng lên.

Dừng một chút liền nhìn về phía Hoắc Mẫn Lăng giơ giơ lên cằm, Hàn Kì ngưỡng ngực rồi lại trưng ra thứ cực đại của bản thân hướng Hoắc Mẫn Lăng khoe ra một chút, cuối cùng mới hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang bước đi hướng về phía phòng tắm……

Ân? Hoắc Mẫn Lăng chuyên chú nhìn Hàn Kì không biết vì sao tâm tình bỗng nhiên chuyển biến tốt sau khi khoe khoang, mày cậu thoáng chau lại.

Sinh vật giống đực kỳ quái……

……= =b