Tẩm Thất Mỹ Lang

Chương 11




Sáng sớm……

Nếu có một việc rất quan trọng……

Thì chính là……

Ăn bữa sáng!

Một tay cầm lấy sách tham khảo, Hoắc Mẫn Lăng đi trên hành lang căn tin.

Vốn dĩ lấy diện mạo bình thường như vậy, ở trong mắt người khác thường ngày cứ coi như một trận gió thổi qua……

Trên thực tế, hồi năm nhất chính là như thế.

Nhưng lúc này đây, Hoắc Mẫn Lăng rõ ràng cảm thấy được vô số ánh mắt thiên đao vạn quả bắn tới từ chung quanh……

Đều là hai cái tên phiền toái kia làm hại……

Nhất định vậy……

“Này! Bốn mát! Đi nhanh như vậy làm cái gì?!” Hàn Kì đi ở phía sau khó chịu nhìn bóng dáng phía trước đang càng lúc càng đi nhanh hơn, tiến nhanh vượt lên một cái, ngón tay nắm lấy đuôi áo đồng phục, đem thân mình gầy teo kia thô lỗ kéo đến trước ngực.

Hoắc Mẫn Lăng mất đà thiếu chút nữa té ra phía sau, vẫn là Phương Vu Hi nhanh tay, tiếp được cái eo nhỏ kia.

“Ngươi có cần thô lỗ như vậy không?” Trong lòng ôm Hoắc Mẫn Lăng, Phương Vu Hi sau khi mang kính mắt lại hồi phục vẻ mặt bình tĩnh đạm mạc.

Loại vẻ mặt này cũng là vẻ mặt mà Hàn Kì nhìn thấy cũng không dám chọc tới……

= =b Thoạt nhìn chính là cái mặt cương thi, ai dám chọc?

“Đối đãi với bốn mắt bình thường không biết tốt xấu không cần ôn nhu……” Hàn Kì tiếp tục kéo vạt áo trước của Hoắc Mẫn Lăng, lắc lắc.

Phía sau bị Phương Vu Hi ôm lấy, phía trước bị Hàn Kì níu kéo.

Sau lưng Hoắc Mẫn Lăng chợt nảy lên ớn lạnh, chỉ cảm thấy cho dù là Hàn Kì không có hảo ý hay Phương Vu Hi chỉ là nhấc tay cứu vớt thì cậu cũng đã vì tư thế này mà trở thành đối tượng cho toàn dân bắt bớ……

Phiền toái……

Nhắm mắt lại, cũng không dám tưởng tượng đến cuộc sống phiền phức sau này, Hoắc Mẫn Lăng chỉ cảm thấy ngực nổi lên một trận bực mình……

Ai…… Hoắc Mẫn Lăng a Hoắc Mẫn Lăng, cho dù sau này có phiền toái lớn tựa trời…… Tất cả đều là ngươi tự tìm đến……

“Buông tay.” Chăm chăm nhìn cánh tay Hàn Kì đang nắm lấy Hoắc Mẫn Lăng, không biết vì cái gì có chút khó chịu, lập tức lạnh lùng mệnh lệnh, Phương Vu Hi vươn tay vòng qua cái eo nhỏ của Hoắc Mẫn Lăng.

“Ngươi buông.” Mặt nhăn mày nhíu, không chút sợ hãi chống lại ánh mắt Phương Vu Hi, Hàn Kì tăng thêm lực đạo trên cánh tay, đem Hoắc Mẫn Lăng lôi kéo đến bên cạnh.

“Ngươi buông.” Phương Vu Hi cũng hướng người phía trước túm lại, đem tấm lưng của Hoắc Mẫn Lăng áp sát đến trước ngực mình.

“Ngươi — buông.” Hàn Kì co rút khóe miệng, một cánh tay khác đang bỏ trong túi cũng lập tức đi ra, hai tay thu lại vạt áo trước của Hoắc Mẫn Lăng, dùng sức đem tên mắt kính to hạng kém xả đến bên cạnh.

Đều — buông — tay — Hoắc Mẫn Lăng không tiếng động kháng nghị không phải cậu không muốn lên tiếng, mà chính là từ mức độ được hoan nghênh như hai người như thế, chỉ sợ cậu vừa nói ra lời đại bất kính như vậy thì phiền toái rước lấy sẽ càng nhiều càng phiền……

Bất quá nhìn bộ dáng nhị thiếu mắt to trừng đôi mắt nhỏ, giằng co không chịu thua.

Hoắc Mẫn Lăng đối với chuyện bọn họ sẽ mau chóng thả mình ra cảm thấy có chút xa vời……

Ân, hai người này có lẽ còn có thể tranh thật lâu đi……

Thừa dịp thời gian này……

Đọc sách một chút cũng tốt.

Nghĩ tới đây, Hoắc Mẫn Lăng bắt lấy cuốn sách tham khảo đang kẹp dưới nách, đưa lên, tập trung tinh thần nhìn.

Phía sau có Phương Vu Hi làm tường để dựa vào miễn phí, mở sách ra đọc cũng thoải mái không ít.

Thẳng đến một lúc sau, hai cái đại thấu kính liền dung nhập vào trong biển đề khôn cùng, hai thanh âm khắc khẩu của hai thiếu gia bên cạnh cũng dần dần cách xa……

Thật sự là ── thánh hiền không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng chỉ đọc sách a……[ Hoắc Mẫn Lăng theo cách nói của nhân sinh……]

Thế là, hai người xuất chúng, ba người tư thế kỳ quái.

Người thoáng chốc đứng chật ních trên hành lang, trong lòng đều cảm thấy hai vị vương tử không có khả năng coi trọng nam sinh bình thường nhìn cũng không mạnh mẽ so với mình như thế này, nhưng trong mắt mỗi người lại đối với một bức ảnh kỳ lạ này cũng không hẹn mà cùng cảm thấy một loại ái muội đặc thù……

Kỳ quái, ái muội……

Trầm tẩm ở trong biển đề Hoắc Mẫn Lăng vẫn còn như mê như say, nhìn không tới hai người đang kéo mình, cũng nghe không thấy thanh âm của bọn họ……

Đồng dạng cũng nhìn không thấy một ánh mắt ám sắc ác ý từ trong góc phóng tới……

“Hắn sao? Thật sự là……” thanh âm lạnh lùng, trên cánh môi đỏ mọng xinh đẹp đã bị cắn đến đến trắng, một đôi mắt xinh đẹp ở trong đám người tản mát ra ghen tị, nhìn Hoắc Mẫn Lăng nhàn nhã [= =b oan uổng, kỳ thật hắn không nhàn nhã ……] tự đắc đứng ở bên cạnh hai người, cắn răng từ trong suy nghĩ của mình phát ra lời nói không chút hảo cảm……

“Muốn chết…………”

“Đi thôi, đồng chí.” Một đạo bóng đen khác dán ở phía sau hắn, khẽ cười, nhìn như vô hại lại tràn ngập cực độ nguy hiểm, ánh mắt cười đến cong lên cũng mơ hồ nhìn về phía ba người bên ngoài đang dần tạo nên khoảng cách, khuôn mặt luôn tươi cười kia thay bằng nét cười thị huyết, “Chúng ta…… Chí thú hợp nhau a……”

“Hừ……” Hừ lạnh một tiếng, hàm răng giữa môi đỏ mọng nhiễm lên một sợi máu tươi……

Dữ tợn, mà tà ác……

_________________