Tam Thiếu Nhà Họ Cam Thích Nói Giỡn

Chương 7-2




"Văn Văn, bây giờ là mấy giờ rồi?"

"Hai giờ." Đẩy đẩy gọng kiếng màu đỏ, trong giọng nói của Cổ Văn Văn lộ vẻ không kiên nhẫn, "Chủ tịch, hai mươi phút trước anh vừa hỏi qua tôi...tôi rất bận, có thể không cần thêm chuyện này làm phiền tôi được không?"

Không nghe ra giọng phàn nàn của thư ký, mặt Cam Nhĩ Toàn không hứng thú nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Mới hai giờ, thời gian sao qua chậm vậy."

Liếc nhìn cái người rãnh rỗi nhất trong phòng làm việc, Cổ Văn Văn đề nghị, "Chủ tịch, nếu anh cảm thấy nhàm chán, xin anh sắp xếp lại tài liệu trên bàn nhóm theo nhóm, tôi bảo đảm anh sẽ không cảm thấy nhàm chán."

Ánh mắt anh nhìn lại, giọng nói lười biếng, "Vấn đề là, hiện tại cái gì tôi cũng không muốn làm." Chỉ cảm thấy nhàm chán khinh khủng.

Kỳ lạ, cuộc sống trước kia của anh không có thú vị hay sao? Cô vừa  rời khỏi đi ngày, anh lại cảm thấy giống như mất mát cái gì, cả người không thoải mái, ngay cả đam mê thức ăn, ăn vào trong miệng, cũng ăn không có mùi vị gì.

Nhìm trộm anh một cái, phía sau tròng kính của Cổ Văn Văn là một đôi mắt thông minh chớp động lộ ra hứng thú, chế nhạo nói "Chủ tịch, có phải anh mắc bệnh tương tư rồi phải không?"

Vị chủ tịch này của cô ở tình cảm phương diện luôn luôn giữ mình trong sach, chưa bao giờ xảy ra scandal nào, có lần cô còn cho là anh là người cách điện với tình yêu, bởi vì bất kể là phụ nữ hay là đàn ông, hình như anh đều không có cảm giác đặc biệt, những năm gần đây anh chỉ có cảm giác hứng thú với hai chuyện.

Một là chuyện chiêu mộ các nhân tài, vĩ nhân về đại học Á Văn đại, chuyện còn lại là thức ăn ngon.

Cho đến thời gian gần đây khi Khuất Lam Sơ xuất hiện, anh mới có hiện tượng động đực, ngoài việc trêu chọc Khuất Lam Sơ trong lời nói, thỉnh thoảng còn động tay động chân với cô.

"Người nào mắc bệnh tương tư rồi hả?" Một giọng nói trầm thấp chen miệng hỏi.

Trông thấy anh hai, khóe môi Cam Nhĩ Toàn kéo lên cười, “ Anh hai, sao lại rãnh rỗi đến đây?"

"Đi qua gần đây, tiện đường ghé thăm em một chút."

"Văn Văn, làm phiền cô mang hai ly cà phê vào." Anh phân phó nói, dẫn Cam Nhĩ Khiêm đi vào  phòng làm việc dành riêng cho anh.

Sau khi ngồi xuống ghế salon dài ở phòng tiếp khách, nhìn quanh trong phòng, Cam Nhĩ Khiêm  nghi hoặc hỏi: "Sao không thấy nữ sát thủ kia?"

"Cô ấy quay về nhà." Dựa vào thành ghế, nghiêng mắt nhìn thấy mình vẻ mặt anh hai lộ vẻ vui mừng, Cam Nhĩ Toàn nói tiếp: "Chỉ là sẽ rất nhanh quay về" Quả nhiên nhìn thấy sắc mặt anh hai trầm xuống.

"Nhĩ Toàn, em thật sự muốn cô ấy sinh đứa trẻ cho em?"

"Đúng vậy, em còn hứa với mẹ, trong vòng hai năm bà nhất định sẽ có cháu ôm."

Cam Nhĩ Khiêm kinh ngạc nói: "Mẹ đồng ý chuyện của em và cô ta hay sao?"

"Ít nhất bà cũng không phản đối, thậm chí bà còn muốn giúp em đấy."

Lần trước sau khi những gì mình với bà, bà không những không phản đối mà còn muốn giúp Nhĩ Toàn! Cam Nhĩ Khiêm giận đến lông mày đẹp nhướng lên."Anh không tán thành chuyện của em và cô ta, coi như em thật muốn tìm một người sinh đứa bé, để xong chuyện mẹ giao, cũng không nên tìm tới cô ta."

"Tại sao?"

"Cô ta một sát thủ."

"Chỉ vì lý do này thôi sao?"

"Lý do này là đủ rồi, một khi em và cô ta thật sự sinh đứa bé, sau này có lẽ sẽ dây dưa không rõ gây phiền phức." Đột nhiên nghĩ đến những lời nghe được lúc vừa bước vào, Cam Nhĩ Khiêm nghiêm mặt lông mày cuộn lên "Nhĩ Toàn, không phải là em đối với cô ta nghiêm túc chứ?"

Cong tay gõ nhẹ lên thành sô pha, Cam Nhĩ Toàn không trả lời thẳng chỉ cười nói: "Anh hai cho là em là loại người tùy tiện tìm một người phụ nữ sinh đứa bé sao?"

Cam Nhĩ Khiêm ngưng mắt nhìn chằm chằm em trai, không thể nào, người này là muốn nói cho anh biết, nó yêu nữ kia sát thủ sao?

Thấy sắc mặt anh hai kinh nghi (kinh ngạc và nghi ngờ), anh nói tiếp: "Anh cả cũng giống vậy, nếu như không phải thích phụ nữ kia, sao anh cả có thể để cho cô ấy mang thai đứa bé của anh."

Người mẹ thông minh của bọn họ sợ là bởi vì rất rõ tính cách anh em bọn họ, cho nên mới phải lợi dụng điểm này để uy hiếp bọn họ, mục đích thực sự của bà là —— bức hôn.

"Em nói anh cả đối với người phụ nữ kia......" Cam Nhĩ Khiêm choáng váng.

"Anh không nhìn ra được sao, anh cả rất thích cô bé kia."

"Thật sao?" Chết rồi, cách đây không lâu anh cùng một cái người phụ nữ nào đó liên kết tạo ra sự kiện kia, nghĩ cách chia rẽ bọn họ, lần này......

Thấy sắc mặt anh có chút khác thường, Cam Nhĩ Toàn hỏi;"Anh hai, sao vậy?"

"Không có gì...." Tạm dừng, Cam Nhĩ Khiêm hồ nghi hỏi lại “Nhĩ Toàn, anh cả thật sự rất thích cô bé kia sao?"

"Lấy tính cách của anh cả, anh đã thấy anh cả đối với một phụ nữ tha thứ dễ dàng như vậy chưa? Em khuyên anh hai tốt nhất không nên có ý đồ phá hư chuyện tốt của anh cả."

Không còn kịp rồi, anh đã làm rồi. Cam Nhĩ Khiêm có chút đứng ngồi không yên  đứng dậy.

"Ah, anh hai phải đi nhanh như vậy sao?"

"Ừ, anh nhớ tới anh còn có chuyện." Anh nhận được tin tức, hình như phụ nữ kia đã rời đi ngày hôm qua, hi vọng anh cả sẽ không biết chuyện này có liên quan tới anh.

Tiễn anh hai xong, Cam Nhĩ Toàn đưa mắt nhìn đồng hồ treo tường, còn chưa có ba giờ.

"Nên thay Lam Lam đi thăm Lãnh Hương một chút." Anh thì thầm, bước chậm đi tới ký túc xá của Đoạn Khâm Kỳ.

Nhìn thấy cửa gỗ trắng khẽ mở rộng ra, anh lấy tay đẩy ra, đột nhiên nghe bên trong truyền tới cuộc đối thoại ——

"...... Sau khi trở về tôi lập tức hủy bỏ hôn ước với Judy, vậy được rồi chứ? Cậu hi vọng tôi làm như thế nào, tất cả tôi đều theo cậu, như vậy được rồi chứ?"

Giọng nói mơ hồ một hai câu, nhưng anh không nghe rõ, tiếp đến nhìn thấy trong sân có một người đàn ông cao lớn tóc vàng cường hôn người đàn ông tóc đen.

Đoạn Khâm Kỳ bị ép ở giữa mặt tường màu trắng và thân hình cao lớn của Cain, Cam Nhĩ Toàn đang muốn lên tiếng ngăn cản, chợt chú ý tới đôi tay Đoạn Khâm Kỳ vòng lên ôm lưng Cain.

Suy nghĩ một chút, anh giương môi cười một tiếng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, không nói tiếng nào mà âm thầm bỏ đi.

Nhìn ra được, Cain đúng là vẫn phải chịu thua.

Trong giây lát một bóng đen chợt đánh tới, anh còn đến không kịp thấy rõ đối phương là ai, bên tai chỉ nghe một giọng nói quen thuộc giọng nói khàn giọng hô ——

"Không cần, dừng tay!"

Bỗng nhiên chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, ý thức của anh bị khống chế rơi vào yên tĩnh.

*********

Chạy nhanh lại gần, cúi người, Khuất Lam Sơ run run, nhẹ tay vuốt người nằm ngửa trên đất.

"Anh ta không có việc gì, chỉ bất tỉnh tạm thời." Khuất Lam Thanh nói.

Lam Tranh ngoài việc am hiểu tiên pháp, quyền pháp của cậu ta cũng rất cứng rắn, nếu vừa rồi mặc kệ cho một quyền kia bay thẳng, đánh xuống ngực Cam Nhĩ Toàn, sợ rằng nội tạng của anh ta vỡ mất, thật may là anh đã ra tay kịp thời, làm sức lực quyền kia của Lam Tranh giảm xuống, Cam Nhĩ Toàn mới có thể tránh được một kiếp, chỉ là tạm thời hôn mê mà thôi.

"Anh Lam Tranh, tại sao anh lại nhiều lần kiên quyết đẩy anh ấy vào chỗ chết như vậy?" Thấy Cam Nhĩ Toàn không việc gì, Khuất Lam Sơ ngước mắt giận dữ hỏi.

Cô trở về nhà canh giữ ba ngày, nhưng vẫn không thấy xuất hiện bất kỳ người nhà Khuất nào, nhà họ Khuất to như vậy chỉ còn lại một người giúp việc trẻ tuổi – chị Hà, nhưng chị ấy bị điếc bẩm sinh, không cách nào nói chuyện, chỉ có thể dùng viết nói cho cô biết, sau khi cô rời khỏi không bao lâu, nhà họ Khuất cũng lục tục toàn bộ đi ra ngoài.

Kết quả nhà họ Khuất vì vậy mà bị ăn trộm ghé thăm, ngoài việc bị trộm đi một chút đồ cổ và tiền của bên ngoài, còn có mấy bồn hoa lan cô trồng ở sân thượng cũng bị trộm, rất dễ nhận thấy tên trộm kia là một tên trộm biết tốt xấu.

Bị Khuất Lam Thanh phá hư chuyện tốt, sắc mặt Khuất Lam Tranh cũng không tốt, trầm giọng hỏi ngược lại "Em còn mặt mũi hỏi tôi là tại sao, chẳng lẽ em quên anh ta là người em phải ám sát rồi sao?"

Khuất Lam Sơ bị anh phản bác nhất thời ngẩn ra, giây lát mới nói: "Em nghe nói nhà họ Khuất chúng ta đã rửa tay chậu vàng, không làm sát thủ để sinh tồn nữa, không phải sao?"

Nhắc tới chuyện này Khuất Lam Tranh còn tức, tràn đầy căm giận bất bình.

"Đúng là vậy, chỉ là Cam Nhĩ Toàn đúng lúc rất may mắn, đó là chúng ta đã tiếp nhận giao dịch này và là giao dịch cuối cùng trước khi rửa tay chậu vàng."

Mấy đời nhà họ Khuất tới nay, tuy chuyện làm sát thủ là làm ăn không cần căn cứ, nhưng bọn họ ra tay chưa từng giết lầm người tốt – vô tội nào, bọn họ là thay trời hành đạo, duy trì chánh nghĩa, những người bọn họ lại quyết định thu tay lại, quả thực là buồn cười.

"Cái gì?" Nghe vậy, cô ngây ngẩn cả người."Anh lại là giao dịch cuối cùng"

"Đúng vậy, cũng bởi vì như thế, anh ta không không thể chết, nếu muốn kết thúc gia nghiệp, thì cũng phải làm thật tốt, không thể lưu lại nét bút hỏng." Khuất Lam Tranh không cho phép sau này có người bôi nhọ, nhà họ Khuất mấy đời tới giờ không thể đánh mất danh tiếng."Em tránh ra, anh muốn giết anh ta, hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng này."

"Không, anh không thể giết anh ấy." Cô giật mình, ngăn mình ở trước mặt anh.

"Anh không thể không giết cậu ta! Em không lui ra, đừng trách anh xuống tay không lưu tình." Khuất Lam Tranh tàn khốc nói.

"Em không thể để cho anh giết anh ta."

"Được, vậy thì đừng trách anh vô tình, đây là em tự tìm." Vì duy trì danh dự gia đình, anh nhẫn tâm xuất chưởng.

Nhìn thấy tư thế hai người đột nhiên giương cung bạt kiếm, Khuất Lam Thanh vội ngăn ở giữa hai người.

"Lam Tranh, Lam Sơ, dừng tay."

"Lam Thanh, anh tránh ra!" Khuất Lam Tranh quát lên.

Đứng ở một bên, một mực im lặng Khuất Lam Mạt chợt mở miệng, "Ông nội tới, tất cả mọi người không nên tranh cãi nữa."

"Ông nội?" Khuất Lam Sơ nghe thấy liền quay đầu lại nhìn, quả nhiên nhìn thấy một ông lão tóc trắng, tay nắm lại, từ từ bước tới.

"Ông nội, ông tới thật đúng lúc, hiện tại Lam Sơ vẫn còn chưa có giết Cam Nhĩ Toàn." Khuất Lam Tranh lập tức lên tiếng báo cáo.

Khuất Lam Sơ Giải thích: "Ông nội, nhà họ Khuất chúng ta chỉ giết những người thật sự độc ác không phải sao? Cam Nhĩ Toàn – anh ta không phải người như vậy, cầu xin ông nội từ chối ủy thác này."

"Xem ra hai người các con một muốn giết cậu ta, một nghĩ cách cứu anh ta." Ông lão khỏe mạnh, ánh mắt nhìn qua nhìn lại 2 người cháu."Như vậy đi, ông có chủ ý, các con có muốn đánh cuộc một phen hay không?"

"Đánh cuộc gì?"