Tàn Bào

Chương 110: Tâm Ngữ linh lung




Lâm Ngọc Linh cầm lấy áo choàng xoay người đi vào buồng trong, Tả Đăng Phong lo lắng đi vào theo, cái áo choàng này rất có ý nghĩa đối với hắn, đưa cho Lâm Ngọc Linh may vá là bởi vì nếu không vá lại thì không mặc được bao lâu nữa, nhưng đưa lại sợ Lâm Ngọc Linh may không khéo làm xấu cái áo.

Lâm Ngọc Linh không may ngay mà cẩn thận kiểm tra tình hình cái áo, xem xét tỉ mỉ từng đường may, xem xong thì cầm một đồng đại dương đi ra ngoài, khi trở về mang theo chỉ tơ với nhiều màu khác nhau.

Hồi may áo, Vu Tâm Ngữ đã từng lấy chỉ tơ ba màu đen, trắng và hồng xoắn lại với nhau làm chỉ, bây giờ Lâm Ngọc Linh cũng làm hệt như vậy, để đảm bảo áo may xong sẽ giống hệt nguyên bản.

Nhét thêm bông vào cho đầy, mua thêm vải xanh may lại, Lâm Ngọc Linh không may lại toàn bộ, mà để bảo vệ nguyên trạng, cô tháo từng phần nhỏ, chữa từng chút một, cách ghim kim, kết chỉ, kích thước, khoảng cách đường chỉ đều làm giống hệt của Vu Tâm Ngữ.

Vá suốt ba ngày, suốt thời gian ấy Tả Đăng Phong luôn nhìn theo sát, lòng hắn càng lúc càng loạn, nếu như là Vu Tâm Ngữ, hắn sẽ không bị như vậy, nhưng khổ nỗi Lâm Ngọc Linh không phải là cô, mà dáng người và cách may vá lại giống hệt làm Tả Đăng Phong không cách nào phân biệt được người đang vá áo choàng cho hắn là Lâm Ngọc Linh hay là Vu Tâm Ngữ.

"Cảm ơn cô." Tả Đăng Phong rất hài lòng, Lâm Ngọc Linh không hề làm hỏng nguyên trạng của chiếc áo.

"Tôi cũng chỉ làm được những việc như vậy thôi, anh đi mua đồ ăn đi, tôi làm cơm tối cho, để tiễn anh." Lâm Ngọc Linh đáp.

Tả Đăng Phong gật đầu, đi mua ít rau dưa, và ít nhang.

Trời tối, Tả Đăng Phong đốt nhang giữa sân, đốt xong thì quay vào trong giúp Lâm Ngọc Linh nấu cơm, ngày mai hắn phải đi, đây là bữa cơm cuối cùng.

"Anh đang tế vợ đấy à?" Lâm Ngọc Linh hỏi.

"Không phải, là tế trời." Tả Đăng Phong thuận miệng trả lời, đốt nhang xong hắn có quỳ lạy, nếu như là tế Vu Tâm Ngữ, thì không có động tác quỳ lạy này.

"Sao lại tế trời?" Lâm Ngọc Linh nấu ăn không ngon lắm, lúc xào rau bỏ khá nhiều muối, nấu chưa xong, Tả Đăng Phong đã biết món này chắc chắn rất mặn.

"Không gì cả." Tả Đăng Phong lắc đầu. Hắn tế trời để cảm ơn ông trời đã đưa Lâm Ngọc Linh tới cho hắn, dù hắn không thể tiếp nhận, nhưng cũng không thể không cảm ơn lòng tốt của ông tôi.

Lâm Ngọc Linh là người giang hồ, tính tình hào sảng, vừa ăn vừa uống rượu đối ẩm với Tả Đăng Phong, Tả Đăng Phong biết sắp chia tay, cô rõ ràng không muốn như vậy, điều ấy làm hắn có cảm giác như có lỗi, nhưng tốt với Lâm Ngọc Linh lại chính là phản bội Vu Tâm Ngữ, suy nghĩ ấy khiến hắn như nghẹt thở, phải mất thời gian rất lâu mới điều chỉnh được. Hắn có hảo cảm với Lâm Ngọc Linh nhưng đó là bởi vì tình cảm của hắn dành cho Vu Tâm Ngữ quá sâu, Lâm Ngọc Linh không thể làm chậm tiến trình đi tìm sáu con vật âm của hắn, nên hắn dứt khoát, không hề thay lòng đổi dạ, cũng không chút mê mang, người hắn yêu chỉ có Vu Tâm Ngữ.

"Từ nay về sau anh định thế nào?" Lâm Ngọc Linh hỏi.

"Tìm sáu con vật âm, cứu cô ấy trở về." Tả Đăng Phong điềm tĩnh.

"Tôi ghét cô ấy." Lâm Ngọc Linh bĩu môi.

"Tại sao?" Tả Đăng Phong khẽ cười, Lâm Ngọc Linh bĩu môi trông như một đứa trẻ con đang hờn dỗi.

"Nếu đổi lại là tôi, tôi cũng sẽ làm như vậy vì anh, cô ấy thật hạnh phúc, nhanh chân đến trước, tôi không có cơ hội." Lâm Ngọc Linh không giấu diếm sự ghen tỵ của mình.

"Cô muốn có cơ hội để làm gì?" Tả Đăng Phong nhướng mày.

"Cơ hội làm người cao thượng." Lâm Ngọc Linh rót rượu cho Tả Đăng Phong.

"Có ý gì?" Tả Đăng Phong không hiểu ý cô.

"Anh không quên được cô ấy là bởi vì cô ấy đã làm cho anh những điều mà những cô gái khác không làm được, nhưng thật ra những cô gái khác cũng có thể làm được điều đó, nên tôi mới nói cô ấy thực hạnh phúc vì đã giành làm trước." Lâm Ngọc Linh càng không giấu diếm hảo cảm dành cho Tả Đăng Phong.

"Những cô gái khác sẽ không làm như vậy." Tả Đăng Phong lắc đầu.

"Có, bởi vì anh là một người đàn ông đáng cho người tôi làm như vậy, anh là người tốt, nên người phụ nữ cũng sẽ đều làm điều ấy vì anh." Lâm Ngọc Linh nhìn thẳng Tả Đăng Phong.

"Cô hiểu tôi được bao nhiêu?" Tả Đăng Phong nắm lấy khẩu súng, đổ viên đạn ở nòng ra, vặn đầu đạn, ngay trước mặt Lâm Ngọc Linh đổ cát bên trong viên đạn ra, hắn bỏ cát vào bởi vì sức nặng của nó tương đương với viên đạn bình thường.

"Người đa nghi là người chu đáo, cũng chỉ có người chu đáo mới có tình cảm sâu sắc. Anh đa nghi vì anh lo lắng người khác cô phụ anh, anh không cho phép người khác cô phụ anh, cũng sẽ không cho phép mình cô phụ người khác." Lâm Ngọc Linh không vì chuyện Tả Đăng Phong thử cô mà bất mãn.

"Tôi không tin cô, cô không giận à?" Tả Đăng Phong ngẫm nghĩ lời nói của Lâm Ngọc Linh.

"Tín nhiệm được xác lập trên cơ sở quen thuộc và hiểu biết lẫn nhau, thời gian chúng tôi tiếp xúc rất ngắn, làm sao buộc anh hoàn toàn tin tưởng tôi được? Nếu bây giờ anh hoàn toàn tin tưởng tôi, thì anh là một người ngu." Lâm Ngọc Linh cười khẽ.

"Cô thích tôi vì cô thấy tôi là người chung thủy, có thể liều lĩnh vì người yêu, nhưng cô không biết tôi, tôi là người hẹp hòi, có thù tất báo, năm đó tôi bị thương gần chết, thôn dân dưới núi phát hiện ra nhưng không cứu tôi, sau này khi họ bị quỷ tử tàn sát, tôi đã khoanh tay đứng nhìn, người già và trẻ em cơ hồ chết sạch, tôi chỉ cứu một người què, mà tôi cứu hắn là bởi vì hắn từng cho tôi một bao thảo dược cầm máu." Tả Đăng Phong nói.

"Quả thực anh rất hẹp bụng, nhưng cũng chính vì nó mà anh mới trở thành người chung thủy về tình cảm. Cổ ngữ có nói 'Tâm rộng có thể dung vạn vật, nhỏ bé chỉ trọng mình mà thôi', những người tâm địa rộng rãi sẽ thích rất nhiều người, nhìn như rộng rãi, đầy lòng tha thứ nhưng kỳ thật lại chẳng khác gì những kẻ đào hoa, thấy ai cũng yêu."

"Không ngờ cô còn là một tài nữ." Tả Đăng Phong cười, hắn thực không ngờ Lâm Ngọc Linh lại là người có đầu óc suy nghĩ sâu xa đến vậy.

"Tề môn song hầu trường vi Tả, ký chi hậu vọng phán Đăng Phong." (tạm dịch: Họ Tả vốn lưu truyền từ nước Tề, sau này đều mong chờ vào Đăng Phong) Lâm Ngọc Linh cầm lấy chén rượu chìa về phía Tả Đăng Phong. Cô nói rất đúng lai lịch về họ và tên của Tả Đăng Phong, ngụ ý, họ Tả là dòng họ truyền lại từ nước Tề, quê quán Tả Đăng Phong dù năm đó ở nước Lai, nhưng sau này đã bị Khương Tử Nha của nước Tề chiếm lĩnh, nên có thể nói Tả Đăng Phong là hậu duệ của nước Tề.

"Thiểu sư cô trung phong Lâm tính, ám thao Tâm Ngữ Ngọc Linh lung." Tả Đăng Phong bưng chén rượu lên đụng tới. Chạm cốc xong Tả Đăng Phong không uống rượu, mà hơi ngẩn người, hắn cũng nói đúng xuất xứ họ và tên của Lâm Ngọc Linh. 'Ám thao Tâm Ngữ Ngọc Linh Lung' vốn là một câu cổ ngữ, Ngọc Linh Lung là một loại nhạc khí do ngọc thạch chế thành, những lời này ý nghĩa là 'Nhạc khí do ngọc thạch chế thành, trừ thanh âm bên ngoài, thì bên trong không giấu diếm cái gì cả.' .

"Những người luyện võ tu đạo rất ít người biết rõ mấy chuyện này." Lâm Ngọc Linh đặt chén rượu xuống, mở miệng cảm khái.

"Tôi nhập đạo tu hành chưa tới hai năm, trước đây tôi không phải như thế này." Tả Đăng Phong bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.

"Trước khi nhập đạo anh làm cái gì?" Lâm Ngọc Linh tò mò.

"Uống nhiều rồi, đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai tôi tiễn cô đi." Tả Đăng Phong đặt chén rượu xuống. Hắn không phải loại người thích thổ lộ, càng không muốn thông qua thổ lộ để hiểu biết gần gũi hơn với ai.

"Tôi chỉ nói tiễn anh, chứ đâu có nói tôi định đi." Lâm Ngọc Linh lắc đầu.

Tả Đăng Phong nhíu mày, hắn biết Lâm Ngọc Linh có cảm tình với hắn, thực ra hắn cũng có chút tình cảm với Lâm Ngọc Linh, nhưng đó là bởi vì Lâm Ngọc Linh có gương mặt và dáng người giống hệt người yêu hắn, câu nói vừa rồi của cô rất là thiếu lý trí.

"Truyền thuyết lục âm bất tử, lục dương trường sinh có thể có thật, nhưng anh có từng nghĩ, vợ anh đã mất hơn hai năm, thi thể bây giờ chắc đã mục ra rồi, dù anh có tìm được lục âm, thì hồn phách cô ấy tìm đâu ra thân mà nhập vào?" Lâm Ngọc Linh nhướng mày nhìn Tả Đăng Phong.

Tả Đăng Phong không đáp, vấn đề này hắn đã từng nghĩ tới, nhưng rồi bỏ qua một bên không nghĩ tới nữa, không phải là hắn không muốn nghĩ, mà là không dám nghĩ.

"Tôi ở chỗ này chờ anh, anh tìm được sáu con vật âm, tôi sẽ lấy thân thể mình tặng cho vợ anh." Lâm Ngọc Linh nghiêm mặt.

Tả Đăng Phong mở to hai mắt nhìn cô, những lời này phân lượng quá nặng, hắn không ngờ Lâm Ngọc Linh lại nói như vậy, những lời này không phải là đường đột thông thường, mà phải dùng từ không thể tưởng tượng nổi để hình dung.

"Cô uống nhiều quá rồi, đi ngủ đi." Tả Đăng Phong lắc đầu.

"Mạng của tôi là do anh cứu, trả lại cho anh cũng là hợp tình hợp lý." Lâm Ngọc Linh bắt đầu dọn bàn.

"Điều gì khiến cô quyết định như vậy?" Tả Đăng Phong nhíu mày. Lời nói này của Lâm Ngọc Linh đã vượt ra khỏi phạm trù bình thường, khiến Tả Đăng Phong vô cùng nghi hoặc.

"Tôi thích anh, tôi ghét cô ấy, tôi muốn cho anh biết tôi còn tốt hơn cô ấy." Lâm Ngọc Linh nhìn Tả Đăng Phong chằm chằm.

"Cô thích tôi vì cái gì?" Tả Đăng Phong cười, hắn phát hiện Lâm Ngọc Linh quả thực đã uống quá nhiều, bước chân không còn vững.

"Đạo pháp cao siêu, tình cảm chung thủy, lại có tài văn chương, càng nhìn càng thấy đẹp trai." Lâm Ngọc Linh ngã người lên giường, mắt vẫn nhìn Tả Đăng Phong.

"Người ta dựa vào quần áo mà đẹp, chẳng ai bảo tôi đẹp trai bao giờ." Tả Đăng Phong nhíu mày. Một tháng nay sớm chiều ở chung, cảm tình Lâm Ngọc Linh dành cho hắn càng lúc càng rõ ràng, điều này làm cho Tả Đăng Phong cảm thấy nguy hiểm.

"Cả di vật của người ta mà anh chẳng lúc nào chịu rời ra, chứng tỏ tình cảm của anh rất chung thủy." Mặt Lâm Ngọc Linh ửng hồng.

"Tôi cố ý ăn mặc như vậy là để lấy lòng mọi người, nếu không làm sao có tên Tàn Bào." Tả Đăng Phong vội rút lui.

"Anh còn trẻ như vậy mà tóc bạc hết rồi." Lâm Ngọc Linh chỉ vào tóc Tả Đăng Phong.

"Cô đang đáng thương tôi?" Tả Đăng Phong nhíu mày.

Lâm Ngọc Linh không đáp, nhìn chằm chằm Tả Đăng Phong, nhìn một hồi ánh mắt bắt đầu mê loạn, đến khi Tả Đăng Phong chuẩn bị mở cửa sổ chạy trốn, thì phát hiện cô đã nhắm mắt thở đều, thực đã quá say.

Tả Đăng Phong bất đắc dĩ thu xếp cho cô, dọn dẹp bàn, sắp sẵn lương khô, chuẩn bị hành trang xong rồi để nguyên áo nằm ngủ, chỉ đợi sáng sớm mai nói lời từ biệt với Lâm Ngọc Linh.