Tàn Bào

Chương 167: Đáy sông




Bởi vì trời còn chưa sáng, cho nên khi vào nước Tả Đăng Phong cũng không thấy rõ phương hướng, ngoài những khe rãnh thạch bích ở bên dưới ra, Tả Đăng Phong cũng không nhìn thấy cái gì, chỉ có thể thông qua trực giác để cảm nhận nguy hiểm.

Làm cho Tả Đăng Phong không có nghĩ tới không bao lâu hắn đã tới đáy sông, tuy rằng hắn không biết mình đã lặn bao sâu nhưng hắn cảm giác sẽ không vượt qua 100m. Tới đáy sông cái gì cũng không thấy được, chỉ có thể dựa vào cảm giác xác định được con rắn mối không lồ nằm ở phía Nam cách hắn 2 dặm.

Địa thế đáy sông bằng phẳng, tất cả đều là cát, phía sườn đông có một chút thạch bích, sau mười mấy phút, Tả Đăng Phong mơ hồ thấy được con rắn mối khổng lồ kia đang đào khoét bùn tích từ dưới đáy sông lên.

Thấy rõ vị trí của nó cùng với cử động của nó. Tả Đăng Phong lập tức nổi lên.

- Tình huống thế nào?

Ngọc Phật thấy hắn trở về như trút được gánh nặng, Thập Tam cũng lộ ra vẻ tương tự.

- Đáy sông đều là cát, trầm tích rất cứng rắn, nó đang ở phía Nam đào khoét đất cát.

Tả Đăng Phong nói.

- Phía bên dưới không có kiến trúc gì sao?

Ngọc Phật thao trang bị lặn giúp Tả Đăng Phong.

- Không có.

Tả Đăng Phong lắc đầu, vì quá lạnh cho nên hắn tới đống lửa mà Thiết Hài đốt để sưởi ấm cơ thể, Thiết Hài đưa cho hắn một bình rượu, Tả Đăng Phong cầm lấy rồi uống vài ngụm.

- Anh cho rằng dưới kia xảy ra chuyện gì?

Ngọc Phật đi lại sát bờ sông, hỏi.

- Tôi có cảm giác nó đào như vậy để nước thoát ra, hẳn là có lợi với chúng ta.

Tả Đăng Phong vận chuyển Linh khí để làm khô quần áo.

Ngọc Phật nghe vậy không có tiếp tục truy vấn. Không lâu sau, khi quần áo đã khô Tả Đăng Phong liền nhờ Thiết Hài ra bên ngoài tìm củi đốt để nấu cơm.

- Đem tình huống bên dưới nói lại cho tôi nghe một lần, tôi không nghe rõ.

Ngọc Phật lại nói.

- Phía dưới chỗ này là một vùng thạch bích có hình tròn, tôi cảm giác rằng nó đến đây là bởi vì thứ đó. Đáy sông rất bằng phẳng, tất cả đều là cát, con rắn mối kia đào khoét ở phía Nam. Nơi đó có thể là một chỗ để cho nước chảy ra.

Tả Đăng Phong trả lời.

- Nói tiếp đi.

Ngọc Phật thúc giục.

- Tôi hoài nghi trước đây dưới đáy sông có kiến trúc. Chẳng qua là bị bùn cát che lại, nó đào là muốn để cho nước chảy mang theo đống bùn cát này trôi đi.

Tả Đăng Phong cũng không khẳng định cho lắm.

- Có khả năng này.

Ngọc Phật gật đầu.

- Bùn cát phía dưới khẳng định che dấu cái gì. Đợi cho sau khi nước sông khô chúng ta có thể phát hiện.

Tả Đăng Phong tiếp lời.

- Anh cho rằng có Địa chi ở bên dưới không?

Ngọc Phật hỏi.

- Khả năng này rất lớn dù sao con rắn mối khổng lồ này cũng là do Địa chi diễn sinh ra, bất quá tôi xuống bên đó cũng không cảm giác được sự tồn tại của nó.

Tả Đăng Phong nhíu mày lắc đầu.

Ngọc Phật nghe vậy không có nói cái gì nữa. Bây giờ nghiên cứu thảo luận cũng không có ý nghĩa. Chỉ có kiên nhẫn chờ đợi.

- Tôi trông coi cho, cô nghỉ ngơi một lát đi.

Tả Đăng Phong đi đến bên người Ngọc Phật.

Ngọc Phật nghe vậy khoát tay, bỗng nhiên chỉ vào sông:

- Nó nổi lên kia.

Tả Đăng Phong quay đầu lại thì thấy nó nổi lên, bất quá nó chỉ dừng lại vài giây rồi lại lặn xuống.

- Đừng đứng ở đây, cẩn thận bị nó phát hiện.

Tả Đăng Phong kéo lấy tay Ngọc Phật, hành động này là vô ý, bất quả cảm nhận được sự mềm mại của bàn tay Ngọc Phật, lòng Tả Đăng Phong liền run lên sau đó hắn vội vàng rút tay về.

Trời sáng, sau khi ăn xong điểm tâm. Thiết Hài mang theo Thập Tam đi ra bên ngoài chơi đùa. Tả Đăng Phong và Ngọc Phật vẫn ngồi lại tại chỗ, nói chuyện với nhau.

- Anh đang cười cái gì?

Ngọc Phật hỏi.

- May mắn là gia hỏa không phải là trẻ con nếu không thì chúng ta cũng không lo nổi rồi.

Tả Đăng Phong chỉ vào Thập Tam đang đi theo Thiết Hài.

- Phụ tính sử nhiên. Vô dĩ vi ký.

Ngọc Phật gật đầu nói. Thiết Hài mặc dù là tăng nhân nhưng phụ tính trong lòng vẫn chưa đoạn tuyệt, bởi vì phụ tính và nhân tính có liên hệ với nhau, đây cũng chính là nguyên nhân Thiết Hài thích động vật nhỏ.

- Thật không nghĩ tại sao bọn hắn lại làm hòa thượng?

Tả Đăng Phong bĩu môi cười nói.

- Anh có thích trẻ con không?

Ngọc Phật hỏi.

- Thích, không, không thích, rất là quậy.

Tả Đăng Phong cười cười.

- Anh sửa lại cách ăn nói đi.

Ngọc Phật cười nói. Ngọc Phật biết Tả Đăng Phong là người rất thích trẻ con bất quá hắn không dám thừa nhận mà thôi.

- Không đổi thì làm sao đây.

Tả Đăng Phong cười khổ lắc đầu.

- Sự tình đã qua 3 năm, anh chưa bao giờ nghĩ tới việc bắt đầu mới sao?

Ngọc Phật thở dài hỏi.

- Nếu như 6 Âm đan vẫn không thể cứu sống nàng, tôi sẽ làm lại, đến lúc đó sẽ không có ai nói Tả Đăng Phong tôi là kẻ bạc tình bạc nghĩa.

Tả Đăng Phong bình tĩnh trả lời.

- Oh.

Ngọc Phật lộ vẻ nghi hoặc.

- Nhưng mà trở ngại chính là cửa ải bản thân này. Máu tươi tại cổ nàng phun ra, sau đó là chảy xuôi cuối cùng là tí tách, một màn kia vĩnh viễn tôi không quên được.

Tả Đăng Phong cười nói, trên thực tế là hắn muốn không nhưng hắn không dám bởi vì một khi khóc sẽ giống như đê vỡ không thể dừng lại. Hắn không muốn để Ngọc Phật thấy được một mặt yếu đuối của mình.

- Người bình thường mất đi một nửa máu thì đã không thể bước đi rồi, nàng là một nữ nhân tài ba, dựa vào nghị lực để kiên trì đến phút cuối cùng.

Ngọc Phật nhẹ giọng đáp lại.

- Không nói đến cái này, đến cuối cùng tôi nhất định sẽ cho cô một lời, thời gian là thuốc chữa thương tốt nhất, có một việc sớm hay muộn chúng ta cũng phải quên.

Tả Đăng Phong nhìn Ngọc Phật.

Ngọc Phật nghe vậy, mặt lộ vẻ vui mừng, gật đầu.

Tả Đăng Phong thấy thế mỉm cười đáp lại. Không hề nghi ngờ chút nào, Ngọc Phật đã hiểu lầm ý tứ của hắn, lời của hắn là au này sẽ đem bí quyết trường sinh trong Âm Dương Sinh tử quyết lưu lại cho nàng, mà nửa câu sau là hắn có ám chỉ cái khác, hắn không phải để mình quên Vu Tâm Ngữ, mà là có một ngày Ngọc Phật sẽ quên hắn.

Nói một hồi, Tả Đăng Phong nhắm mắt nghỉ ngơi, bôn ba một đêm cũng đã làm hắn mệt mỏi.

Giữa trưa khi tình dậy, Tả Đăng Phong thấy Ngọc Phật đứng nhìn tình huống bên sông, mà Thiết Hài ở một bên đang niệm kinh cho một con thỏ chết, tuy rằng hắn không ăn thịt, cũng không phải tự tay làm.

- Cậu đến đây.

Thiết Hài thấy Tả Đăng Phong tỉnh lại, đưa con thỏ để Tả Đăng Phong làm.

- Đúng nửa giờ nó sẽ nổi lên để thở.

Ngọc Phật đi đến bên cạnh Tả Đăng Phong.

- Vậy là tốt rồi, điều này nói lên nó thật sự muốn mở giang đạo.

Tả Đăng Phong cầm lấy con thỏ.

- Tôi luôn suy nghĩ, tại sao nó làm như vậy?

Ngọc Phật nhíu mày đặt câu hỏi.

- Nếu nước sông nơi nó đào bị cuốn đi, đến lúc đó toàn bộ bùn cát cũng sẽ bị cuốn đi theo, đáp án liền xuất hiện.

Tả Đăng Phong thuận miệng nói.

Ngọc Phật nghe vậy gật gật đầu

- Dựa theo lời của những thôn dân kia, chậm nhất là khi mặt trời mọc nó sẽ đào xong.

Tả Đăng Phong đưa nội tạng thỏ cho Thập Tam.

- Anh cảm giác dưới này có cái gì?

Ngọc Phật gật đầu rồi hỏi.

- Con rắn mối khổng lồ này là do Địa chi diễn sinh ra, nó làm như vậy tự nhên là có quan hệ với Địa chi, tôi suy đoán dưới này là nơi nhốt Địa chi.

Tả Đăng Phong nói ra suy nghĩ của mình.

Tả Đăng Phong vừa dứt lời, đột nhiên nghe phía Tây truyền đến tiếng nước đổ ầm ầm. 3 người nghe tiếng liền đi lên đỉnh núi, phát hiện thủy đạo bên dưới đã bị con rắn mối khổng lồ kia đào thành một hắc động sâu mấy trăm mét, sâu không thấy đất, toàn bộ nước sông đang chảy vào bên trong hắc động này.

- Thật lớn.

Thiết Hài cảm thán, nước đang chảy đột nhiên lại khô đích thật là hiếm thấy.

- Ông hãy đi xuôi dòng, nhìn xem nước sông chảy ra từ nơi nào, nếu trên đường phát hiện được con rắn mối khổng lồ kia, ông hãy trở về, không cần tìm nữa.

Tả Đăng Phong nói với Thiết Hài. Trên sử sách chưa bao giờ ghi lại tình huống Kim Sa giang khô, cho nên Tả Đăng Phong phán đoán nước sông sẽ chảy vào một chỗ ngầm nào đó rồi chảy vào con sông khác, nói cách khác phía dưới nhất định sẽ có một nơi thoát ra. Hắn để Thiết Hài đi về phía Nam là bởi hắn không thấy con rắn mối khổng lồ kia, kết quả tốt nhất chính là nó không kịp thoát bị nước cuốn đi, còn một kết quả xuất nhất thì bản thân hắn còn phải nghĩ tiếp. Nếu quả thật như thế, Địa chi kia cũng không phải ẩn thân dưới lớp cát này, là là ẩn thân dưới lớp đất trong thủy động.

Bất kể là tình huông nào, để rắn mối mở thủy đạo là một quyết định chính xác.