Tàn Bào

Chương 255: Để Lại Ảnh Chụp




Lúc này Kỷ Toa sợ ngây người, vẫn đang ôm thật chặc Tả Đăng Phong, mà Tả Đăng Phong cũng chú ý xung quanh nên cũng không có đẩy nàng ra.

- Mau thả Thập Tam ra, đừng để nó nghẹn chết.

Thiết Hài đi qua nói.

Tả Đăng Phong nghe vậy đẩy Kỷ Toa ra rồi mở rương gỗ thả Thập Tam ra, sau đó đứng lên đánh giá hoàn cảnh xung quanh. Chỉ thấy bãi tha ma này nằm bên cạnh rừng rậm, xung quanh nấm mồ đều có cỏ dại, trong bụi cỏ dại mơ hồ có thể thấy được không ít ngôi mộ, chỉ thấy những ngôi mộ này có dấu vết bị phá hư.

- Cô không có chuyện gì đó chứ?

Chốc lát sau Tả Đăng Phong thu hồi lại tầm mắt, nhìn Kỷ Toa, giờ phút này chỉ thấy sắc mặt Kỷ Toa trắng bệch, cả người run rẩy.

- Không sao, cảm ơn anh.

Kỷ Toa mờ mịt gật đầu.

Tả Đăng Phong thấy nàng chính là hoảng sợ quá độ cũng không có bị thương, liền đi đến một ngôi mộ bị đào mở mà đánh giá, đây là mọt ngôi mộ hiện đại, chỉ thấy quan tài ở bên trong đã bị người ta đào lên, bên trong chỉ còn lại chăn gối và một số đồ dùng chôn cùng, thi thể đã không còn thấy đâu nữa.

- A di đà Phật, người nào tạo ác nghiệt nặng như vậy?

Giọng nói của Thiết Hài vang lên.

Tả Đăng Phong nghe vậy liền xoay người đi về phía Thiết Hài, phát hiện Thiết Hài đang nhìn một ngôi mộ khác, ngôi mộ này cũng bị đào mở, thi thể thối rữa nằm cách đó không xa, 2 chân của thi thể đã thối rữa, 2 ta của thi thể nằm trong bụi cỏ cách đó 5 bước. Bởi vì mùa nè nên độ ẩm tương đối cao, thi thể đã bắt đầu nảy sinh giòi bọ, cả bãi tha ma tràn ngập tanh tưởi.

- Rốt cuộc là có thù hận sâu như thế nào mới đào những ngôi mộ này lên? A di đà Phật, a di đà Phật.

Thiết Hài không ngừng niệm Phật hiệu.

Tả Đăng Phong nhíu mày đi xung quanh đánh giá, trải qua quan sát thì hắn phát hiện được một hiện tượng kỳ quái. Những thi thể nằm trong những ngôi mộ gần đây đều không thấy, mà những thi thể nằm ở trong những ngôi mộ cách xa đây một chút thì mặc dù thi thể đã rời khỏi mộ nhưng cũng không rời quá xa, còn những ngôi mộ nằm ở đằng xa kia vẫn chưa bị đào mở nhưng mà có điều kỳ quái là những ngôi mộ này có dấu vết bung ra.

Chốc lát sau Tả Đăng Phong thu hồi tầm mắt nhảy lên, từ trên không bắt đầu đánh giá địa hình ở nơi này. Phát hiện chính Đông cách đây 10 dặm có một ngọn núi không cao, mà phía Tây cách đây 10 dặm cũng có một ngọn núi như vậy, ngoài 20 dặm ở cánh Bắc là một ngọn núi mọc đầy cây cối, chính Nam không xa là một dòng sông, loại địa thế này giống như là một chiếc Long Ỷ. Trong phong thủy học thuộc loại Âm Trạch Tuyển Chỉ tốt nhất, bởi vậy có thể thấy được lúc trước bãi tha ma này được thầy phong thủy đến xem qua.

Đáng tiếc là thầy phong thủy này học nghệ không tinh, tuy rằng hiểu dược mặt quay về hướng Nam lưng đưa về hướng Bắc, dựa vào đạo lý Bàng Thủy, nhưng lại không để ý đến hướng đi của dòng sông. Phong thủy tốt nhất chính là mặt sau phải có núi, phía trước phải có sông nhưng con sông này lại chảy từ Tây sang Đông, phía Tây của TQ là ngọn núi Côn Lôn được gọi là Long Mạch chi tổ, Long khí từ Tây sang Đông theo con sông lan tràn, thuận long khí là may mắn, phản xung long khí là hung địa. Nhìn qua thì bãi tha ma này có phong thủy không tệ nhưng trên thực tế lại là một nơi đại hung, nơi đại hung có Âm khí rất nặng, thi thể chôn ở chỗ này không dễ dàng thối rữa, rất dễ dàng nảy sinh cương thi, yêu vật.

- Ta biết chuyện gì xảy ra ở đây, đi thôi, rời khỏi nơi này.

Sau khi đáp xuống đất, Tả Đăng Phong mở miệng nói với 2 người.

- Xảy ra chuyện gì?

Thiết Hài nghi ngờ hỏi.

- Những ngôi mộ này không phải bị người ta đào mở mà là bị thi thể ở bên trong đẩy ra, những thi thể hoàn chỉnh đã rởi khỏi đây. Tuy rằng những thi thể thối rữa đã bò từ bên trong ra nhưng bởi vì tứ chi thối rữa nên không có khả năng mở được, niên đại đã quá xa, ngũ tạng da thịt thúi hư, không đủ sức để từ dưới đất chui lên.

Tả Đăng Phong giải thích.

- A di đà Phật, đất nước sắp diệt vong, tất có yêu nghiệt.

Thiết Hài lộ vẻ từ bi.

- Yêu cái gì mà yêu những thi thể trong này đều là bị người trong Đạo môn dùng Đạo thuật từ trong phần mộ dẫn đến.

Tả Đăng Phong xua tay.

- Người nào làm?

Thiết Hài tò mò.

- Không biết.

Đăng Phong lắc đầu nói, vừa đến Hồ Nam liền phát hiện chuyện như vậy, đều không phải là điềm lành.

- Mau rời khỏi đây.

Kỷ Toa đi đến trước mặt Tả Đăng Phong rồi nói.

- Cô chuẩn bị đi đâu?

Tả Đăng Phong hỏi.

- Trường Sa.

Kỷ Toa mở miệng trả lời.

- Lúc nãy bọn hắn ở trên máy bay động thủ rõ ràng là muốn chôn cùng với cô, cô còn muốn bán mạng cho bọn chúng sao?

Tả Đăng Phong nhíu mày mở miệng.

- Tôi biết rồi, ta rời khỏi nơi này trước đi.

Kỷ Toa lắc đầu.

Tả Đăng Phong nghe vậy ôm lấy Kỷ Toa rồi lăng không đi về phía Nam, Thập Tam và Thiết Hài đi bên cạnh.

Đi về phía Nam hơn 30 dặm, đã phát hiện thành trấn, 3 người hạ xuống ở ngoài thành rồi đi bộ vào.

- Chúng ta phải chia tay, nơi này có quân đội Quốc Dân Đảng, cô an toàn rồi.

Tả Đăng Phong chào tạm biệt Kỷ Toa, lúc này khoảng 5h chiều, 3 người nghỉ chân trong một quán trà.

- Anh muốn đi đâu?

Kỷ Toa hỏi.

- Tôi muốn đi phía Tây, Trường Sa ở Đông Nam.

Tả Đăng Phong cũng không nói chỗ cụ thể.

- Sau này tôi còn có thể nhìn tháy anh không?

Kỷ Toa thấp giọng hỏi. Trước đó nàng đối với Tả Đăng Phong chính là xuất phát từ lợi dụng nhưng hiện tại nàng không nghĩ đến vấn đề này bởi vì Tả Đăng Phong là ân nhân cứu mạng của nàng.

Thiết Hài ngồi bên cạnh uống trà, nghe 2 người nói đến chuyện nam nữ thì vội vàng cầm lấy chén trà rồi chạy ra ngoài.

- Bình thường là không thể.

Tả Đăng Phong cười cười.

- Tôi có một thỉnh cầu, anh nhất định phải đáp ứng.

Kỷ Toa lộ ra vẻ khẩn cầu.

- Cái gì?

Tả Đăng Phong nhíu mày.

- Tôi muốn chụp chung với anh một tấm ảnh.

Kỷ Toa chỉ vào quán chụp ảnh phía bên đường.

- Tuổi cô không còn nhỏ, tìm người gả đi, không thể cả đời làm đặc vụ được.

Tả Đăng Phong chuyển đề tài, trong lòng hắn không muốn chụp ảnh chung với Kỷ Toa. Bởi vì vì Vu Tâm Ngữ cũng không có lưu lại ảnh chụp, Vu Tâm Ngữ không có, hắn sẽ không để cho nữ nhân khác có.

- Tôi nghe lời anh, bất quá anh phải đáp ứng chụp cùng tôi một tấm ảnh, tôi sẽ nhớ kỹ anh.

Kỷ Toa gần như là cầu xin.

- Tôi chưa từng chụp với ai, cô cũng không phải ngoại lệ.

Tả Đăng Phong cười cười, đứng lên cõng lấy rương gỗ, Thiết Hài thấy thế cũng từ bên cạnh đến gần.

- Đợi tôi.

Kỷ Toa đưa hộp ngọc cho Tả Đăng Phong rồi chạy nhanh vào tiệm chụp ảnh bên đường.

Tả Đăng Phong rất rõ ràng Kỷ Toa đem hộp ngọc đưa cho hắn là vì tạm thời lưu hắn lại, nhưng mà hắn cũng không có thể bỏ lại hộp ngọc, chỉ có thể đứng ở quán trà mà chờ, chốc lát sau, Kỷ Toa dắt một thanh niên trẻ tuổi cầm máy ảnh đi ra, sau đó nàng chạy đến bên người Tả Đăng Phong rồi hô “ Chụp đi”, người kia liền chụp lại.

- Đừng làm rộn, thời gian của không đang gấp, tôi đi đây.

Tả Đăng Phong đưa hộp ngọc lại cho Kỷ Toa, rồi vẫy vẫy tay với Thiết Hài, 2 người nhanh chóng xuyên qua ngã tư đường, biến mất ở đầu đường.

Sau khi 2 người rời khỏi, Kỷ Toa đi tới lấy ảnh chụp. Trong hình một nam nhân trẻ tuổi với vẻ mặt bất cần, trên lưng có đeo một cái rương gỗ đứng bên cạnh quán trà, một nữ nhân xinh đẹp mặc quân trang đứng bên trái hắn, còn có một con mèo lớn, phía sau là một lão tăng nhân.

Sau khi cầm lấy ảnh chụp, Kỷ Toa khóc, người trẻ tuổi trong tấm ảnh này thừa nhân một áp lực rất lớn, nhíu mày nói lên hắn rất kiên trì cùng khăng khăng một mực, rương gỗ trên vai nói lên hắn ở bên ngoài không có một chỗ cố định. Con mèo kia là người nhà của hắn còn hòa thượng điên kia là bạn của hắn, tất cả những điều này làm Kỷ Toa bi thương, nàng hối hận về những chuyện mà mình làm trước đây, những chuyện đó đã khiến nàng mất đi tư cách an ủi người nam nhân trẻ tuổi vừa đáng thương vừa đáng kính này.

Nhưng mà cuối cùng Kỷ Toa cười rồi rời khỏi đây, may mắn là nàng đã có tấm ảnh chụp cùng với Tả Đăng Phong. Bởi vì trước Tả Đăng Phong chưa bao giờ chụp ảnh, tấm ảnh trong tay nàng là duy nhất, thậm chí nàng còn muốn cảm ơn 2 tên phi công kia, nàng rất rõ ràng nếu không xảy ra tai nạn kia thì Tả Đăng Phong sẽ không ôm láy nàng, nếu không có tai nạn kia thì nàng cũng không minh bạch một điều rằng nang chỉ là một con cờ trong tay quân đội, lúc nào bọn họ cũng có thể vứt bỏ nàng.

Kỷ Toa cũng không có đi Trường Sa, nàng đi về phía Bắc bởi vì nàng là người phướng Bắc.

Tả Đăng Phong cùng Thiết Hài đi về phía Tây hơn 100 dặm thì gặp một đạo sĩ, người này là đạo sĩ của Chính Nhất, bởi vậy Tả Đăng Phong ngăn hắn lại.

- Ngươi có biết chuyện của Trương Hoằng Chính cùng Đỗ Thu Đình không?

- Ngươi là ai?

Người đạo sĩ kia tuổi cũng không lớn, Tả Đăng Phong hỏi không lễ phép, hắn trả lời cũng không lễ phép.

- Tàn Bào Tả Đăng Phong.

Tả Đăng Phong báo tên ra.

Lời này vừa ra, tên đạo sĩ kia liền mở to 2 mắt nhìn, toàn thân bắt đầu run rẩy, 2 hàm răng đập vào nhau.

Một màn này làm cho Tả Đăng Phong cảm thấy là lạ, nếu tên đạo sĩ này lúc trước biết danh tiếng của hắn, thì nên biết rương gỗ sau lưng của hắn cùng Thập Tam là dấu hiệu chứng minh thân phận của Tả Đăng Phong. Nhưng dựa vào biểu hiện của đối phương, biểu hiện xem ra hắn không biết điều này, hắn là thật không biết hay giả vờ làm như không biết đây?

- Trương Thiên Sư cùng Đỗ Thu Đình đã đi Thần Châu phái.

Đạo sĩ kia mở miệng.

- Chuyện xảy ra khi nào?

Tả Đăng Phong nhíu mày đặt câu hỏi?

- Tôi không rõ lắm.

Đạo sĩ lắc đầu liên tục.

Tả Đăng Phong nghe vậy khoát tay áo, đạo sĩ nhanh chóng chạy đi.

Tả Đăng Phong lập tức mang Thập Tam đi về phía Tây, Thiết Hài theo sau.

Lướt không được bao xa, Tả Đăng Phong dừng lại bên rừng tùng, nương theo những cây đại thu, quay đầu lại nhìn tên đạo sĩ kia.

- Vì sao không đi?

Thiết Hài nghi ngờ.

- Ông không cảm thấy tên đạo sĩ kia sợ ta sao?

Tả Đăng Phong nhíu mày mở miệng.

- Ngươi tạo nhiều sát nghiệt như vậy, ai không sợ ngươi?

Thiết Hài bĩu môi.

- Người này có chút tu vi, cho dù sợ cũng không phải sợ thành bộ dạng như thế, hắn diễn trò có chút thái quá.

Tả Đăng Phong lắc đầu.

- Diễn cái gì?

Thiết Hài không hiểu.

- Ông và Thập Tam đứng đây đợi ta, ta đi xem tên đạo sĩ kia vào thành làm cái gì?

Tả Đăng Phong thả rương gỗ xuống rồi lướt đi theo sau tên đạo sĩ kia.