Tàn Bào

Chương 264: Xương Trắng Dưới Hoa




"Trong một cổ mộ cách đây hơn trăm dặm về phía tây." Hồ ly nhìn thoáng qua thẻ tre trong tay Tả Đăng Phong, chỉ tay về hướng tây.

"Dẫn tôitới đó." Tả Đăng Phong đứng dậy.

Hồ ly thấy Tả Đăng Phong thần sắc nghiêm túc, tim lại đập thon thót, nơm nớp theo hắn ra cửa.

"Không cần tiễn, trở về đi." Thiết Hài thấy hai người ra khỏi phòng, lập tức khoát tay với hồ ly.

Tả Đăng Phong một tay bắt lấy Thập Tam, tay kia túm lấy hồ ly, đạp lên không, bay về phía tây.

"Cậu mang nó theo làm gì?" Thiết Hài đuổi theo, nhìn hồ ly đang hoảng sợ.

"Tìm một ngôi cổ mộ." Tả Đăng Phong thuận miệng trả lời, hắn là đang dùng tay trái để nắm hồ ly, Thập Tam đã ngồi trên vai phải hắn.

"A, lại đào mộ hả?" Thiết Hài giật mình.

"Cái gì gọi là lại, làm như tôi đào nhiều lần rồi vậy." Tả Đăng Phong nhíu mày, bó thẻ tre kia chắc chắn là do Vu Thanh Trúc tự tay viết, Vu Thanh Trúc là sư phụ Vu Tâm Ngữ, trên người bà có rất nhiều điểm đáng ngờ, theo lời Vu Tâm Ngữ khi còn sống kể lại, người sư phụ này không cần ăn uống. Bà ta là loại người gì mà không cần ăn uống, mười năm trước tại sao phải để lại Vu Tâm Ngữ còn bé nhỏ ra đi không từ giã, những chuyện này vẫn luôn là một sự mù mờ với Tả Đăng Phong, giờ đã có manh mối đương nhiên hắn sẽ không bỏ qua.

Hồ ly tuy có thể biến thành hình người nhưng lại chưa độ quá Thiên kiếp, nên không thể Ngự Khí lăng không, nên Tả Đăng Phong đành phải nắm lấy nó, để nó chỉ đường. Lộ trình trăm dặm chỉ mất thời gian uống một tách trà, hai người hạ xuống một lòng chảo nằm giữa bốn ngọn núi.

Gọi là lòng chảo nhưng không phải lòng chảo theo nghĩa rộng, vì nó không phải địa thế vây hãm, mà chỉ là vì so với những ngọn núi chung quan, thì nó thấp hơn, và bằng phẳng, từ nam tới bắc dài khoảng mười dặm, những chỗ thu hẹp thì khoảng năm sáu dặm, khắp nơi hoa nghênh xuân nở, cùng với những bụi cỏ quấn quýt với nhau, phủ khắp khu vực.

Hoa nghênh xuân ở đâu trong nước cũng có thể nhìn thấy, có một số người còn trồng nó trên phần mộ của người thân, vì khi nó lớn, sẽ giống như một cái ô che phủ lấy mộ phần, bảo vệ mộ phần không bị mưa ướt, hơn nữa khi nó nở hoa lại rất thơm, mang lại may mắn.

"A Di Đà Phật, lão nạp ở ngoài chờ ngươi." Thiết Hài vừa mới hạ xuống đã lập tức chạy mất, vì ở đây mùi hương hôi nách rất nặng, không cần nghĩ cũng biết bên dưới những bụi nghênh xuân hoa là rất nhiều hồ ly, hồ ly trong giới đương nhiên có rất nhiều thiên địch, cọp báo, sài lang, ngay cả gấu cũng thích ăn thịt chúng, nơi này nghênh xuân hoa mọc rậm rạp, rất thích hợp để bảo vệ cho chúng.

"Đại sư, đi sang phía đông." Tả Đăng Phong buông hồ ly nói với Thiết Hài , vì Thiết Hài đang chạy sang ngọn núi phía tây.

Thiết Hài nghe vậy quay đầu chuyển sang hướng đông, Tả Đăng Phong lại vỗ Thập Tam, chỉ chỉ cái cây to cách đó không xa, Thập Tam hiểu ý, chạy lên trên đó.

"Đi báo cho đồng bọn, trong vòng nửa canh giờ phải rời đi hết, nếu không chết cháy thì đừng trách." Tả Đăng Phong nói với hồ ly.

Hồ ly lập tức nghe lời, hiện ra nguyên hình chui vào bụi hoa, Tả Đăng Phong nghiêng người lướt lên cây đại thụ để thông khí, mùi hôi nách ở đây nặng quá, nhưng Tả Đăng Phong không chạy theo Thiết Hài đi né, hắn còn phải ở lại đây chờ hồ ly.

Tả Đăng Phong ngồi trên chạc cây đánh giá xung quanh, tập trung suy nghĩ. Nơi này ở phía tây bắc Hồ Nam, cách Sơn Đông Thanh Thủy quan gần bốn nghìn dặm, sao thẻ tre của Vu Thanh Trúc viết lại xuất hiện ở đây.

Thêm nữa, tuy thẻ tre này có hình thức màu sắc giống hệt thẻ tre ở Thanh Thủy quan, nhưng nó còn xưa cũ hơn rất nhiều, đã có dấu hiệu bị xốp hóa, cong cong vẹo vẹo, tuy hắn không đoán ra được niên đại của nó, nhưng đại khái ít nhất cũng phải hơn một ngàn năm lịch sử, chẳng lẽ Vu Thanh Trúc sống hơn một ngàn tuổi?

Điểm nào cũng không phù hợp lẽ thường, trong lòng Tả Đăng Phong càng thêm thắc mắc, nhưng hắn cũng không sốt ruột, vì chỉ cần tìm ra cổ mộ chứa thẻ tre này, là sẽ biết đáp án.

Ngoài nghi hoặc, Tả Đăng Phong còn cảm thấy ấm áp, Vu Thanh Trúc là sư phụ Vu Tâm Ngữ, chỉ cần có quan hệ tới Vu Tâm Ngữ là hắn đều có cảm giác thân thiết, đúng tiêu chuẩn yêu ai yêu cả đường đi.

Những bụi hoa bên dưới xao động, người có tiếng người thú có tiếng thú, hồ ly lông vàng đã buông lời cảnh cáo, đám hồ ly lập tức dọn nhà.

Hồ ly ở đây đều là cáo vàng bình thường, thân hình không to, giống hồ ly mùa xuân đẻ con, mùa hè chăm con nhỏ, nên một đám hồ ly cả đực lẫn cái ngậm theo một đám hồ ly nhỏ chạy ra. Hồ ly sinh sản nhiều, một lần cả bảy tám đứa, hai con bố mẹ phải ngậm chạy tới chạy lui nhiều lần mới hết, Tả Đăng Phong thấy vậy càng không sốt ruột, mà chờ hồ ly đi hết sạch, mới đeo bao tay Thuần Dương bắt đầu phóng lửa.

Bị lửa đốt, mùi hôi nách càng thêm gay mũi, Tả Đăng Phong phải lùi cả trăm trượng để né mùi, sau nửa giờ, hắn mới dùng Huyền Âm chân khí dập lửa. Hắn chưa bao giờ lấy Huyền Âm chân khí đi dập lửa, đây mới là lần đầu tiên, nhưng hiệu quả rất tốt, không có sư phụ, tiền bối hướng dẫn hay trợ giúp, cái nào hắn cũng phải tự mình tìm tòi từ chút một, nhưng đến giờ kỹ thuật đạt được phải nói là rất tốt.

Hoa cỏ bị đốt trụi, lộ ra một mảnh đất trống, trên đất trống có rất nhiều hố, là cửa động ra vào của hồ ly, nhưng không có một ngôi mộ hay mộ bia nào.

"Chân nhân xin chờ một chút, dung thiếp thân đi tìm." Hồ ly xoay người định đi.

"Chờ một chút, không cần vội." Tả Đăng Phong kéo nó lại.

Hồ ly không hiểu, nghi hoặc nhìn hắn, nhưng Tả Đăng Phong chỉ đưa mắt nhìn chung quanh, không nói.

Nửa canh giờ sau, đất trống không còn tàn khói bay lên nữa, Tả Đăng Phong mới ra hiệu cho hồ ly đi trước dẫn đường, lửa cháy vừa xong, trên tro sẽ còn lại đốm tàn, hồ ly không đi giày, Tả Đăng Phong sợ nó bị phỏng chân. Tuy hắn giết người vô số, nhưng không bao giờ ức hiếp kẻ lương thiện.

Hồ ly đi trước, Tả Đăng Phong đi sau, Thiết Hài không tới, vừa nghe nói muốn đào mộ là ông bỏ chạy rõ xa.

Lửa đã đốt trụi những vật che đậy, trên mặt đất xuất hiện một ít thi cốt rải rác, xương đều đạ bị xốp giòn, vừa chạm vào là vỡ vụn. Vì mới đốt lửa Tả Đăng Phong cũng không biết chúng giòn tới vậy là do bị nắng gió chà đạp quá nhiều năm hay do lửa thiêu, nhưng khả năng đầu rõ ràng nhiều hơn, vì ở đây có xương nhưng không có mộ, chứng tỏ mộ qua quá nhiều năm đã bị đất bụi san bằng.

Khu vực xương rải rác rất rộng, đa số là xương đùi và xương đầu, vì xương hai chỗ này cứng nhất, thời gian bảo tồn được lâu hơn, và theo số lượng xương ở đây, thì nơi này đã mai táng rất nhiều người.

Xương cốt vung vãi thế này thì chỉ có một khả năng, chính là do hồ ly đào ra. Hồ ly là động vật ăn tạp, tuy chúng không ăn xác chết nhưng lại có một sở thích kỳ quái, là khoái ăn giòi bọ trên xác chết.

Không có vật tham chiếu, muốn tìm lại cổ mộ rất khó khăn, hồ ly đi được một quãng thì hiện ra nguyên hình, mỗi huyệt động nào chui lọt nó đều chui vào, có khi chui vào chỗ này lại chui ra ở chỗ khác, chứng tỏ huyệt động bên dưới mặt đất đã bị hồ ly đào thông, nên làm thất lạc thêm manh mối. Tuy nhiên, bầy hồ ly này ở đây đã lâu, chính vì vậy, khả năng mộ phần ở đây bị người đào trộm là cực nhỏ.

Chỉ cần con người không tới, manh mối sẽ vẫn còn, vì hồ ly không hứng thú với những thứ được chôn theo thi thể.

Cuối cùng, hồ ly lông vàng cũng tìm ra cổ mộ, run thân trở lại hình người, chỉ vào một chỗ: “Chính là chỗ này."

"Có biết đây là mộ triều đại nào không?” Tả Đăng Phong ném quần áo cho nó.

"Thiếp thân không biết." Hồ ly mặc quần áo trả lời, trong đầu nó không hề có khái niệm cái gì là triều đại.

"Có biết trong đó mai táng ai không?" Tả Đăng Phong lại hỏi.

"Thiếp thân không biết." Hồ ly lại lắc đầu.

Tả Đăng Phong không hỏi nữa, hắn đang nghĩ có nên đào mở cái mộ này hay không. Vấn đề là không biết cổ mộ này có liên quan gì tới Vu Thanh Trúc hay không, nếu người được chôn là Vu Thanh Trúc hoặc bạn của bà, thì đào phần móc mộ là đại bất kính.

"Lấy đi thẻ tre từ hồi nào?" Tả Đăng Phong quay sang nhìn hồ ly.

"Tuế nguyệt quá lâu, ký không nhớ rõ, ít nhất có trăm năm." Hồ ly đáp.

"Quần áo phơi trong sân, và đang mặc trên người, là lấy từ đây phải không?" Tả Đăng Phong lại hỏi, trang phục hồ ly đang mặc có đặc điểm của thời Minh Thanh, nên Tả Đăng Phong mới hỏi vậy.

"Không phải, cách đây chừng bốn trăm dặm có mộ người, quần áo này là lấy từ mộ đó, chỉ có thẻ tre là lấy ở trong mộ này." Hồ ly trả lời.

Tả Đăng Phong nhíu mày, trong ba bó thẻ tre có một bó là phương thuốc Vu Thanh Trúc lưu lại, hai cái còn lại đều dùng loại chữ tiểu triện, chữ tiểu triện là văn tự mới xuất hiện thời Tần triều, sau này mới bị tiếng Hán thay thế, như vậy những thẻ tre này là được viết từ thời Tần Hán, hơn nữa nội dung trong hai bó thẻ trúc đều là ca ngợi hai thầy trò đã từ vì nhân dân cầu phúc như thế nào, trị bệnh cho mọi người như thế nào, hàng phục yêu ma như thế nào, ca ngợi cứ như thần thánh, nhưng Tả Đăng Phong không tin, vì người Trung Quốc có thói quen khoác lác từ xưa tới giờ, không phải hiện tại mới có.

"Ở khu này có bao nhiêu phần mộ?" Tả Đăng Phong khoát tay một vòng.

"Đông tây mỗi bên có một hàng năm cái, nam bắc tổng cộng có sáu hàng và ba cái lẻ, tổng cộng ba mươi ba cái." Hồ ly nghĩ nghĩ rồi trả lời.

"Làm phiền vẽ vị trí ra giùm." Tả Đăng Phong nói với hồ ly, nó gật đầu rời đi, bắt đầu từ hướng tây bắc, xác định vị trí từng ngôi mộ.

Tả Đăng Phong cúi đầu khu vực đã mất hết mộ dưới chân, rồi cất bước đi sang hướng tây bắc, hắn đã quyết định đào phần móc mộ, hơn nữa còn phải đào lên hết, triệt để tìm cho ra thân phận của Vu Thanh Trúc.