Tàn Bào

Chương 274: Lại thấy ánh mặt trời




"Đại sư, ông đang nguyền rủa tôi hả?" Tả Đăng Phong cười.

"Không, không, cậu nhìn chỗ cậu nằm đi, khô ráo đúng không, đều là lão nạp dùng cái bao tay này dẹp hết ẩm ướt cho cậu." Thiết Hài lắc đầu .

Tả Đăng Phong quay sang nhìn quanh, trong động quả nhiên cực kỳ khô ráo, đủ thấy mấy hôm nay Thiết Hài quả thực bận rộn với bao tay Thuần Dương.

"Đại sư, thất phu vô tội hoài bích có tội, ông đừng bao giờ khoe trước mặt người khác." Tả Đăng Phong dặn, chuyện Tất Phùng Xuân làm tới giờ hắn vẫn còn sợ hãi, Thuần Dương, Huyền Âm hai cái bao tay có khả năng tăng cao hiệu năng công kích, ai biết mà không đỏ mắt.

"A Di Đà Phật." Thiết Hài liên tục gật đầu.

Tả Đăng Phong vẫn không yên lòng, vốn định dặn thêm vài câu nhưng nghĩ nghĩ lại thôi, một là Thiết Hài tuổi có thể làm ông nội hắn, nói quá nhiều sợ ông mất mặt mũi, hai là Thiết Hài sau này chắc chắn lúc nào cũng ở cùng với hắn, hắn sẽ không để ông xảy ra chuyện gì.

Pháp môn Tả Đăng Phong tu luyện là luyện huyết hóa khí, nên mất máu làm hắn rất mệt, được một lúc lại ngủ.

Mấy ngày sau đó, hai người luôn ở trong động, người tu hành khi bị thương tốc độ khôi phục nhanh hơn người bình thường một ít, dược hiệu nhân sâm hoang thực là mạnh, Tả Đăng Phong bắt quyết tụ tập đầy đủ linh khí liền vận chuyển linh khí làm tiêu tan huyết ứ trong phổi, cô đọng linh khí khôi phục tu vi.

Lúc Tả Đăng Phong có thể đứng dậy đi, Thiết Hài vội nghĩ muốn đi ra ngoài, Tả Đăng Phong thấy đồ ăn vẫn còn nên không đồng ý cho Thiết Hài ra ngoài, vì hắn sợ đối phương vẫn còn ở quanh đây, nhất định phải chờ vết thương hoàn toàn hồi phục mới có thể ra đi.

"Cậu khỏe lên nhiều rồi mà, cho tôi ra ngoài đi, Lão Đại hai ngày nay không ăn cái gì rồi." Thiết Hài thuyết phục Tả Đăng Phong.

"Nó hai năm không ăn cái gì cũng đâu có đói chết." Tả Đăng Phong lắc đầu , địa chi có thể thời gian dài không cần ăn uống, nhưng nếu mỗi ngày cho ăn, chúng cũng vẫn ăn được.

Thiết Hài thấy Tả Đăng Phong ngữ khí kiên định, thì không nói gì nữa, vừa mới cầm bao tay Thuần Dương của người ta mà đối địch với người ta thì không tốt lắm.

Tả Đăng Phong nhìn tờ giấy trong tay, hắn không thể lãng phí thời gian, vừa vặn thừa dịp dưỡng thương tu chỉnh Tử Dương quan pháp thuật, hơn tu vi nữa hắn không định ra ngoài vì sợ gặp lại Viên Phi Thiên Đại, nữ ninja này có điên phong, thực lực không kém hắn bao nhiêu, không khôi phục tới trạng thái tốt nhất rất khó đánh bại cô.

Thiết Hài nhìn thấy vách đá là sợ, ông sợ diện bích, sợ cái không gian bít kín này, để giải sầu, bèn dẫn Lão Đại trong mê cung hang động đi loạn khắp nơi, nhưng lần nào cũng dẫn theo Lão Đại, nếu lạc đường, Lão Đại sẽ dẫn ông quay về, nhưng sau mấy lần lạc đường Thiết Hài không đi nữa, ngồi xếp bằng niệm kinh.

Tử Dương quan Ngự Khí quyết và quan khí thuật vô cùng tinh diệu, muốn tu chỉnh phải hoàn toàn tập trung vào nó, xung quanh phải cực kỳ yên tĩnh, nên tiếng Thiết Hài tụng kinh làm Tả Đăng Phong rất đau đầu, nhưng trong sơn động chỉ có khu vực này là khô ráo, Tả Đăng Phong không thể đưa đuổi ông đi chỗ khác, nên đành phải thôi, nhàn hạ rồi lại chuyển sang suy nghĩ chuyện khác, là tại sao Quốc Dân đảng lại dung túng Viên Phi Thiên Đại chạy tới khu vực của mình giương oai, nhưng vấn đề này rất khó nghĩ ra đáp án, vì manh mối quá ít.

Chán quá, Tả Đăng Phong bắt đầu quan sát sơn động, vì sau này còn phải đi tìm âm chúc thổ ngưu, nghiên cứu sơn động cũng không phải chuyện xấu.

Động rộng rãi là do nước ngầm thường xuyên cọ rửa mà hình thành, địa hình rất kỳ lạ, dưới nền là chồng chất măng đá, trên nóc treo đầy măng nhũ, màu xám trắng, kích thước lối đi thì rộng hẹp bất định, dưới chân rất trơn ướt, trong động tối đen không ánh sáng, nếu không có năng lực nhìn vật trong đêm, thì muốn đi lại trong này là không thể.

Trong động thỉnh thoảng có đầm nước xuất hiện, trong đầm nước cũng có chút cá nhỏ kỳ quái, đám cá này mắt đã thoái hóa, toàn thân trắng bệch, ngoài ra trong động còn có bò cạp và ít rắn, có chỗ có một ít dơi, ban đêm chúng ở trong động, ban ngày bay ra ngoài kiếm ăn.

Tả Đăng Phong dừng lại trước một cái ao nước rộng chừng ba trượng, vì phía trước không còn đường.

Một lát sau, Tả Đăng Phong thở dài, ao nước này có một mặt hơi nghiêng, hẳn là còn có thông đạo, nếu muốn đi sang bên đó thì phải lặn xuống nước, đây là tình huống hắn không thích nhất, vì hắn không biết phải nín thở bao lâu mới tới bờ bên kia.

Ngoài ra còn một vấn đề làm hắn sầu, là trong đầm nước này có người cá, tốc độ di chuyển cực nhanh. Người cá dài không quá ba tấc, đầu không to lắm, nhưng ai cũng biết chúng là động vật săn mồi trong nước cao cấp nhất, trời mới biết hoàn cảnh bít kín sẽ tạo ra loại động vật biến thái gì.

Tình huống nơi này nghiêm trọng hơn thành cổ của kim kê, vì sự ngăn cách không phải là tuyệt đối, thời gian trôi qua, khiến động vật trong động và động vật bên ngoài trở nên khác hẳn nhau, đám quái vật trong thành cổ Lô quốc còn có bảy phần giống người, còn trong động này mà có động vật , chỉ sợ một phần giống người cũng không.

Tả Đăng Phong thở dài, biện pháp hay nhất là đuổi Lão Đại đầu trọc đi, rồi xộc thẳng xuống dưới đất tìm kiếm, nhưng cách này không làm được, vì hắn không dám chọc đầu trọc, không phải hắn sợ quân đội, mà là sợ chọc vào đầu trọc sẽ làm mất luôn số tuổi thọ ít ỏi còn lại của mình.

Hơn nữa nơi này là tổng bộ Quốc Dân đảng, đa phần quân đội, đều vô pháp mô thiên. Ai cũng muốn giữ mặt mũi, nếu ở Thiểm Tây đào mộ Quốc Dân đảng có thể giả câm vờ điếc, nhưng nếu chạy tới Trùng Khánh, chỗ phủ Tổng Thống đào mộ, chính là đi tiểu trên đầu, Quốc Dân đảng nhiều máy bay đại pháo, lấy đại một cái hắn cũng ăn không tiêu.

"Ha ha, cậu mà cũng bị lạc đường." tiếng cười của Thiết Hài cắt ngang suy nghĩ của Tả Đăng Phong, hắn ngẩng đầu mới nhận ra đã quay trở về chỗ hai đặt chân.

Tả Đăng Phong hơi ngạc nhiên, dừng lại một lát mới hiểu được Thiết Hài là có ý gì, trước đó mỗi lần Thiết Hài ra ngoài đều là nhờ Lão Đại dẫn về, lần này Thập Tam chạy trước Tả Đăng Phong , Thiết Hài tưởng hắn bị lạc, Thập Tam dẫn đường cho hắn, nên mới có câu nói vừa rồi.

"Thu dọn đồ, chúng ta ra ngoài." Tả Đăng Phong chẳng cần giải thích, hắn cùng hòa thượng điên biết nhau ba năm, lúc đầu mang theo Thiết Hài là vì muốn mượn tu vi của ông, nhưng qua chuyện Ngũ Đài Sơn và chuyện lần này, Tả Đăng Phong đã thay đổi quan điểm, hắn đã coi Thiết Hài trở thành bạn, đối với một người bạn điên, Tả Đăng Phong luôn luôn tha thứ.

Thiết Hài lập tức cõng thùng gỗ lên, ông đã sớm muốn đi ra ngoài.

"Đại sư, đám ninja áo tím có thể biến thành bộ dáng người khác, cả quần áo cũng thay đổi được, ông phải cẩn thận." Tả Đăng Phong dặn.

"Làm sao nhận ra được?" Thiết Hài nhíu mày , nhẫn thuật ninja và võ học Trung Quốc khác nhau, nữ ninja biến hóa hình thể không phải giống như Chướng Nhãn Pháp, cô ta như thế nào làm được, hai người không hiểu.

"Cô ta không thể thay đổi thanh âm, từ nay khi gặp nhau, chúng ta phải nói một câu gì đó trước." Tả Đăng Phong đáp.

Thiết Hài gật đầu, mang theo Lão Đại đi ra ngoài.

Tả Đăng Phong và Thập Tam đi theo sau, nhìn Thiết Hài và Lão Đại, Tả Đăng Phong không khỏi lắc đầu cười khổ, trước giờ hắn luôn nghĩ Lão Đại là phế vật, nhưng bây giờ hắn đã nghĩ khác, nếu quả thật phải đi vào động, gặp phải ao nước thì chỉ còn cách dựa vào con chuột này đi xuống dưới dò đường, hơn nữa Lão Đại ở dưới nước rất uy mãnh, lần này đi tiên phong không phải nó thì còn ai.

"Vết thương của cậu sao rồi?" Thiết Hài vừa đi vừa hỏi.

"Linh khí đã khôi phục hoàn toàn, vết thương đã lành bảy tám phần." Tả Đăng Phong đáp.

"Lành nhanh như vậy?" Thiết Hài hơi khó hiểu, người thường nếu bị dao đâm ít nhất phải mất một tháng mới có thể phục hồi như cũ, người tu hành đương nhiên nhanh hơn một chút, nhưng không nhanh được nhiều như vậy.

Tả Đăng Phong thở dài gật đầu, chuyện gì cũng vậy, chỉ cần chịu động cân não thì sẽ đều có thu hoạch, lúc dưỡng thương hắn đã đem dương khí còn dư trong người chuyển tới vết thương, dương khí tạo nên nhiệt độ cao, làm miệng vết thương khép lại nhanh hơn, cũng may giờ đang là mùa hè, chứ nếu là mùa đông thì hắn cũng phải mất một tháng.

"Hồi phục nhanh như vậy, còn thở dài cái gì!" Thiết Hài nghiêng người tránh một nhũ thạch, mông ông bị dính một phi tiêu, tới giờ vẫn chưa hết hẳn.

"Cây muốn tĩnh mà gió chẳng muốn ngừng, con muốn báo hiếu mà mẹ không còn." Tả Đăng Phong lại thở dài, khi mẹ hắn còn sống, một tháng hắn chỉ có bốn đồng đại dương, người nhà sống chật vật khó khăn, nếu bây giờ mẹ hắn còn sống, hắn nhất định sẽ đưa cho mẹ hắn một cuộc sống sung sướng nhất.

Thiết Hài không hiểu câu nói của Tả Đăng Phong là ý gì, đầu óc của ông không bận tâm chỗ đó, ông chỉ muốn mau rời khỏi nơi này, lần này ông đã học thông minh, biết đi theo đường phân của dơi để đi ra ngoài.

"Đợi chút." Tả Đăng Phong nhìn thấy ánh sáng, túm áo Thiết Hài.

"Bọn chúng chưa đi?" Thiết Hài quay đầu hỏi.

"Có thể." Tả Đăng Phong gật đầu, hắn giữ Thiết Hài là để hai người có thời gian cho con mắt thích ứng với ánh sáng, nhưng cũng rất có khả năng đám ninja kia chưa rời đi.

"Cũng bảy tám ngày rồi, sao chúng còn chưa đi?" Thiết Hài khó chịu.

"Đánh rắn không chết tất có hậu hoạn, đạo lý này họ cũng biết. Huống hồ họ biết chúng ta trốn đâu đó trong này, nên rất có thể ở ngoài giăng lưới chờ thỏ, chờ chúng ta đói quá chịu không nổi phải chui ra, là chặn giết chúng ta." Tả Đăng Phong đáp.

"A Di Đà Phật, Người Nhật thật xấu." Thiết Hài giận dữ.

Hai người đi ra cửa động, lúc này bên ngoài đang là giữa trưa, nhìn thấy cảnh vật bên ngoài làm Tả Đăng Phong chỉ muốn đề khí thét to một hơi để thả sự đè nén trong lòng.

Nhưng hắn đã nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng trong bụi cỏ mé đông. 

"Chúng chưa đi thật, giờ phải làm sao?" Thiết Hài hỏi nhỏ, hai người vẫn chưa bị lộ thân hình.

"Chưa đi thì tốt, báo thù đi thôi." Tả Đăng Phong cười lạnh khẽ sờ ngực trái, cất bước đi ra.

"Lão nạp cũng nghĩ như vậy." Thiết Hài gãi gãi mông, đi theo...