Tàn Bào

Chương 298: Cổ miếu giữa núi




Ánh nắng mặt trời làm cho người ta hi vọng, sôi nổi, tinh thần phấn chấn, còn ánh trăng làm cho người cảm giác u tĩnh, xa xưa, bình thản, hiện giờ đang là cuối mùa hè đầu mùa thu, ánh trăng rất sáng, thư thái tinh thần.

Tốc độ lăng không của Thập Tam không kém Ngọc Phất bao nhiêu, Tả Đăng Phong cho nó ăn nhiều nội đan đã bắt đầu phát huy công dụng, màu lông của Thập Tam đã trở thành ố vàng, tuy vẫn còn khoảng cách chênh lệch với màu vàng tôn quý óng ánh, nhưng đã nhìn thấy được bằng mắt khá là rõ ràng.

Từ xưa tới nay tài tử giai nhân khi hẹn hò đều chọn dưới ánh trăng, vì ánh trăng nhu hòa làm cho người càng thêm cảm tính, Ngọc Phất đầu búi đạo kế, áo trắng bồng bềnh, tay áo phe phẩy, tư thái thong dong, dưới ánh trăng càng thêm ưu nhã kiều mỵ.

"Sao cậu lại đưa Thừa Ảnh Kiếm và đồ của Đạo gia cho Đỗ Thu Đình?" Ngọc Phất hỏi.

Tả Đăng Phong nhíu mày, Ngọc Phất hỏi trông như tùy ý, nhưng thực tế lại mang ý tứ rất sâu, nếu hắn trả lời thật, sẽ phải đối mặt với vấn đề tình cảm.

"Tôi đã có bao tay Huyền Âm, đây là binh khí tôi dùng tiện tay nhất, áo choàng này tôi sẽ mặc cho đến phút cuối cùng, lấy mấy thứ đồ đó cũng đâu có dùng." Tả Đăng Phong đáp.

Ngọc Phất gật đầu, không nói gì nữa.

Lộ trình chưa tới trăm dặm đối với hai người không coi vào đâu, sau nửa canh giờ hai người đã tới, huyện Chu Đáo ít đất ruộng, núi rừng chiếm hơn nửa diện tích, thuộc khu vực vắng vẻ nghèo khó.

Hiện giờ tiểu mạch đã thu hoạch, chỉ còn một ít chỗ trồng bắp đang chờ thu hoạch, hai người hạ xuống cẩn thận quan sát, thấy cây cối ở đây không hề có dấu hiệu thiếu nước, mà ngược lại, sinh trưởng vô cùng tươi tốt.

"Ở đây đâu có giống bị đại hạn." Tả Đăng Phong lắc đầu.

"Có. Cậu nhìn cây trên núi kia kìa." Ngọc Phất chỉ về hướng tây.

Tả Đăng Phong xoay người nhìn qua, thấy vùng núi hướng tây nam, đa số cây cỏ đã khô héo, những phiến lá lớn quăn queo cuộn lại, bình thường lá cây vào ban ngày, khi bị ánh nắng quá nóng sẽ hơi quăn lại, đến tối ẩm ướt sẽ lại mở ra, bây giờ đang là nửa đêm, mà những phiến lá vẫn cuộn lại, chứng tỏ chúng đã thiếu nước rất lâu rồi.

"Chuyện gì thế nhi?" Tả Đăng Phong nhíu mày.

"Giếng, ở đây có giếng." Ngọc Phất quay sang phía đông, cách hơn mười trượng có một giếng nước.

Tả Đăng Phong lập tức lướt tới, cúi đầu xuống xem. Giếng nước rộng ba thước, cách mặt đất không tới năm thước, nước giếng đầy ắp, những mảnh ruộng xung quanh không khô héo đúng là vì có nước giếng ở nơi này đổ vào.

"Nếu khu vực này Hạn Bạt, sẽ làm mạch nước ngầm hạ xuống, không thể có giếng cạn như vậy." Ngọc Phất nói .

Tả Đăng Phong ngắm nghía lớp đá xây giếng. Những tảng đá dày đặc rêu xanh, chứng tỏ cái giếng này đã được dùng rất nhiều năm.

"Đi quanh xem." Tả Đăng Phong nói xong đề khí cất lên cao, nhìn chung quanh, phát hiện hướng bắc cách đó không xa có một giếng nước nữa.

Tả Đăng Phong lướt tới xem, giếng này cũng xây cạn như giếng trước. chỉ khác chăng là chung quanh giếng có nhiều nước vung vãi, cho thấy trong ngày có người đã múc nước ở đây đi tưới cây.

"Sao vậy?" Ngọc Phất tới theo, thấy Tả Đăng Phong cau mày, thì hỏi.

"Hướng núi ở đây tây nam cao Đông Bắc thấp, theo lý thuyết nước ngầm phải chảy về hướng đông, nhưng những giếng nước này lại xếp theo hướng nam bắc, có nghĩa mạch nước ngầm chảy theo hướng nam bắc, chuyện này không phù hợp lẽ thường." Tả Đăng Phong lắc đầu .

"Tình huống này tuy hiếm thấy, nhưng không phải không có." Ngọc Phất lắc đầu.

Tả Đăng Phong không đáp, tiếp tục đi lên hướng bắc, tìm thấy giếng nước thứ ba.

"Những giếng nước này đều được đào nằm ở chỗ giao giữa những mảnh ruộng." Tả Đăng Phong nhíu mày nói.

"Như vậy thuận tiện cho nhà nông dễ tưới tắm, có cái gì không đúng sao?" Ngọc Phất hỏi, cô là người phương nam, sống ở vùng núi, không biết kết cấu đồng ruộng của phương bắc.

"Vị trí giếng nước không có gì dị thường, nhưng vị trí ruộng đồng thì hình như không đúng. Những mảnh ruộng quanh giếng nước không theo quy tắc, chứng tỏ giếng nước có trước, ruộng có sau. Quan trọng nhất là những vị trí đặt giếng này lẽ ra không thể có mạch nước tồn tại." Tả Đăng Phong nhắm mắt lắc đầu, tập trung suy nghĩ.

Ngọc Phất gật đầu, Người trong đạo môn tinh thông âm dương bát quái, dĩ nhiên hiểu thuật phong thuỷ, khu vực này quả thực không thể có mạch nước ngầm, nên nước ngầm xuất hiện ở đây là vô cùng kỳ quặc.

"Loại tình huống này chỉ có một giải thích, chính là có Người trong đạo môn tác pháp làm thay đổi mạch nước ngầm." Tả Đăng Phong mở mắt ra.

"Muốn sửa mạch nước ngầm, phải có tu vi và pháp thuật từ tử khí trở lên, người làm điều này chắc chắn đã phát hiện có Hạn Bạt tồn tại, nếu vậy sao ông ta không diệt luôn Hạn Bạt, mà lại chọn cách đền bù này? " Ngọc Phất cau mày, những manh mối trước mắt thoạt nhìn cực kỳ mâu thuẫn, bình thường Người trong đạo môn nếu gặp phải tình huống tương tự đều chọn biện pháp rút củi dưới đáy nồi, diệt trừ Hạn Bạt, tuyệt đối không tốn thời gian cố sức sửa chữa mạch nước ngầm, chuyện này so với hàng phục Hạn Bạt khó hơn cả trăm lần.

"Đi xem tiếp xem." Tả Đăng Phong nghĩ không ra nguyên do, nên tiếp tục lướt lên phía bắc.

Những giếng nước bố trí không đều. Có nơi nằm ngay gần nhau, có nơi hai giếng cách nhau cả hai dặm, có nơi hơn mười dặm cũng không có lấy một cái. Những giếng nước cũng không bố trí theo đường thẳng, mà giao thoa với nhau như mạng nhện, tuy đều nằm trên mạch nước ngầm, nhưng giếng nào cũng sâu hơn bình thường.

Suốt một canh giờ, hai người dò theo các miệng giếng, nhưng đến cuối, Tả Đăng Phong vẫn không tìm ra được quy luật, nhưng hắn xác định được hai chuyện, thứ nhất, những chỗ không có giếng nước, cây cối đều bị thiếu nước lâu ngày, chứng tỏ trong huyện Chu Đáo quả thực có Hạn Bạt tồn tại, thứ hai, có Người trong đạo môn tác pháp thay đổi hướng đi của mạch nước ngầm, giúp khu vực này tuy khô hạn nhưng không ảnh hưởng tới sự sinh trưởng của cây nông nghiệp và sinh hoạt của cư dân.

"Người này có phải là ăn no rỗi việc không?" Tả Đăng Phong nghĩ mãi không ra đâm ra bực bội, Người trong đạo môn trắng trợn sửa đổi mạch nước ngầm, rõ ràng là hành vi nghịch thiên, dù không nghịch thiên thì cũng là ngỗ ngược, vì mạch nước ngầm là không được tùy tiện sửa chữa, nếu không sẽ gây ra ảnh hưởng tới địa khí của khu phía đông, giữ nước ở phía bên này, sẽ làm nước ngầm ở mé phía đông ít đi, ảnh hướng tới cư dân sống ở đó, đây chính là vi phạm luật trời.

"Chỉ có một giải thích hợp lý, chính là người này đang cố gắng che dấu Hạn Bạt." Ngọc Phất nghiêm mặt nói.

"Có khả năng này." Tả Đăng Phong gật đầu, Hạn Bạt thuộc về yêu vật, Người trong đạo môn thường nếu gặp sẽ lập tức ra tay hàng phục, dù không diệt trừ cũng sẽ không tìm cách bảo vệ, nhưng căn cứ tình huống trước mắt thì Người trong đạo môn kia quả thực đang bảo vệ cho Hạn Bạt, vì ông ta đã cố gắng giảm thiểu tác động xấu của Hạn Bạt xuống mức thấp nhất, cư dân không bị ảnh hưởng tất sẽ không ai đi xen vào việc của người khác, đây chính là cách để bảo vệ cho Hạn Bạt.

"Tôi đang nghĩ tới một chuyện nữa." Ngọc Phất nhíu mày.

"Cái gì?" Tả Đăng Phong đưa tay xem đồng hồ, đã tới canh bốn.

"Người thường không có năng lực thực hiện một công trình to lớn như thế này, nếu Hạn Bạt có tiên nhân che chở, chúng tôi sẽ gặp phiền phức lớn." Ngọc Phất nghiêm túc.

"Không có tiên nhân bao che thì thôi, càng có tiên nhân bao che tôi càng muốn giết chết nó." Tả Đăng Phong cười lạnh, lúc Vu Tâm Ngữ mất hắn đã ngẩng lên trời khẩn cầu, nhưng không có tiên nhân nào giúp đỡ hắn, tiên nhân không nhúng tay vào việc thế gian thì thôi, nếu có tiên nhân can thiệp vào việc thế gian, hắn sẽ cảm thấy vô cùng bất công.

"Cậu đừng tức giận, tôi chỉ là suy đoán thôi." Ngọc Phất hiểu suy nghĩ trong lòng Tả Đăng Phong.

"Nếu tôi còn Âm Dương Sinh Tử Quyết, tôi sẽ phát giác ra âm khí tồn tại, không cần phải chạy loạn khắp nơi giống như bây giờ." Tả Đăng Phong giận dữ hừ lạnh.

"Chúng ta có thể dựa vào thế núi đi tìm, nơi cực âm chi địa. . ."

"Không cần, tôi nghĩ, khu vực Hạn Bạt gây ảnh hưởng có hình tròn, chỉ cần tìm ra biên giới những giếng nước, có thể tính ra khu vực chính giữa sẽ là chỗ có Hạn Bạt." Tả Đăng Phong cắt ngang lời Ngọc Phất .

"Cách này rất hay." Ngọc Phất mỉm cười gật đầu.

Tả Đăng Phong lập tức để Thập Tam lên đầu vai, lao về hướng đông, nội đan của Thập Tam chưa hoàn toàn khôi phục, Tả Đăng Phong không muốn nó lãng phí linh khí.

Tương truyền Hạn Bạt có thể một bước di chuyển ngàn dặm, nhưng ‘ngàn’ này chỉ là một hình dung từ, ý là nhiều, rộng, chứ không phải con số chuẩn xác, hai người đi về phía đông hai trăm dặm thì tìm thấy giếng nước cuối cùng, giếng này không có đá xây, mà chỉ là một đầm nước trong.

"Trời đã sáng, quay về đã, để Minh Tịnh Đại Sư khỏi sinh nghi." Ngọc Phất kéo tay Tả Đăng Phong.

"Ừ." Tả Đăng Phong gật đầu, vòng vèo xuôi nam.

Trở về nhà trọ, hai người nhẹ nhàng lướt vào sân nhỏ, cửa phòng ngủ là cửa gỗ, khi mở luôn gây ra tiếng vang, Ngọc Phất mở cửa, Tả Đăng Phong dậm chân đi vào tiền viện, vờ như Ngọc Phất mở cửa tiễn hắn ra ngoài.

Trở về phòng, Thiết Hài mở mắt nhìn hắn một cái, rồi nhắm mắt lại, ông không niệm kinh, để Tả Đăng Phong có thể nghỉ ngơi thật tốt.

Tả Đăng Phong nằm xuống giường nhắm mắt nghỉ ngơi, sáng sớm ba người xuống ăn sáng, xong hai người lại mang theo Thập Tam ra ngoài.

"Hôm nay nhất định phải bắt được Hạn Bạt, thời gian mà dài, tôi sợ Minh Tịnh Đại Sư sẽ sinh nghi." Tả Đăng Phong quay đầu lại nhìn nhà trọ.

"Đêm qua đã xác định được phạm vi đại khái, hôm nay chỉ cần tìm khu vực chính giữa, chắc hẳn không thành vấn đề." Ngọc Phất gật đầu.

Tới chỗ không người, hai người lập tức lăng không gia tốc, đêm qua đi hướng đông hai trăm dặm, hôm nay chỉ cần hơi chếch xuống đầu phía nam để tìm, như vậy có thể thông qua hai đầu mút để xác định điểm trung tâm.

Một canh giờ sau, hai người tìm được chỗ cần tìm, một tòa miếu thờ trong núi, diện tích chỉ cỡ Thanh Thủy quan, rất nhỏ, rất cũ kỹ, ở trong rừng sâu.

Nếu nơi này là một miếu thờ hoang phế hai người tuyệt đối không sinh nghi, nhưng từ xa đã nhìn thấy rõ ràng trong miếu có người ở, cương thi làm sao có thể giấu ở trong miếu. . .